Bước chân Bùi Vân Khiêm nhanh như bay, kéo nàng đi xa thật xa, mãi cho tới khi cảm thấy nàng sắp không đi nổi nữa mới dừng lại.

Nhìn sắc mặt của Bùi Vân Khiêm, Thẩm Xu mới nhìn ra cái gì không đúng lắm, nàng điều chỉnh hô hấp rồi khẽ nói, “Tướng quân?”

Lúc này Bùi Vân Khiêm mới ý thức được bản thân thất thố, trầm mặc một lúc, hắn mới cụp mắt, “Không có việc gì, ta hơi mệt, xe ngựa ở bên ngoài rồi, đi về trước đi.”

Thẩm Xu không biết vì sao Bùi Vân Khiêm lại đột nhiên thay đổi sắc mặt, nhưng bình thường cứ thế là có chuyện xảy ra, Thẩm Xu cũng không trách, gật đầu đáp lại rồi theo hắn ra ngoài.

Không thể không nói, biệt viện của họ Phùng này có phong cảnh rất đẹp, Thẩm Xu đi theo Bùi Vân Khiêm được mấy chục bước rồi vẫn có thể nhìn thấy một rừng hoa đào, hoa đào nở rộ vô cùng xinh đẹp, trồng loại hoa này hẳn là rất phí tâm tư.

Thẩm Xu nhịn không được mà nghỉ chân, khẽ kéo ống tay áo Bùi Vân Khiêm, dịu dàng nói, “Tâm tình tướng quân không tốt sao? Hoa đào nở vừa lúc, ta đi hái mấy cành mang về cho tướng quân được không?”

Phía sau Bùi phủ cũng trồng hoa đào, lần đầu tiên nàng nhìn thấy cũng phải kinh ngạc cảm thán trong chốc lát, nàng nghĩ có thể trồng nhiều hoa đào như vậy trong phủ, Bùi Vân Khiêm chắc hẳn cũng thích hoa đào.

Bùi Vân Khiêm cụp mắt nhìn Thẩm Xu, một lúc lâu sau không lên tiếng, đang lúc Thẩm Xu quyết định lại nghe thấy hắn thấp giọng nói, “Đi đi, đừng đi xa.”

Nghe vậy, Thẩm Xu mới cong môi cười, gật đầu xoay người đi hái cành đào.

Hiếm khi Thẩm Xu chủ động làm gì đó cho hắn, đương nhiên Bùi Vân Khiêm vô cùng vui mừng, nghĩ vậy, hắn lại hơi nhíu mày, có chút hoài nghi bản thân có phải quá mẫn cảm hay không, rõ ràng Thẩm Xu đã nói nàng không thích Tô Ngự.

Tuy rằng biết thế, nhưng mỗi khi nghĩ đến Thẩm Xu suýt chút nữa đã đính hôn với thanh mai trúc mã là trong lòng hắn lại bực bội khó tả, càng không muốn để Thẩm Xu gặp mặt Tô Ngự, hận không thể nhốt nàng trong phòng, chỉ được gặp một mình hắn mà thôi.

Vừa mới khôi phục tinh thần, từ xa Bùi Vân Khiêm đã nhìn thấy Thẩm Xu ôm mấy cành đào, bước chân nhẹ nhàng trở về.

Thấy thế, khoé miệng Bùi Vân Khiêm cong lên một chút khó có thể phát hiện, hái mấy cành đào thôi mà đã vui vẻ như vậy.

Mặt mày Thẩm Xu vui vẻ, chạy từng bước một tới trước mặt hắn, đôi tay đưa mấy cành đào ra, “Tướng quân, ngươi xem.”

Một cơn gió khẽ thổi qua xen lẫn hương hoa đào nhàn nhạt, cuốn lên trên cây khiến cánh hoa rơi xuống.

Cánh hoa bay theo gió không tiếng động dừng trên người Thẩm Xu mang theo hương hoa đào.

Có lẽ là hình ảnh tiểu cô nương ôm đào đứng trong rừng đào quá mức đẹp, Bùi Vân Khiêm có hơi thất thần.

Lần đầu tiên tặng hoa cho nam nhân, tuy không có ý gì khác, chỉ là thấy Bùi Vân Khiêm không vui nên muốn khiến tâm tình hắn tốt hơn một chút mà thôi, nhưng ít nhiều thì trong lòng Thẩm Xu vẫn thấy khẩn trương, thấy Bùi Vân Khiêm nửa ngày trời không nói lời nào, lông mi Thẩm Xu khẽ run, dịu dàng thử hỏi, “Tướng quân, đẹp không?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm mới khôi phục tinh thần lại, đáy mắt mang theo ý cười không dễ phát hiện, giọng nói dịu dàng hơn mọi khi, “Rất đẹp.”

Khoé miệng Thẩm Xu cong lên, đôi mắt hạnh ướt át phản chiếu bóng dáng Bùi Vân Khiêm, “Vậy tặng cho tướng quân có được không?”

Bùi Vân Khiêm sửng sốt, một lát sau mới phản ứng lại ý của Thẩm Xu là gì, lông mày cũng giãn ra vài phần.

Tiểu cô nương đang dỗ hắn.

Nghĩ vậy, ngón tay dưới ống tay áo Bùi Vân Khiêm không tự giác khẽ giật, khoé miệng cũng cong cong.

Cảm giác này, không tồi lắm.

Bùi Vân Khiêm đưa tay nhận lấy mấy cành đào trên tay Thẩm Xu, đôi mắt đen nhánh mang theo ý cười, “Công chúa cũng biết, ở Bắc Lâm chúng ta, nữ tử chủ động tặng hoa cho nam tử là có ý gì đúng chứ?”

Thẩm Xu vừa mới ngẩng đầu nhìn qua, ánh mắt loé lên mang theo vài phần mê mang, đời trước nàng vừa mới cập kê chưa được bao lâu đã bị chỉ hôn đi hoà thân, mà từ nhỏ nàng đã chính là tiểu công chúa sống trong nhung lụa, nào biết được phong tục dân gian.

Thấy thế, ánh mắt Bùi Vân Khiêm trở nên lạnh lùng, cũng phải, nếu như Thẩm Xu biết được ý nghĩa của việc này, nào có chuyện nàng tặng hoa cho hắn chứ.

Một lát sau, Bùi Vân Khiêm khôi phục bình thường, “Đi thôi, trời cũng không còn sớm nữa, hồi phủ cũng đã tối muộn.” Nói xong, Bùi Vân Khiêm mới nhớ tới hoa trên tay, hắn nâng cổ tay lên, “Hồi phủ lại tìm bình cắm vào sau.”

Thẩm Xu gật đầu đi theo phía sau Bùi Vân Khiêm.

Xe ngựa Bùi phủ dừng ở phía cuối phiến rừng đào này, nhìn thấy người trên xe ngựa, Thẩm Xu không khỏi nhìn Bùi Vân Khiêm một cái.

“Tần Tuần có việc hồi phủ trước rồi.” Nói rồi, Bùi Vân Khiêm bước nhanh xốc màn xe rồi ngồi lên.

Thẩm Xu không nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn Bùi Vân Khiêm rồi lại nhìn xa phu, cảm giác trong lòng bất an.

Thấy thế, Bùi Vân Khiêm nhíu mày, ngữ khí không kiên nhẫn, “Lề mề cái gì? Còn chưa lên?”

Lúc này Thẩm Xu mới khôi phục tinh thần, thầm nhủ là do bản thân nghĩ nhiều, ngay sau đó thu hồi ánh mắt đi lên xe ngựa.

Xe ngựa vững vàng chạy trên đường núi, trên xe ngựa, hai người ngồi song song với nhau, ai cũng không mở miệng nói chuyện.

Thẩm Xu biết tâm tình Bùi Vân Khiêm không tốt cũng không muốn chủ động chọc phải hắn, có lẽ là hôm nay lăn lộn suốt một ngày nên cả người mệt mỏi, nàng nghiêng người, bả vai dựa vào xe ngựa chậm rãi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thấy Thẩm Xu ngủ rồi, Bùi Vân Khiêm cười nhạt một tiếng, nàng là heo sao, trên xe ngựa xóc nảy như vậy mà cũng ngủ được, hắn cử động thân mình, đôi tay đặt trên đầu gối, ngay sau đó thu hồi tầm mắt, khuôn mặt âm trầm ngồi ở một bên.

Lát sau, xe ngựa vốn đang chạy vững vàng đột nhiên rẽ lối khác, sau đó, bằng mắt thường cũng có thể thấy được nó đang dùng tốc độ nhanh như bay chạy thẳng vào rừng rậm.

Xe ngựa phóng nhanh trong đường nhỏ gấp ghềnh, thân xe lắc lư kịch liệt, nếu như chiếc xe ngựa này không phải Bùi Vân Khiêm đã đặc chế lại, giờ phút này có lẽ đã tan nát rồi.

Tiếp theo, ‘kít’ một tiếng, Thẩm Xu đập đầu vào thân xe, nàng nhíu mày che trán ngồi thẳng, đuôi mắt phiếm lệ, trong đầu chợt loé lên một hình ảnh tràn đầy máu tươi và ánh lửa.

Chỉ lướt qua trong giây lát.

Bùi Vân Khiêm nhìn qua, dáng vẻ Thẩm Xu ngồi ở một bên che đầu vô cùng buồn cười, đặc biệt là ánh mắt còn đang mơ màng buồn ngủ, trông mong nhìn Bùi Vân Khiêm giống như hắn đánh thức nàng khỏi giấc mơ vậy.

Thấy Thẩm Xu như thế, Bùi Vân Khiêm không nhịn được cười lạnh, “Trái tim công chúa lớn thật đó, thích khách sắp đưa xe ngựa ra khỏi thành rồi mà công chúa còn ngủ được.”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm lại chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói, “Quay đầu lại chết cũng không biết tại sao chết.”

Nghe vậy, trong lòng Thẩm Xu run lên, chưa kịp hồi tưởng lại hình ảnh vừa rồi hiện lên trong đầu, chỉ cho là mơ thấy ác mộng.

Nghe Bùi Vân Khiêm nói vậy, nàng bắt lấy cánh tay hắn, buột miệng thốt ra, “Sao lại gặp thích khách nữa rồi?”

Lần trước bị ám sát trong thành còn khiến nàng sợ hãi tới bây giờ.

Bùi Vân Khiêm sửng sốt, hiển nhiên là không đoán được động tác này của Thẩm Xu, một lát sau mới nhàn nhạt ‘ừm’ một tiếng.

Thấy thế, Thẩm Xu khẽ nhíu mày, chậm rãi thả lỏng tay, lần nữa ngồi ngay ngắn trở về.

Thật sự là vừa mới tỉnh ngủ đầu óc vẫn còn trên mây, Bùi Vân Khiêm nói gì thì nàng tin cái đó, bây giờ nhìn dáng vẻ định thần nhàn nhã như đang bày mưu tính kế này của hắn, nào giống như bị thích khách bắt cóc.

Lúc này Thẩm Xu mới nhớ ra vì sao Tần Tuần lại đột nhiên hồi phủ, nghĩ vậy, đuôi mắt nàng lại liếc Bùi Vân Khiêm một cái, nếu nàng đoán không sai, lúc này Tần Tuần hẳn là đã sớm dẫn người mai phục trên đường đi.

Còn đang nghĩ ngợi, xe ngựa đột nhiên xóc nảy kịch liệt, cả người Thẩm Xu bỗng chốc nghiêng ngả, vốn tưởng rằng sẽ ngã xuống, nhưng mà chưa đợi nàng kịp phản ứng đã bị một bàn tay rắn chắc bắt lấy, ngay sau đó trên eo cũng bị một cánh tay cuốn lấy, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực, trên xe ngựa xóc nảy dễ như trở bàn tay giúp nàng ổn định vị trí.

Một bàn tay Bùi Vân Khiêm nắm lấy cổ tay nàng, một tay ôm eo nàng, cụp mắt nhìn Thẩm Xu đang suy tư.

Lát sau, Bùi Vân Khiêm chậm rãi nói, “Hơi gầy, chờ hồi phủ, ta bảo phòng bếp làm nhiều đồ ăn ngon một chút, bồi bổ.”

“…”

Thẩm Xu không còn lời nào để nói, “Tướng quân… nếu ta nhớ không lầm, chúng ta đang bị đuổi giết đó.”

Bùi Vân Khiêm nhướn mày, “Thì sao?”

Thẩm Xu, “…” Cho thích khách chút mặt mũi đi…

Không chờ Bùi Vân Khiêm nói chuyện, xe ngựa bỗng nhiên dừng lại, có Bùi Vân Khiêm ôm lấy từ sau, Thẩm Xu mới không theo quán tính lao xuống, nhưng thân mình vẫn nghiêng về phía trước, chẳng qua vừa mới động đã bị Bùi Vân Khiêm dùng sức kéo về trong ngực.

Ngay sau đó, bên ngoài xe ngựa lập tức vang lên tiếng đao kiếm va chạm, Thẩm Xu giật mình, theo bản năng nắm chặt ống tay áo của Bùi Vân Khiêm, đôi mắt nhìn hắn, giọng nói có chút lo lắng, “Tướng quân.”

Hắn cụp mắt, cảm nhận được động tác nhỏ của Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhướn mày, khoé miệng mang theo ý cười.

Động tác trong vô thức của Thẩm Xu vô tình đã lấy lòng Bùi Vân Khiêm.

Một lát sau, giọng nói trầm thấp của hắn vang lên bên tai nàng, “Không sao đâu, Tần Tuần sẽ giải quyết tốt tất thảy.”

Nghe Bùi Vân Khiêm nói thế Thẩm Xu mới yên tâm, quả nhiên, chỉ khoảng thời gian một nén nhang, tiếng đao kiếm bên ngoài đã dừng lại.

Sau đó giọng nói Tần Tuần truyền vào trong, “Tướng quân, đã tiêu diệt toàn bộ thích khách.”

Dừng một chút, hắn ta lại nói, “Thuộc hạ vốn định giữ người sống sót, nhưng đối phương đều là tử sĩ, đã tự sát hết.”

Vẻ mặt Bùi Vân Khiêm không có biểu tình gì, khoé môi mím thành một đường thẳng, ngón tay gõ nhẹ cửa sổ xe.

Cho dù không lưu lại người sống thì tám chín phần Bùi Vân Khiêm cũng đoán ra được, mấy ngày gần đây, hắn phải người trong tối ngoài sáng ngáng chân họ Phùng kia, khiến việc làm ăn sinh ý của Phùng gia gặp khó khăn không nói, tất cả vàng bạc còn rơi vào trong túi Bùi Vân Khiêm, vậy nên họ Phùng kia mới đứng ngồi không yên, dùng danh nghĩa sinh nhật mở yến tiệc chiêu đãi thương nhân quyền quý Sở kinh thành.

Hơn nữa hôm nay Bùi Vân Khiêm còn chặn chuyện tốt của ông ta, sao ông ta có thể nhịn được không ra tay.

Bùi Vân Khiêm cũng đã sớm nghĩ tới đây, cho nên mới phái Tần Tuần đi trước một bước.

Chỉ là không nghĩ tới, Phùng gia nuôi toàn là một đám vô dụng, chết dưới tay Tần Tuần và thuộc hạ của hắn còn chưa được tới một nén nhang.

Một lúc lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng, “Không sao, trước khi đi nhớ ném thi thể tới bãi tha ma, đừng làm bẩn cánh rừng.”

Tần Tuần sửng sốt, tuy rằng có chút ngoài ý muốn nhưng vẫn làm theo lời Bùi Vân Khiêm.

Chờ xe ngựa chậm rãi dừng ở trước cửa Bùi phủ cũng đã qua giờ Dậu.

Đường núi vốn nhỏ hẹp không dễ đi, có lẽ là sợ lại xảy ra biến cố gì, Tần Tuần còn phi rất nhanh, dọc đường đi xe ngựa xóc nảy, phong hàn của Thẩm Xu còn chưa khỏi hẳn, cả người vốn đã mệt mỏi, xe ngựa suýt chút nữa làm nàng ngất lên ngất xuống, khi xuống xe hai chân đã nhũn ra, nếu không phải có Lâm Lãng ở cửa nhanh tay lẹ mắt đỡ nàng, sợ là nàng đã ngã xuống đất rồi.

Mệnh này của nàng, tại sao mỗi lần đi ra ngoài cùng Bùi Vân Khiêm đều xảy ra chuyện vậy, chẳng lẽ đúng là bát tự tương khắc?

Nghĩ vậy, Thẩm Xu theo bản năng lắc đầu, đỡ cánh tay Lâm Lãng đi về hướng Bắc các.

“Đứng lại.”

Bùi Vân Khiêm vừa xuống xe ngựa đã nhìn thấy tiểu cô nương một tay đỡ eo một tay được Lâm Lãng đỡ lấy, hai người vội vã đi vào trong phủ như phía sau có lang sói đuổi theo vậy.

Thẩm Xu dừng bước, cứng đờ xoay người, trên mặt cười nhạt, “Tướng quân còn có việc gì sao?”

Không phải nàng muốn trốn Bùi Vân Khiêm, chỉ là vừa xuống xe mới cảm nhận được eo lưng đau nhức, chắc là nguyệt sự tới rồi.

Bùi Vân Khiêm mặt nặng mày nhẹ, “Đi đâu?”

“Đương nhiên là trở về nghỉ ngơi, lăn lộn cả ngày trời tướng quân không mệt sao?”

Có lẽ là lời nói Thẩm Xu nhắc nhở hắn, bỗng nhiên hắn nhớ tới một đống chuyện nên không kịp mở miệng đáp lại Thẩm Xu.

Thấy Bùi Vân Khiêm không nói gì, Thẩm Xu bình tĩnh lôi kéo Lâm Lãng đi ngay, nếu như còn ở lại dây dưa với hắn thêm chốc nữa chỉ sợ sẽ không giấu được.

Thẩm Xu đi rồi, Bùi Vân Khiêm mang theo Tần Tuần đi tới thư phòng, mãi cho đến giờ Tý mới xong việc.

Tối nay ánh trăng sáng tỏ, màu ngân bạch phản chiếu vào phiến đá xanh lục trên đường.

Bùi Vân Khiêm đẩy cửa phòng ngủ, một mảnh đen nhánh.

Hắn nhíu mày, gian nhà này giống như đã lâu không có sức sống vậy.

Nghĩ tới đây, Bùi Vân Khiêm quyết đoán xoay người bước chân nhanh chóng đi về phía Bắc các.