Sắp đến giờ ăn trưa, Mộng Uyên mới ra khỏi phòng.

Vừa xuống đã trong thấy Cao Trọng ung dung ngồi uống trà.

Cô liền nhanh chóng đi đến trước mặt Cao Trọng rồi nhẹ nhàng ngồi đối diện anh.

"Chủ tịch, tôi có thể xin một việc được không ạ" Mộng Uyên nhìn anh rà sét.

"Nói đi việc gì"

" Thật ra là...Ở đây chủ tịch có người hầu làm hết công việc của nơi này.

Mà tất cả đều là nam chỉ có mỗi dì Dương, dì ấy lại phải quán xuyến công việc.

Tôi thì không có việc gì để giải khoay, nên có hơi buồn chán.

Vậy nên tôi muốn hỏi là liệu có thể cho Thu Hương và Hồng Trâm nói chuyện phím với tôi không?" Mộng Uyên nói một hơi

Cao Trọng suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không trả lời cô.

Ánh mắt sắt bén của nhìn cô rồi cảm thấy buồn trong lòng, tại sao cô buồn chán thì không tìm anh trò chuyện mà lại tìm hai vệ sĩ giám sát mình để trò chuyện kia chứ.

Thấy Cao Trọng không trả lời Mộng Uyên biết anh sẽ không ý nên có hơi buồn.

Đang định mở miệng nói với anh thì anh đã nói.

"Được, em có thể tìm họ nói chuyện"

Mắt cô sáng rực lên nhìn anh cười rạng rỡ " cảm ơn chủ tịch "

Trong thấy cô cười vui vẻ như vậy anh cũng cảm thấy không còn buồn lòng nữa.Anh lại bổ sung thêm một câu " nếu thấy không tiện tôi sẽ cho vài người hầu nữ nữa đến "

"Không cần đâu ạ.Tôi chỉ ít người để trò chuyện thôi.

Đông quá cũng không thích "

Có lẽ đối với suy nghĩ của Mộng Uyên thì khác với những cô gái bình thường.

Những cô gái bình thường thì thích có nhiều bạn bè cùng giới tính đi chơi, tám chuyện....!Nhưng cô ngược lại không thích quá nhiều bạn bè cùng giới tính, mà thích bạn bè là nam hơn.

" Vậy tôi xuống phụ dì Dương một tý"

"Ừm em đi đi"

Một lúc sau Mộng Uyên gọi Cao Trọng ăn trưa.

Bởi vì buổi sáng ăn đến giờ cô vẫn no nên ăn rất là ít, Cao Trọng để ý thấy cô ăn rất cũng không nói gì.

Khi ăn tráng miệng cô lại ăn rất nhiều trái cây, những món cô ăn nhiều hay ít anh để ý rất kỹ.

Khi Mộng Uyên đã đi nghĩ trưa thì Cao Trọng dặn dò dì Dương sau này mua những loại trái cây vừa rồi cô ăn nhiều một tý, cơm cũng vậy.

Còn dặn dò tìm thêm vài người hầu nữ nữa.

Dì Dương chấn động với những dặn dò của Cao Trọng, dì ấy không sợ điều gì chỉ sợ nếu nhà có thêm người hầu nữ liệu cậu có phát bệnh nặng lên không, rất lo lắng cho cậu.

Dù sao đi nữa dì ấy là người chăm sóc cho cậu từ bé đến bây giờ, vẫn còn chưa dám chạm vào cậu.

Thế mà Cao Trọng lại liều lĩnh đưa ra quyết định chỉ vì Mộng Uyên.

.....

Buổi chiều khi Mộng Uyên thấy dì Dương tìm cái gì đó, cô liền bước đến

"Dì đang tìm gì thế, có cần cháu tìm phụ không "

Dì Dương ngẩn đầu lên nhìn " Dì đang tìm cây kim, lúc nãy nó rơi xuống mà tìm hoài không thấy đâu"

"Để con tìm phụ dì"

"Cảm ơn cô Mộng Uyên "

"Sau này dì không cần gọi con như vậy đâu ạ, gọi con là Mộng Uyên được rồi ạ", "Con tìm thấy rồi"

"Cảm ơn cô...con"

Sau đó Mộng Uyên phụ dì Dương vá lại cái áo của cô.

Bởi vì bị rách một lỗ nhưng cô lại không mấy để ý nên không biết.

Hai dì cháu ngồi nói chuyện rất vui.

Dì Dương chợt nhớ ra một việc nên thăm dò cô

"Con có biết cậu chủ có một căn bệnh không?"

"Ý của dì là chứng không thể tiếp xúc với nữ của chủ tịch.

Cháu có nghe Thiên Minh nói sơ qua hôm trước rồi ạ"

"Đó mới là nhẹ thôi còn có lúc đáng sợ hơn rất nhiều.

Cháu cũng thấy đó ở đây chỉ có mình dì, còn lại là nam.

Bởi vì có người hầu nữ trong nhà cậu ấy sẽ không thể khống chế được bản thân"

"Có...!có thật không ạ"

"Nhưng cháu là người có thể giúp cậu ấy thoát khỏi chứng bệnh kỳ lạ này."

"Dì đừng gạt cháu"

"Tôi quả thật không có gạt cô, mà đó là sự thật.

Nhưng mà cậu ấy vừa đưa ra một quyết định khá mạo hiểm, cậu ấy muốn tuyển vài người hầu nữ.

Dì chỉ sợ....hazzz"

Trong thấy dì Dương mặt mày ủ rủ lo lắng, Mộng Uyên cũng cảm thấy sợ có gì đó sẽ xảy ra, cô càng lo lắng hơn.

Nhưng nghĩ lại cũng đúng lần trước tại sao Thiên Minh lại không tìm ai khác mà bắt buộc phải là cô.

Càng lo lắng thì Mộng Uyên không thể nào ngừng suy nghĩ, càng thấy sợ.

Cao Trọng trong thấy Mộng Uyên như người mất hồn

" Sao thế, đang nghĩ gì thể?"

Bị giọng Cao Trọng gọi Mộng Uyên giật mình nhìn anh "Hả, À đang nghĩ một số việc linh tinh thôi ạ.

Không có gì đâu chủ tịch ".

Nhưng mà Mộng Uyên vẫn không thể nào khoanh tay làm ngơ với với quyết định quá liều lĩnh của anh, chỉ sợ anh mà có mệnh hệ gì.

Cô sẽ sống được trên thế gian này nữa sao.