Thẩm Ngạo thấy Lí Bang Ngạn không động thân, liền ôm tay lại, cười ha ha nói: “Như thế nào? Lí Bang Ngạn không đi một bước lên đầu sao? Xem ra Lí Bang Ngạn cũng không vội rồi, như vậy rất vừa vặn, khó được lúc ta và ngươi có nhã hứng như vậy, không bằng chúng ta đứng nhiều thêm một lúc? Lý lão huynh, nếm qua điểm tâm chưa?”

Lí Bang Ngạn đưa mặt qua một bên, không để ý tới hắn.

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Nếu Lí Bang Ngạn đại nhân còn chưa ăn thì thật là đáng tiếc, nói không chừng về sau rốt cuộc sẽ không được ăn nữa.”

Lí Bang Ngạn cảm giác cơ trên mặt không khỏi run rẩy một chút, mặc dù là làm ra một bộ dạng lãnh đạm, nhưng cả người đứng trong mưa phảng phất như thoáng cái đã già đi rất nhiều, đến cả thân thể cũng bắt đầu còng xuống, có một luồng khí nghẹn ở trong cổ, muốn phản bác Thẩm Ngạo vài câu, lại phát hiện một câu đều nói không nên lời.

Trong Giảng Võ điện, Triệu Cát sớm đã đến, miện phục chính quan, đang ngồi rất nghiêm túc, một đôi tròng mắt hé mở, nửa đóng lại, trên mặt mang một chút ý tứ hàm xúc đùa cợt.

Ánh mắt của hắn đảo qua trong điện trống trải, mấp máy miệng, tay tựa ở trên bàn, trầm mặc và uy nghiêm, có một loại khí thế ngồi trên cao quan sát thiên hạ.

Triệu Hằng bước vào điện, mới phát hiện có chút khác thường, giơ con mắt lên, chứng kiến Triệu Cát trên cung vàng điện ngọc, trong lòng không khỏi nghĩ, ngày thường phụ hoàng đều là khoan thai đến chậm, sao hôm nay tới sớm như vậy?

Sau lưng, văn võ quan viên rõ ràng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng ở đâu, Triệu Hằng đành phải kiên trì, lẻ loi trơ trọi mà đi đến trong điện, hai đầu gối quỳ xuống, ba quỳ chín khấu xong xuôi, về sau cất cao giọng nói: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng, phụ hoàng an khang duyên niên.”

Triệu Cát ngồi ở trên ghế, không nói lời gì, một đôi tròng mắt giống như đao rơi vào trên người Triệu Hằng, chăm chú mà nhìn chằm chằm vào Triệu Hằng, vẫn không nhúc nhích.

Triệu Hằng không dám đứng dậy, không dám ngẩng đầu, bị ánh mắt lạnh như băng của Triệu Cát ép tới mức không thở nổi, cơ thể cơ hồ là phủ phục trên nền gạch vàng, mồ hôi lạnh chảy như mưa trên trán.

“Đây là làm sao vậy? Thường ngày, lúc này phụ hoàng đều gọi mình bình thân, chẳng lẽ…..”

Triệu Hằng không khỏi cảm giác có tật giật mình, cả người như là cứng lại rồi, một đôi tròng mắt lập loè, lại không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, cảm giác như vậy, thật sự có chút như đứng đống lửa, như ngồi đống than.

Triệu Cát trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Ta tự nhiên an khang, còn có thể sống lâu thêm vài năm.”

Triệu Hằng lại càng hoảng sợ, lại dập đầu vài cái, nói: “Nhi thần chỉ trông mong phụ hoàng có thể hưởng quốc vạn năm, thọ cùng thiên địa.”

Triệu Cát mang trên mặt vẻ đùa cợt, thái tử nói những lời này với thiên tử, các triều đại đổi thay, lại có mấy người thật tâm thành ý đây? Triệu Cát thản nhiên nói: “Nếu ta là hưởng quốc vạn năm, cần gì phải thiết lập thái tử?”

Lai giả bất thiện, thiện giả bất lai, những lời này mười phần ý tứ hàm xúc, Triệu Hằng sao có thể không nghe ra? Hắn nhất thời hoảng sợ, một chữ cũng không dám nhả ra.

Triệu Cát ngữ khí đột nhiên hòa hoãn xuống, nói: “thái tử gần đây có đọc sách không?”

Triệu Hằng cẩn thận từng li từng tí hồi đáp: “Tuân theo phụ hoàng phân phó, nhi thần không dám lười biếng mảy may.”

Triệu Cát nói: “Đọc cái gì?”

Triệu Hằng nói: “Kinh Thi.”

Triệu Cát cau mày nói: “Là chú giải của Tần Thiểu Du sao?”

Triệu Hằng lúc này mới thở dài một hơi, nhẹ nhàng nâng mắt liếc nhìn Triệu Cát trên điện, chỉ là, cái nhìn này thật sự có chút mơ hồ, vẫn không cân nhắc ra tâm ý Triệu Cát, hắn chỉ có cách gật đầu, nói: “ Tần Thiểu Du chú giải rất hay, nhi thần đúng là đọc một bản này.”

Triệu Cát nói: “Vậy thì ta khảo thi ngươi một chút.”

Thần kinh Triệu Hằng lại bắt đầu căng cứng, nào có chuyện kiểm tra học vấn tại đây, thời điểm nghị sự triều đình sắp bắt đầu? Từ khi chính mình trưởng thành, cho tới bây giờ, phụ hoàng cũng không khảo thi qua, lúc này đành phải kiên trì nói: “Xin phụ hoàng dạy bảo.”

Triệu Cát thản nhiên nói: “Ở phía trong Kinh Thi, phụ tử huynh đệ nói như thế nào?”

Triệu Hằng nói: “« thơ » viết: “Nghi huynh nghi đệ.”Nghi huynh nghi đệ, rồi sau đó có thể dạy người trong nước. « thơ » viết: “Hắn nghi không quá bốn người.” Phụ tử huynh đệ làm theo luật pháp, rồi sau đó là cuộc sống yên vui, trị quốc vẹn toàn.”

Triệu Cát nhìn hắn, lạnh lùng thốt: “Ngươi nói tiếp.”

Triệu Hằng đành phải chú thích từng câu nói của Tần Thiểu Du đi ra, cuối cùng nói: “Phụ tử, huynh đệ, tất cả an phận với chức vụ của mình, tất cả đi theo một con đường riêng, chính là nhờ những hành vi này, liền trở thành “đủ pháp.”

Tức là tiêu chuẩn pháp tắc, sau đó thì có thể làm cho các dân chúng học tập, làm theo, tuân thủ. Trị quốc là như thế, chỉ có bản thân tu đức tu thân, nghe theo lời phụ thân của mình, đối xử tử tế với huynh đệ của mình, mới có thể dùng lễ phép dạy người trong nước, thống trị quốc gia.”

Triệu Cát ừ một tiếng, không biết có phải là thoả mãn đối với câu trả lời như vậy hay không, hắn trầm mặc thật lâu, đột nhiên nói: “Thái tử có làm như thế không? Có chú ý phụng dưỡng phụ thân của mình? Đối xử tử tế với huynh đệ của mình? Tu thân dưỡng đức, Đông cung cho rằng mình thế nào?”

Lời Triệu Cát nói, từng chữ từng chữ đều giết tâm, Triệu Hằng mồ hôi lạnh đầm đìa, đã có chút ít sợ hãi rồi, lí nha lí nhí nói: “Phụ... Phụ hoàng..., nhi thần tận tâm tận lực làm như vậy, nếu phụ hoàng có chỗ nào không hài lòng, nhi thần nhất định sẽ sửa lại...”

Triệu Cát thản nhiên nói: “Ta cũng không nói ngươi sai rồi, ngươi mất hồn sợ hãi làm cái gì? Bình thân, từ từ làm thái tử của ngươi đi.”

Triệu Hằng đứng lên, sắc mặt tái nhợt, trong lòng suy nghĩ, chẳng lẽ là phụ hoàng cảnh cáo ta, hôm nay không cần phải náo loạn? Trên trán Triệu Hằng đã muốn chảy ra mồ hôi to như hạt đậu, nhưng bây giờ không kịp ngăn cản nữa rồi, muốn kích động dễ dàng, nhưng ngăn lại, nào có đơn giản như vậy?

Đang tại lúc Triệu Hằng miên man suy nghĩ, văn võ bá quan dùng Thẩm Ngạo cầm đầu nối đuôi nhau đi vào Giảng Võ điện, đồng loạt hướng Triệu Cát hành lễ: “Ngô hoàng vạn tuế.” Tiếp theo, liền chia lớp đứng lên, ánh mắt đều rơi vào trên kim điện, chờ Triệu Cát mở lời.

Triệu Cát quét mắt liếc mọi người trong điện, tay vuốt bàn, chậm rì rì nói: “Ta mới vừa bàn về Kinh Thi cùng thái tử, sách vở tiên hiền lưu truyền tới nay, chính là người trong thiên hạ bạc đầu vẫn còn học, cũng chưa chắc tham ngộ thấu, ta thường nghe người ta nói, nhân tâm không yên ổn, những lời này, ta chấp nhận sâu,

Lúc Tam Hoàng Ngũ Đế, trăm họ không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, có thể nói là thái bình, nhưng hiện tại, nhân tâm đã muốn tan vỡ rồi, làm thần tử dám lừa cả quân chủ của mình, làm nhi tử dám bỏ rơi phụ thân của mình, làm huynh đệ còn cốt nhục tương tàn, đây là cái duyên cớ gì?”

Sắc mặt Triệu Hằng đột biến, muốn quỳ xuống, nhưng lại phát giác, xung quanh có rất nhiều người nhìn vào, hai chân hơi bủn rủn, trong lúc nhất thời, đầu óc ông ông cộng hưởng.

Ánh mắt Lí Bang Ngạn sâu kín mà nhìn về phía Triệu Hằng, trong lòng cũng không nhịn được mà tim đập thình thịch, làm sao bệ hạ lại đột nhiên nói lời nói này, là vô tâm nói như vậy, hay là có dụng ý khác? Hắn không đoán ra!

Thấy trong điện không người nào trả lời, Triệu Cát thản nhiên cười, nói: “Thói đời hư lắm rồi, cái này là vì duyên cớ gì? Chẳng lẽ đám quan to quan nhỏ không phải học thánh nhân dạy bằng lời, đọc, không phải sách của thánh nhân? Cũng tỷ như Văn Tiên Chi kia, học vấn là vô cùng tốt, vậy thì tại sao làm ra nhiều chuyện ngu xuẩn như vậy? Chẳng lẽ thánh nhân dạy bằng lời, tại trong mắt ít người, chỉ là lấy ra qua loa ta hay sao?”

Triệu Cát nói xong, hai mắt hợp lại, tựa ở trên ghế rồng, tiếp tục nói: “Ta chỉ là cảm khái mới phát ngôn như vậy, chư khanh không cần nhớ ở trong lòng, hôm nay nghị sự triều đình là nghị cái gì? Lí Bang Ngạn, ngươi tới khởi đầu đi.”

Lí Bang Ngạn kiên trì đứng ra, ung dung nói: “Bệ hạ, tự khi thanh lọc hải chính về sau, thương nhân xuống biển nhiều như cá sang sông, chỉ là, các lộ phủ cũng có tấu chương tức giận đưa tới, nói là từ Tô Hàng, Tuyền Châu mở ra cục diện mới, quá nhiều dân chúng không chịu trồng trọt, rất nhiều người vứt ruộng đồng đi Tuyền Châu, Tô Hàng, làm người chế tác, người mua bán lương thực, thế cho nên, nhiều chỗ ruộng đồng hoang vu.”

Hắn dừng một chút, tiếp tục nói: “Cũng tỷ như thời điểm năm thứ hai Vĩnh Hòa, huyện Tiền Đường Giang Nam lộ trưng thu lương thực là chín vạn thạch, nhưng đến năm thứ ba Vĩnh Hòa, Hộ bộ kết toán, lại chỉ còn lại có bảy vạn thạch.

Nha môn địa phương không những không cổ vũ nông canh, lại trắng trợn thu hút khách thương, coi đây là chiến tích, tiếp tục như vậy, năm được mùa thì cũng thôi, nhưng vạn nhất gặp năm mất mùa, chỉ sợ sẽ xảy ra đại sự, xin bệ hạ quyết đoán.”

Triệu Cát nghe được hai chữ Tuyền Châu, cũng không nhịn được lo lắng mà nhìn về phía Thẩm Ngạo, nói: “Trầm ái khanh, cái hải chính này là ngươi chủ trì, ngươi nói ra sao?”

Thẩm Ngạo đứng ra, nói: “Bệ hạ, Lý đại nhân nói cũng không sai, không phải là một người Tiền Đường, đến cả Giang Nam lộ đều là như thế, hơn nữa, đại lượng tá điền từ bỏ thổ địa, khiến cho địa tô quê hương không thể không giảm sút,

thời điểm năm hai Vĩnh Hòa, tá điền thuê trồng mười mẫu thổ địa, sẽ giao bốn mươi thạch lương thực, tới năm ba Vĩnh Hòa, giảm mạnh đến hai mươi thạch, không ít nhà giàu thân hào nông thôn có nhiều ruộng đồng trong tay, tiền lời giảm kịch liệt, cũng có không ít người bán thổ địa đi, đi làm người mua bán lương thực, tiếp tục như vậy, chỉ sợ mấy chỗ địa phương như Tô Hàng, Phúc Kiến không chịu đi trồng trọt lương thực nữa.”

Thẩm Ngạo thản nhiên nói: “Chỉ là, phải nói trở lại, tuy sản lượng lương thực giảm bớt, càng có không ít người cầm ruộng tốt lấy đi trồng cây dâu cây tằm, nhưng thương đội Đại Tống ta cũng từ hải ngoại mang đến không ít lương thực,

ví dụ như một năm trước, lương thực thương đội mang về có đến chín trăm bốn mươi vạn thạch, cũng đủ để bổ xung cái thiếu hụt này, huống hồ, các thương nhân lại mang về rất nhiều chủng loại hạt thóc lương thực từ hải ngoại, vi thần đã giao trách nhiệm cho hải chính nha môn trồng thử,

Tô Hàng, Phúc Kiến lộ bên này, tuy sản lượng lương thực giảm mạnh, nhưng sản lượng lương thực các lộ thiên hạ còn có thể tiếp tục tăng gia sản xuất thêm một ít, cũng đủ để giải quyết vấn đề lương thực trong nước.”

Lí Bang Ngạn cười lạnh một tiếng, nói: “Bình Tây Vương, chỉ sợ ngài nói quá rồi, hẳn là hạt lương thực vùng thiếu văn minh trồng xuống, cứ như vậy mà tăng sản lượng? Còn có thể tăng gia sản xuất hay sao?”

Thẩm Ngạo trịnh trọng nói: “Là Lí Bang Ngạn ngươi cô lậu quả văn, kỳ thật, từ thời điểm Thực Tông tiên đế còn sống, Đại Tống ta liền tiến cử hạt giống Chiêm Thành, loại hạt này cho hạt gạo càng đẹp hơn so với Đại Tống ta,

Còn mấy loại gạo bản địa, hạt kém lại nhỏ, không chăm sóc rất khó sinh trưởng, cùng một mẫu ruộng đồng, dùng hạt giống Đại Tống ta trồng, chỉ có thể thu lấy được mười thạch, nhưng trồng trọt hạt giống Chiêm Thành, ít nhất có thể thu được đến mười hai thạch, Lí Bang Ngạn chẳng phân biệt được ngũ cốc, há sẽ biết quan hệ giữa lương thực và hạt giống.”

Thẩm Ngạo nói một câu, chọc trúng nhược điểm của Lí Bang Ngạn, hắn là người xuất thân phố phường, chẳng phân biệt được ngũ cốc, lúc này tranh luận cùng Thẩm Ngạo về cái này, giống như là mình tự đào cái hố, rồi nhảy vào.

Cũng may, hắn là người vô cùng khéo đưa đẩy, trong lúc thoáng qua đó, liền nghĩ ra cách ứng phó, cười nhạt nói: “Nói như vậy, điện hạ muốn mở rộng cái Chiêm Thành này, dùng cái này để đền bù ruộng bỏ hoang Tô Hàng, Phúc Kiến đường?”

Thẩm Ngạo nói: “Đây là đương nhiên, mở rộng loại giống tốt, đủ để ngăn chặn khốn cục ở trước mắt, trừ việc đó ra, tất cả bến cảng Tuyền Châu, Tô Hàng sớm đã ban bố pháp lệnh, thương thuyền ra biển, nếu lúc hồi trình mang theo đầy kho gạo trở về, chính là không cần giao nộp thuế phí lên bờ,

mấy vạn thương thuyền kia ra biển, mang theo hàng hóa Đại Tống ta, lúc hồi trình hoặc nhiều hoặc ít đều chở một ít lương thực trở về, tuy ruộng bỏ hoang Phúc Kiến lộ rất nghiêm trọng, nhưng lương thực lại vô cùng đầy đủ, rất nhiều nhân khẩu tuôn về hướng Tuyền Châu bên này, cũng không thấy Tuyền Châu hướng triều đình đòi một cân lương thực, có phải không? Đây là loại thứ hai biện pháp, gọi lấy buôn bán dưỡng thương.”

Lí Bang Ngạn nói: “Như vậy, xin hỏi điện hạ, cái trồng lương thực này, rốt cuộc lúc nào có thể mở rộng?”

Thẩm Ngạo bĩu môi, nói: “Muốn làm, chỉ cần đưa ra là lập tức có thể lưu hành một thời gian, chỉ là hải chính nha môn bên này, tạm thời còn phải thử nghiệm trước một tý, nếu có thể tạo ra giống càng thêm tốt, đến lúc đó, lại trải rộng ra cũng không muộn.”

Thẩm Ngạo hướng Triệu Cát nói: “Vi thần dùng tính mệnh bảo đảm, Tô Hàng, Phúc Kiến lộ, thậm chí là Nghiễm Nam đường, bến cảng các nơi tuyệt đối sẽ không làm trễ đại cục Đại Tống ta, lương thực các nơi giao nạp lên triều đình, một hạt cũng sẽ không thiếu, xin bệ hạ minh xét.”

Triệu Cát gật gật đầu, nói: “Lý ái khanh.”

Lí Bang Ngạn vội vàng khom người nói: “Thần tại.”

Triệu Cát nhẹ nhàng vuốt vuốt bàn, nói: “Bình Tây Vương đã bảo đảm, Lý ái khanh có hài lòng không?”

Lí Bang Ngạn đành phải nói: “Đã như vầy, cái sự tình ruộng bỏ hoang này chỉ có thể để sau lại nghị rồi, để xem biện pháp Bình Tây Vương áp dụng có hiệu quả tới đâu, sau đó sẽ làm tiếp quyết định.”

Triệu Cát gật gật đầu, nói: “Như vậy, hôm nay, chuyện này liền tạm thời đặt đó, còn có chuyện gì muốn nghị?”

Lí Bang Ngạn liếc nhìn thái tử, nhưng Triệu Hằng lại đứng lặng bất động, không biết suy nghĩ cái gì, ngược lại, Trình Giang lúc này hừ lạnh một tiếng, đứng ra nói: “Vi thần lại có một việc muốn đệ trình bệ hạ nghị luận.”

Triệu Cát thấy được Trình Giang, trên mặt trồi lên một tia cười nhạo không thể mò thấu, chỉ là, hắn ngồi ở trên cung vàng điện ngọc cao cao, lại có một chuỗi hạt che chắn, ai cũng thấy không rõ nét mặt của hắn, Triệu Cát thản nhiên nói: “Trình ái khanh muốn nói gì?”

Trình Giang nói: “Cựu thần muốn nói, đúng là về sự tình hải chính.” Hắn nhìn thoáng qua hướng Thẩm Ngạo, thong dong nói: “Cựu thần cũng là người Phúc Kiến, Phúc Kiến lộ hôm nay thành bộ dáng gì, chư công cao thấp trong triều, còn có ai biết rõ?”

Trình Giang hừ lạnh một tiếng, nổi giận đùng đùng nói: “Lão phu nghe nói, lúc trước tuy trên đường biển có nạn trộm cướp, nhưng hải thương Đại Tống ta vận chuyển hàng hóa ra biển, thu lợi tương đối khá, một bình sứ, đến Chiêm Thành to như vậy, có thể bán bảy tám lượng bạc, cũng là chuyện thường.

Nhưng từ khi điện hạ cổ vũ bến cảng các nơi ra biển, hàng hóa vận đến Nam Dương to như vậy càng ngày càng nhiều, cái bình sứ này lại càng ngày càng không đáng giá, hiện tại, một bình sứ, ngay cả một hai ngân lượng cũng không bán được, tuy nói bạch ngân chảy vào Đại Tống ta từ từ tăng nhiều, nhưng so sánh với lúc trước, lại làm Đại Tống ta mất bao nhiêu hàng hóa?

Tuyền Châu bên kia, vì chế tạo tơ lụa, gốm sứ, thiết khí, các hàng hóa phát mại đi Nam Dương, đã chiêu mộ không biết bao nhiêu công tượng, những người này từ bỏ ruộng đồng, đến Nam Dương làm người chế tạo khí cụ, Đại Tống ta là thiên triều thượng quốc, vậy mà lưu lạc đến nước này, xin hỏi điện hạ, phương pháp ngươi thanh lý hải chính, rốt cuộc là như thế nào?”

Trình Giang nói những lời này, lập tức đưa tới xôn xao, đường đường Lại bộ Thượng Thư, đột nhiên làm khó dễ Bình Tây Vương, chuyện này tạm không nói đến, nhưng kế sách hải chính này là điểm chí mạng của Bình Tây Vương, hiện tại Trình Giang bắt lấy hải chính mà nói, đây là muốn làm gì?