Sau khi lên xe ngựa, sự lạnh lùng trên mặt Lương Y Đồng mới tản đi một chút.

Ngọc Cầm lúc này mới thở phào, vừa nãy nhìn thấy bộ dáng lạnh nhạt của nàng, thực sự là thở mạnh cũng không dám, căn bản không ngờ tới một tiểu cô nương ngày thường ngọt ngào lại có một mặt dọa người như thế.

Lương Y Đồng ngượng ngùng cười cười, "Không có hù đến tỷ tỷ chứ?"

Ngọc Cầm vội vàng xua tay: "Không có không có, cô nương gọi nô tỳ là Ngọc Cầm là được rồi."

Lương Y Đồng cười cười, cũng không nói gì nhiều. Trên đường trở về, hai người đều có chuyện riêng để suy nghĩ, trong xe ngựa rất yên tĩnh. Thấy Lương Y Đồng buông thõng mi mắt, trên mặt hơi tái nhợt, Ngọc Cầm có chút đau lòng.

Ngọc Cầm cũng không dám nghe ngóng gì, chỉ cẩn thận nhắc nhở một câu: "Vừa rồi thị vệ đã ngăn cản hắn, hắn không thể đuổi theo, cô nương không cần phải lo lắng."

Lương Y Đồng cười cười, "Ta không lo lắng."

Nàng đúng là không có gì để phải lo lắng, là mấy người Tống thị làm việc trái với lương tâm, coi như thân phận có bại lộ, thì người lo lắng cũng nên là bọn họ.

Nàng chỉ sợ Tống Trần Khang cắn chết không thả, cuối cùng đi tới tìm Dự Vương, lỡ như học cho Vương gia khó chịu, hắn đuổi nàng ra ngoài thì phải làm sao?

Cả đường đi Lương Y Đồng đều có chút lo lắng.

Xuống xe ngựa, đi về phía Thanh U đường, lại thấy một tiểu nha hoàn cười cười với các nàng, lúc đi ngang qua Lương Y Đồng còn dúi vào trong tay nàng một tờ giấy.

Lương Y Đồng nắm chặt tờ giấy, cũng cười cười với nha hoàn kia, chờ người đi xa mới mở tờ giấy ra nhìn, chỉ thấy viết một hàng chữ: Gần đây cô nương phải cẩn thận chút, đừng đi ra ngoài nhiều.

Lương Y Đồng nhìn xong, vò tờ giấy kia lại, lúc này mới cười hỏi Ngọc Cầm: "Nha hoàn vừa rồi là ai vậy?"

Ngọc Cầm nói: "Là Tiểu Lục bên cạnh Tiêu cô nương."

Thời gian Lương Y Đồng nhập phủ mặc dù ngắn, nhưng vì cố ý nghe ngóng tình huống trong phủ, tất nhiên có chút hiểu biết về Tiêu Mộng Hân. Trong bốn mỹ nhân ở Vân uyển, người có nhân duyên tốt nhất là Tiêu Mộng Hân, tất cả nha hoàn trong phủ đều khen ngợi nàng ta, nói nàng ta huệ chất lan tâm, bình dị gần gũi, không giống ba vị kia luôn luôn không biết thân phận.

(Huệ chất lan tâm: cao nhã thanh khiết)

Mặc dù Lương Y Đồng chưa từng gặp, nhưng cũng hiểu Tiêu Mộng Hân không phải người đơn giản. Nhập phủ chưa đến một năm, dưới tình huống không được sủng ái lại có thanh danh cực kỳ tốt, có thể đơn giản mới là lạ.

Thấy Tiêu Mộng Hân sai người chạy tới chỗ mình, Lương Y Đồng có chút buồn cười, nàng bất quá chỉ là một tiểu nhân vật không quan trọng, nào đáng giá để làm như thế? Đợi ngày sau mà biết được nàng chỉ là một tiểu nha hoàn, không chừng sẽ vì hành động hôm nay mà hối hận muốn chết nhỉ?

Mặc kệ xuất phát từ tâm tư gì, nàng ta đã nhắc nhở thì Lương Y Đồng cũng nhận. Dự Vương chưa có thê tử, mấy vị mỹ nhân ở Vân uyển kia đều có cơ hội tiến bước, có thể giao hảo tất nhiên cũng tốt hơn trở mặt.

Sau khi Lương Y Đồng trở lại Thanh U đường, trước tiên là đi chép kinh thư hơn một canh giờ, sau đó lấy vải mua cho Dự Vương ra, vải này rất thoải mái, là loại tốt nhất mà nàng có thể mua, nói làm liền làm, cắt vải ra, cẩn thận suy nghĩ nên làm như thế nào.

***

Nha hoàn của Liễu Chi Mạn cũng hồi phủ. Sau khi bị cắt đuôi nàng ta cũng không dám hỏi phủ, đi dạo trên phố một chút, đi vòng vòng được một canh giờ mới phát hiện ra xe ngựa của Dự Vương phủ. Nàng ta đúng lúc nhìn thấy một màn Tống Trần Khang giật mũ của Lương Y Đồng, bởi vì không dám đến quá gần nên không nghe rõ màn đối thoại giữa hai người họ, chỉ theo bản năng phán đoán quan hệ của bọn hai người đó không bình thường.

Bởi vì Tống Trần Khang nhìn có chút quen mắt, nàng dự định đuổi theo một chút, ai ngờ vừa quay đầu đã mất dấu. Sau khi hồi phủ, sợ bị Liễu Chi Mạn mắng làm việc không thành, liền thêm mắm dặm muối về sự tình trên phố, nói cho Liễu Chi Mạn nghe.

Liễu Chi Mạn cực kỳ kinh ngạc, "Ngươi thật sự không nhìn nhầm? Nàng ta ở trước mặt mọi người mà cũng dám lôi lôi kéo kéo với nam nhân khác?"

Thấy nha hoàn gật đầu, Liễu Chi Mạn cười lạnh một tiếng: "Vừa mới nhập phủ đã thông đồng với nam nhân bên ngoài, thật to gan. Đang tìm không ra lý do để xử lý nàng ta, nàng ta đã dâng lên một cái, không bôi đen một chút thì quá phụ sự kỳ vọng rồi."

Nha hoàn kia có chút chột dạ, đè nén sự hoảng hốt, hiến kế: "Chỉ là lôi lôi kéo kéo cũng không có cách nào định tội nàng ta, theo nô tỳ thấy, cô nương không bằng chờ một chút. Nô tỳ tận mắt nhìn thấy nam nhân kia cưỡi ngựa đuổi theo rất lâu, hắn để bụng nàng ta như thế, nhất định sẽ tới phủ tìm. Nếu như đã có chứng cứ bọn họ tư thông, Vương gia dù có thích nàng ta cũng nhất định không lưu nàng ta lại nữa."

Liễu Chi Mạn nhíu mày, luôn cảm thấy có Dự Vương ở đây, Lương Y Đồng có bị hỏng đầu óc mới đi ngoài tư thông, đổi thành nàng ta thì cũng sẽ đuổi nam tử kia đi. Nếu như Lương Y Đồng không còn dây dưa với nam nhân kia nữa thì chẳng phải uổng phí cơ hội tốt này sao?

Chẳng bằng nhân cơ hội này, hủy hoại thanh danh của Lương Y Đồng. Một khi không còn thanh danh, Dự Vương có thích nàng hơn nữa thì cũng không thể không để ý tới mặt mũi Hoàng thật mà giữ nàng lại.

Hiểu rằng Dự Vương sẽ không gặp mình, Liễu Chi Mạn cũng không đi tự rước nhục, trực tiếp phân phó nha hoàn đi rêu rao trong phủ một chút, nói rằng Lương Y Đồng dây dưa không rõ với nam nhân bên ngoài. Nha hoàn không ngừng kêu khổ trong lòng, lại không dám kháng lệnh, nghĩ đến sự đáng sợ của ngôn từ, cũng chỉ cắn răng mà làm theo Liễu Chi Mạn nói.

Buổi tối khi Ngọc Cầm vào bếp lấy thức ăn thì đúng lúc nghe thấy việc này. Nghe đám nha hoàn nói Lương Y Đồng như thế, sắc mặt Ngọc Cầm trắng bệch, vội vàng giải thích mấy câu. Bây giờ Ngọc Cầm hầu hạ bên người Lương Y Đồng, giải thích đương nhiên không có tác dụng.

Ngọc Cầm thấy nói không rõ được thì vội vàng trở lại Thanh U đường, nói với Lương Y Đồng, "Cô nương, người nhanh nhanh đi giải thích đi, nếu không nói gì thì thanh danh của người sẽ bị mấy người kia đồn đến bại hoại mất."

Lương Y Đồng nhíu mày.

Nàng đã đoán được Liễu Chi Mạn sẽ làm khó nàng, ai ngờ lại dùng chiêu này. Nàng vì tự vệ nên nhập phủ làm nô tỳ, đâu có quan tâm đến thanh danh, so với việc mất hết thanh danh, nàng càng sợ Dự Vương chê nàng phiền phức, đuổi nàng ra khỏi phủ.

Nàng đang buồn rầu không biết phải lấy lòng Dự Vương như thế nào, bây giờ Liễu Chi Mạn hành động như vậy cũng là đang giúp nàng. Liễu Chi Mạn là nữ nhân của Dự Vương, bây giờ lại làm khó nàng, Dự Vương không chừng sẽ thương cảm cho nàng.

Lương Y Đồng tất nhiên muốn nắm chắc cơ hội này, nghĩ đến việc lợi dụng lòng tốt của Dự Vương, Lương Y Đồng có chút chột dạ. Nhưng nghĩ đến kết quả bị đuổi, một ít chột dạ cùng tự trách kia lập tức tan thành mây khói.

Kiếp trước, nàng nhu thuận hiểu chuyện cả đời, đâu có được kết quả gì tốt? Đời này nàng cũng chỉ muốn sống mà thôi, chẳng lẽ là việc xấu sao?

Thấy Ngọc Cầm thay nàng gấp gáp, Lương Y Đồng có chút ấm lòng, kéo tay Ngọc Cầm cười, "Thanh giả tự thanh, Ngọc Cầm tỷ tỷ không cần sốt ruột."

(Thanh giả tự thanh: người ngay thẳng, thật tâm mình thì không cần phải nghĩ bàn, không cần khuếch trương, không cần giải thích)

Thấy nàng không có ý định quản, Ngọc Cầm ngẩn người, "Chẳng lẽ mặc kệ các nàng sao?"

Lương Y Đồng rũ mắt, nói khẽ: "Vừa nãy tỷ tỷ đã giải thích với các nàng đúng không? Các nàng tin sao?"

Ngọc Cầm yên lặng, đúng vậy, giải thích thì có lợi gì đâu, các nàng sao có thể tin? Cho dù có người nguyện ý tin, trong phủ lại có nhiều người truyền tin như vậy, chỉ dựa vào hai người bọn họ thì sao có thể giải thích rõ ràng?

Lương Y Đồng mím môi: "Tùy họ nói đi, cũng không mất miếng thịt nào."

Cho dù Ngọc Cầm muốn quản, nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp. Thấy Lương Y Đồng lại chép kinh, cũng không dám quấy rầy nữa.

Buổi tối, Lương Y Đồng không ngủ, chép kinh cả đêm. Ngọc Cầm tới khuyên hai lần, muốn nàng đi ngủ sớm một chút, mỗi lần nàng đều cười mà đồng ý, nhưng vẫn thức trắng cả đêm.

Cho rằng dù ngoài miệng nói không để ý, nhưng trong lòng Lương Y Đồng vẫn rất khó chịu, Ngọc Cầm lại càng đau lòng hơn.

Buổi sáng lúc rời giường, Lương Y Đồng cố tình thay một bộ y phục màu trắng.

Nàng ngũ quan thanh lệ, cái cằm vốn nhọn, sau khi thức cả đêm thì có chút tiểu tụy, phối hợp với bộ y phục màu trắng càng có vẻ điềm đạm đáng yêu. Lương Y Đồng soi gương, rất hài lòng với hình tượng của mình.

Nàng rửa mặt qua, đến khi trời sáng mới tới Trúc Du đường mài mực cho Vương gia.

Dự Vương có thương tích trong người, gần đây không luyện kiếm, sau khi ngủ dậy liền tới thư phòng. Khi Lương Y Đồng đi vào thì hắn đang đọc sách, nàng cung kính đi qua, hành lễ, thấp giọng hỏi: "Vương gia, hiện tại ta mài mực hay đợi một lát nữa?"

Trước đó nàng tới, thấy hắn đọc sách thì nàng cũng sẽ hỏi như vậy, khác biệt chính là, lần này nàng vẫn luôn cúi đầu, không giống trước đó, khi nhìn vào ánh mắt hắn sẽ lộ ra nụ cười xán lạn, lại cẩn thận nghe, ngay cả thanh âm cũng trầm thấp, còn mang theo chút giọng mũi.

Dự Vương liếc nàng một chút, tiểu nha đầu vẫn cúi cái đầu nhỏ xuống, khi phát hiện ra sự dò xét của hắn thì còn cúi thấp hơn nữa, hai cái búi tóc của nàng cũng lộ ra sự buồn rầu.

Dự Vương vô thức nhíu nhíu mày, thản nhiên nói: "Ngẩng đầu."

Lương Y Đồng sau khi nghe được yêu cầu của hắn thì cơ thể run rẩy, nàng nhanh chóng dụi mắt, giống như muốn lau nước mắt. Lúc ngẩng đầu, trên mặt mặc dù không có nước mắt, nhưng hốc mắt lại phiếm hồng, nàng vẫn vô thức mà cười, lộ ra dung nhan tiều tụy, thực sự làm người nhìn thương tiếc.

Không đợi hắn nói chuyện, Lương Y Đồng lại nhanh chóng cúi đầu, vội vàng đi tới trước bàn sách, cầm nghiên mực lên, "Ta đi mài mực cho Vương gia."

Dự Vương lướt qua bộ dáng tiều tụy của nàng, nhẫn nại hỏi, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lương Y Đồng lấy nghiên mực ra, nhỏ giọng trả lời, "Hôm qua mơ thấy phụ thân, không nghỉ ngơi tốt, để Vương gia chê cười rồi."

Dự Vương tất nhiên nhìn ra nàng không nói thật, thấy tiểu cô nương nửa đậy nửa che, hắn nhíu mày. Nói thật, ở độ tuổi này, có kỹ năng diễn đã coi như không tệ. Nhưng với lão hồ ly như Dự Vương, chút thông minh vặt của nàng, hắn tất nhiên đã nhìn thấu.

Đại khái là do nàng còn nhỏ, dáng vẻ lại đáng thương, hắn cũng không cảm thấy phiền chán, buông sách trong tay xuống, thản nhiên nói: "Nói thật đi, nếu không nói thì cũng đừng hy vọng ta cho người đi điều tra."

Bản thân hắn cũng không phát giác được, uy hϊếp của hắn có chút giống trêu đùa.

Lương Y Đồng vốn cũng không trông cậy vào việc có thể lừa được hắn, hắn vui lòng hỏi đến việc này, đã chứng minh rằng nàng thành công rồi. Nghe được câu cuối cùng kia, cơ thể nàng cứng đờ, lại đột nhiên có chút tức giận, biết cái gì gọi là không nên nói toạc ra không.

Nàng cắn môi, âm thầm liếc hắn một cái, lại nghĩ đến thân phận của hắn, nàng vội vàng quỳ xuống, buồn bực nói: "Nói thì nói, thị thϊếp của người bôi nhọ thanh danh của ta."

Lời nói này của nàng rất trực tiếp, hơi có cảm giác bị vạch trần nên thẹn quá hóa giận, bộ dáng tức giận cũng sinh động hơn rất nhiều.

Nhìn bộ dáng này của nàng, Dự Vương cũng không hề buồn bực. Trong mắt hắn, Lương Y Đồng mới chỉ là tiểu hài tử, có chút hành động trẻ con cũng là bình thường, dù sao cũng tốt hơn so với việc miễn cưỡng vui vẻ.

Thân thể hắn đều buông lỏng xuống, dựa sát lưng vào ghế, "Nói thử một chút, bôi nhọ thanh danh của ngươi như thế nào?"

Bốn người ở Vân uyển, một người bị hắn cấm túc, ba người khác tạm thời chưa làm ra hành động gì sai lầm nên hắn chưa quản đến.

Lương Y Đồng tuy nói không quan tâm đến thanh danh của bản thân, nhưng khi thuật lại cho hắn thì có chút không tự nhiên, hàm hồ nói: "Hôm qua ta xuất phủ, trên đường gặp phải chất tử của Tống thị, Tống Trần Khang, hắn nhận ra ta, ta không thừa nhận, trực tiếp lên xe ngựa rời đi. Sau khi hồi phủ, nha hoàn của Liễu cô nương liền nói ta không minh bạch với nam nhân bên ngoài, nói ta đi gian thông."

Dự Vương nâng chén trà lên, vừa mới uống một hớp, nghe được mấy chữ "gian thông" kia, bị sặc một chút, trực tiếp ho. Ánh mắt kia rõ ràng chính là, cai sữa chưa, còn gian thông?

Mặt của Lương Y Đồng trực tiếp nóng lên.