Mỗi ngày Lương Duyệt Nhan đều bận rộn như vậy, càng bận rộn hơn trước khi Viên Hồng đến Dương Thành.

Cô tích cực bận rộn vì Viên Dương đến bất thường, như vậy cô có thể giảm thiểu thời gian cho Viên Hải Bình và Viên Hồng.

Có lẽ mỗi đứa trẻ lớn lên đều sẽ trải qua một giai đoạn như này, Viên Dương đột nhiên bắt đầu có rất nhiều câu hỏi.

Có một ngày, trên đường Lương Duyệt Nhan đến trường mẫu giáo đón cậu bé về nhà, Viên Dương hỏi cô, thời gian có phải là đồ vật không?

Lương Duyệt Nhan hỏi lại: "Con thấy sao?"

"Cô giáo không nói, con cũng không hiểu.

Cô giáo nói chúng con phải quý trọng thời gian."

Lương Duyệt Nhan trả lời vấn đề này cho cậu bé: "Hôm nay đến ngày mai là thời gian một ngày.

Từ ngày con sinh ra, đến ngày con chết là toàn bộ thời gian mà con có được."

Viên Dương cố gắng hiểu những lời này của cô, nhưng cậu bé lại gặp điểm mù: "Chết là gì?"

"Chết là...!con sẽ biến thành một người, đến một nơi mà không ai biết, nơi đó không có người, hơn nữa, một khi con đi thì sẽ vĩnh viễn không thể quay lại." Lương Duyệt Nhan nhẹ nhàng bâng quơ nói.

"Mẹ, con không muốn chết." Viên Dương nói.

Lương Duyệt Nhan nhin bàn tay đứa trẻ cô nắm trong tay, trong mắt cậu bé mang theo vài phần hốt hoảng.

Còn cô, vẫn duy trì sự bình thản đến tĩnh lặng.

"Mẹ?" Cậu bé vẫn đang đợi câu trả lời của cô.

"Dương Dương." Lương Duyệt Nhan nói, "Người đều sẽ chết.

Ba con cũng vậy, bà nội con cũng vậy, mẹ cũng thế..."

Cô ngồi xổm xuống trước mặt Viên Dương, nhìn cậu bé chăm chú, vuốt lại mái tóc cho cậu cho gọn gàng, người qua đường thấy cảnh mẹ con yêu thương săn sóc này cũng biết ý tránh ra, còn lộ ra nụ cười.

Lại không biết rằng Lương Duyệt Nhan đang thì thầm bên tai cậu bé khiến Viên Dương cứng đờ.

"Con cũng vậy."

Lương Duyệt Nhan không hy vọng mình sẽ dọa khóc Viên Dương ở giữa đường, vì vậy cô đứng lên xoa nhẹ khuôn mặt cậu bé.

"Cho nên, Dương Dương phải sống tốt trong thời gian còn sống, con biết chưa?"

Không biết Viên Hải Bình vì lý do gì mà ở tập đoàn Đông Ngô được nhiều người biết đến, bởi vậy cuộc sống của anh ta cũng bận rộn hơn hẳn, thường xuyên đến những bữa tiệc rượu xã giao mỗi ngày.

Lương Duyệt Nhan phát hiện cô rất thích thời gian Viên Hải Bình vắng nhà.

Nếu Viên Hồng không có ở đây nữa thì quả thật quá tuyệt vời.

Thời gian Lương Duyệt Nhan ngồi ngẩn người ngày càng nhiều lên, tối đó Viên Hải Bình bỗng nhiên gọi điện thoại cho cô làm gián đoạn thời gian trống rỗng của cô.

Bàn tay cô đột nhiên siết chặt, hít sâu vào thở ra mấy lần mới nghe máy.

"Duyệt Nhan, anh đã gọi cho giáo viên mầm non ở trường, tối nay cô ấy sẽ đi đón Dương Dương." Viên Hải Bình hít một hơi, cố gắng để giọng nói mình trở nên dịu dàng, mà Lương Duyệt Nhan chỉ cần một giây là có thể cảm nhận được hoàn toàn sự cẩn thận và cố ý trong đó, "Chúng ta đã lâu không có thế giới của hai người rồi.

Hãy coi như là bù tiệc sinh nhật cho em, được không?"

"Được." Lương Duyệt Nhan híp đôi mắt lại, cô rất nhanh đã đồng ý.

"...! Anh, anh gửi định vị qua Wechat cho em." Dường như Viên Hải Bình không ngờ cô sẽ dứt khoát đồng ý như thế, khi trả lời có chút lắp bắp.

Lương Duyệt Nhan cúp máy.

Ba giây sau Viên Hải Bình đã gửi địa chỉ nhà hàng qua cho cô.

Lương Duyệt Nhan nhìn lướt qua, cô mở một khung trò chuyện khác ra.

Kinh Tố Đường hỏi cô ở khung trò chuyện đó: "Có thể gặp mặt cô không?"

Dường như anh cho rằng những lời này quá mạo muội, năm phút đã trôi qua không còn cơ hội thu hồi nữa.

Kinh Tố Đường có lẽ cũng phát hiện ra điều này, anh nhắn tiếp, trong từng câu chữ đều bộc lộ ra sự cẩn thận: "Tôi mời cô hút thuốc nhé?"

Hàng mày đang nhíu chặt của Lương Duyệt Nhan thoáng dịu lại, cô trả lời: "Được."

...

Viên Hải Bình và Lương Duyệt Nhan hẹn nhau ở một nhà hàng tên "Ti di Hô" phong cách Nhật Bản.

Lương Duyệt Nhan đến đúng hẹn, Viên Hải Bình đã đứng ở cửa đợi cô, trước khi nhìn thấy cô, vẻ mặt anh ta hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn.

Vào lúc nhìn thấy cô, anh ta nhanh chóng thu hồi nét mặt ấy lại, lập tức thay đổi, lộ ra vẻ mặt tươi cười thành thạo: "Duyệt Nhan, đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn ngon nào."

Viên Hải Bình đặt một phòng tatami nửa khép kín.

Lương Duyệt Nhan nhìn Viên Hải Bình nói chuyện quen thuộc với nhân viên nhà hàng mặc kimono, đột nhiên phát hiện ra cô không nhớ rõ lần trước mình đi ăn cơm bên ngoài rốt cuộc là khi nào.

Nhà hàng này được thiết kế đơn giản lại sang trọng với một khu vực rộng làm thành một sân trồng tre kiểu Nhật, cô đã thấy trên TV, trông giống như sân sau của chùa Ginkakuji ở Kyoto, Nhật Bản.

Sảnh lớn có quầy bar và các bàn nhỏ, một hoặc nhiều tốp người thành phần tri thức ngồi cùng nhau.

Một số người Nhật ngồi ở quầy bar, nói chuyện bằng tiếng nhật và xem các trận bóng chày được phát trên tv trên tường.

Trước khi kết hôn, Viên Hải Bình từng nói với cô sẽ đưa cô đi chơi, đến Kobe ngắm cảnh đêm, đến Nara cho hươu ăn, đến Osaka ăn bạch tuộc nướng.

Nhưng đây là lần đầu tiên họ ăn đồ Nhật sau khi kết hôn.

Bọn họ gọi một suất Kaiseki (bữa ăn truyền thống của Nhật).

Lương Duyệt Nhan nhẹ giọng nói "quá đắt", lại không có chút ý tứ muốn khuyên ngăn Viên Hải Bình, cô tùy ý ngẩng đầu lên cảm thấy người phục vụ mặc kimono đang nhìn chằm chằm vào cô.

Nhưng một giây trước khi hai người sắp chạm mắt nhau thì người đó vội vàng cúi đầu tập trung vào cuốn sổ ghi chép khách gọi món.

Các món ăn trong Kaiseki được đưa lên từng món một.

Lúc ăn cơm Viên Hải Bình không ngừng nói chuyện, thậm chí cả món ăn trân quý trước mặt cũng không có thời gian ăn thêm hai miếng.

Trong im lặng, cô cũng bị buộc phải hiểu về sự quen biết giữa Viên Hải Bình và vị Kinh Văn Đăng trong truyền thuyết kia.

Viên Hải Bình giống như đang kể một câu chuyện rất thú vị vậy.

Lần đầu tiên Viên Hải Bình gặp Kinh Văn Đăng là trong hội nghị thường niên của tập đoàn.

Người đàn ông giàu có thường xuất hiện trên tv với bộ đồ cắt may thiết kế riêng, đeo một chiếc đồng trị giá lên đến bảy con số, mang khí chất phi phàm, người ngoài có thể dễ dàng phân biệt được quyền thế và địa vị của ông ta chỉ với một cái liếc nhìn.

Nhưng khuôn mặt ông ta lại không ngạo mạn.

Khi Viên Hải Bình nói ra câu này, lộ ra vẻ mặt giống như Viên Dương lần đầu tiên nghe được một câu chuyện thần thoại, đó là một loại khát vọng ngây thơ hồn nhiên.

Kinh Văn Đăng ở trên thương trường sát phạt quyết đoán, mà đời thường lại bình dị gần gũi như vậy, ông ta thể hiện sự quan tâm với Viên Hải Bình, khen ngợi anh ta làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm.

Trừ lần đó ra, Kinh Văn Đăng thậm chí còn nói với Viên Hải Bình rằng ông ta ngưỡng mộ anh ta thế nào khi anh ta có một người vợ dịu dàng và đứa con trai ngoan ngoãn, còn cuộc sống riêng của ông ta cứ như bị nguyền rủa vậy.

Ông ta có một sự nghiệp đáng ngưỡng mộ nhưng không có cách nào để đáp ứng người phụ nữ duy nhất của ông ta trong suốt cuộc đời này.

Người như vậy lại mở lòng với mình, nói ra nỗi khổ tâm sâu thẳm nhất trong lòng, đầu óc Viên Hải Bình nóng lên, mới gặp Kinh Văn Đăng đã như thân thiết lâu ngày, không biết bắt đầu từ đâu sinh ra một loại tình nghĩa huynh đệ.

Anh ta khó có thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ huynh đệ của mình.

Đó là chưa kể Kinh Văn Đăng còn cho anh ta phụ trách một hạng mục mới, hơn nữa còn chủ động đưa ra điều kiện thăng chức.

Viên Hải Bình nằm mơ cũng không ngờ vận may này sẽ rơi xuống đầu mình.

Ngoại trừ anh ta, Lương Duyệt Nhan càng nên mang ơn đội nghĩa hơn, dù sao bằng sáng chế của cô cũng là mấu chốt của hạng mục này, nếu không phải Kinh Văn Đăng có đôi mắt nhìn xa trông rộng, thì bằng sáng chế đó chỉ là viên ngọc phủ bụi nằm trong ngăn kéo.

Viên Hải Bình đã lập tức đồng ý mà không hề do dự.

Lương Duyệt Nhan ăn từng miếng những món ăn đắt tiền, cô không cảm nhận được chút hương vị gì.

Lúc nhìn Viên Hải Bình cũng chỉ cảm thấy anh ta như con chó đang sủa, còn cô không nghe hiểu những lời anh ta nói, thậm chí không thể hiểu điều gì đã làm cho anh ta nói bằng giọng điệu phấn khích như vậy.

"Điều đó có nghĩa là, có bằng sáng chế của em thì anh có thể thăng chức được, phải không?" Lương Duyệt Nhan nuốt một ngụm canh trứng, lạnh nhạt hỏi.

"Cuối cùng em cũng nghe hiểu!" Viên Hải Bình hét lớn lên.

Nếu cảm giác thành tựu là vật sống thì có lẽ chính là bộ dáng của người đàn ông này.

Dường như vừa rồi cuối cùng anh ta cũng đã làm cho một đứa trẻ hiểu được giả thuyết Goldbach(*).

(*) Giả thuyết Goldbach do nhà toán học người Đức Christian Goldbach nêu ra vào năm 1742, là một trong những bài toán lâu đời nổi tiếng chưa giải được trong lý thuyết số, toán học.

Giả thuyết phỏng đoán rằng: 1 số tự nhiên chẵn lớn hơn 2 có thể biểu diễn bằng tổng của hai số nguyên tố.

Lương Duyệt Nhan nói: "Em hiểu ý của anh nhưng em không muốn chuyển nhượng bằng sáng chế."

"Có phải em nghe không hiểu anh nói gì phải không?" Giọng nói anh ta trở nên nóng nảy.

"Em muốn đi làm."

"Không phải anh đã nói rồi sao! Em đi làm không ai trông con!"

"Không phải mẹ anh đến rồi sao."

"Đó là cũng là mẹ em!" Viên Hải Bình càng tức giận hơn, lại bắt nhầm trọng điểm.

"Mẹ anh là người, còn tôi không phải người sao?" Lương Duyệt Nhan hỏi lại.

Không khí nháy mắt ngưng trọng lại.

Viên Hải Bình bị nắm vào chỗ xa thì sẽ luôn nói năng không suy nghĩ.

Lương Duyệt Nhan lại nắm bắt điều này quá rõ ràng, cô sẽ luôn ở trước mặt người khác âm thầm cho anh ta mặt mũi.

Bây giờ cô không muốn làm như vậy nữa.

"Em không coi mẹ anh là mẹ em sao?" Viên Hải Bình cắn răng hỏi.

"Hải Bình, chúng ta ly hôn đi." Giọng nói Lương Duyệt Nhan run rẩy, cô cũng không bình tĩnh hơn Viên Hải Bình bao nhiêu.

Viên Hải Bình chấn động, dường như anh ta không nghĩ đến Lương Duyệt Nhan sẽ nói như vậy.

Cả người anh ta cứng đờ, sau đó đột nhiên lớn tiếng nói: "Em nói linh tinh cái gì vậy?"

Giọng nói anh ta đột nhiên tăng cao, khi âm thanh vang lên liền khiến các vị khách khác dừng cuộc trò chuyện lại.

Điều đáng mừng là chỗ bọn họ ngồi được bình phong và mấy chậu cây vây quanh nên không sợ mọi người nhòm ngó.

"Anh không muốn à?" Lương Duyệt Nhan hỏi.

"Câm miệng! Em đừng gây chuyện nữa!"

Giống như đang giận dỗi nhau, bọn họ ai cũng không mở miệng nói.

Lương Duyệt Nhan nhìn thẳng vào dáng vẻ bực bội tức giận của Viên Hải Bình như nhìn một con gia súc.

Cô không thể không bi ai mà nghĩ, gia súc sinh ra chính là để bị giết chết.

Giống như con gà nhảy nhót mà Viên Hồng mang đến kia..