Kim Bài Sủng Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 54: Tình phùng địch thủ —— đánh cược

Những lời nói này của Quân Vũ Nguyệt nhìn thì vân đạm phong kinh, nhưng, bao hàm quá nhiều ý nghĩa.

Là mỉa mai chúng đại thần, cũng là đang thể hiện thái độ, hắn, Quân Vũ Nguyệt, cả đời này, cũng chỉ có thể là Nhiếp Chính vương.

Hơn nữa, cho những người có tâm địa bất chính, một hồi chuông cảnh báo lớn.

Trong lòng ba người Trần vương, Đại vương, Chu vương căng thẳng, ngay sau đó nghĩ tới Quân Ngang chỉ là một hài tử, nhiều nhất chỉ phạt đánh mấy hèo là tốt rồi.

Nhưng. . . . . .

"Hình Bộ Thượng Thư ở đâu?"

Quân Ngang lướt xuống, một nam tử trang nghiêm chính trực đi ra, "Thần Hình Bộ Thượng Thư, Tiết Thi Lễ khấu bái Ngô Hoàng, Ngô Hoàng Vạn Tuế Vạn Tuế Vạn Vạn Tuế!"

"Tiết ái khanh bình thân!"

"Tạ Hoàng thượng!"

Đợi sau khi Tiết Thi Lễ bình thân, Quân Ngang mới thản nhiên hỏi, "Tiết ái khanh, ngươi trông coi Hình bộ, nhất định biết luật pháp triều đình ta, trẫm hỏi ngươi, coi rẻ hoàng quyền, đánh nhục mạ trẫm, phải xử như thế nào?"

Tiếng hít khí nổi lên ở bốn phía.

Chúng đại thần càng sợ hãi hơn.

Xem ra, Hoàng thượng ngủ đông nhiều năm, cuối cùng cũng hồi phục từ trong cơn mê.

Len lén ngẩng đầu nhìn về phía Nhiếp Chính vương ngồi ngay ngắn một bên, quần thần tỉnh ngộ, là Nhiếp Chính vương ra tay, chuẩn bị giúp Hoàng thượng lông cánh đầy đủ.

Tiết Thi Lễ sững sờ, ngay sau đó nói, "Theo luật lệ của triều đình, tội khi quân, không chỉ chém cả nhà, diệt cửu tộc!"

Quân Tử Ngọc nghe vậy, bị hù dọa đến hôn mê bất tỉnh ngay tại chỗ.

Mấy Thế tử khác, càng bị hù dọa đến đi tiểu ngay tại chỗ, sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy.

"Hoàng thượng, chuyện này không liên quan đến ta, đều là Tử Ngọc đường huynh xui khiến chúng ta làm, tất cả đều là Tử Ngọc đường huynh, chúng ta còn nhỏ tuổi, không dám không nghe theo!"

Một khi có người mở miệng nói chuyện này ra.

Lập tức liền có người phụ họa, "Đúng, Hoàng thượng, đều là Tử Ngọc đường huynh xui khiến chúng ta, hắn nói, tương lai thiên hạ này đều là của Trần Vương phủ hắn, nếu chúng ta không nghe lệnh, nhất định sẽ cho chúng ta đẹp mắt, chúng ta, chúng ta. . . . . ."

Tiếng hít khí nặng hơn.

Trần vương tức giận không thôi, hai mắt như lửa, ngận độc, ngậm băng, hận không được bóp chết mấy tiểu tử mở miệng nói bừa này.

Nhưng, không thể.

Lập tức, không để ý xung quanh, hai đầu gối quỳ xuống, khẩn cầu, "Hoàng thượng khai ân!"

"Dưỡng không tốt, lỗi của phụ thân, Trần vương thúc, Tử Ngọc đường huynh phạm phải đại họa như thế, ngươi có biết tội của ngươi không?" Quân Ngang lạnh giọng.

Những lời này, nói, dường như rất tự nhiên, nhưng ai biết, đêm qua cả đêm hắn không ngủ, những lời này, ở trước mặt Quân Vũ Nguyệt, nói hàng vạn lần, cố gắng đạt được khí thế áp bức người khác như lời Quân Vũ Nguyệt nói.

Đế vương long uy (oai phong như rồng)!

Trần vương nghe tiếng, da đầu tê dại, nằm rạp trên mặt đất, "Thần biết tội, cầu xin Hoàng thượng khai ân!"

"Nếu Trần vương thúc biết tội, thì không nên cầu xin trẫm khai ân, mà là cầu xin trẫm nghiêm minh xử phạt!" Quân Ngang nói xong, không để ý trong đại điện, trong nháy mắt rất lạnh lùng, nghiêng đầu hỏi Quân Vũ Nguyệt, "Hoàng thúc, ngươi nói, trẫm nói đúng không?"

Quân Vũ Nguyệt ‘Ừ’ một tiếng, thản nhiên gật đầu.

Không có lời thừa thải, liền định Trần vương phạm tội.

Trần vương cắn nát cả hàm răng trắng.

Vốn cho là, Quân Ngang còn tấm bé, nhất định dễ bắt nạt dụ dỗ, nhưng không nghĩ tới, lão cáo già Quân Vũ Nguyệt, dường như đã sớm đoán được nhất cử nhất động của hắn.

Đã sớm cùng Quân Ngang bày cờ, chờ hắn vào cuộc.

Một bước sai, cả ván sai.

"Thần biết tội, cầu xin Hoàng thượng nghiêm trị!"

"Tuyên chỉ!" Quân Ngang hạ lệnh.

Lập tức có thái giám mở thánh chỉ vàng rực ra, tuyên đọc, "Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết,Thế tử của Trần vương ngang ngược quá đáng, coi rẻ hoàng quyền, đánh nhục mạ Thánh thượng, tước bỏ phong hào Thế tử của Trần vương, cách chức làm thứ dân, con cháu trong tộc đều không được vào triều làm quan, Trần vương không biết dạy con, tước bỏ phong hào thân vương, cách chức Trần vương, Chu vương, Đại vương không biết dạy con, nhưng các Thế tử không phạm sai lầm lớn, mang về Vương phủ nghiêm gia quản giáo, cấm túc sám hối một năm, khâm thử!"

Trong lúc nhất thời, cả triều xôn xao.

Thánh chỉ vốn đã sớm chuẩn bị xong, cho dù Trần vương nhận tội hay không, đều nhận kết quả này.

Các đại thần, hoảng sợ cực độ.

Nhất là đại thần dựa vào Trần vương, suy nghĩ bắt đầu lung lay, càng chuẩn bị tìm một con đường lui cho mình.

"Có chuyện khởi tấu, không chuyện bãi triều!"

Vương triều Hạo Hãn, sóng gió nổi lên. . . . . .

Phú Dương điện. Diễn đàn l _+ ê Q * úy #đôn

Tay chân Quân Ngang lạnh lẽo, thân thể khẽ phát run.

Quân Vũ Nguyệt nhìn Quân Ngang một hồi lâu, mới trầm giọng phân phó, "Cho Hoàng thượng một chén canh nóng!"

Quân Ngang lại đột nhiên tiến lên, kéo tay Quân Vũ Nguyệt, "Hoàng thúc, ta muốn thấy Mạt Vũ muội muội, Mặc Hàm đệ đệ!"

"Hiện tại?"

Quân Ngang nặng nề gật đầu.

Quân Vũ Nguyệt hơi trầm tư, dắt tay Quân Ngang, đi ra ngoài Phú Dương điện, xuất cung.

Bên trong hoàng cung.

Một nữ tử đoan trang hoa lệ mắt lạnh nhìn Quân Vũ Nguyệt dắt Quân Ngang rời đi, híp mắt lại, tràn đầy sát khí, nói nhỏ mấy câu với người bên cạnh, thái giám bên cạnh lập tức lui ra.

Quả đấm của nữ tử từ từ nắm chặt, nắm chặt.

Nàng sẽ không bỏ qua cho bọn họ, sẽ không. . . . . .

Phượng phủ.

Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ đang chơi đùa trong vườn hoa, hai người chơi đến mức đầu đầy mồ hôi, tiếng cười vui không dứt bên tai.

Lại thấy Âu Dương Hạo bước nhanh đi vào, Phượng Mặc Hàm khẽ gọi, "Âu Dương thúc thúc!"

Âu Dương Hạo cười, "Đã làm xong mọi chuyện!"

"Có thật không?"

"Dĩ nhiên, nhưng mà, bọn chúng nói, nếu rảnh rỗi hãy sang thăm chúng!"

Phượng Mặc Hàm nghiêng đầu nghĩ, "Không, ngày khác ta đi thăm bọn họ!"

Đối với những tên ăn xin kia, Phượng Mặc Hàm, Phượng Mạt Vũ nhớ, muốn Âu Dương Hạo đi sắp xếp một chút, sau khi Phượng Khuynh Thành biết. Chỉ nói một câu, người trượng nghĩa đa số có xuất thân bần hàn, kẻ vong ân đa số là người đọc sách, hai oa nhi được ích lợi không nhỏ.

Thư phòng.

Phượng Khuynh Thành đang xem sổ sách quý này, Hồng Tụ Thiêm Hương ở một bên thu dọn sắp xếp lại, bưng trà dâng nước, không phát ra một chút tiếng động.

Đái Vân đi vào thư phòng.

"Tiểu thư, Nhiếp Chính vương đến!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy, chân mày nhíu nhẹ.

Quân Vũ Nguyệt, hắn đến làm gì?

"Một mình hắn?"

"Không, còn có một hài tử, nhìn. . . . . ."

Vừa nghe còn có một hài tử, Phượng Khuynh Thành biết đại khái hài tử kia là ai, "Đái Vân, đi vườn hoa đưa Mặc Hàm Mạt Vũ tới đại sảnh, thuận tiện để cho người khác đi phòng bếp phân phó một tiếng, làm thêm chút điểm tâm tiểu hài tử thích ăn!"

"Dạ!"

Phượng Khuynh Thành hạ bút lông, đứng dậy đi tới giá đỡ bên cạnh rửa tay, sau đó đi đến đại sảnh.

Bên trong đại sảnh.

Quân Vũ Nguyệt lạnh nhạt uống trà.

Quân Ngang lại nhìn xung quanh, mắt to liên tục chuyển động.

Lúc Phượng Khuynh Thành đến, Mặc Hàm, Mạt Vũ cũng chạy đến, gương mặt đỏ bừng bừng, lúc nhìn thấy Quân Vũ Nguyệt, ánh mắt hai oa nhi lóe lên, khách khí kêu Quân Vũ Nguyệt một tiếng, "Quân thúc thúc!" Sau phải đi lên kéo Quân Ngang, nói dẫn hắn đến vườn hoa đi dạo.

"Hoàng thúc. . . . . ." Quân Ngang thăm dò nhìn Quân Vũ Nguyệt.

Quân Vũ Nguyệt gật đầu.

Quân Ngang mới cười cùng Mạt Vũ Mạt Vũ rời đi.

Phượng Khuynh Thành đi vào đại sảnh, ngồi xuống, ý bảo Quân Vũ Nguyệt uống trà.

Hai người tương đối trầm mặc.

Chỉ chốc lát sau, Quân Vũ Nguyệt hạ ly trà, "Ngang nhi nói, muốn gặp Mặc Hàm, Mạt Vũ, ta liền dẫn hắn tới, có mạo muội hay không?"

Phượng Khuynh Thành cười, mạo muội hay không mạo muội, người cũng đã đến, không phải sao?

Lắc đầu một cái, "Làm sao sẽ, hắn đến đây, là vinh hạnh của Phượng phủ!"

Có lẽ, hiện tại không tính.

Nhưng mà, hai mươi năm sau, hắn đủ lông đủ cánh, vậy thì thật vinh hạnh.

Quân Vũ Nguyệt thản nhiên nhếch môi, không trả lời.

Phượng Khuynh Thành đứng lên, "Đi thôi, ta dẫn ngươi đi dạo trong vườn hoa, đi xem bọn nhỏ một chút!"

"Tốt!"

Hai người một trái một phải đi tới vườn hoa, một đen một trắng, lại trai tài gái sắc, khuynh thành tuyệt phối.

Trong vườn hoa, Quân Ngang nói mọi chuyện với Mặc Hàm Mạt Vũ, nghe thấy vậy hai oa nhi sững sờ, mặc dù hai oa nhi thông minh lanh lợi, nhưng phần nhiều là lý luận suông, kinh nghiệm thực chiến cực ít.

"Thật sự lợi hại như vậy sao?"

Quân Ngang mất tự nhiên cười cười.

Dù sao ba oa nhi cũng còn nhỏ tuổi, lại không người gò bó, tính tình Mặc Hàm, Mạt Vũ hoạt bát, lập tức đùa giỡn náo loạn lên, lúc bắt đầu Quân Ngang có chút không quen, Mặc Hàm, Mạt Vũ lại cố ý trêu chọc hắn, dần dần, cũng đi theo ha ha ha, ha ha ha nở nụ cười.

Quân Vũ Nguyệt đứng ở đằng xa nhìn.

Chưa bao giờ biết rằng, thì ra tuổi thơ có thể vui vẻ, vô ưu như vậy.

Phượng Khuynh Thành đứng ở một bên, dùng giọng thản nhiên nói: "Cảm xúc rất thực chứ?"

Quân Vũ Nguyệt gật đầu, "Rất thực!"

Phượng Khuynh Thành cười cười.

Hai người cùng đứng, một hồi lâu, Quân Vũ Nguyệt mới mở miệng, "Tối nay, ta cùng Ngang nhi có thể ở lại Phượng phủ không?"

Phượng Khuynh Thành kinh ngạc.

Vậy là có ý gì?

Cự tuyệt đi, nhưng mà Mặc Hàm Mạt Vũ bọn chúng lại chơi vui vẻ như vậy.

Không phản đối, lại cảm thấy không đủ sức lực!

Phượng Mặc Hàm lại bình bịch chạy tới, lôi kéo tay Phượng Khuynh Thành, "Nương, buổi tối lưu Ngang ca ca ở nhà chúng ta đi!"

Phượng Khuynh Thành sững sờ, thấy đầu Phượng Mặc Hàm đầy mồ hôi, lấy ra khăn tay, lau mồ hôi cho Phượng Mặc Hàm, thấy cách đó không xa, bộ dạng Quân Ngang khẩn trương mong đợi, gật đầu đồng ý, "Được!"

"Cám ơn nương!"

Sau đó như một làn khói chạy đi cùng Quân Ngang, Mạt Vũ chia sẻ tin tức tốt này.

Phượng Khuynh Thành nghiêng đầu nói với Quân Vũ Nguyệt, "Xem ra, các ngươi còn rất thần giao cách cảm!"

Quân Vũ Nguyệt vốn muốn nói, phụ tử thiên tính.

Nhưng lời đến khóe miệng, lại thản nhiên nhếch môi, "Bồi ta đánh ván cờ đi!"

"Không sợ ta giết ngươi đến không còn mảnh giáp?" Phượng Khuynh Thành nhíu mày.

"Ai chết vào tay ai, còn chưa biết được!"

Phượng Khuynh Thành cười ha ha, "Là con la hay con ngựa, kéo ra cưỡi là biết!"

"Xin mời!" Diễn đàn L (Ê) _+ Quý <>? ĐÔn ngôn tình

Phượng Khuynh Thành dẫn đường, hai người đi tới cờ thất.

Hồng Tụ lập tức đi phân phó người quét dọn viện, chuẩn bị gian phòng, lại đi phòng bếp phân phó chuẩn bị thức ăn buổi tối, một chút xíu qua loa cũng không được.

Sau khi vào cờ thất, Phượng Khuynh Thành ý bảo Thiêm Hương ở tại cửa ra vào, không cần đi vào.

Hai người ngồi đối diện.

"Ngươi là khách, ngươi chọn cờ trước!"

Quân Vũ Nguyệt nghe vậy ngẩng đầu, khách khí nhìn Phượng Khuynh Thành một cái, đưa tay bốc một con cờ trắng lên, vân đạm phong khinh nói, "Nhưng mà đánh cờ, quá không thú vị, không bằng chúng ta đánh cược đi!"

"Đánh cược gì?"

"Vàng bạc châu báu quá tục khí, tơ lụa, ngươi cũng không thiếu, không bằng tiếp tục  trò chơi lần trước ngươi trừng phạt lên người bọn người Ám Ngũ, nói thật hay mạo hiểm, nhưng mà, chúng ta không mạo hiểm, nếu ta thua, ngươi hỏi ta một vấn đề, ta thành thật trả lời, ngươi cảm thấy, ta trả lời không đủ thành ý, ngươi có thể tiếp tục tra hỏi, cho đến khi ngươi hài lòng mới thôi!"

Phượng Khuynh Thành nghe vậy liền hứng thú.

Hơi trầm tư, "Như vậy dường như cũng không đủ kích thích, không bằng, chúng ta thêm chút điều kiện, thúc đẩy bầu không khí!"

"A, xin lắng tai nghe!"

"Người thua, không chỉ phải trả lời một vấn đề người thắng đặt ra, còn phải cởi một cái xiêm áo trên người xuống, cho đến khi cởi hết thì thôi!"

Quân Vũ Nguyệt sững sờ, ngay sau đó tâm tình cực tốt, "Kèm theo một cái hôn thì như thế nào?"

"Không tính cái hôn!" Phượng Khuynh Thành cự tuyệt.

Nàng là nữ tử, Quân Vũ Nguyệt thua hay không thua, nàng đều thua thiệt.

Khẽ cắn môi, Phượng Khuynh Thành nhanh trí, "Người thắng, có thể vẽ tranh lên bất kỳ một vị trí nào ở trên người người thua!"

"Tốt!"

Phượng Khuynh Thành hết sức tự tin với kỳ nghệ của mình, hôm nay, nàng không thắng Quân Vũ Nguyệt đến cái quần lót cũng không còn, thoa màu vẽ khắp trên người của hắn, moi toàn bộ bí mật của hắn ra, nàng nàng sẽ mang họ của hắn. . . . . .