Quân Vũ Nguyệt sững sờ.

Hai oa nhi này, thật sự làm cho hắn bất ngờ.

Hữu dũng hữu mưu, nhưng cũng bao che khuyết điểm.

Một lòng bảo vệ mẫu thân của bọn chúng.

Nhưng mà suy nghĩ một chút, cũng đúng, mẫu thân của bọn chúng vì bọn chúng, ngậm bao nhiêu đắng, vì biết trên người chúng mang kịch độc, mưu đồ nhiều năm, phí tâm phí sức.

Bọn chúng che chở nàng, cũng là việc nên làm.

Không buồn, ngược lại cười.

"Khuynh Thành, ngươi dạy hai hài tử này rất tốt!"

Từ tận đáy lòng nói như vậy, không có chút khích lệ, cũng không có không vui.

Nếu như, hai oa nhi này ở bên cạnh hắn, có lẽ, sẽ bị cứng rắn dạy thành như Quân Ngang, xử sự cẩn thận, khúm núm.

Không biết ngây thơ vui vẻ là gì.

Phượng Khuynh Thành cười, lại nhìn vào bên trong đại sảnh.

Những người đó, đều là quan lại quyền quý trung tâm của quyền lực, giết chết một người, đơn giản dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.

Giờ khắc này, tất cả mọi người đang quan sát ba nương con bọn hắn, kinh ngạc, hâm mộ, ghen tỵ, hận thù, mừng rỡ, chờ đợi, mờ mịt.

Chồng chéo trong con ngươi bọn họ, quỷ dị khó phân biệt.

Chỉ cần một vòng, Phượng Khuynh Thành đã chỉnh lý ra được thân phận của những người này, ở cái thời đại cá lớn nuốt cá bé, vì mình, vì hài tử, nàng phải suy tính, bỏ ra nhiều hơn người khác.

Càng học được cách ngấm ngầm chịu đựng.

Bởi vì, chỉ khi nàng tốt, nàng cường đại, hài tử của nàng mới có thể bình yên lớn lên.

Quân Vũ Nguyệt thấy Phượng Khuynh Thành không nói, vẫy Quân Ngang, "Ngang nhi, tới đây!"

Quân Ngang ngồi ở đại sảnh nghe tiếng, người run lên một cái, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, nhưng không có biện pháp, chỉ đành phải nhắm mắt đứng dậy, đi tới trước mặt Quân Vũ Nguyệt, nhát gan nhỏ giọng khẽ gọi, "Hoàng thúc!"

"Đây là Mặc Hàm đệ đệ, Mạt Vũ muội muội, Ngang nhi, ngươi lớn hơn bọn hắn, là ca ca, ngươi thay hoàng thúc dẫn bọn hắn đi dạo trong Vương phủ!"

Quân Ngang sững sờ.

Lại nhìn về phía Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm đang cười thiên chân vô tà, không chút kiêng kỵ, mắt to đen láy, liên tục quan sát hắn, miễn cưỡng nhếch môi cười, "Các ngươi đi theo ta!"

Phượng Mạt Vũ, Phượng Mặc Hàm nhìn Phượng Khuynh Thành, thấy Phượng Khuynh Thành gật đầu, "Nương, vậy chúng con đi chơi!"

"Đi đi!" Ra dấu bảo Thiêm Hương đi theo.

Bên cạnh chỉ dẫn theo Hồng Tụ.

"Khuynh Thành, xin mời!" Quân Vũ Nguyệt nói, thân thể lui một bước, mời Phượng Khuynh Thành tiến vào đại sảnh.

Phượng Khuynh Thành gật đầu, cất bước.

Vừa tiến vào đại sảnh, Quân Vũ Nguyệt giới thiệu Đại vương, Chu vương, Trần vương, Cẩm vương, vợ chồng Văn Yến, công chúa Văn Ân, công chúa Văn Tư cho Phượng Khuynh Thành biết.

Phượng Khuynh Thành lần lượt hành lễ.

Mà hài tử nhà Tam đại Thân Vương, có một người tiến lên, "Lục Hoàng Thúc, chúng ta cũng đi chơi cùng hoàng đệ, được không?"

Quân Vũ Nguyệt gật đầu. Diễn đàn L {ê} Q _= úy Đ <> ôn

Hai mươi mấy oa nhi chạy đi sạch sẽ như một làn khói.

Mà Quân Vũ Thường vẫn trầm mặc đột nhiên tiến lên vài bước, xiêm áo bằng gấm đỏ thẫm, rực rỡ ương ngạnh, cười tà mị Sinh Phong với Phượng Khuynh Thành, trong con ngươi nghiêng dài, ẩn dấu hàn ý.

"Phượng Nhi, nhiều ngày không gặp, vẫn tốt?"

Phượng Khuynh Thành cười, khẽ phúc thân với Quân Vũ Thường, "Cẩm vương mạnh khỏe!"

Tuy biết rằng, Quân Vũ Thường sẽ không bỏ qua cho nàng, nhưng không nghĩ tới Quân Vũ Thường không biết kiềm chế như vậy.

Quân Vũ Thường cười, cười âm trầm, "Phượng Nhi cô nương cần gì lạnh nhạt với Bổn vương như vậy, dù sao, lấy giao tình của chúng ta. . . . . ."

Quả nhiên.

Lời của Quân Vũ Thường, khiến mấy thân vương cau mày, mấy Công chúa khinh thường.

Công chúa Văn Yến càng thêm kinh ngạc, hai mắt sáng rực nhìn Phượng Khuynh Thành, nhiều lần, cũng thiếu chút nữa không nhịn được, nếu như không phải Từ Thế Phong bên cạnh nàng vẫn lôi kéo nàng, nàng đã sớm tiến lên!

"Giao tình?" Phượng Khuynh Thành nghi ngờ trong chốc lát, ngay sau đó nhếch miệng cười, dung nhan tuyệt mỹ, thoáng chốc cả phòng như hoa nở.

Phượng Khuynh Thành vừa định nói chuyện, Quân Vũ Nguyệt đã mở miệng.

"Bổn vương còn phải cám ơn Vương đệ thành toàn, khiến Bổn vương biết Khuynh Thành, nhưng mà Cẩm vương đệ, nghe nói hôm đó Vương đệ ở Túy Tiên lâu túng dục quá độ, mấy ngày nay cửa trong không bước cửa ngoài không ra, ở Cẩm Vương phủ nghỉ ngơi dưỡng sức, không biết ‘tinh’ có thể dưỡng trở lại!"

Quân Vũ Thường nghe vậy, đỏ mặt lên, cực kỳ tức giận, lại không làm gì được Quân Vũ Nguyệt.

Mấy Thân Vương lúng túng ho khan, không biết phải ứng đối như thế nào.

Mấy Công chúa mặt đỏ tới mang tai, hận không thể đào một động chui vào.

Duy chỉ có Phượng Khuynh Thành ‘hì hì’ cười ra tiếng.

Giống như nghe được lời êm tai, chuyện vô cùng buồn cười, ha ha ha cười vang, vang khắp bên trong đại sảnh rộng lớn rồi lại yên tĩnh, cực kỳ chói tai.

Ít nhất, ở trong tai Quân Vũ Thường, Phượng Khuynh Thành cười, là châm chọc, là cười nhạo.

Càng thêm sự tuyên chiến.

Nhưng mà, nghĩ đến, trong tay mình còn có một lá bài chủ chốt, Quân Vũ Thường liền không giận.

"Không ngờ, những chuyện rối bời của Bổn vương còn có thể khiến Phượng Nhi cô nương cười một tiếng, ngược lại cũng đáng giá!"

Tiếng cười của Phượng Khuynh Thành ngừng lại, trên khóe miệng lại hàm chứa nụ cười quyến rũ.

Quân Vũ Thường, trước sẽ để cho ngươi được nước, cuối cùng cũng có một ngày, ngươi chắc chắn hối hận vì những việc đã làm!

Thấy trên mặt Phượng Khuynh Thành, Quân Vũ Thường mặc dù mang nét cười, nhưng sau lưng đã sớm giương cung bạt kiếm, Quân Vũ Nguyệt cũng không lo lắng phải động thủ, Phượng Khuynh Thành thua thiệt, dù sao, Quân Vũ Thường có thủ đoạn gì, hắn rõ ràng, Phượng Khuynh Thành có thủ đoạn gì, hắn cũng biết.

Nhưng mà, nếu là oai môn tà đạo, Phượng Khuynh Thành sợ là càng hơn năm phần.

"Nghĩ đến tất cả mọi người đã chuẩn bị xong, cùng đi qua đi, một hồi mấy Vương huynh cẩn thận nhìn cho kỹ, nếu coi trọng mỹ nhân nào, cũng không cần do dự, miễn bị người khác cướp tiên cơ!"

Lời nói trêu ghẹo của Quân Vũ Nguyệt, khiến không khí ngột ngạt giữa Phượng Khuynh Thành cùng Quân Vũ Thường phai nhạt đi.

Mấy thân vương cũng đúng lúc ha ha ha cười to.

Cùng nhau đi tới vườn hoa của Nhiếp Chính Vương phủ.

Đợi chúng nhân ngồi xuống, Quân Vũ Nguyệt giơ tay lên ý bảo bắt đầu tranh tài.

Đủ loại mỹ nhân tiến lên đài, bên cạnh có người báo tên của các nàng, lai lịch, các cô nương đánh đàn, vẽ tranh, nhảy múa, viết chữ, mỗi người mỗi vẻ.

Có mấy cô nương vận khí tốt, dung mạo được, dáng người đẹp, tự nhiên bị tam đại thân vương nhìn trúng, ngược lại Quân Vũ Thường, Quân Vũ Nguyệt vẫn chưa từng chọn lựa, biểu hiện không hứng thú lắm, thậm chí ngay cả mí mắt Quân Vũ Nguyệt cũng không có nhấc lên hạ xuống, trừ thỉnh thoảng nhìn Phượng Khuynh Thành đang ngồi một chút.

Ngược lại nhìn Phượng Khuynh Thành thì rất thú vị, khóe miệng từ đầu đến cuối đều mang ý cười.

"Giang Nam —— Vân Thanh Sơn Trang, Lam Nguyệt cô nương!"

Vừa dứt lời, một cô nương cả người mặc xiêm áo màu lam, áo lam thêu hoa đủ sắc màu, vóc người nhỏ nhắn nhu nhược ôm cầm chầm chậm đi tới.

Vừa đi vào, liền nghe được từng tiếng hô kinh ngạc.

"Đẹp như thiên tiên!"

"Khuynh quốc khuynh thành!"

Những đại thần kia không dám ca ngợi Phượng Khuynh Thành có khuôn mặt đẹp, nhưng mà, giờ phút này cô nương đi lên, bọn họ hoàn toàn có thể tận hứng bình phẩm từ đầu đến chân.

Đầu tiên Lam Nguyệt cô nương nhẹ nhàng cúi đầu chào mọi người, con ngươi đảo qua mọi người, lúc nhìn thấy nơi nào đó thì trong nháy mắt con ngươi liền sáng chói rực rỡ, khóe miệng cũng cười tươi lên.

Nhưng thấy người nọ không nhìn nàng, trong nháy mắt con ngươi tối sầm lại, trong con ngươi, nước mắt lã chã chực rơi.

Trong nháy mắt lúc Lam Nguyệt xuất hiện, Quân Vũ Thường liền ngồi thẳng người, hai mắt liên tục nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.

Trong con ngươi, tình thế bắt buộc.

Quân Vũ Nguyệt liếc mắt nhìn Lam Nguyệt, lại nhìn sang một bên, cúi đầu trầm tư một lát.

Lam Nguyệt tuy đẹp, lại thiếu một chút khí thế, lại thiếu một chút kiêu hãnh hào hoa phong nhã.

Dáng vẻ xinh đẹp như vậy, lần đầu tiên nhìn thấy có lẽ cảm thấy được, nhưng mà nhìn nhiều hơn, rất vô vị tẻ nhạt.

Nghĩ thấu điểm này, Quân Vũ Nguyệt cũng không chú ý đến Lam Nguyệt.

Trên đài. Diễn đàn L {ê} Q _= úy Đ <> ôn ngôn tình

Lam Nguyệt gảy nhẹ dây đàn, một khúc Cao Sơn Lưu Thủy, lượn lờ lọt vào tai.

Mọi người nghe như si như say.

Quân Vũ Nguyệt đột nhiên hỏi Phượng Khuynh Thành, "Khuynh Thành, ngươi biết đánh đàn?"