Kiêu Sủng

Chương 3: Cô vĩ đại như vậy sao?

Trong hoa viên ngoài trời, hương thơm ngào ngạt nức mũi, hồ nước xanh thăm thẳm, cây mây che kín ngọn đèn màu bạc, ánh sáng dịu nhẹ phảng phất xung quanh.

Người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục màu xám chỉnh tề, cầm chén rượu trong tay đứng dưới cây xanh, khuôn mặt tuấn lãng, tươi cười niềm nở. Mỗi một vị khách quý bước vào hoa viên đều tươi cười đi tới bắt tay anh ta.

Các phóng viên không ngừng bấm máy ảnh trong tay, ánh đèn flash lóe lên loang loáng, bọn họ đều vội vàng chụp ảnh ngài tân thị trưởng, mỗi hành động của anh ta đều nho nhã lễ độ, kèm theo một nụ cười nhàn nhạt.

Du Mặc Niên luôn là một người nổi bật giữa đám đông. Có lẽ là do đứng đằng sau anh ta là một gia tộc hùng mạnh, nhưng không thể phủ nhận một điều, cho dù không biết rõ thân thế của Du Mặc Niên, nhưng mọi người cũng sẽ bị khí chất cương trực của anh hấp dẫn ngay trong lần đầu tiên gặp mặt.

Sinh ra trong gia đình có truyền thống hoạt động chính trị, nhưng anh ta lại chấp nhận ở trong quân ngũ tám năm. Du Mặc Niên làm cho người ta cảm thấy anh ta tựa như một hồ nước sâu thăm thẳm nhưng trong suốt, thuần túy mà kiên định chứ không hề giống những chính trị gia thâm trầm thường thấy.

Mà Du Mặc Niên bất động thanh sắc (có nghĩa là im lặng cả nhà ạ) đánh giá từng vị khách. Anh ta biết vị khách quan trọng nhất vẫn còn chưa xuất hiện.

Khi tiệc rượu bắt đầu được 20 phút thì một người đàn ông mặc âu phục màu đen dẫn theo một người phụ nữ yêu kiều bước vào sân. Cả sân nhất thời tĩnh lặng.

Du Mặc Niên cũng ngước mắt nhìn ra cửa, người đàn ông vừa bước vào kia nghe nói là một nhân vật làm mưa làm gió mới nổi.

Thương Chủy.

Du Mặc Niên nghe nói khi Thương Chủy đảm nhận cương vị Cục phó cục an ninh ở hành tinh Tự Do không bộc lộ tài năng gì. Nhưng đột nhiên, sau khi nhận nhiệm vụ ở thành phố Hi Vọng lại sửa đổi tác phong bảo thủ ngày trước.

Người đàn ông này vốn lấy cường bạo áp chế cường bạo, một đội quân cảnh vốn mềm yếu non kém nhưng không hiểu anh ta dạy dỗ thế nào lại biến thành một lũ ác ôn, một đám liều mạng một cách triệt để, hoành hành chẳng nể sợ một ai; anh ta lấy đen ăn đen – tổng ngạch thuế thu được của thành phố Hi Vọng tăng lên như diều gặp gió, người giàu không thể giàu lên nhanh, người nghèo lại càng nghèo hơn. Kẻ được lợi lớn nhất mặc nhiên là anh ta.

Có người nói trước đây trị an của thành phố Hi Vọng hỗn loạn, căn bản là không có pháp luật. Bây giờ thì có bởi vì Thương Chủy chính là pháp luật.

Du Mặc Niên vốn tưởng rằng Cục trưởng cục an ninh là người thô lỗ, nhưng ai ngờ trăm nghe không bằng một thấy.

Không ngờ anh ta lại là một người đàn ông anh tuấn, trầm mặc phảng phất tựa như gốc tùng vững vàng đứng thẳng như thế. Trang phục đen tuyền làm cho ngũ quan thâm thúy, tuấn lãng của anh ta tăng thêm vài phần, làm cho người khác không kiềm chế được phải ngoái đầu lại nhìn. Khi nhìn vào đôi mắt đen của anh ta, lại càng uy nghiêm thanh lãnh hơn so với bất cứ tướng lĩnh nào trong quân đội Du Mặc Niên đã từng gặp qua.

Không thể nào tưởng tượng được sự ngạo mạn ngất trời lại ở trong dung nhan bình tĩnh kia, làm cho người ta cảm giác được sự lạnh lùng tản mát trong không gian.

“Cục trưởng Thương!” Du Mặc Niên bước thật nhanh về phía trước “Hoan nghênh anh đã đến”.

Thương Chủy nhìn anh ta mỉm cười: “Ngài thị trưởng, ngưỡng mộ đã lâu! Hoan nghênh anh đến thành phố Hi Vọng.”

“Có thể cộng tác cùng với một nhân tài như cục trưởng Thương, thật là vinh hạnh cho tôi.”

“Đâu có.”

Một phóng viên to gan lớn mật giơ máy ảnh lên định chụp cảnh hai người đang bắt tay. Ánh mắt lạnh lùng của Thương Chủy quét qua: “Thế nào? Cậu không biết là tôi không thích chụp ảnh sao?”

Các phóng viên bốn mắt nhìn nhau, buông máy ảnh xuống. Bỗng nhiên Du Mặc Niên chú ý đến cô gái vẫn luôn yên tĩnh bên cạnh Thương Chủy.

“Vị tiểu thư này là?”

“Xin chào ngài thị trưởng.” Tô Di dùng ngữ khí cung kính cùng một thanh âm bình tĩnh, “Tôi là Tô Di.”

Thương Chủy mỉm cười, cúi đầu khẽ hôn lên trán Tô Di: “Bạn gái của tôi.”

Du Mặc Niên ngẩn người.

Nghe nói Thương Chủy không gần gũi nữ sắc, trước nay tham gia tiệc rượu, dù ngẫu nhiên mang theo vài người nổi tiếng nhưng đều lạnh lùng xa cách. Hôm nay bỗng nhiên lại mang theo một cô gái xa lạ.

Cô thật gầy, dung mạo tuy có thanh tú nhưng không đến nỗi xuất chúng. Làn da tái nhợt làm cho ngũ quan của cô tựa như những nét phác họa, mang theo chút dịu dàng. Thoạt nhìn cô trầm mặc mà thành thật, tuy nhiên trong mắt lại ẩn dấu khúc mắc không thể nói nên lời. Thậm chí, vừa lúc đi tới, cô còn lảo đảo tưởng chừng như sắp ngã. Nếu không phải Thương Chủy nhanh tay lẹ mắt ôm cô vào lòng, thì có lẽ cô đã dẫm phải váy dài mà ngã rồi.

Giọng nói của cô còn không chuẩn. Tại sao Thương Chủy lại mang theo một cô gái như vậy bên người?

Tiệc rượu tiếp tục trong không khí hòa nhã mà sang trọng. Nào là con gái cưng của các cục trưởng, nào là em gái yêu của các quan chức đều biểu diễn một màn múa hát hoặc thổi sáo để góp vui.

Trong bóng đêm yên tĩnh, vệ tinh Windsor và vệ tinh Lufthansa cùng được phóng lên không trung. Tô Di ngẩng đầu nhìn hai ánh sáng giống như ánh trăng ấy, lộ ra một tia cười khổ.

“Cô cười cái gì vậy?” Thương Chủy đang chào hỏi với một quý ông nào đó, bỗng quay sang hỏi.

Tối hôm qua, cô chủ động hầu hạ anh, muốn chứng minh rằng cô hữu dụng trong mắt anh, nhưng lại bị anh đẩy ra giữa chừng. Anh kéo quần đứng lên, không nói một lời nào, rời khỏi phòng. Chỉ còn một mình cô ngồi dưới đất, váy dài dúm dó. Dự cảm bất an cứ vấn vương mãi trong lòng.

Giây phút này, Tô Di nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, kinh ngạc đáp: “Nếu chỉ có một vệ tinh thì thật tốt.”

“Nếu chỉ có một vệ tinh được phóng lên thôi thì…” Thương Chủy cúi nhìn cô, “trọng lực cùng quỹ đạo của hành tinh này sẽ bị thay đổi, chúng ta sẽ chết.”

Tô Di ngẩn người.

“Cô cảm thấy như thế tốt lắm sao?” Thương Chủy nhìn cô chằm chằm.

“Ý tôi không phải thế…”

“Thị trưởng, thư kí Lưu, mời qua bên này ạ!” Một giọng nói khiêm tốn vang lên.

Đèn flash không ngừng chớp lên, Tô Di đi qua, chỉ thấy trước sảnh chính sang trọng thanh lịch, có một nhóm nam nữ áo quần chỉnh tề, đang tươi cười cùng nhau chụp ảnh. Ngài thị trưởng cương nghị chính trực đang đứng ở chính giữa.

Ngay lúc này, Tô Di bỗng nhiên cảm thấy luồng gió lớn thổi qua. Cô không kịp phản ứng thì vị trí bên cạnh đã chỉ còn lại một khoảng trống.

“A!” một tiếng hét thảm thiết vang lên. Tô Di hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy một người đàn ông trung niên trong nhóm nam nữ vừa nãy chụp ảnh ở đại sảnh ngã xuống, máu từ ngực chảy tràn ra sàn nhà. Phía trước anh ta là thân ảnh một người đàn ông cao lớn mặc âu phục màu đen đem một người khác giữ chặt trên mặt đất.

Lúc này, hai người cùng ngẩng đầu lên, là Thương Chủy và Du Mặc Niên, họ cùng rút súng ra, bốn mắt cảnh giác dò xét xung quanh.

Nhìn thấy máu tươi, trong phút chốc, tất cả mọi người đều hoảng hốt. Một tiếng thét chói tai khác vang lên, hoa viên lập tức hỗn loạn.

“Pằng!Pằng!Pằng!” Lúc này Tô Di nghe thấy tiếng súng vang lên dữ dội. Cô cúi đầu chạy về phía Thương Chủy mà không hề nghĩ ngợi gì.

“Pằng!Pằng!Pằng!” âm thanh hỗn loạn vang lên khắp nơi. Cô còn chưa kịp định hướng tiếng súng phát ra từ đâu. Nhưng tiếng súng bên chân vang lên quá gần, quá chớp nhoáng, cô sợ tới mức ngã sấp xuống chân Thương Chủy.

Giây tiếp theo, một bàn tay to lớn dùng lực đỡ cô lên. Cô hoảng loạn ngẩng đầu, chỉ thấy ống tay áo màu đen lướt qua trước mắt.

Dù cho cục diện xung quanh hỗn loạn, nhưng cô lại cảm thấy an tâm hơn.

Không biết từ chỗ nào, các vệ sĩ tỏa ra bao quanh bảo hộ đám người Thương Chủy và Du Mặc Niên, dựa vào bức tường ở chính sảnh, bắt đầu bắn trả lại đám sát thủ. Trong hoa viên, người bị lạc đạn ngã xuống không ngừng. Còn Tô Di ở giữa một đám đàn ông cao lớn, không còn nghi ngờ gì nữa là nơi an toàn nhất.

Thật rõ ràng, thời điểm vừa bắt đầu xảy ra vụ ám sát, Thương Chủy đã cứu Du Mặc Niên. Mà hiện tại, hai người bọn họ đang cầm súng dồn về một góc cửa đại sảnh, dẫn dắt mọi người tụ tập theo hướng một hoa viên khác bên cạnh tập trung phản kích lại thích khách.

“Cô không muốn sống à?” Thương Chủy đang đứng phía trước cô, bỗng nhiên hỏi nhưng không quay lại, “ Tại sao lại chạy về hướng đạn lạc nhiều như vậy?”

“Tôi đang chạy về hướng an toàn mà.” Cô cúi đầu đáp. Giàn hoa phía trước chỗ cô đứng đã sớm bị phá hủy. Cũng may cô phán đoán không sai, thích khách to gan đến Du Mặc Niên cũng dám ám sát, làm sao có thể buông tha người phụ nữ bên cạnh Thương Chủy?

Hai bên bắn nhau kịch liệt,nguy hiểm, thường xuyên có người ngã xuống. Bên trong, tiếng súng ồn ào, tiếng đàn bà kêu khóc, nhưng Tô Di lại an tĩnh một cách khác thường.

Cô vốn dĩ chẳng thể thay đổi được điều gì. Nếu Thương Chủy thắng, cô sẽ sống, nhưng sau cùng cũng sẽ bị anh ta coi như một thứ hàng hóa. Nếu thua, thì cô cũng chết. Cô chỉ là thân phận tép riu thôi, cô chẳng mất đi cái gì, mà cũng chẳng được gì, cô có gì mà phải lo lắng chứ.

Vì thế cô chẳng thèm quan sát tình hình chiến đấu nữa, mà ngơ ngác nhìn ra cửa sổ sát đất thật lớn ngoài phòng khách, cô thấy cây mây đẹp đẽ tĩnh lặng rủ xuống trong màn đêm, phía cao hơn nữa là vầng trăng đang tỏa ánh sáng dịu dàng.

Du Mặc Niên mang theo mấy người kia trở về. Anh ta ngồi sát cạnh Thương Chủy, thấp giọng nói: “Cảm ơn nhiều!”

“Không có gì.” Thanh âm của Thương Chủy rất lạnh lùng, “Nếu ngài gặp chuyện ở thành phố Hi Vọng, thì đó là do sơ suất của tôi.”

“Cẩn thận!”

Ngoài dự kiến của mọi người, một Tô Di luôn im lặng, khác với những cô gái xuất thân quyền quý khác bỗng nhiên phát ra một tiếng thét chói tai.

Du Mặc Niên chỉ cảm thấy bỗng nhiên được một thân thể mềm mại trùm lên che chắn sau lưng anh ta. Ngay sau đó, anh ta nghe được một tiếng rên rỉ khẽ vang lên. Anh ta cảnh giác xoay người lại, nhìn thấy Tô Di đang từ trên vai mình trượt xuống.

Tay cô ôm bả vai của mình, máu tươi đỏ sẫm, đang từ từ chảy ra từ ngón tay tái nhợt của cô… Cô gắt gao nhíu mày, hình như đau đớn vô hạn.

“Pằng!” một vệ sĩ nổ súng bắn ngã tên thích khách đang ẩn nấp ngoài cửa sổ quay lại báo cáo với Du Mặc Niên: “Thưa ngài! Vừa rồi là vị tiểu thư này đỡ đạn cho ngài!”

Du Mặc Niên dường như ngay lập tức liền cẩn trọng dè dặt, ôm lấy bả vai và thắt lưng của Tô Di. Khi anh ta vừa chạm vào cơ thể cô, ngay lập tức anh cảm giác được cô hơi co rụt lại. Dường như đang kháng cự lại sự đụng chạm của anh ta.

“Cô sao rồi?” Anh ta trầm giọng hỏi, “Cảm ơn cô, Tô tiểu thư.”

“Không có gì…” Tô Di lắp bắp đáp, “Thị trưởng không cần phải lo cho tôi” cô ở trong lòng anh ta né tránh.

“Đau quá…” Cô bỗng kêu lên một tiếng, ánh mắt mở to.

Du Mặc Niên đè lên miệng vết thương của cô, giúp máu chảy chậm lại. Có lẽ là đau đến mức không chịu được, ngôn ngữ cùng cơ thể cô không còn mang theo phòng bị rõ ràng, cô khóc nức nở, thanh âm mềm yếu khẽ rên rỉ “Đau quá… tôi không ngất được… Phiền ngài, hãy đánh ngất tôi đi…”

Thỉnh cầu của cô làm cho Du Mặc Niên có chút buồn cười, bèn dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, bác sĩ sẽ lập tức đến ngay.” Anh giao Tô Di lại cho một cô gái bên cạnh, rồi xoay người tiếp tục chiến đấu.

Năm phút sau.

Cả đội quân cảnh hùng mạnh cùng toàn bộ vệ sĩ của phủ thị trưởng đều đến. Tiếng súng ngừng lại hoàn toàn, các quân cảnh cùng các bác sĩ đi qua đi lại, trói chặt tội phạm và xử lý những người bị thương.

Những tên sát thủ còn sống nhanh chóng bị áp giải đến trước mặt Thương Chủy và Du Mặc Niên.

Quân cảnh thuần thục bẻ gãy cằm bọn họ, phòng việc bọn chúng nuốt độc tự sát. Bọn chúng quỳ trên mặt đất, tất cả đều mang vẻ mặt u tối, không lộ ra chút sợ hãi nào.

“Nếu những tên đó bỏ mạng thì sẽ không lấy được lời khai.” Du Mặc Niên nói. Anh ta nhìn về phía Thương Chủy, ngữ khí có chút tự giễu, “Chẳng còn cách nào khác. Tôi đã gặp chuyện này không ít lần, nhà họ Du gây không ít thù hằn, không biết bao nhiêu người muốn lấy mạng của tôi. Lần này tới thành phố Hi Vọng, tôi đã sơ suất rồi.”

“Bọn họ sẽ khai.” Thương Chủy nhàn nhạt ra lệnh cho thủ hạ, “Giải chúng xuống.”

Ngay lúc này, Du Mặc Niên chợt nắm lấy cánh tay của Thương Chủy. Thương Chủy lặng lẽ ngước mắt lên nhìn anh ta.

“Cục trưởng Thương.” Du Mặc Niên gằn từng chữ một, “Không cần lạm dụng hình phạt riêng! Bọn họ tội ác tày trời, phải chịu xét xử nghiêm minh của pháp luật”

“Tôi làm việc như thế nào…” Khuôn mặt Thương Chủy không biểu cảm rút tay về, “Không cần ngài phải quan tâm.”

“Ngài…”

“Yên tâm.” Thương Chủy quay đầu nhưng căn bản vẫn không nhìn đến Du Mặc Niên, chậm rãi nói, “Tôi biết phân biệt nặng nhẹ, chắn chắc tôi sẽ để bọn chúng sống để ngài xét xử.”

“…”

Đúng lúc này, cáng cứu thương đi qua, trên cáng là Tô Di đang bị thương, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt mờ mịt, lông mi run rẩy.

Thương Chủy đút tay vào túi quần, đi qua, từ trên cao cúi xuống nhìn cô.

Mặc dù thuốc giảm đau làm cho Tô Di vô cùng buồn ngủ, nhưng trong không gian mơ hồ, nhìn thấy tay áo màu đen quen thuộc, cô lập tức khiêm tốn dịu dàng nở một nụ cười, giãy dụa muốn đứng dậy, lại bị nhân viên cứu hộ đè xuống.

“Hiện giờ cô không thể cử động.” Thương Chủy nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, “Ngày mai tôi sẽ tới đón cô.”

“Lại gây phiền toái cho ngài rồi.” Cô cười trừ.

Anh bỗng nhiên cúi xuống phủ lên người cô, hơi thở ấm áp lượn lờ quanh tai cô nhưng thanh âm của anh thật lạnh lùng: “Xả thân cứu người? Cô vĩ đại như vậy sao?”

Tô Di ngẩn ngơ, hai tay nắm chặt hai bên cáng, lại chậm rãi nới ra.

Ngoài dự kiến của Thương Chủy, cô cười yếu ớt có chút tự giễu.

Cô ngẩng đầu, chống lại ánh mắt dò xét lạnh như băng của anh. Lần đầu tiên trong ánh mắt cô hiện lên ý tứ hàm xúc không chịu nhường bước: “Thưa ngài, tôi cảm thấy … nếu là ân nhân cứu mạng của thị trưởng… thì sẽ không bị chết một cách không minh bạch.”