Chuyển ngữ ♥ Phạm Hải Yến Beta ♥ Nhã Vy

Lúc này Ngọc Diệu Âm chạy lên đấm tổ trưởng một cái “Tổ trưởng sư phụ thật xấu, hại ta buồn lâu như vậy mà không nói cho muội!”

Mọi người cười ha ha, Linh Hầu quẫn bách nói: “khụ khụ, tài bất ngoại lộ (tài năng không để lộ ra bên ngoài), ở bên ngoài sao ta dám tùy tiện nói, người khác còn không tìm tới tận cửa rồi cướp đồ đạc của chúng ta đi sao?!”

“Bây giờ chúng ta kiểm kê số thú con này cho tốt, thích con nào có thể giữ lại, ngoại trừ nhiệm vụ kia, còn lại chúng ta đều gửi nuôi ở trung tâm săn thú, để cho họ nghĩ cách xử lí. Một phần thay nhiệm vụ của chúng ta ở trung tâm săn thú vài năm tới, còn lại trung tâm săn thú sẽ giúp chúng ta đấu giá.”

“Về sau tổ bảy mươi hai chúng ta có thể tự do nhận nhiệm vụ săn thú, có hứng thì nhận, không có hứng thì không nhận, có thể hoàn thành hay không hoàn thành đều không cần lo lắng!”

Linh Hầu vừa cười vừa nói một tràng những lời vui sướng, sau đó nói nhanh một lượt: “Tỉ lệ phân phối như vậy mọi người có ý kiến gì không?”

Lâm Đa Bảo nhảy ra đầu tiên, “Thú con lần này đều nhờ tổ trưởng trí tuệ tuyệt vời mới có thể mang về, phân phát như thế nào vẫn do tổ trưởng quyết định đi!”

Tất cả mọi người còn lại đều nhao nhao phụ họa đồng ý, dù sao thú con nhiều như vậy, mặc dù một mình tổ trưởng tham ô mất cũng không người nào biết được, tổ trưởng đã hào phóng lấy ra như vậy, mọi người về sau có thể không cần nhận nhiệm vụ kiểu này nữa, đây đã là chuyện cực kì tốt rồi, chứ nói chi đến tổ trưởng còn đồng ý mỗi người được chọn thú con mình ưa thích, mọi người vui còn không kịp, nào có ai lại đi so đo mình có thể được chia bao nhiêu.

Ngọc Diệu Âm yên tĩnh nhìn mọi người, vẻ mặt thuận theo, chỉ là nghĩ đến con chim nhỏ xấu xí mà mình mang về, haiz, xem ra chỉ có thể chọn nó, đồng thời lại nghĩ đến chú hổ thảo nguyên đáng yêu đã bị cướp đi, trong lòng liền có chút ít ê ẩm.

“Tất cả mọi người đã đồng ý, hơn nữa lần này tìm thú con cũng không có gặp nhiệm vụ nguy hiểm, giờ ta lấy hai tám phần trăm số lượng, hai con thú con, số còn lại mọi người chia đều mỗi người tám phần trăm cộng thêm một con thú con, mọi người thấy sao?”

Linh Hầu phân chia rõ ràng thiên vị nhân viên mới vào và nhân viên cấp thấp, nhưng dù sao trong ba người trong tổ Lâm Đa Bảo, Ngọc Diệu Âm và Tân Thanh thì Ngọc Diệu Âm lại người gặp người thích, Lâm Đa Bảo cũng rất biết xử sự, Tân Thanh tuy không làm cho người ta vui nhưng cũng không làm cho người ghét, vì thế tất cả mọi người đều không phản đối.

Sau đó Linh Hầu vừa cười vừa nói với Ngọc Diệu Âm: “Ngọc muội muội, hai con thú con của ta phân cho muội một cái, muội thấy sao?”

“Tổ trưởng sư phụ, muội, muội cũng có thể có một con à, muội sao có thể lấy phần của huynh được?” Ngọc Diệu Âm gấp gáp nói, dù sao chia như vậy đã là rất ưu ái mình và Lâm Đa Bảo, sao có thể được một tấc lại muốn tiến một thước được.

“Không sao, muội nhận con chim nhỏ xấu xí bị thương kia, ta không nhìn được, cũng không biết đẳng cấp. Muội tâm địa thiện lương, chắc hẳn sẽ chọn nó, nhưng thú con tốt trưởng thành có thể hộ chủ đấy, cực kì hữu dụng, con chim nhỏ xấu xí kia không biết có thể sống hay không, cho nên muội không cần từ chối, nếu như cảm kích ta, về sau làm nhiệm vụ bỏ nhiều tâm sức là được!”

Mọi người nghe Linh Hầu muốn hai con thú con nguyên nhân lại là vì Ngọc Diệu Âm thì lập tức lại càng sung kính sâu sắc đối với tổ trưởng hơn!

Thấy mọi người đều hài lòng với phương án phân chia, Linh Hầu liền để cho mọi người lựa chọn thú con mình yêu thích.

Tổ trưởng chọn con thú con đầu tiên, chọn đi con thú con cấp bảy duy nhất, hổ hỏa phệ, Ngọc Diệu Âm không có kinh nghiệm đối với việc phân cấp, lại nhờ Ngải Lập giới thiệu cho mình, đương nhiên Lâm Đa Bảo đứng một bên lắng nghe.