“Viết xong chưa.” Lô Chu lại hỏi.

“Sắp.” Tiêu Nghị nói.

“Quên đi.” Lô Chu nói “Ngày mai tôi gọi điện thoại cho Đỗ tổng, không cần viết, phỏng chừng cậu cũng không viết ra được, vậy thôi đi.”

Tiêu Nghị nói “Ngày mai tôi tới công ty cầm điệu nhạc sẽ trở lại, có thể ở đoàn phim sửa lại.”

“Kia.” Lô Chu nói “Nhìn cậu thức đêm.”

Vừa đứng ở đường đã tới, nhà Lô Chu địa thế cao, đường hầm còn có thể đi, Lô Chu liền lẹp xẹp lẹp xẹp, đạp nước, Tiêu Nghị xách giày, chân trần đi.

“Tại sao không nói?” Lô Chu nhận thấy được hôm nay Tiêu Nghị khác thường, phi thường kỳ quái.

Tiêu Nghị “Tôi… Bình thường nói rất nhiều sao?”

Lô Chu khóe miệng run rẩy nói “Phế vật liền phế vật nha, không có vấn đề gì, không cần tinh thần sa sút như vậy.”

Tiêu Nghị trong lòng phun tào lại phế vật gì, đột nhiên nhớ tới chuyện viết ca khúc, ác, hiểu được Lô Chu sợ hắn không viết ra được ca khúc hay cho nên tinh thần sa sút .

“Không.” Tiêu Nghị nói “Ca khúc… Tùy tiện viết. Chờ mong không cần rất cao.”

Lô Chu “…”

“Tôi quan tâm một chút cảm xúc của cậu.” Lô Chu cả giận nói “Cậu còn thật tùy tiện viết cho tôi a!”

Tiêu Nghị cười ha ha, Lô Chu nói “Không đi học chuyên nghiệp, làm việc không tiếp thu, có phải không muốn làm!”

Lô Chu nổi giận trong bụng, đứng ở đường hầm muốn mắng Tiêu Nghị, toàn bộ đường hầm đều là tiếng gào thét của y, Tiêu Nghị vội nói “Tôi cam đoan, viết thực tốt, thực dụng tâm!”

“Cho cậu mặt mũi thì cậu không cần.” Lô Chu nói “Viết cái gì loạn thất bát tao, nửa đêm còn chạy ra ngoài chơi, tùy cậu.”

Nói xong Lô Chu xoay người đi, Tiêu Nghị tại chỗ muốn khóc tiến lên bái y nói “Không cần a! Đại vương không cần ném tôi a a a a —— “

Lô Chu “…”

“Cậu cho rằng tôi nói giỡn với cậu?” Lô Chu kéo áo Tiêu Nghị, không khách khí nói “Cậu nhìn cậu đi, làm tôi thất vọng rồi. Bán manh có thể có cơm ăn sao? Sự tình gì cũng muốn chêm chọc cười cho qua, đây là nguyên nhân cậu thất bại!”

Tiêu Nghị nhìn hai mắt Lô Chu, Lô Chu trách cứ, sinh khí, cùng với lo lắng làm Tiêu Nghị cảm thấy thực ngại ngùng, nhưng bị y nhìn bỗng nhiên lại rất vui vẻ.

Tôi là M sao? Thích bị mắng như vậy? Tiêu Nghị nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra. Lô Chu lại thở phì phì xoay người đi, Tiêu Nghị đuổi theo nói “Chu ca!”

“Không muốn nói chuyện với cậu!” Lô Chu nói “Quay xong hai bộ này liền cút cho tôi!”

Tiêu Nghị không phải lần đầu tiên bị kêu lăn, biết Lô Chu nổi nóng cũng không thèm để ý nói “Làm sao anh biết tôi viết đồ vật loạn thất bát tao ? Làm sao biết tôi nửa đêm đi ra ngoài chơi?”

Lô Chu “…”

Tiêu Nghị nghiêng đi nhìn lén mặt Lô Chu, mặt Lô Chu âm trầm, ra đường hầm, bung dù, Tiêu Nghị bước lên phía trước, đi theo Lô Chu về nhà.

Về đến nhà, Lô Chu một thân nước, trực tiếp vào phòng tắm tắm rửa, Tiêu Nghị rốt cục lại trở lại, có loại cảm giác về đến nhà, hắn đã đem gia sản của Lô Chu thành nhà, đi nấu bữa ăn khuya, đặt lên bàn để Lô Chu ăn, mình thì đi tắm rửa.

Lô Chu đi ra tựa hồ quên chuyện này, cái gì cũng không đề cập tới, ăn xong liền muốn lên lầu đi ngủ, mới vừa lên lầu vài bước, đột nhiên vang lên tiếng đàn ghi ta.

Tiêu Nghị ngồi ở trong phòng khách, ngồi ở trên ghế cao trước quầy bar, mặt nhìn Lô Chu đứng trên thang lầu, ngón tay đảo qua dây đàn ghi ta.

Bên ngoài tia chớp xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu vào, vài giây sau, tiếng sấm cổn cổn.

Tiếng đàn ghi ta giống như trong đêm mưa nhẹ huyền, xuyên thấu toàn bộ thế giới hôn ám.

“Tựa như ước hẹn như vậy, chúng ta ai cũng không muốn nói ra…

Tựa như ước hẹn như vậy, chúng ta ai cũng không cần đi về trước…

Tình yêu dạy dỗ anh, dạy dỗ em…

Ngày đó em buông tay anh ra, tưởng niệm một giọt lại một giọt, xếp thành cồn cát ngăn cách anh và em…”

“Bọn họ nói cho em biết, nếu không mở miệng, chỉ có thể nhìn anh rời đi bên cạnh em…”

Tiêu Nghị mở miệng, vẻ mặt chuyên chú hát, ngón tay ấn dây đàn tiếng vang rõ ràng.

Lô Chu dừng bước lại, lông mày khẽ nhúc nhích, lẳng lặng nhìn Tiêu Nghị.

“Bọn họ nói cho em biết, nếu không quay đầu lại, cùng anh cách xa ngàn vạn dặm không thể gặp lại ——” “

Tiêu Nghị đảo qua dây đàn ghi ta, mang theo mỉm cười, cao giọng hát điệp khúc:

“Có quá nhiều người, bọn họ yêu anh dung nhan tốt đẹp, em có nói như thế nào với anh… Nói với anh…”

“Em muốn niệm tình anh, tưởng niệm ngày mưa ở cùng anh!”

“Bao nhiêu hồi ức đều là bụi khói năm tháng thổi bay—— “

“Em muốn niệm tình anh, tưởng niệm lúc cùng anh về nhà, trên đường phố dưới đèn hoa sơ.”

“Yêu trong lòng khó nói ra, đều là vì anh yên lặng ngâm bài thơ…”

Tiêu Nghị một bên đàn, một bên thổi sáo, cư nhiên còn có thể tạo thành 2 trọng tấu, mang trên mặt tươi cười, nhìn Lô Chu.

Lô Chu không được tự nhiên nhìn chỗ khác, thẳng đến khi Tiêu Nghị hát xong, bên trong quy về yên tĩnh.

“Ca không tồi.” Lô Chu nói “Từ còn phải sửa, ca từ của cậu làm ca khúc này dở, đây là nói con buồi tỏ tình sao?”

Tiêu Nghị “Ha ha đúng nha, tôi không có văn hóa.”

Lô Chu nói “Tên gọi là gì?”

“Độc xướng nhạc viên.” Tiêu Nghị đáp, đem đàn ghi ta phóng tới một bên nói “Tôi nghĩ một chút, tâm tình của Khấu Bân có khả năng chính là như vậy, yêu trong lòng khó mở miệng, không dám nói cũng không muốn hy vọng xa vời là một cảm giác thực hèn mọn, rồi lại không biết làm thế nào … Thực bình thường, không có gì loang loáng.”

“Còn nữa.” Lô Chu thuận miệng hỏi “Cá khúc kia đâu?”

“Quên.” Tiêu Nghị bất đắc dĩ nói.

Lô Chu “Cậu như thế nào không quên ăn cơm!”

Tiêu Nghị “…”

Mưa to đi qua, thời tiết dần dần nóng lên, Tiêu Nghị vội trước vội sau, mỗi ngày cùng Lô Chu chạy show, về đến nhà quả thực hai mắt biến thành màu đen, may mà giai đoạn bận rộn thực nhanh liền đi qua, hai đoàn phim, 《 Thặng nam thời đại 》hơ khô thẻ tre sớm nhất, Lô Chu có thể thoát thân đến 《 Phong phiêu nhứ 》đón tra tấn của Đường Tăng Quách đạo, ở giữa còn có thể bớt thời giờ chụp bìa tạp chí.

Thẳng đến khi đoàn phim của Quách đạo cũng xong, tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra, Lô Chu ở nhà ước chừng ngủ ba ngày, Tiêu Nghị thì còn phải mệt mỏi đi câu thông với phòng phối nhạc, giao ca khúc, sửa từ.

Khi nhân viên biên tập làm hậu kỳ, mọi người đến công ty điện ảnh và truyền hình họp, Tiêu Nghị trước đàn dương cầm, tái kết hợp một lần, đây là trừ Lô Chu ở ngoài, lần đầu tiên có người nghe ca khúc Tiêu Nghị sáng tác.

Lúc Tiêu Nghị bắt đầu cảm thấy rất êm tai nhưng càng sửa đã cảm thấy càng không tin tưởng, đến lúc thử nghe quả thực muốn chạy, cuối cùng vẫn là Lô Chu đem hắn một cước đạp tới phòng thử âm.

“Thực tốt.” Đại lão bản Tụ Hoa kinh ngạc “Cậu tên là gì?”

“Tiêu Nghị.” Tiêu Nghị nói “Tôi là trợ lý của Lô Chu lão sư.”

Đại lão bản Tụ Hoa nghĩ nghĩ nói “Bài hát này nói không chừng có thể hồng, rất có ý tứ, bình dân hóa, có thể  chạm vào tim, chúng ta tìm một người tới hát.”

Lô Chu nói “Để Tiêu Nghị hát là được.”

Tiêu Nghị bị dọa nói “Không cần không cần.”

Sắc mặt Lô Chu trầm xuống nhìn Tiêu Nghị, Tiêu Nghị dập đầu với Lô Chu, nghĩ thầm đại ca anh không biết trạng huống, tôi từ thiếu niên đã không hát rồi, thanh âm đều khàn, anh có kêu tôi hát tôi cũng chết tử tế cho anh xem.

Đại lão bản Tụ Hoa hiểu được Lô Chu muốn nâng Tiêu Nghị, lại không nguyện ý đáp ứng, nhìn Đỗ Mai, Đỗ Mai nhìn Lô Chu nói “Như vậy, chúng ta tái trở về thương lượng một chút?”

Lô Chu không nói, liền ừ một tiếng, đứng lên, mọi người rời đi công ty, Đỗ Mai cười nói “Cậu một bên muốn nâng Tiêu Nghị, một bên vừa muốn cầu hắn làm trợ lý là muốn làm cái gì?”

“Tôi cam tâm tình nguyện.” Lô Chu nói.

Tiêu Nghị vội hỏi “Chu ca, không bằng anh hát đi.”

Lô Chu nói “Không hát, bài của cậu rất hạ giá, không bằng tôi cung cấp nuôi dưỡng.”

Tiêu Nghị nghĩ thầm anh không phải là ngại hát bài lão nam nhân xót xa trong lòng, cho nên không muốn đầu nhập đi. Lô Chu vẻ mặt giảo hoạt nhìn Tiêu Nghị nói “Bài hát này đối với cậu mà nói rõ ràng càng hợp với tình hình, tôi là nam thần, lại bất tận lại không áp chế, miễn.”

Tiêu Nghị “…”

Lô Chu đeo lên kính râm, ở ngoài sáng lãng xuân sắc đi ra cao ốc, Tiêu Nghị tiến lên lái xe, chở y rời đi.

Tháng năm, toàn bộ Bắc Kinh nhất thời nóng lên, Tiêu Nghị nhớ rõ sinh nhật của Lô Chu là 7/5, hắn nhiều lần ghi nhắc nhở, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng quên. Đỗ Mai còn muốn Lô Chu diễn thêm mấy bộ, lại bị Lô Chu trực tiếp cự tuyệt .

“Tôi mới vừa chạy hai đoàn phim!” Lô Chu nói “Giơ cao đánh khẽ đi!”

Đỗ Mai nói “Cậu không phải đang nghỉ ngơi sao? Cũng không phải hiện tại kêu cậu diễn.”

Lô Chu nói “Mới nghỉ ngơi không đến một tuần, tôi còn chưa bình thường lại, khóa hình thể cũng không học, yêu cầu điều chỉnh một chút, nửa năm không thể tái đóng phim, tìm không thấy trạng thái.”

“Cậu muốn như thế nào điều chỉnh?” Đỗ Mai nói “Như vậy? Thoải mái sống? Một bên quay phim gia đình luân lý, một bên nghỉ ngơi, thế nào?”

Bàn tay to của Lô Chu vung lên nói “Không được, Đỗ tổng tôi thật sự muốn nghỉ ngơi một chút, tái như vậy sẽ sinh bệnh, hiện tại không thể như trước kia, hai mươi mấy tuổi đóng 3 bộ cùng lúc cũng không có vấn đề gì. Tôi đã hơn 30.”

Đỗ Mai hu khẩu khí, hiển nhiên còn không có buông tha cố gắng thuyết phục Lô Chu nói “Cậu muốn đi chỗ nào nghỉ phép?”

Tiêu Nghị ở bên cạnh bắt đầu trời cao biển rộng nghĩ Lô Chu sẽ mang mình đi nơi nào chơi, Haiwaii mặt trời bờ cát sóng biển hay là Maldives? Hay là bể phun nước La Mã xanh vàng rực rỡ? Hay là Nhật Bản?

Lô Chu nói “Không đi nghỉ phép, ở nhà nghỉ ngơi.”

Tiền cảnh tốt đẹp của Tiêu Nghị nháy mắt rầm một tiếng sụp đổ.

Đỗ Mai “Kia Tiêu Nghị đến công ty hỗ trợ như thế nào? Đang muốn cậu ấy mang tân nhân…”

Tiêu Nghị suýt nữa quỳ với Đỗ Mai, nghĩ thầm Lô Chu anh ngàn vạn lần đừng đem tôi giao cho dì ấy a a a!

Lô Chu không chút nghĩ ngợi liền nói “Không bàn nữa!”

Đỗ Mai nhìn thấy Tiêu Nghị một hồi cười một hồi không nể mặt lại một hồi cười, quả thực là không có biện pháp với hai gia hỏa này, chỉ phải nói “Cậu biết kế hoạch niên độ của tôi, Lô Chu, như vậy sao được? Kêu tôi dựa vào Ô Hằng Cổ sao? Cậu không phải bởi vì tôi ký hợp đồng với Ô Hằng Cổ không chào hỏi cậu nên sinh khí?”

“Nhìn chị đi.” Lô Chu dở khóc dở cười “Chị ký với ai đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi còn không đến mức để ý như vậy, tôi có nói không đóng phim sao? Chỉ nghỉ ngơi một đoạn thời gian, bổ túc khóa hình thể khóa, điều dưỡng chút.”

“Mấy tháng?” Đỗ Mai hỏi.

“Ba tháng đi.” Lô Chu nói, “Đến tháng 8 đi, không nghĩ sẽ quay vào mùa hè, đợi tiếp, vừa đi Hoành Điếm lại là hai tháng quay liên tục 40 độ cực nóng.”

Đỗ Mai nói “Hai tháng, đến sinh nhật của cậu, không thể nhiều hơn nữa .”

Lô Chu nghĩ nghĩ nói “Được.”

Đỗ Mai nói “Kỵ binh băng hà đi vào giấc mộng, giấy cho phép chiếu lấy không được, chỉ có thể tạm thời như vậy, internet cũng không được, năm nay võng kịch cũng nghiêm thẩm.”

Lô Chu: “A.”

“Cái gì? !” Tiêu Nghị nghe được tin tức này còn kích động hơn Lô Chu cùng Đỗ Mai hỏi “Không thể quảng bá sao?”

“Khó nói.” Đỗ Mai đáp.

Tiêu Nghị “Vì… Vì cái gì?”

“Vấn đề dân tộc.” Đỗ Mai nói “Phim cổ trang, đề tài đế vương quá nặng, không biết vấn đề gì mà kẹt, thường có.”

Tiêu Nghị “Kia muốn làm như thế nào?”

Tiêu Nghị nghĩ thầm nha nha oa oa oa không cần a, tôi lần đầu tiên thượng kính, sẽ không liên lụy đến toàn bộ phim đều thất bại đi.

“Người khác tìm hơn 8 ngàn vạn quay phim.” Lô Chu không kiên nhẫn “Nên gấp cũng là nhà sản xuất gấp, cậu gấp cái gì?”

“Đã bán.” Đỗ Mai nói “Hiện tại đến phiên đài truyền hình nóng nảy.”

Tiêu Nghị đột nhiên cảm thấy thực buồn cười hỏi “Có thể quảng bá sao?”

“Đưa tiền.” Đỗ Mai nói “Đi quan hệ, cắt cuộn phim, một lần nữa an bài đương kỳ, năm nay thẩm tra nghiêm hơn rất nhiều, hôm nay nói 《 Phong phiêu nhứ 》 cũng nguy hiểm.”

“Không thể nào.” Lô Chu nói “Phim của Quách đạo cũng bị?”

Đỗ Mai bất đắc dĩ nói “Còn thật liền xuất vai nhân vật kia cậu diễn.”

Tiêu Nghị nói “Vì cái gì? Nói tẩy trắng Hán gian sao?”

Lô Chu cả giận nói “Con mắt nào của cậu nhìn thấy tôi diễn Hán gian? !”

Đỗ Mai lật lật kịch bản trong tay, bất đắc dĩ nói “Đây là tin tức nhà sản xuất đưa cho tôi, ông ta nói Hứa Phong Diêm người này lúc nằm vùng, làm không ít chuyện xấu.”

Tiêu Nghị “Nhưng ông ấy chẳng phải suy nghĩ cho đại cục mới đi nằm vùng làm Hán gian sao?”

“Đúng vậy.” Đỗ Mai nói “Loại phim có giá trị tranh luận này, không thể nói đúng hay sai, hàm đãi giải quyết. Để Quách đạo cắt đi, cắt đến khi người ta thấy trong sạch, cắt thành bản mẫu đều đại vui mừng. Đầu năm nay, vẫn là ngôn tình Mary Sue an toàn nhất lại không kiêng kị, lại cẩu huyết có tỉ lệ xem.”

“Cho nên.” Đỗ Mai nhìn Lô Chu, vẻ mặt bất đắc dĩ nói “Năm nay bộ duy nhất của cậu có thể chiếu cũng chỉ có 《 Thặng nam thời đại 》, hiểu được?”

Lô Chu nói “Tùy tiện đi, muốn làm gì thì làm đi.”

Đỗ Mai không phản đối , Lô Chu cũng không để ý, thủ hạ của Đỗ Mai còn 10 nghệ sĩ, bất quá thân sơ khác biệt, đương nhiên, sắp xếp cũng rất có chú ý, Tiêu Nghị mỗi lần đến đều là trực tiếp vào văn phòng Đỗ Mai, dù có ngẫu nhiên Đỗ Mai đang nói, cũng có thể tùy thời đi vào một bên ngồi chờ, không cần giống tân nhân còn lại cùng người đại diện của bọn họ, chờ Đỗ Mai gọi mới đi vào.

Lô Chu 2-3 tháng không quay phim, trước đã vượt mức hoàn thành nhiệm vụ, muốn nghỉ ngơi cũng là tình lý bên trong. Lô Chu qua văn phòng cách vách đi tìm lão sư khóa hình thể, Tiêu Nghị ôm áo khoác của Lô Chu đang muốn đi, Đỗ Mai nói “Đến, tôi hỏi cậu chuyện này, cậu phải thành thật trả lời tôi.”

Tiêu Nghị “?”

Đỗ Mai hỏi “Lô Chu gần đây có yêu ai không?”

Tiêu Nghị “? ? ?”

“Không a.” Tiêu Nghị mạc danh kỳ diệu nói “Hẳn là không.”

Đỗ Mai nói “Cậu nói thật đi, tôi sẽ không nói cho Lô Chu.”

“Thật không có.” Tiêu Nghị nói “Như thế nào đột nhiên nói như vậy?”

Đỗ Mai đáp “Cư nhiên yêu cầu nghỉ ngơi ba tháng, hơn nữa không ly khai Bắc Kinh, cậu không biết cậu ta gần đây biểu hiện rất kỳ quái? Ngữ khí cũng ôn hòa nhiều.”

Tiêu Nghị “Hoàn hảo mà… Rất kỳ quái sao?”

Đỗ Mai còn nói “Buổi tối cậu ta có đi ra ngoài không?”

Tiêu Nghị lắc đầu, Đỗ Mai lại hỏi “Có quen người nào không? Thường xuyên gọi điện thoại không?”

Tiêu Nghị nói “Trước kia thường thường sẽ gọi điện thoại cho bọn Trịnh Tiểu Thông nói chuyện phiếm, hiện tại cũng không. 《 Phong phiêu nhứ 》 hơ khô thẻ tre xong, trong mấy ngày này cơ hồ không gọi điện thoại.”

Đỗ Mai nói “Vậy hai cậu ở nhà đều làm gì?”

Tiêu Nghị nói “Ban ngày rèn luyện, chơi trò chơi điện tử, sau đó cùng đi mua thức ăn, về nhà cùng nấu cơm, ăn xong rồi từng người lên mạng hoặc là xem phim.”

Đỗ Mai ừ một tiếng, Lô Chu gõ cửa tiến vào nói “Như thế nào?”

Đỗ Mai nói “Không có gì, tôi hỏi chuyện phối nhạc.”

Lô Chu hoài nghi nhìn Tiêu Nghị liếc mắt một cái, không nhiều lời, đem hắn mang đi.

Trên đường về nhà, gặp kẹt xe, Lô Chu nói “Đỗ Mai còn nói cái gì?”

“Không nói gì.” Tiêu Nghị nói “Hỏi chuyện phối nhạc.”

Lô Chu cởi kính râm, một tay năm ngón gõ gõ trước xe, muốn mắng Tiêu Nghị, nói đến bên miệng lại chuyển, ôn hòa nói “Cậu nói thật đi, tôi không chửi cũng không nói cho Đỗ Mai.”

Tiêu Nghị nói “Được rồi, dì ấy hỏi chuyện yêu đương của anh.”

Lô Chu nháy mắt giận dữ hét “Cậu không phải không biết ai mới là lão bản của cậu a? A? ! Cậu không phải muốn bị cuốn gói chứ! Cả ngày đi tìm Đỗ Mai đâm thọc! Cậu muốn chết a!”

Tiêu Nghị vẻ mặt sợ hãi bị Lô Chu rống đến dán trên cửa sổ xe, nghĩ thầm chính anh nói không mắng tôi!

“Tôi nói không!” Tiêu Nghị vội nói “Lúc cô ấy hỏi tôi, tôi chỉ nói tôi cái gì cũng không biết, tôi sợ nói anh sẽ sinh khí…”

“Tôi khẳng định sinh khí!” Lô Chu nói “Trước 30 tuổi cái gì cũng không cho tôi làm, hiện tại lại thúc tôi nhanh nói thương yêu, muốn đùa chết tôi!”

“A?” Tiêu Nghị hỏi “Vì cái gì? Minh tinh không phải kết hôn chậm sẽ càng tốt sao?”

Lô Chu không kiên nhẫn nói “Chậm kết hôn, không bạn gái, fan sẽ nói cậu là gay. Hiểu không?”

Tiêu Nghị nói “Ai, tùy bọn họ nói đi, gay không phải càng tốt sao, manh manh. Trước kia trong trường chúng tôi một đống gay, thấy nhưng không thể trách, sinh lão bệnh tử cùng đồng tính luyến ái đều là hiện tượng tự nhiên, trời muốn mưa, mẹ muốn tái giá, con muốn giảo cơ (làm gay), không thể miễn cưỡng.”