Thôn Đại Bàn cách huyện thành không gần cũng không xa, Triệu Yến Bình dẫn bốn bộ khoái đi theo sau xe lừa của phu thê Trương Đại Giang, đến thôn Đại Bàn đã gần buổi trưa.

“Quan gia, đây là nhà Trịnh thợ rèn!”

Trương Đại Giang trực tiếp ngừng xe trước cửa một nhà.

Trịnh thợ rèn vừa gõ sắt xong, nghỉ ngơi chuẩn bị ăn cơm, tức phụ Trịnh gia ngồi trước bếp nhóm lửa, thấy phu thê Trương Đại Giang thật sự đưa mấy bộ khoái lại đây, tay tức phụ Trịnh gia run lên, hoảng loạn chạy vào nhà, đánh thức nam nhân nằm ngủ gật trên giường: “Thức dậy mau, bộ khoái tới!”

Dáng người Trịnh thợ rèn cường tráng, hai tay để trần giống thiết sắt, còn có một đôi mắt to như chuông đồng.

Nghe nói bộ khoái tới, trên mặt Trịnh thợ rèn cũng hiện lên vẻ chột dạ, dù sao đi nữa các bá tánh đều sợ quan gia.

Hai vợ chồng luống cuống tay chân chạy ra bên ngoài, tức phụ Trịnh gia khi đi ngang bếp để ý trên bếp toàn là củi, nàng còn khom lưng dọn dẹp một chút.

Triệu Yến Bình ngồi trên lưng ngựa, hắn có ý đến Trương gia tìm Trương lão đầu tìm hiểu tình huống trước, sau đó mới đến Trịnh gia lục soát người, hiện tại Trương Đại Giang tự chủ trương đưa bọn họ đến trước cửa Trịnh gia, Triệu Yến Bình lộ vẻ không vui, vẫn chưa xuống ngựa.

Triệu gia bất động, nhóm bốn bộ khoái Trần Khánh cũng không nhúc nhích.

Năm người đều đeo bội đao, uy phong lẫm lẫm, các thôn dân phụ cận ra xem náo nhiệt cũng kinh sợ không dám lớn tiếng ồn ào.

Trịnh thợ rèn là tráng hán số một số hai ở thôn Đại Bàn, không ai dám trêu chọc hắn, Trịnh thợ rèn đã quen uy phong, nhưng thời điểm thấy Triệu Yến Bình một thân áo tím uy nghiêm, Trịnh thợ rèn khom người theo bản năng, chắp tay với Triệu Yến Bình tố khổ nói: “Quan gia chớ nghe bọn hắn nói bậy, hôm qua tiểu dân đi lên trấn đưa hàng, uống rượu ở tửu quán đến trời tối mới trở về, căn bản chưa gặp Trương Tam Lang, quỷ biết hài tử kia đi đâu!”

Tức phụ Trương Đại Giang nhào tới, giơ tay chỉ mặt hắn: “Ngươi nói dối! Từ khi Thạch Đầu chết đuối, hai vợ chồng các ngươi mỗi ngày đến nhà chúng ta lắc lư, tuyên bố muốn Tam Lang đền mạng Thạch Đầu, Tam Lang bị các ngươi dọa sợ tới mức hàng đêm đều gặp ác mộng! Hiện tại Tam Lang sớm không biến mất muộn không biến mất, đúng ngay thời điểm ngươi đi lên trấn uống rượu mới biến mất lúc trời tối, ngươi còn nói không quan hệ với ngươi! Mau trả Tam Lang lại cho ta, nếu không ta liều mạng với ngươi!”

“Ngươi bớt hung hăng càn quấy đi, nếu ta bắt Tam Lang thì để thiên lôi đánh ta!”

Trịnh thợ rèn đẩy tức phụ Trương Đại Giang như đang nổi điên ra, sức lực hắn lớn, tức phụ Trương Đại Giang bị đẩy té nhào xuống mặt đất.

Lúc này Trương Đại Giang nóng nảy, xông tới muốn đánh nhau với Trịnh thợ rèn.

“Tất cả dừng tay!”

Triệu Yến Bình quát lên khiển trách.

“Nghe thấy không, quan gia kêu ngươi dừng tay!” Trịnh thợ rèn nắm cánh tay ốm yếu của Trương Đại Giang, đột nhiên quăng người ra ngoài.

Trương Đại Giang đánh không lại hắn, nghĩ đến bộ khoái là hắn mời đến, lập tức chạy đến trước ngựa Triệu Yến Bình: “Quan gia, Tam Lang chắc chắn ở bên trong, ngài mau đi vào lục soát!”

Triệu Yến Bình lạnh mắt nhìn Trịnh thợ rèn.

Trịnh thợ rèn đi đến bên cạnh, chỉ vào bên trong nói: “Người nhà bọn họ không có tư cách vào sân nhà ta, quan gia tới phá án cứ tùy tiện vào, hôm nay nếu quan gia có thể lục soát ra Trương Tam Lang ở nhà của chúng ta, ta tự chặt đầu mình!”

Tức phụ Trịnh gia cũng đứng bên cạnh hắn, nổi giận đùng đùng trừng mắt với tức phụ Trương Đại Giang .

Triệu Yến Bình kêu một bộ đầu khỏe mạnh can đảm cẩn trọng đi vào lục soát.

Nhà Trịnh thợ rèn không lớn, chỗ để giấu một hài tử bảy tuổi cũng có hạn, bộ đầu nhìn kỹ trước sau viện, chỉ dùng một khắc đồng hồ là đi ra, một tay đặt lên đuôi bội đao nói: “Triệu gia, bên trong không có ai.”

Thân thể hai vợ chồng Trịnh thợ rèn càng ưỡn thẳng.

Tức phụ Trương Đại Giang đột nhiên khóc rống lên: “Ngươi là kẻ giết người, có phải Tam Lang đã bị ngươi giết chết ném tới thâm sơn cùng cốc nào đó không, ta liều mạng với ngươi!”

Nàng muốn liều mạng, Trịnh thợ rèn làm sao để nàng đánh tức phụ mình được, tùy tay đẩy nàng ra.

Thấy hai nhà lại muốn đánh nhau, Triệu Yến Bình cau mày, phân phó hai bộ khoái nói: “Tống Vĩ, Vương Xuyên, các ngươi canh giữ chỗ này, không được để phu thê Trịnh thợ rèn tự tiện rời đi.”

“Trần Khánh, ngươi đến tửu quán trên trấn, nhìn xem có người có thể chứng minh lời của Trịnh thợ rèn hay không.”

Sắp xếp cho ba người xong, Triệu Yến Bình nói với Trương Đại Giang: “Nhà các ngươi ở đâu? Lập tức đưa ta tới đó.”

Khuôn mặt hắn lạnh lùng, Trương Đại Giang không dám vi phạm, kéo thê tử đi phía trước dẫn đường.

Các thôn dân hiếm khi chứng kiến quan gia tới trong thôn phá án, một đám đều muốn xem náo nhiệt, cơm trưa đều không vội ăn, cả đám theo sau như một tổ ong.

Trương gia ở phía tây của thôn Đại Bàn, nhà cửa bên này thưa thớt, vị trí không tốt như chỗ Trịnh gia.

Gia cảnh Trương gia cũng tạm được, chuồng heo nuôi hai con heo to, còn có một heo con, cây liễu bên ngoài cổng chính còn cột một con trâu to. Mẫu thân Trương Đại Giang, Trương bà tử mới nấu cơm xong, mặt ủ mày ê dắt hai tôn tử, phụ thân Trương Đại Giang – Trương lão đầu – tối hôm qua làm mất tôn tử, đau lòng nên ngã bệnh nằm trong phòng.

Trương lão đầu là người cuối cùng thấy Trương Tam Lang, Triệu Yến Bình kêu mọi người ra bên ngoài chờ, tự hắn đi vào nhà hỏi chuyện.

Trương lão đầu mới 50 tuổi, nhìn bả vai hẳn là một lão hán nông gia khỏe mạnh, lúc này suy yếu dựa vào đầu giường, thỉnh thoảng ho khan hai tiếng.

“Quan gia, tìm được Tam Lang nhà ta rồi sao?” Trương lão đầu lo lắng sốt ruột hỏi.

Triệu Yến Bình nói: “Chúng ta vừa tới, tìm hiểu tình huống trước mới bắt đầu đi lùng, lão bá nhớ lại xem, hôm qua làm thế nào bị lạc Tam Lang.”

Trương lão đầu thở dài nói: “Tam Lang mới bảy tuổi, thời điểm ham chơi nhất là chạy lung tung khắp nơi khi thả trâu, chốc lát tìm không thấy người, chốc lát lại nhảy ra từ sau bụi cỏ khe núi, ngày hôm qua cũng là thế, thời gian dài không thấy hắn, ta còn tưởng rằng hắn đói bụng nên về nhà trước, nào ngờ trong nhà cũng không có.”

Triệu Yến Bình cũng xuất thân nông gia, biết đây là tình huống thường gặp.

“Bên này có nghe nói đến bọn buôn người không?”

“Không có, ta sống hơn 50 tuổi, không nghe nói phụ cận thôn có hài tử mất tích, trừ phi trong nhà quá túng quẫn, chủ động bán con cái.”

“Vậy các ngươi có kết thù với nhà ai không?”

“Cũng không có, thỉnh thoảng ầm ĩ hai câu, không đáng giá mạo hiểm trộm hài tử, chỉ có tháng trước Thạch Đầu chết, Trịnh thợ rèn tới nhà chúng ta uy hiếp một trận.”

“Lão bá cũng cảm thấy Trịnh thợ rèn giấu Tam Lang?”

“Hắn có hiềm nghi lớn nhất, nhưng có phải hay không, chúng ta không chứng cứ, phải dựa vào quan gia giúp chúng ta phá án.”

Triệu Yến Bình phát hiện, so với phu thê Trương Đại Giang khóc nháo, Trương lão đầu này nói chuyện rất có trật tự, cảm xúc cũng không kích động.

Triệu Yến Bình nói chuyện với Trương lão đầu hai khắc đồng hồ, nên hỏi đã hỏi, hắn dặn dò Trương lão đầu nghỉ ngơi, đi ra ngoài.

“Quan gia một đường lại đây chắc chưa ăn gì, hay là ở đây dùng chút đồ.”

Trương bà tử bưng mấy cái bánh ra.

Triệu Yến Bình không ăn, kêu bộ khoái đi theo hắn ăn, hắn yên lặng quan sát mọi người Trương gia.

Trong mắt phu thê Trương Đại Giang và Trương bà tử đều đầy tơ máu, một lòng lo lắng Trương Tam Lang. Hai ca ca của Trương Tam Lang, Đại Lang mười hai tuổi, dáng dấp chắc nịch, có thể nhìn ra cuộc sống ở Trương gia không quá tệ. Nhị Lang năm nay chín tuổi, bộ dáng thanh tú văn tĩnh giống người đọc sách.

“Nhị Lang đang đi học à?” Triệu Yến Bình hỏi.

Nhị Lang gật đầu, Trương Đại Giang giải thích: “Chúng ta vốn muốn cho ba hài tử đều đọc sách ở tư thục trong thôn, lão đại tự mình từ bỏ, lão nhị, lão tam đều thích đọc, đặc biệt là lão tam, phu tử khen hắn thông minh nhất, có tiền đồ, quan gia, xin ngài giúp chúng ta tìm Tam Lang!”

Triệu Yến Bình trầm mặc, quan sát tình huống trước sau viện của Trương gia, Triệu Yến Bình lệnh bộ khoái đi chung lưu lại Triệu gia, hắn kêu Đại Lang và Nhị Lang dẫn đường, muốn đến quan sát đỉnh núi Trương lão đầu ngày thường thả trâu.

Trương Đại Giang kích động nói: “Quan gia, ta dẫn ngài đi được không? Hai đứa nhỏ bọn chúng không biết gì.”

Triệu Yến Bình liếc hắn một cái, vẫn dẫn theo hai đứa nhỏ đi.

Ba người đi đến khu vực gần đỉnh núi, Trần Khánh tìm chứng cứ trên trấn đã trở lại, uống hai chén nước ở Trương gia, lại lên ngựa thẳng đường đuổi tới đỉnh núi, bẩm báo Triệu Yến Bình: “Triệu gia, lời Trịnh thợ rèn đều là sự thật, ngày hôm qua hắn giao hàng xong liền đi tửu quán, uống say khướt đến tối mới về, chưởng quầy và tiểu nhị của tửu quán đều nhận ra hắn, có thể làm chứng.”

Triệu Yến Bình nói chuyện với Đại Lang và Nhị Lang thật lâu, cơ bản đã xác định án này không liên quan đến phu thê Trịnh thợ rèn.

“Ngươi về trước, đưa phu thê Trịnh thợ rèn tới Trương gia, chúng ta theo sát phía sau.”

Trần Khánh nhận lệnh, lau mồ hôi trên trán, xoay người xuống núi.

“Quan gia, nếu Trịnh thợ rèn vẫn luôn ở tại tửu quán, sao ngài còn muốn hắn đến nhà chúng ta?” Nhị Lang nghi hoặc hỏi.

Đại Lang chọt đầu đệ đệ: “Ngươi ngốc quá, không phải Trịnh thợ rèn, là tức phụ của hắn, nói tóm lại cũng là người nhà bọn họ!”

Triệu Yến Bình cười, tầm mắt đảo qua rừng cây sinh trưởng quanh đỉnh núi, hắn dẫn hai anh em trở về.

Thôn dân đứng chen chúc trước cửa Trương gia.

Phu thê Trịnh thợ rèn đã tới, Trịnh thợ rèn cau mày, nghi hoặc nhìn chằm chằm Triệu Yến Bình, vẻ mặt tức phụ hắn lo sợ, khẩn trương nắm cánh tay trượng phu.

Triệu Yến Bình ngồi trong sân thẩm án, sai người mời Trương lão đầu đang nằm trên giường nghỉ ngơi ra đây.

Phòng ngừa phu thê Trương gia và phu thê Trịnh gia lại khắc khẩu, Triệu Yến Bình nhìn chăm chú vào Trương lão đầu nói: “Lão bá, nghe nói trong ba tôn tử nhà ngài, ngài thích Tam Lang nhất?”

Trương lão đầu yên lặng nhìn hắn.

Triệu Yến Bình tiếp tục hỏi: “Sau khi Thạch Đầu chết, Tam Lang bị phu thê Trịnh thợ rèn uy hiếp chửi mắng bên ngoài, ở nhà bị cha mẹ quở trách nó không nên đi bơi gây chuyện, làm nó không muốn ăn uống hàng đêm gặp ác mộng, lão bá khuyên phu thê Trịnh thợ rèn không được, cũng không quản được nhi tử và con dâu, cho nên luôn dẫn theo Tam Lang, không để ở nhà đợi?”

Bả vai Trương lão đầu cứng đờ rũ xuống.

Triệu Yến Bình nhìn Đại Lang, lại nói: “Đại Lang nói, ngày hôm qua hắn tận mắt nhìn thấy lão bá lấy trà quả, thịt khô trong nhà, nó nói ngài bất công, có thứ tốt chỉ nghĩ đến Tam Lang, thừa dịp chăn trâu cho Tam Lang ăn vặt, kỳ thật là ngài giấu Tam Lang, trà quả, thịt khô đó là cho Tam Lang đỡ đói, có phải không?”

Lời vừa nói ra, Trịnh thợ rèn và đám người Trương Đại Giang trong viện, cùng với các thôn dân đứng ngoài cửa đều kinh hãi!

“Cha, thật sự là người làm sao?” Trương Đại Giang đỏ mắt hỏi.

Trương lão đầu dám làm dám chịu, ngẩng đầu ưỡn ngực thừa nhận.

Tức phụ Trương Đại Giang che miệng quỳ xuống, nức nở oán trách: “Người giấu Tam Lang làm gì, chúng ta đều bị người hù chết…”

Trương lão đầu cười lạnh, trừng mắt nhìn nhi tử và con dâu nói: “Ta vì sao giấu Tam Lang, hai người các ngươi rõ ràng hơn ai hết! Nó và Thạch Đầu cùng đi bơi, Thạch Đầu chết đuối, Tam Lang sao lại không sợ? Nó sợ đến nỗi nằm mơ đều kêu ‘cứu, cứu Thạch Đầu’, hai người các ngươi ngược lại trút giận lên người Tam Lang bởi vì Trịnh thợ rèn tới nhà chúng ta nháo chuyện, ta lại hết cách để các ngươi ghi nhớ Tam Lang cũng là thịt rơi xuống từ trên người các ngươi, sớm muộn gì Tam Lang cũng bị phá hủy trong tay các ngươi!”

Những lời nói này làm phu thê Trương Đại Giang hổ thẹn cúi đầu.

Tức phụ Trịnh gia nghe nói Tam Lang nằm mơ đều kêu cứu Thạch Đầu, đột nhiên cũng gào khóc lên.

Trương lão đầu thấy, chỉ vào Trịnh thợ rèn nói: “Còn ngươi nữa, chúng ta muốn Thạch Đầu chết sao, đó là mệnh! Ngươi mắng Tam Lang một lần hai lần ta nhịn, ngươi lại mỗi ngày tới mắng, chúng ta biết ngươi nói miệng để trút giận nhưng Tam Lang là hài tử, nó thật sợ bị ngươi đánh! Thợ rèn, ta nói cho ngươi biết lần này ta giấu Tam Lang, ngoài việc muốn dạy nhi tử và tức phụ một bài học, cũng muốn cảnh tỉnh ngươi, nếu ngươi dám xuống tay với Tam Lang, hôm nay quan gia có thể phát hiện ra ta, ngày mai có thể phát hiện ra ngươi, nếu ngươi muốn đi huyện nha ăn cơm nhà lao và bị chém đầu thì cứ việc thử!”

Mặt Trịnh thợ rèn đỏ lên, thấy Triệu quan gia áo tím lạnh lùng nhìn hắn, tựa như thật sự muốn bắt hắn, Trịnh thợ rèn đột nhiên ngồi xổm xuống, xoa đầu nói: “Ta không phải không đau lòng, Thạch Đầu không còn làm ta khó chịu, tức phụ ta cũng khó chịu…”

Trương lão đầu cả giận nói: “Các ngươi khó chịu liền tới mắng Tam Lang, mắng chết Tam Lang thì Thạch Đầu có thể sống lại sao?”

Trịnh thợ rèn không nói.

Trương lão đầu nên mắng đã mắng xong, chỉ vào đỉnh núi xa xa nói với nhi tử: “Tam Lang ở đỉnh núi kia, bên trong có sơn động, các ngươi đi đón nó về, lo mà dỗ nó, đừng để con cái ly tâm với mình.”

Tức phụ Trương Đại Giang cuối cùng đã biết chỗ nhi tử, bò dậy chạy ra ngoài, hai nhi tử cũng đi theo nàng.

Trương lão đầu đến trước mặt Triệu Yến Bình, gục đầu nói: “Chuyện nhà ta đã làm quan gia đến một chuyến tay không, ai làm nấy chịu, ta theo quan gia đi huyện nha.”

Triệu Yến Bình nói: “Án kiện này coi như nói dối, coi thường quan phủ, ngươi theo chúng ta về huyện nha, đại nhân sẽ định đoạt.”

Trương lão đầu không lời phản đối.

Trương Đại Giang quỳ xuống cầu nhóm quan gia tha lão cha, thà rằng chính hắn đi nha môn ngồi tù.

Mọi người trong thôn đều đồng tình một mảnh khổ tâm của Trương lão đầu, sôi nổi cầu tình, xém chút nữa phu thê Trịnh thợ rèn bị Trương gia vu oan cũng cầu Triệu Yến Bình mở ra một con đường.

Triệu Yến Bình không thể cái gì cũng không làm, nếu không về sau mỗi người đều bắt chước như vậy, quan phủ nào đủ nhân lực để giải quyết?

Hắn lạnh mặt leo lên ngựa, sai người dẫn Trương lão đầu đi.

—–

“Phí thời gian, thật là đen đủi, Triệu gia chưa ăn cơm trưa nữa, chúng ta dù sao cũng đã ăn bánh.”

Đoàn người trở lại huyện nha đã đến hoàng hôn, giao Trương lão đầu cho tri huyện đại nhân định tội, bốn người Trần Khánh đi theo Triệu Yến Bình đến hình phòng.

Oán giận nhất là Vương Xuyên, Trần Khánh nhìn mặt quan gia, cười nói: “Không sao, hài tử bình an là tốt rồi, hơn nữa qua chuyện này, hai nhà Trương Trịnh có thể hòa hảo như lúc đầu, chúng ta coi như lập công đức.”

Nói xong, Trần Khánh bước mau đến cạnh Triệu Yến Bình hỏi: “Triệu gia chắc đói bụng rồi, ta đến phòng bếp tìm chút gì cho ngài nhé?”

Triệu Yến Bình nhàn nhạt nói: “Không cần, dọn dẹp một chút rồi về.”

Giao đồ xong, Triệu Yến Bình vội vàng rời đi.

Vương Xuyên duỗi tay đặt trên vai Trần Khánh, nhìn bóng dáng hắn cười hắc hắc: “Tiểu tử ngươi không hiểu gì cả, Triệu gia hiện tại không phải như trước kia, trong nhà có mỹ thiếp ngóng trông, Triệu gia có tiểu tẩu tử ân cần hầu hạ, bưng trà đổ nước, cần ngươi tới phòng bếp lãnh cơm làm gì?”

Trần Khánh rờ đầu, cười hai tiếng ngây ngô.

Khi hai người đang trêu ghẹo Triệu Yến Bình, Triệu Yến Bình đã dắt ngựa ra khỏi chuồng, bôn ba một ngày bụng đói kêu vang, hắn về thẳng nhà.

A Kiều ngồi trong phòng trò chuyện với Triệu lão thái thái, ngoài cổng chính đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, A Kiều nhịn không được nhìn ra bên ngoài, xuyên qua cửa sổ đang mở thấy người tới quả nhiên là quan gia, một thân áo tím lưu loát xuống ngựa, tim A Kiều bắt đầu đập nhanh hơn.

Nhìn vẻ mặt xuân tình của tiểu mỹ nhân, Triệu lão thái thái cười trừng nàng: “Ngây ngốc nhìn có ích lợi gì, không mau đi múc nước hầu hạ quan gia?”

A Kiều đỏ mặt, cúi đầu mang giày đi ra ngoài.

Hoàng hôn phủ đầy viện Triệu gia, Triệu Yến Bình giao ngựa cho Quách Hưng, lúc đi vào trong thấy A Kiều mặt đỏ bừng từ bên trong xoay ra, áo hoa cũng không che được dáng người tinh tế yểu điệu của nàng, hai mắt nhìn nhau, nàng khẽ cắn môi đỏ mặt cúi thấp, xinh xắn nũng nịu đứng ở cửa tựa như một cành đào mê người.