Hoài Viễn Vương không thích hắn, hắn cảm thấy rõ ràng.

Không chỉ Sơn Gia Thụ, Lâm Khai cũng chú ý tới Hoài Viễn Vương mặc dù không nhiều lời lắm nhưng thái độ ôn hòa, chỉ có đối với Sơn Gia Thụ là ngoại lệ vẻ địch ý, bài xích như có như không, làm cho người ta không có cách nào bỏ qua.

“Xem ra ta đoán không sai.” Lâm Khai sờ mũi nói.

Ý tưởng mới vừa loáng thoáng, hiện giờ lộ ra rõ ràng.

Lại nhìn Hoài Viễn Vương dung túng mọi cách với Lâm Thấm, Lâm Khai đã cảm thấy là chuyện rất phải làm rồi. Đánh chủ ý lên a Đàm nhà ta à? Vậy ngài tiếp tục lấy lòng a Thấm đi a Thấm là sủng nhi của Lâm gia chúng ta, từ trên xuống dưới, không ai không nuông chiều muội ấy.

Hoài Viễn Vương muốn mời Lâm Khai và mấy người huynh đệ Hướng thị mấy ngày nữa cùng hắn đi một chỗ săn thú, mọi người tất nhiên hớn hở đồng ý.

Lâm Thấm hưng phấn, “Săn thú à, muội thích nhất, muội cũng muốn đi!”

Lâm Khai đón nàng từ trên vai Hoài Viễn Vương xuống, mỉm cười hỏi nàng, “A Thấm, xin hỏi cái gì gọi là săn thú?”

Mắt Lâm Thấm xoay vòng vòng, “Săn thú là… Là…” Là hồi lâu không nghĩ được rốt cuộc phải nói như thế nào mới thích hợp, khinh thường bĩu cái miệng nhỏ, “Săn thú không phải là săn thú sao, cố tình hỏi nhiều như vậy, đại ca huynh thật phiền.” Làm mặt quỷ với Lâm Khai.

Tất cả mọi người cảm thấy buồn cười.

Hoài Viễn Vương dịu dàng dụ dỗ nàng, “Muội còn quá nhỏ, qua mấy năm nữa chờ muội lớn thêm một chút, liền có thể cưỡi ngựa con rồi, đến lúc đó lại dẫn muội đi săn, có được không?”

Lâm Thấm suy nghĩ một chút, non nớt nói: “Ngựa con tốt nhất, nhưng muội cảm thấy cưỡi lừa con cũng rất không sai.”

Hoài Viễn Vương tiếp lời nàng, “Đến lúc đó lại dắt mấy con ngựa con, lại dắt vài con lừa con, muội chọn lựa như thế nào chính là như thế ấy.”

Lâm Thấm mừng rỡ, mặt mày cong cong, tính trẻ con chìa ngón út, “Nói lời giữ lời.”

Khóe miệng Hoài Viễn Vương mang nụ cười cưng chiều móc ngoéo với nàng, “Nói lời giữ lời.”

Đường Hi mở to hai mắt nhìn một màn trước mắt, trong đôi mắt to tinh khiết trừ kinh ngạc, vẫn là kinh ngạc.

Trước kia hắn chưa từng thấy Hoài Viễn Vương như vậy.

Sau khi bữa tiệc ở Lâm gia kết thúc, Đường Hi trở lại phủ An Bình Quận Vương, suy đi nghĩ lại, vẫn đi bày tỏ tâm sự với Khuông Đắc Ý tiên sinh, “Khuông tiên sinh, Điện hạ thật sự quá tốt với tiểu nữ nhi Lâm Tri châu rồi, khiến ta rất lo lắng. Nếu như Điện hạ thích tiểu nữ hài này, vậy cần chờ bao nhiêu năm mới có thể cưới Vương phi về? Đến lúc đó ngài ấy cũng già rồi.”

Khuông tiên sinh vuốt chòm râu vàng lưa thưa của ông, một hồi lâu sau không nói ra lời.

Được rồi, mấy ngày trước Đặng Hợp tiểu tử kia mới nói lầm bầm với ta, nói ngày đó thấy Điện hạ và “Lâm Khai” đứng đối diện nhau, giống như con chim ưng lão luyện muốn bắt con thỏ trắng nhỏ, hắn liền lo lắng Điện hạ có long dương chi hưng đoạn tụ chi phích, trong lòng sinh bất an. Sau đó lại biết được thì ra “Lâm Khai” là một cô nương gia, một mảnh sương mù dày đặc trong lòng lập tức tất cả đều không có –– hắn lo lắng như vậy, Đường Hi ngươi lo lắng như vậy, hai ngươi thật đúng không hổ là anh không ra anh em không ra em là thị vệ trung thành và tận tâm của Điện hạ!

(*) Long dương chi hưng đoạn tụ chi phích: chỉ đồng tính nam (điển tích cuối chương)

“Điện hạ, ngài cưới được Vương phi rồi, nếu ngài không cưới được Vương phi, đừng nói trong lòng bệ hạ và Thái hậu nóng như lửa đốt, ngay cả những thị vệ này đều đã thành như vậy.” Khóe mắt Khuông tiên sinh giật giật, thầm nghĩ.

“Khuông tiên sinh, làm thế nào.” Đường Hi mặt mày ủ dột kéo ôg.

Khuông tiên sinh ấm giọng nói: “Yên tâm, Điện hạ sẽ nhanh chóng lập gia đình, có lẽ chuyện tốt trong năm nay.”

Đường Hi vui mừng, nở nụ cười giống y hệt đứa bé, “Thật sao? Vậy thì tốt quá, chúng ta chờ năm nay uống rượu mừng của Điện hạ, sang năm chờ tiểu Điện hạ ra đời! Khuông tiên sinh, cám ơn ngài!” Khom người vái chào một cái thật sâu với Khuông tiên sinh, nở nụ cười, thật vui mừng rời đi.

Cám ơn ta cái gì, ta nói cái gì? Khuông tiên sinh mỉm cười lắc đầu.

Sau khi Sơn Gia Thụ trở lại Sơn gia, hắn đi thẳng tới chỗ tổ mẫu Sơn lão phu nhân trò chuyện, tán dóc, sau khi chọc cho lão phu nhân vui mừng, kêu thị nữ đang hầu hạ ra, mềm giọng năn nỉ, “Tổ mẫu, tuổi cháu không còn nhỏ…”

Sơn lão phu nhân vốn mặt cười, thấy hắn như vậy cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép đưa tay điểm lên trên đầu hắn, “Cháu không có tiền đồ như vậy! Lâm Đàm không phải chỉ có dáng dấp hơn các cô nương bình thường một chút sao cháu liền như vậy!”

Sơn Gia Thụ không dám bướng bỉnh với bà, một mặt nói tốt, “Tổ mẫu, mấy ngày này liền kêu người đi qua nói một chút có được không? Một nhà có nữ trăm nhà cầu, lỡ như bị người nhanh chân đến trước…”

Sơn lão phu nhân cau mày, “Lâm Đàm đứa bé kia ngược lại cũng được, dáng vẻ đoan chính, tâm kế thủ đoạn đều có, là một đứa tính tình không chịu thiệt thòi. Chỉ có một điểm, nàng ta ấy, quá cứng rắn chút, không có vẻ nhu nhược thuận theo mà nữ hài nhi gia nên có. Nữ nhân nên giống như nước, gặp vuông là vuông, gặp tròn là tròn, thích ứng trong mọi hoàn cảnh chìm nổi với đời, mới là con đường lâu dài, nên biết cứng quá dễ gãy.” Tuy bà có chỗ băn khoăn, cuối cùng không chịu được Sơn Gia Thụ liên tục năn nỉ, miễn cưỡng nói, “Đợi đến lúc An Bình Quận Vương phi tổ chức tiệc, ta lại cẩn thận nhìn nàng ta coi, nếu nhìn đúng, sẽ mời bà mai cầu hôn.” –– bà vẫn phản đối Lâm Đàm, lúc này cuối cùng lỏng miệng, Sơn Gia Thụ vui vẻ lớn tiếng nói cám ơn, trong lòng khoan khoái hơn nhiều, nói vô số lời ngon tiếng ngọt với Sơn lão phu nhân, mới mặt mỉm cười cáo từ.

“Haizzz, thiếu niên này tâm tính binh sĩ.” Sơn lão phu nhân nhìn bóng lưng cháu trai, trong lòng hơi có ý thương hại.

Ngũ phu nhân từ sau tấm bình phong đi ra, ngồi xuống đấm chân không nặng không nhẹ cho lão phu nhân, hé miệng cười nói: “Nương, người thật sự còn định cân nhắc Lâm đại cô nương kia sao? Ngày đó từ Lâm gia trở lại không phải con đã nói với người rồi sao, vị Lâm đại cô nương này không chỉ tính tình quật cường, lại còn không lễ phép với trưởng bối, nếu cưới vào cửa, tương lai còn phải phí công lớn đi dạy dỗ, còn chưa chắc có thể dạy tốt.”

Lão phu nhân than thở, “Không riêng gì Gia Thụ đứa nhỏ này trúng ý Lâm Đàm, trong giọng điệu của tam tẩu con cũng rất thưởng thức Lâm Đàm, lại nói đây là chuyện của tam phòng, ta đây lão nhân gia cách một đời vốn không nên chuyên quyền độc đoán, dù sao tam ca và tam tẩu của con cưới con dâu, chi bằng bọn họ gật đầu. Ta ấy, là lo dáng dấp Gia Thụ này quá tốt, tính tình lại dịu dàng chút, e sợ hắn cưới nàng dâu lợi hại về nhà, không tránh được sẽ bị nàng dâu quản thúc, đây chẳng phải khiến lòng người ta đau sao.”

Ngũ phu nhân vội hỏi: “Sao con lại không biết nỗi khổ tâm của người? Người đây chẳng phải thương cháu nội sao.”

Lão phu nhân vui mừng, “Cũng chỉ có con rõ ràng.”

Ngũ phu nhân cúi đầu cười cười, “Con hiểu nỗi khổ tâm của người, chẳng lẽ tam tẩu không hiểu? Con ấy mà, ngay cả một đầu ngón tay út của tam tẩu cũng không sánh nổi đấy.” Nhớ tới tam phu nhân ở Lâm gia nói lời chế nhạo mình, không khỏi âm thầm cắn răng, hận không thể châm chọc nhiều ở trước mặt lão phu nhân.

Lão phu nhân tỏ vẻ ôn hòa vỗ vỗ ngũ phu nhân, lại không nói chuyện.

Ngũ phu nhân biết xa thơm, gần thối, tam phu nhân hàng năm ở bên cạnh lão phu nhân hầu hạ, giữa mẹ chồng nàng dâu khó tránh khỏi có chỗ không hợp nhau, lão phu nhân ngược lại dễ thiên vị con dâu nhỏ từ đường xa mà đến hơn. Chỉ có điều, bà cũng biết ân oán giữa lão phu nhân và tam phu nhân không nhiều lắm, cũng không dám quá lỗ mãng, nói mấy câu lập lờ nước đôi khích bác, cũng liền có chừng mực rồi.

Huynh đệ Sơn gia cũng hiếu thuận, ở trước mặt mẹ chồng, bà vẫn rất cẩn thận.

“Phủ An Bình Quận Vương đãi khách, đến lúc đó con đi theo ta và tam tẩu cùng đi.” Lão phu nhân phân phó.

Ngũ phu nhân vừa mừng vừa sợ, “Nương, con cũng đi cùng sao? Không phải tam tẩu nói…” Làm ra dáng vẻ uất ức, nói, “Tam tẩu sẽ ghét bỏ con ngốc, sẽ không nói chuyện, khiến tẩu ấy mất mặt.”

Lão phu nhân khẽ cau mày, “Tam tẩu con là người chững chạc, còn con, trẻ tuổi, thẳng thắn chân thật, tam tẩu con nhìn thấy chỗ không vừa mắt của con, điều này cũng không thể trách được. Về sau con thận trọng từ lời nói đến việc làm, cũng chính là vậy.”

Ngũ phu nhân nghe trong lời nói của lão phu nhân vẫn có nhiều chỗ nghiêng về tam phu nhân, trong lòng không phục lắm, nhưng cũng không dám nói thêm cái gì, tươi cười rạng rỡ nói: “Nương nói đúng lắm, con dâu nhớ kỹ.”

Đến ngày phủ An Bình Quận Vương mở tiệc đãi khách, ngũ phu nhân cùng với Sơn lão phu nhân, tam phu nhân cùng đi.

Mấy người Quận Vương phi Trần thị, thế tử phi Tôn thị, Việt Tú Huyện chủ ân cần đãi khách, Quận Vương phi Trần thị càng thêm chưa lên tiếng ba phần cười, đặc biệt hiền hòa.

Người thành An Định hễ có chút thể diện đều được mời, trong sảnh chính lớn sắc màu rực rỡ, quần áo vô cùng hoa lệ, vô cùng náo nhiệt.

Thanh niên Sơn Gia Thụ, Lâm Khai được mời mà đến cũng tới bái kiến Quận Vương phi.

Khi mấy vị thanh niên anh tuấn đến, các cô nương rất tự giác tránh ra ngoài.

Việt Tú Huyện chủ ở sau tấm bình phong khắc hoa chạm rỗng lặng yên một mình, liếc nhìn Sơn Gia Thụ, cảm thấy hắn dịu dàng động lòng người, lại liếc nhìn Lâm Khai, lại cảm thấy hắn tuy lạnh nhạt một chút, nhưng giống như càng thêm tốt đẹp, không khỏi do dự trong lòng. Hai người đều tốt, chọn ai đây? Haizzz, nếu như ta mà là Công chúa thì tốt rồi, một làm phò mã, một người khác có thể làm trai bao…

Việt Tú Huyện chủ do dự tới do dự đi, cuối cùng vẫn quyết định chọn đẹp mắt hơn đó, “Lạnh nhạt một chút thì như thế nào? Ta dù sao cũng có biện pháp khiến cho hắn theo ta nói gì nghe nấy, ôn tồn săn sóc. Lâm Đàm đáng ghét, nhưng cũng không sao, gả nàng ta sớm một chút là được. Không chỉ gả nàng ta, ta còn muốn mượn hôn sự của nàng ta bán một nhân tình đấy.”

Sau khi định ra chủ ý, nàng lặng lẽ lượn ra cửa sau, xuyên qua cửa hoa, đi về phía hậu viện.

Trong đình ngắm sông ở hậu viện, một quý công tử tuổi chừng mười bảy mười tám đang ngồi một mình trước bàn, tự rót tự uống. Thấy Việt Tú Huyện chủ tới, hắn không câu nệ cười cười, chỉ chỉ vào cái ghế đối diện mình, “Đường muội, mời ngồi.”

Việt Tú Huyện chủ khom gối hành lễ, theo lời ngồi vào phía đối diện hắn, cẩn thận cúi thấp đầu.

Nàng vốn là người có tính tình vô pháp vô thiên, chỉ có điều, khi đối diện với vị quý công tử trước mắt này, trong lòng vẫn sinh ra sợ hãi.

Vị quý công tử này nhìn qua trơn bóng như ngọc, nhưng hễ là người có hiểu biết về hắn đều biết, hắn làm việc tàn nhẫn vô tình như thế nào.

“Muội quyết định rồi sao?” Quý công tử nhàn nhạt hỏi.

Việt Tú Huyện chủ khẽ cắn răng, nhỏ giọng nói: “Quyết định.”

Nàng và quý công tử thì thầm một lúc, vội vã rời đi.

Gió nhẹ thổi qua, mang theo từng trận mùi hoa say lòng người, quý công tử đưa tay bắt được một cánh hoa thược dược kiều diễm đặt trong lòng bàn tay thưởng thức, bờ môi đỏ thẫm nâng lên một nụ cười sung sướng.

Phía sau hắn xuất hiện một thị vệ thân mang trường kiếm.

Quý công tử thưởng thức cánh hoa trong tay, thuận miệng phân phó mấy câu.

Thị vệ tỏ vẻ chần chừ, “Nhị Điện hạ, thật sự muốn làm như vậy sao? Như vậy nhất định sẽ chọc giận đại Điện hạ…”

Nhị Hoàng tử Khang Vương cười khẩy, “Bổn Vương chính là muốn chọc giận hắn! Hán cũng quá nóng lòng rồi, lại dám chẳng kiêng nể điều tra ra người của ta, muốn kéo người của ta xuống ngựa, nếu hắn mang những chứng cứ tham ô của nhóm người lão Phương về kinh, bổn Vương mất một nhóm thân tín không nói, còn để cho hắn ở trước mặt bệ hạ lập công được thưởng, ở trước mặt triều thần thay đổi hình tượng mãng phu ngu ngốc, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục!”

“Nhị Điện hạ có ý là…” Thị vệ cẩn thận hỏi.

Khang Vương híp mắt, trong mắt lóe lên tia lạnh lẽo, “Bổn Vương chính là muốn động đến nữ nhân trong lòng hắn, muốn cướp người ở ngay trước mặt hắn về, mang về Khang Vương phủ! Hắn là người kích động dễ giận, nhất định sẽ giận không kiềm chế được, dốc hết toàn lực đối đầu với chúng ta, đến lúc đó chúng ta thừa dịp bất ngờ, một đuốc thiêu hủy chứng cứ, để cho hắn không có cách nào về kinh báo cáo với bệ hạ!”

(1) Đoạn tụ chi phích: điển tích này được bắt nguồn từ mối tình “đoạn tụ” giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền.

Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện “tình yêu cắt áo” của Hán Ai Đế rất nổi tiếng.

Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta.

Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau.

Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, “tính tình dịu dàng”, “giỏi quyến rũ”. Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn.

Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình.

Người đời sau gọi mối tình đồng tính là “mối tình cắt tay áo” cũng là có nguồn gốc là điển cố này.

(2) Long dương chi hưng: Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.

Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá, cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: “Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?”

Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ “Long Dương chi hảo” cũng bắt nguồn từ đây.