Lâm Thấm và San tỷ nhi hào hứng bừng bừng đi thăm ngỗng trắng lớn, trừ nha đầu Khổng Dương, tiểu Uyển đi theo Lâm Thấm, vú nuôi Tang Thị của San tỷ nhi cũng mang theo mấy nha đầu đi theo phía sau. Lâm Hàn cũng không nghĩ đến chuyện học hành gì, mà chỉ rập khuôn đi theo tiểu muội mình.

Trong viện có giăng một dù lớn, La phu nhân và Đàm Tuệ ngồi ở dưới dù uống trà.

". . . . Nói như vậy, năm đó một nhà các ngươi đột nhiên gặp sơn tặc ở ngoài thành, A Khai đỡ một đao thay cho A Đàm, mình lại bị thương nặng; nên A Đàm áy náy trong lòng, mới cố ý gánh vác trách nhiệm của trưởng tử Lâm gia?" giọng nói của Đàm Tuệ hơi nhỏ, trong con ngươi đều là vẻ thương hại và thương tiếc, "A Khai và Lâm Đàm, đều là đứa bé ngoan."

La phu nhân nói: "Mấy năm trước thương thế của A Khai cũng không tốt hơn cho lắm, nên A Đàm một lòng muốn làm thay đại ca nó, cha A Khai cũng sợ A Đàm tích tụ, áy náy trong lòng, nên muốn cho nó đi ra ngoài làm việc, giải sầu. Sau đó A Khai gặp được danh y, nên thương thế cũng dần lành, A Đàm mới ngày càng thoải mái. Nhưng, nó vẫn thích mặc nam trang ra cửa, lại luôn lo cho nước cho dân, mặc kệ trong nhà có chuyện gì, nó đều muốn xen vào. Nó đó, tuy là cô nương, cũng là bậc cân quắc không thua đấng mày râu."

Nói tới đoạn chuyện cũ này, La Thư lại cảm thấy buồn, lại có mấy phần kiêu ngạo. Con cái của nàng, ai cũng có tình có nghĩa, có can đảm, có hiểu biết, có trách nhiệm.

Đàm Tuệ cũng hồi hộp nói, "Phụ thân ta mất sớm, tộc nhân lạnh nhạt, mẫu thân hết cách, không thể làm gì khác hơn là mặt dày dẫn ta trở về Tấn Giang hầu phủ sống qua ngày. Mặc dù ăn nhờ ở đậu, có nhiều bất tiện, nhưng dầu gì áo cơm không lo, có La gia che chở, không bị người ngoài tự dưng ăn hiếp. Khi đó biểu muội trong phủ đều không mấy để mắt ta, chỉ có Thư biểu muội, chưa từng xem thường ta. . . ."

La phu nhân cười một tiếng, "Ta cũng không tốt hơn tỷ bao nhiêu. Ta tuy là đại tiểu thư Tấn Giang hầu phủ, là nữ nhi đầu tiên của cha ta, nhưng danh tiếng lại quá xấu. Ngày đầu tiên ta sinh ra thì thân mẫu liền qua đời, ta mang tiếng xấu khắc nương. Vừa khắc thân mẫu, tính tình lại xấu, cậy mạnh tùy hứng, không thể nói lý, bọn muội muội, đường muội của ta thấy ta đều trốn. Hồi tưởng năm đó, ta ngược lại thật không bị tức giận gì, chưa từng uất ức mình, chỉ tùy ý làm bậy, vung roi phóng ngựa. . . ."

"Nương, biểu di di!" Lâm Thấm kéo tay San tỷ nhi chạy như bay tới, nụ cười rực rỡ như hoa xuân, "Đây là hoa tụi con hái trong vườn, có đẹp hay không?"

Trong tay Lâm Thấm cầm một nhánh bách hợp san hô, sắc hoa đỏ tươi, màu hoa tựa như san hô, diễm lệ đáng yêu; San tỷ nhi lại hái hoa hồng gai màu đỏ sậm, hình hoa tuyệt đẹp, mùi thơm nồng nặc. Đàm Tuệ bị dọa cho phát hoảng, "Sao lại hái hoa hồng gai, đâm vào tay thì sao." San tỷ nhi cười giơ cho nàng xem, "Đã bọc kỹ." —- cành hoa hồng gai đã được khăn vải quấn kỹ, San tỷ nhi lại cầm cẩn thận, nên sẽ không bị gai đâm.

Lúc này Đàm Tuệ mới yên tâm.

diễnđàn.lêquýđôn

Lâm Hàn không nhanh không chậm đi theo qua.

Cậu thật là hết cách với muội muội mình. Bé khuyên San tỷ nhi nửa ngày, mới khiến San tỷ nhi nguyện ý đi xem ngỗng với bé, nhưng bé đi ngang qua vườn hoa, thấy đóa hoa xinh đẹp liền đổi ý, "San tỷ nhi, chúng ta hái hoa đi, có được hay không?" Tính khí San tỷ nhi cũng tốt, lập tức gật đầu, "Hay đó." —– hai bé vốn đã thương lượng đi xem ngỗng xong, lại không hề có điềm báo trước đổi thành hái hoa.

Lâm Hàn thật là không thể lý giải ý tưởng của tiểu A Thấm.

Nhưng chuyện này cũng không trở ngại cậu tiếp tục dung túng A Thấm, thương yêu A Thấm.

"Hàn ca ca bọc giùm con đó." San tỷ nhi ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười vui sướng.

Đàm Tuệ không ngờ Lâm Hàn không hay nói cười lại săn sóc thế, có chút ngoài ý muốn nhìn cậu, "Hàn ca nhi thật là tỉ mỉ."

Không đợi Lâm Hàn mở miệng, Lâm Thấm liền cười hì hì nói: "Nhị ca đây là ngã một lần khôn hơn một chút nha, trước kia cháu hái hoa hồng gai cũng từng bọc lại vậy, nên huynh ấy nhớ. Nhị ca, giỏi lắm!"

"A Thấm thật là cái gì cũng biết nói." Đàm Tuệ thấy Lâm Thấm vừa ngây thơ hoạt bát, lại mồm miệng lanh lợi, rất là tán thưởng.

Đều là đứa trẻ ba bốn tuổi, San tỷ nhi bình thường cũng có thể xem như cơ trí, nhưng nếu so với Lâm Thấm, liền thấy ngây thơ hơn, không khéo léo bằng.

"Nhị ca, huynh ngồi xuống." Lâm Thấm ngang ngược ra lệnh.

"Ngồi xổm xuống làm cái gì?" Lâm Hàn sưng mặt lên.

Lâm Thấm cười hì hì, "Muội vừa mới khen huynh ‘Nhị ca, giỏi lắm’ mà, khen ngợi xong, muội phải vỗ vỗ vai của huynh." Thấy Lâm Hàn hơi nhíu mày, không nhúc nhích, cũng không có theo ý của mình, liền lẽ thẳng khí hùng bổ sung, "Mỗi lần cha khen muội xong, đều muốn vỗ vỗ vai của muội."

"Phì. . . ." La phu nhân và Đàm Tuệ không khỏi cười.

A Thấm à A Thấm, thì ra cha con khen con xong muốn vỗ vai, nhị ca của con cũng phải ngồi chồm hổm xuống ngoan ngoãn phối hợp con, cho con làm đủ hết sao?!

Lâm Hàn hơi buồn bực.

diễnđàn.lêquýđôn

San tỷ nhi đứng bên cạnh nhìn, trong con ngươi tràn đầy tò mò.

Lâm Thấm thúc giục, "Nhị ca, huynh kì kèo mè nheo cái gì? Mau chút nha."

Đàm Tuệ nhỏ giọng hỏi thăm, "Thư biểu muội, A Hàn có thể đồng ý sao?" La phu nhân nín cười, "Có thể. A Thấm nhà ta giỏi nhất là bám người, còn có thể vừa đấm vừa xoa, ở nhà ta, từ cha nó trở xuống, không ai có thể cự tuyệt nó." Đàm Tuệ nhướng mày, kinh ngạc không thôi.

Quả nhiên, Lâm Thấm kiên trì lần nữa, Lâm Hàn không cưỡng được bé, nên chấp nhận ngồi chồm hổm xuống.

Lâm Thấm đưa tay nhỏ bé ra vỗ vỗ vai nhị ca bé, hài lòng nói, "Nhị ca, giỏi lắm!"

San tỷ nhi nhìn ngây dại.

Bé cũng có ca ca, nhưng ca ca của bé chưa từng nuông chìu bé như vậy, cũng vĩnh viễn không thể nào dung túng bé như vậy. . . .

"Khả năng quan sát của San tỷ nhi thật tốt, hoa này cực đẹp." La phu nhân nhận thấy vẻ hơi cô đơn trên mặt San tỷ nhi, nên kêu bé tới, ấm giọng khen ngợi mấy câu.

San tỷ nhi ngại ngùng toét miệng nhỏ cười.

"Còn có con, còn có con." Lâm Thấm liên tục vươn tới không ngừng.

La phu nhân vui vẻ, chăm chú khích lệ Lâm Thấm, "A Thấm cũng rất giỏi, thấy đóa hoa này, nương giống như thấy được san hô đỏ mỹ lệ trân quý, trong lòng sinh ra cảm giác đầy đủ. A Thấm, đa tạ con."

Lâm Thấm cười lúm đồng tiền như hoa.

Bé bướng bỉnh giơ cành hoa trong tay lên, "Nương ngài cũng rất tinh mắt, có thể nhìn ra hoa hai con hái đều rất đẹp, nếu ngài yêu thích đóa hoa con hái, vậy thì con sẽ tặng đóa hoa này cho ——" bé cười giảo hoạt, ánh mắt lưu luyến trên người La phu nhân và Đàm Tuệ, cành hoa đung đưa giữa La phu nhân và Đàm Tuệ, "Con liền tặng cho. . . . tặng cho biểu di di!" Nhón chân lên, đưa hoa đến trước mặt Đàm Tuệ.

"Con bé này lại bướng bỉnh." Mọi người thấy bé như vậy, bật cười.

Đàm Tuệ nhận lấy san hô bách hợp, cười nói: "Đa tạ ý tốt của cháu." San tỷ nhi cũng cầm hoa hồng gai tặng cho La phu nhân, lúc đưa hoa còn nhắc nhở, "Dì, hoa này có gai, cẩn thận một chút." Ánh mắt La phu nhân dịu dàng, "San tỷ nhi ngoan, dì nhất định cẩn thận."

Lâm Thấm kéo San tỷ nhi, thật vui mừng chạy ra ngoài chơi tiếp.

Lâm Hàn đi theo sau lưng hai bé, một tấc cũng không rời.

diễnđàn.lêquýđôn

"A Thấm thật là đáng yêu." Đàm Tuệ tán thưởng.

"Cũng không phải sao." Lời này La phu nhân thích nghe, khóe miệng không ý thức nhếch lên, nhếch lên, nhếch lên rồi nói, "A Thấm không chỉ đáng yêu, còn là tiểu phúc tinh nhà ta đấy. Biểu tỷ, tỷ biết không? Lúc chúng ta mới đến An Định rất là nhức đầu, thành An Định rất phồn hoa, không chỉ có thế gia đại tộc, ngang ngược ở địa phương, còn có hoàng thân quốc thích như nhà mẹ của Chu thái phi, Lệ Phi, Ngô Vương phi, còn có An Bình Quận Vương phủ tiếng tăm lừng lẫy, muốn quản lý châu này, há là dễ dàng?"

"Chẳng lẽ A Thấm đã giúp gì sao?" trong lòng Đàm Tuệ khẽ động.

Ánh mặt trời ấm áp vẩy vào trên người, trên mặt La phu nhân, cũng vẩy vào trên ly trà sứ trắng điêu khắc hoa sen tinh tế trang nhã đẹp đẽ trong tay nàng này. Ly trà nhỏ này vốn là thứ tinh mỹ vô song truyền qua mấy đời, bị mặt trời chiếu lên, ánh sáng lưu chuyển, càng hiện ra vẻ nhẵn nhụi trắng noãn, lấp lánh bóng loáng, làm người ta yêu thích không buông tay.

La phu nhân vuốt vuốt ly trà, cười cực kỳ thoải mái, nói với Đàm Tuệ: "Biểu tỷ, hôm nay tỷ ở lại phủ ta đi, không được đi, cứ ở lại một thời gian. Ta muốn làm tiệc mời khách, Tam phu nhân Sơn gia và nữ nhi, cháu gái của nàng ấy, còn có đại phu nhân Hướng gia, và hai nữ nhi của nàng ấy, biểu tỷ nên gặp hết."

"Thật sao?" Đàm Tuệ vừa mừng vừa sợ.

Nàng đi theo Thượng Minh đến An Định châu, dĩ nhiên muốn giúp đỡ Thượng Minh kết giao quý nhân ở thành này, mở rộng vòng quen biết của Thượng Minh. Phàm là các quan viên như Tri châu, Thông Phán, phần lớn là quan ngoài biên thùy, ba năm tại nhậm, hay sáu năm tại nhậm, thì xong cũng liền rời đi, ở đây tự nhiên không có ảnh hưởng lớn như những thế gia đại tộc kia. Quan lại quyền quý ở An Định châu này cũng không ít, trong đó Sơn gia, Hướng gia hiển hách nhất, thực lực không giống bình thường.

Sơn gia là quan văn, sống ở đây lâu đời, tộc nhân đông đảo, nhân tài xuất hiện lớp lớp, chỉ tính quan nhậm chức ở kinh thành là có thể đếm ra năm sáu vị, quan ở khắp nơi càng thêm không thể đếm, gia tộc như vậy, rất có uy vọng ở An Định. Nếu Đàm Tuệ có thể giúp Thượng Minh kết giao Sơn gia, rất có giúp ích cho sĩ đồ của hắn.

Hướng gia thì tập võ, là bổn gia của Giang Hạ hầu Hướng Hiển Vinh ở kinh thành. Lão gia tử Hướng gia Hướng Thịnh Đức vừa là vị cao thủ công phu, lại từng là tướng quân kiên cường tung hoành nhiều năm ở trên chiến trường, hiện tại ông ta lớn tuổi, nên trở về An Định châu dưỡng lão, mặc dù không dẫn binh đánh giặc nữa, lại vẫn còn hùng phong, ông ta nói một câu ở An Định châu, không ai dám phản đối ông ta. Nếu được đến Hướng lão gia tử ưu ái, chỗ tốt khác trước không nói, ít nhất ác bá ở An Định châu đều phải thành thành thật thật, không dám cho sử bán tử.

Hướng gia đại phu nhân mà La phu nhân mới vừa nhắc, chính là con dâu lớn của Hướng lão gia tử, phu quân Hướng Vân Kỳ của nàng là trưởng tử của Hướng lão gia tử, cũng là nhi tử được coi trọng nhất. Địa vị của Hướng đại phu nhân ở Hướng gia suy nghĩ là biết. Tam phu nhân Sơn gia, lại là thê tử của Tam gia Sơn Thành Dũng thuộc đích chi Sơn gia. Sơn Thành Dũng hiện đảm nhiệm tuần phủ Phúc Kiến, dù là ở trong Sơn gia nhân tài đông đúc, hắn cũng là phái thực lực hoàn toàn xứng đáng. Thê theo phu quý, tam phu nhân Sơn gia nói chuyện ở Sơn Gia cũng rất có phân lượng.

Đàm Tuệ không ngờ La phu nhân nhiều năm không gặp, vừa mới gặp lại liền muốn dẫn nàng gặp mấy vị khách như vậy, trong lòng hết sức cảm kích, "Thư biểu muội, ta không biết cảm tạ ngươi ra sao mới phải!" La phu nhân cười nói: "Tỷ muội cùng nhau lớn lên, nói vậy thì không thân nữa rồi."

Đàm Tuệ vui mừng một lát, chợt nhớ tới, "Biểu muội, muội và hai nhà đó rất thân sao?"

La phu nhân cười, "Nói đến chuyện này, chính là công lao của A Thấm. Lúc chúng ta mới đến An Định, A Thấm chỉ có một tuổi, nhưng đi bộ đã ổn, chưa nói được nhiều, nhưng dù tiểu A Thấm chưa nói được rõ ràng, lại đi đến chỗ nào đều trở thành bảo bối. Nữ nhi nhỏ nhất, quý giá nhất của tam phu nhân tên Trăn Trăn lớn cỡ A Thấm, đến Sơn gia, nó tuyệt không sợ người lạ, cứ lầu bầu nói chuyện với Trăn Trăn, đến gần liền cười, ta và tam phu nhân thả hai đứa nhỏ cùng nhau, nó không nói lời gì liền ôm khuôn mặt nhỏ nhắn của Trăn Trăn hôn tới tấp. . . ."

Nói tới chỗ này, La phu nhân cười đến đấm ngực, "Biểu tỷ biết không? Trăn trăn là đích nữ của tam phu nhân, lại còn tấm bé, ở Sơn gia được bảo bối như trứng phượng hoàng. Huynh đệ tỷ muội của bé ấy đều lấy chữ Gia làm tên lót, chỉ mình bé ấy được đặt tên Trăn Trăn, chính là bởi vì bé ấy ngũ hành thiếu thủy, đặc biệt lấy tên có chữ thủy để nuôi, lại e sợ cho một chữ trăn không đủ, nên dùng từ láy. Một tiểu cô nương được nuông chiều vậy, lại bị A Thấm hôn mặt đầy nước bọt. . . ."

Đàm Tuệ tưởng tượng cảnh đó, cũng buồn cười, "Vậy, tiểu cô nương Sơn gia như thế nào?"

Một tiểu cô nương ăn sung mặc sướng, như hòn ngọc quý trên tay bị người hôn bậy bạ, thực sự không nghĩ ra bé ấy có phản ứng gì đấy.

La phu nhân cố nín cười, "Trăn Trăn ngẩn người một hồi, nảy sinh ác độc liền ôm A Thấm muốn cắn, kết quả cũng khiến cho mặt A Thấm đầy nước bọt. Người lớn muốn tách tụi nó ra còn không được, vừa tách ra liền muốn khóc, không có cách nào, không thể làm gì khác hơn là mặc cho hai bé làm ầm ĩ."

Đứa bé mới hơn một tuổi, vốn là kiên quyết tách ra cũng được, nhưng tam phu nhân Sơn gia không nỡ khiến Trăn Trăn khóc, La phu nhân cũng không nỡ khiến Lâm Thấm khóc, ai cũng nuông chiều. Cứ như vậy, hai đứa bé liền kết giao bằng hữu.

Người lớn cũng thân nhau.

Sơn gia ở An Định xác thực không giống bình thường, có tam phu nhân dẫn dắt, La phu nhân rất nhanh quen biết các phu nhân thái thái trong thành An Định.

"Vậy, Hướng gia thì sao?" Đàm Tuệ nghe rất là mê mẫn.

La phu nhân cười lắc đầu, "Hướng gia cũng có tiểu cô nương lớn cỡ A Thấm, tên Hướng Du Ninh. A Thấm và Du Ninh không giống vậy. Ngày đó Du Ninh mới vừa tỉnh ngủ, A Thấm cũng không mấy tỉnh táo, hai đứa bé ngồi đối mặt nhau ở trên giường, A Thấm chảy nước miếng trước, Du Ninh cũng chảy theo, hai đứa bé nhìn nhau chảy nước miếng, còn nhìn nhau cười ngây ngô."

La phu nhân nhớ lại chuyện cũ, trước mắt liền giống như xuất hiện gương mặt trắng tròn nhỏ nhắn, mắt to cơ trí, và bộ dáng chảy nước mắt đáng yêu của A Thấm, mặt mày cực kỳ dịu dàng.

"Lại còn có chuyện này, thật khiến người ta không ngờ." Đàm Tuệ không khỏi vui lên.

La phu nhân cười nói: "Ngày đó hai bé chưa tỉnh ngủ không có tinh thần, về sau thì không phải. Hai đứa bé ngay cả một câu nguyên lành còn chưa nói rõ đã thích gây gổ cãi nhau rồi. Lầu bầu gì đó, người lớn đều nghe không hiểu hai đứa đang nói cái gì, hai đứa lại la ó khí thế ngất trời."

La phu nhân thở dài nói: "Giao hảo Sơn Gia, Hướng gia, An Định thành liền thật an định, có thể an tâm mà ở. Nếu không, tương lai thật đúng không mấy sáng. Biểu tỷ cũng biết, ta và vị đại thiếu phu nhân Thẩm gia không vừa mắt, nàng ta luôn nghĩ cách ngáng chân ta đấy."

Đại thiếu phu nhân Thẩm gia mà La phu nhân nhắc tới, là muội muội khác mẹ của nàng, Nhị cô nãi nãi Tấn Giang hầu phủ La Anh. La Anh đến Thẩm gia, công công là tả tướng kiêm Vũ Anh điện Đại Học Sĩ, Xu Mật Sứ trong triều, coi như không thể nói quyền khuynh thiên hạ, cũng đứng đầu quan văn, có công công thế này, bên cạnh La Anh tự không thiếu người nịnh bợ cung phụng nghênh đón. Người nàng ta không thích, tự sẽ có người nguyện ý ra tay chèn ép thay nàng ta. La phu nhân với nàng ta khác mẹ, từ trước đến giờ không hòa thuận, những năm gần đây La Anh ngoài sáng và trong tối, không ít chế tạo phiền toái cho La phu nhân.

Nhắc tới "đại thiếu phu nhân Thẩm gia", Đàm Tuệ cũng nhíu lông mày, hơi buồn, "La Anh từ nhỏ tranh cường háo thắng, không câu nệ chuyện gì đều muốn nàng ta là thứ nhất mới được. Hôm nay càng tệ hại hơn, thật đáng ghét."

La phu nhân và Đàm Tuệ trầm mặc chốc lát.

Có lẽ họ đều nghĩ đến những năm tháng sống ở La gia rồi. Những năm tháng thanh xuân khó quên.