Cái ôm của Lâm Trạm rất ngắn, trước khi Lâm Vô Ngung không quen với sự tiếp xúc thân mật phản xạ có điều kiện lại, anh ta đã lùi ra rồi.

Lâm Vô Ngung xoay tay đè lại cảm giác cứng đờ sau lưng tới muộn của mình, trong đầu vẫn quanh quẩn xưng hô của Lâm Trạm.

Đa phần thời gian bố mẹ đều gọi cả tên của anh, khi nào tâm tình không tồi sẽ gọi anh là Vô Ngung, xưng hô cơ bản của bạn bè đều là Cá, Không Có Cá, học thần….

Chỉ có Lâm Trạm, trừ Vô Ngung ra, có đôi khi sẽ gọi anh là Cá nhỏ.

Là khi Lâm Trạm cảm thấy Lâm Vô Ngung chịu uất ức.

“Bây giờ em có thời gian không?” Lâm Trạm nói, “Anh mời em đi ăn.”

“Được.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Em muốn ăn gì?” Lâm Trạm hỏi.

“Đều được.” Lâm Vô Ngung đi vào trong phòng, thay quần áo rồi đi ra, điện thoại trong túi vang lên một tiếng.

Đinh Tễ gửi tin nhắn tới.

– Sao rồi?

Lâm Vô Ngung nhanh chóng gõ trên màn hình.

– Có hơi xa lạ, bây giờ đi ăn.

– Uống chút rượu là không xa lạ nữa.

Lâm Vô Ngung bật cười, nhét điện thoại lại vào trong túi.

Khi đi cùng với Lâm Trạm vào trong thang máy, anh có một cảm giác rất đặc biệt, cảm giác vừa thân mật vừa xa lạ, làm anh có hơi khó thích ứng.

Khi Lâm Trạm đi vào trong thang máy hỏi một câu: “Chuyện này em có nói cho người nhà biết không?”

“Không.” Lâm Vô Ngung nhìn hắn, “Lúc trước em không xác định, cho nên không nói.”

“Được.” Lâm Trạm trả lời.

Lâm Trạm vỗ vỗ lên vai anh.

Một chiếc Ford Mustang màu đen dừng ở chỗ đỗ xe dưới tầng, Lâm Vô Ngung đột nhiên phát hiện ra anh có ấn tượng với chiếc xe này, lúc trước nó luôn dừng gần về phía con đường bên cạnh cửa lớn của khu nhà.

Khoảng thời gian này anh đã nhìn thấy ít nhất ba lần.

“Có bằng không?” Lâm Trạm mở cửa xe ra hỏi một câu.

“Không có.” Lâm Vô Ngung nói.

“Có thời gian thì thi lấy một cái đi.” Lâm Trạm lên xe, “Muốn lái xe thì lấy xe của anh, bình thường anh không đi nhiều.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung cũng lên xe.

Một câu nói rất bình thường của Lâm Trạm, thậm chí còn không thể xác định là thuận miệng nói ra hay không, anh vẫn cảm thấy một chút ấm áp.

Cảm giác ấm áp này không giống như cảm giác bình thường của các loại ý tốt mang tới, không giống như sự ấm áp trượng nghĩa của Đinh Tễ, đây là cảm giác tương tự như cảm giác ở trước mặt Đinh Tễ và ông bà nội mới có.

Là tình thân.

Người nói ra lời này, là anh trai của anh.

“Em có say xe không?” Lâm Trạm hỏi.

“Không say.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy thì tốt.” Lâm Trạm gật đầu.

“Sao vậy?” Lâm Vô Ngung nhìn anh ta.

“Anh lái xe không được tốt lắm,” Lâm Trạm nói, “Say xe mà ngồi xe của anh đều phải xuống xe nôn.”

“Vậy sao.” Lâm Vô Ngung nghiêng đầu, nhìn ra bên ngoài cửa sổ bật cười.

“Tại sao em lại tới đây chờ anh tới?” Lâm Trạm nói.

“Là… dì Vu nhìn thấy anh, ngay ở cửa vào trạm tàu điện,” Lâm Vô Ngung khẽ thở dài, “Dì ấy chụp được ảnh.”

“Chụp trộm?” Lâm Trạm cười có chút khinh thường, “Dì Vu là ai?”

“Là người luôn mang anh đi chơi khi anh còn nhỏ.” Lâm Vô Ngung nhìn thấy một miếng keo lót ở đầu xe, có lẽ là đặt kính với điện thoại, trừ những thứ đó, trong xe Lâm Trạm không có bất cứ đồ trang trí nào khác, rất nhiều lái xe sẽ đặt đệm dựa và đệm cổ nhưng anh ta thì không có.

Nếu như không phải bao da trên chìa khóa vừa nhìn là biết được chọn tỉ mỉ thì nhìn bên trong chiếc xe này giống như xe được thuê.

“Không còn nhớ nữa.” Ngữ điệu của Lâm Trạm rất bình tĩnh.

Lâm Vô Ngung nhìn anh ta một cái.

“Em còn nhớ hả?” Lâm Trạm dừng xe đợi đèn đỏ, quay đầu qua.

“Đương nhiên là em không nhớ,” Lâm Vô Ngung nói, “Dì ấy cũng chưa bao giờ dẫn em đi chơi…”

Lâm Trạm cười cười.

Từ giây phút nhìn thấy Lâm Trạm, Lâm Vô Ngung có một câu hỏi muốn hỏi, nhưng luôn không tìm được không khí và cơ hội thích hợp.

Tại sao anh lại muốn đi? Tại sao? Tại sao?

Câu hỏi này đã làm Lâm Vô Ngung rối rắm hơn mười năm, giờ khắc này lại mắc trong cổ họng anh, không, là áp ở dưới đầu lưỡi anh, chỉ cần không cẩn thận mở miệng là có thể gào thét ra ngoài.

Bây giờ Lâm Trạm đang lái xe, hơn nữa nghe nói kỹ thuật lái xe còn không tốt, anh không dám làm Lâm Trạm phân tâm vào lúc này.

Nhưng tại sao anh lại không nói với em là anh muốn đi?

Lâm Vô Ngung dựa vào cửa xe, khẽ thở dài một hơi.

“Đừng có thở dài mãi thế,” Ông nội đặt ấm trà lên trên bàn, “Lát nữa bà nội nghe thấy lại cằn nhằn.”

“Cháu biết rồi, trẻ con không thể thở dài mãi như vậy được, thở dài gọi du hồn.” Đinh Tễ cầm điện thoại xoay vòng, lại thở dài một hơi.

“Có phải cháu đói rồi không?” Ông nội nói, “Cháu đi phòng bếp lấy chút gì ăn đi, ông thấy thịt kho tàu đã làm xong rồi.”

“Cháu không đói, ông nghĩ cháu là Lâm Vô Ngung sao,” Đinh Tễ ấn điện thoại sáng lên, không có tin nhắn nào tới, “Cháu đang đợi tin nhắn.”

“Tin nhắn gì? Của ai?” Ông nội rất vui vẻ ghé lại gần.

“Bây giờ Lâm Vô Ngung đang làm một chuyện rất quan trọng,” Đinh Tễ nói, “Cháu đang chờ cậu ấy gửi tin nhắn nói với cháu cậu ấy đã làm xong chưa.”

“Cháu gửi tin nhắn hỏi thử xem.” Ông nội nói.

“Không tiện.” Đinh Tễ đặt điện thoại sang một bên, chống cằm nhìn ông nội, “Ông Đinh này, ông đã từng có người bạn nào đặc biệt quan tâm chưa?”

“Có,” Ông nội nói, “Ông Lưu của cháu, trước đây khi còn sống cùng nhau ở bến tàu, ông ấy vừa ra ngoài chửi nhau với người ta ông liền lo ông ấy sẽ bị người ta đánh chết.”

Đinh Tễ không nhịn được, rúc vào sô pha cười suốt: “Sao ông lại như vậy.”

“Cháu chưa từng lo lắng Bằng Bằng ra ngoài nổi nóng sẽ bị người ta đánh chết sao?” Ông nội cười hỏi.

“Không.” Đinh Tễ nghĩ lại cười, “Kỳ thực cậu ấy rất thông minh.”

“Là bị bà cháu lải nhải thành ngốc,” Ông nội nói, “Cả ngày nói Bằng Bằng ngốc.”

Đinh Tễ vừa cười vừa dụi dụi mắt: “Ôi, cháu cười chảy nước mắt rồi.”

“Đừng lo, thần tiên nhỏ thông minh như vậy,” Ông nội vỗ vỗ tay cậu, “Người trong nhà cũng không quản nó, không phải nhiều năm nay chuyện gì nó cũng làm tốt sao, đứa trẻ này có thể dựa vào.”

“Vâng.” Đinh Tễ gật đầu.

– Chuẩn bị ăn cơm thôi.

Điện thoại đột nhiên nhận được tin nhắn Lâm Vô Ngung gửi tới.

Đinh Tễ vội vàng xem tin nhắn, điện thoại suýt nữa văng vào mặt.

– Sao rồi? Cảm thấy ổn chứ? Trò chuyện với nhau vui không? Ấn tượng thế nào?

– Lời này sao lại giống như tôi đang đi xem mắt ấy…

Đinh Tễ bật cười.

– Con người Lâm Trạm thế nào?

– Rất tốt, ăn cơm xong gọi điện cho cậu.

– Được.

Đinh Tễ lại nhìn lại đoạn đối thoại đơn giản này một lần mới để điện thoại sang một bên, nhảy dựng lên sô pha, đi vào trong phòng bếp: “Thịt kho tàu…”

Quán ăn mà Lâm Trạm chọn nằm trong một ngõ nhỏ, không lớn, trên biển hiệu chỉ có hai chữ, Lâm Gian, trang hoàng mộc mạc nhưng nhìn ra chú tâm thiết kế.

Một bữa ăn không rẻ.

Có lẽ Lâm Trạm là khách quen, nhân viên nhìn thấy anh ta trực tiếp dẫn anh ta tới một gian phòng nhỏ cho hai người.

“Nhìn xem có muốn ăn gì không.” Lâm Trạm nói câu đầu tiên sau khi ngồi xuống.

Lâm Vô Ngung mở thực đơn nhìn mấy cái sau đó ngẩn người, lại nhìn chằm chằm thêm mười mấy giây nữa.

Giá đồ ăn không làm cho anh sửng sốt, thứ làm anh sửng sốt chính là…

“Đây là quán đồ chay sao?” Anh ngẩng đầu lên hỏi một câu.

“Ừ,” Lâm Trạm cũng nhìn anh, “Em muốn ăn thịt hả?”

“… Không,” Lâm Vô Ngung lắc đầu, “Em chỉ hỏi vậy thôi.”

“Đợt này dạ dày anh không thoải mái,” Lâm Trạm nói, “Đồ ăn ở quán này ăn rất được, em thử xem.”

“Anh gọi đi, em chưa từng ăn,” Lâm Vô Ngung nói, “Không biết nên gọi thứ gì.”

“Được, vậy anh gọi.” Lâm Trạm gấp thực đơn lại để sang một bên, trực tiếp gọi nhân viên tới báo mấy món ăn.

Nhân viên xoay người rời khỏi phòng riêng.

“Anh… ” Lâm Vô Ngung thuận theo chủ đề lúc nãy, “Bây giờ cơ thể thế nào rồi?”

“Vẫn ổn,” Lâm Trạm nói, “Rất tốt.”

“Ồ.” Lâm Vô Ngung đáp lời, cảm thấy Lâm Trạm không hề nói thật, sắc mặt anh vẫn trắng nhợt giống như khi còn nhỏ.

“Thủ khoa.” Lâm Trạm nhìn anh cười cười, “Báo danh trường H hả?”

“Vâng,” Lâm Vô Ngung nắm chặt cái cốc trước mặt mình, “Chắc mấy ngày nữa là giấy báo tới rồi.”

“Giỏi lắm,” Lâm Trạm nói, “Khi còn nhỏ còn luôn cảm thấy đầu óc mình không được tốt.”

Lâm Vô Ngung nhìn nước trong cốc, không nói gì.

Mặt nước khẽ gợn sóng lăn tăn, bởi vì miệng cốc nhỏ, sóng vừa nổi lên đã tan mất, từng đợt nối tiếp từng đợt.

Cho tới khi Lâm Trạm nắm lấy tay anh, anh mới giật mình phản ứng lại tay mình đang run rẩy.

“Sao thế?” Lâm Trạm hỏi.

“Tại sao?” Lâm Vô Ngung ngẩng đầu nhìn hắn, “Tại sao lại muốn đi?”

Lâm Trạm khựng lại, thu tay về, không nói tiếng nào.

“Tại sao anh lại muốn đi?” Lâm Vô Ngung vẫn nhìn hắn, anh không cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hỏi chuyện này, nhưng sau khi nói ra, từng chữ đều là sự đau khổ trong góc tối mà mười năm chính bản thân anh còn không phát hiện ra, “Rõ ràng là anh biết bọn họ chỉ cần đứa con là anh, rõ ràng anh biết trong mắt bọn họ anh chính là người hoàn hảo nhất trên thế giới này! Rõ ràng anh biết em là người thừa, vì anh em mới được sinh ra! Tại sao anh lại muốn đi? Tại sao anh lại vứt bỏ em ở đó một mình?”

Lâm Trạm nhìn anh.

“Tại sao!” Cuối cùng Lâm Vô Ngung không khống chế được cảm xúc của mình rống lên một câu, nắm tay nặng nề nện xuống bàn, “Lâm Trạm anh nói cho em biết tại sao?”

“Anh sợ.” Lâm Trạm nói.

“Sợ?” Lâm Vô Ngung nhìn hắn, “Anh sợ? Anh là sự kiêu ngạo! Anh là thiên tài! Anh là hi vọng! Anh sợ? Anh có gì phải sợ!”

Nhân viên phục vụ đẩy cửa đi vào, bưng hai đĩa bánh ngọt và một bát hoa quả.

Lúc nhân viên đặt đồ lên trên bàn rồi đi ra, Lâm Vô Ngung và lâm Trạm đồng thời mở miệng nói một câu: “Cảm ơn.”

Lâm Trạm bật cười.

Sau khi nhân viên đóng cửa lại, Lâm Vô Ngung đột nhiên không muốn nói thêm gì nữa, anh cảm thấy bản thân mình đã mất khống chế, trạng thái không thể khống chế này làm anh cảm thấy bất an.

Anh dựa vào trên ghế, cúi đầu nhìn bàn tay mình, không lên tiếng..

Lâm Trạm cũng không lên tiếng, im lặng cùng với anh, qua một thời gian dài, anh ta đột nhiên hỏi một câu: “Buổi tối khi ngủ em có bừng tỉnh không?”

Lâm Vô Ngung không biết tại sao anh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn nghiêm túc nghĩ ngợi: “Thường thì sẽ không.”

“Anh sẽ.” Lâm Trạm nói, “Một buổi tối anh sẽ tỉnh dậy mấy lần, tới bây giờ vẫn vậy.”

Lâm Vô Ngung ngẩng đầu.

“Mỗi buổi tối anh đều cảm thấy có người đứng ở bên giường nhìn anh,” Lâm Trạm nói, “Vuốt ve mặt anh, mỗi buổi tối anh đều bị dọa tỉnh.”

“Là…” Lâm Vô Ngung khó khăn nói, khi anh nhận ra Lâm Trạm cố ý né tránh xưng hô này, anh trở nên rất khó nói ra khỏi miệng, “Là Chu Lệ sao?”

“Em có biết, trở thành tất cả, toàn bộ, mọi thứ của của một người.” Lâm Trạm không trả lời, chỉ nhìn anh nhỏ giọng nói, “Là cảm giác gì không?”

“Không biết,” Lâm Vô Ngung nói, “Em chỉ biết tất cả không phải là cảm giác.”

Lâm Trạm cười, vươn tay khẽ búng lên mặt anh.

Lâm Vô Ngung có thể đoán được cảm giác của Lâm Trạm, tuy rằng rõ ràng anh ta không muốn nói nhiều, giống như bản thân cũng rất kháng nghị việc nhắc tới những chuyện đã qua với người khác, cái cảm giác này… cũng gần như có thể đoán được.

Có lẽ.

Không, thực sự không thể xác định.

Dù sao anh vẫn cách “toàn bộ, tất cả, mọi thứ” của một người rất xa.

“Anh hi vọng ngay từ đầu anh đã không thành hình,” Lâm Trạm nói, “Anh hi vọng anh có thể chết trước lúc sinh, như vậy chúng ta đều tốt.”

Lâm Vô Ngung khẽ run rẩy trong lòng.

“Nhưng em là một thiên sứ nhỏ,” Lâm Trạm nói xong lại nghĩ ngợi, “Tuy rằng có hơi xấu chút….”

Lâm Vô Ngung sửng sốt một giây sau đó không nhịn nổi bật cười lên.

“Khi anh đi không nghĩ sẽ còn gặp lại em, anh cũng không dự định về nữa, cũng không muốn xuất hiện trong cuộc sống của em,” Lâm Trạm nói, “Tuy rằng anh chỉ vì bản thân mình mới ra đi, nhưng anh cũng đã từng nghĩ nếu như không có anh, có phải em sẽ sống vui vẻ hơn một chút.”

“Không hề.” Lâm Vô Ngung nói.

“Anh không quan tâm nhiều thứ như vậy,” Lâm Trạm nói, “Anh không phải là thiên tài, anh cũng không phải là thần đồng, anh không thông minh, thành tích của anh chỉ bình thường, anh chỉ là một đứa trẻ bình thường với trí thông minh bình thường, cho nên anh sợ hãi mỗi ngày bị bọn họ chú ý, mỗi giây mỗi phút, thậm chí anh đã từng nghĩ, nếu như có một ngày bọn họ phát hiện anh không tốt như trong tưởng tượng của bọn họ, em trai anh mới chính là thiên tài… liệu anh có bị họ giết không?”

Lâm Vô Ngung kinh ngạc nhìn anh ta.

Những thứ mà Lâm Trạm nói, anh không thể hiểu, trước giờ anh không biết tình yêu điên cuồng của bố mẹ từng để lại bóng đen như vậy cho Lâm Trạm, đa phần kí ức của anh là nghe thấy bọn họ nói về anh con ưu tú thế nào hết lần này tới lần khác, cùng với con là một kẻ bỏ đi.

“Em hỏi anh tại sao lại đi,” Lâm Trạm nhấp một ngụm trà, “Anh chỉ hi vọng trong cuộc sống của chúng ta không có đối phương.”

“Vậy tại sao anh lại tới tìm em?” Lâm Vô Ngung cau mày.

“Không vì sao cả, em gọi anh là anh tám năm,” Lâm Trạm nói, “Nếu như ngày hôm ấy không chạm mặt, hoặc là Đinh Tễ không để lại số điện thoại kia, có lẽ anh cũng coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, nhưng số điện thoại đã ở bên tay anh, anh chắc chắn muốn biết bây giờ em thế nào, không kiềm chế được thôi.”

“Bây giờ em rất tốt, bây giờ em sống một mình,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước khi thi đại học em đã… bị đuổi ra khỏi nhà.”

“Hả?” Lâm Trạm nhìn anh, qua một lát mới nói, “Rất tốt, không cần phải về nữa.”

“Không về nữa,” Lâm Vô Ngung nói xong lại xác định lại một lần, “Anh không muốn bọn họ biết tình hình của anh, cũng không cần biết tình huống của bọn họ, phải không?”

“Đúng,” Lâm Trạm gật đầu, “Vĩnh viễn không bao giờ.”

“Hiểu rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

Điện thoại trong tay vừa mới rung lên một hồi, Đinh Tễ mở mắt ra, đồng thời cũng cầm điện thoại tới trước mặt, chỉ nhìn thấy chữ Lâm trên màn hình, cậu lập tức nhận điện: “Lâm Vô Ngung?”

“Ngủ rồi sao? Nghe giọng nói có chút mơ hồ.” Giọng của Lâm Vô Ngung truyền tới.

“Vừa mới ngủ,” Đinh Tễ cảm giác như mắt mình có hơi khô, nhìn thời gian, kỳ thực cũng chỉ mới mười giờ, “Cậu nói chuyện xong với Lâm Trạm rồi?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp lời.

“Thế nào? Nói chuyện sao rồi?” Đinh Tễ ngồi từ trên giường dậy, “Có ôm đầu đau khổ khóc không?”

“Tôi và anh ấy mười năm không gặp, khi anh ấy đi tôi chỉ mới tám tuổi,” Lâm Vô Ngung nói, “Gặp lại cũng không tới mức phải ôm đầu khóc rống….”

“Vậy đã nói xong chưa?” Đinh Tễ hỏi.

“Rất tốt,” Lâm Vô Ngung nói, “Cũng coi như là… biết tại sao anh ấy lại bỏ đi.”

Ngữ điệu của anh rất thoải mái, trái tim luôn treo lên cao của Đinh Tễ cũng đột nhiên được buông xuống, tại sao Lâm Trạm lại muốn đi là rối rắm trong lòng Lâm Vô Ngung, cậu biết Lâm Vô Ngung luôn muốn biết nguyên nhân, cho dù biểu hiện của anh rất bình tĩnh, không hề dao động.

“Vậy tại sao anh ấy lại đi?” Đinh Tễ khẽ hỏi.

“Cái này nói ra có chút phức tạp,” Lâm Vô Ngung nói, “Trước đây tôi chưa từng nói qua bệnh của anh ấy, đợi khi nào cậu cầm giấy báo trúng tuyển qua cho tôi mới nói chi tiết, dù sao vẫn…. rất tốt.”

“Ồ.” Đinh Tễ xuống giường, tới phòng khách rót nước, “Thật sự là anh em ruột, muốn nói lại thôi lạt mềm buộc chặt….”

“Cũng không phải theo đuổi con gái,” Lâm Vô Ngung cười giúp cậu bổ sung hoàn chỉnh câu, “Thật phức tạp, lúc này tôi… cũng thực sự không muốn nói những chuyện này, tôi chỉ muốn tùy tiện nói với cậu cái gì đó mà thôi.”

“Được rồi, tránh để khi nào tôi qua hai chúng ta không còn lời nào để nói,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Nói cái khác đi!”

“Cậu biết anh ấy ở đâu không?” Lâm Vô Ngung nói.

“Trên tầng nhà cậu?” Đinh Tễ cầm cốc lên, “Anh ấy xuống tầng gõ cửa?”

“Không tới mức ấy,” Lâm Vô Ngung bật cười, “Nhưng vẫn rất gần, tòa nhà bên ấy cách nhà mà tôi thuê ba tầng, tôi ở tầng mười bảy, bên đó là tầng hai mươi.”

“Vậy là cách hai tầng,” Đinh Tễ lạnh lùng nói, “Học thần, tại sao cậu lại lấy được thủ khoa toàn quốc vậy?”

“Ở giữa còn có tầng văn phòng bất động sản,” Lâm Vô Ngung cười mãi, “Sao cậu lại không phục như vậy nhỉ?”

“Bàn với cậu chuyện này.” Đinh Tễ do dự một lát, đột nhiên chuyển đề tài.

Vốn cậu còn chưa quyết định xong, nhưng lúc này nghe thấy giọng nói của Lâm Vô Ngung, cậu không định nghĩ nhiều thêm nữa.

“Cậu muốn lấy giấy báo trúng tuyển rồi tới trước sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Ở chỗ tôi trước à?”

“… Cậu có thể không cần cướp lời của tôi không?” Đinh Tễ chợt xấu hổ, “Rốt cuộc cậu có thể sửa lại tật xấu này hay không? Cướp lời để thể hiện chỉ số thông minh sao?”

“Cậu vừa mới xem thường thủ khoa tôi đây, tôi chắc chắn phải phản kích rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Được rồi,” Đinh Tễ thở dài một hơi, “Chính là chuyện này, có được không? Tôi thực sự ở nhà ngồi ngây ngốc cũng không có gì thú vị, vốn muốn ở cùng ông bà nội thêm, kết quả ban nãy bà nội còn hỏi tôi tại sao cứ rúc ở trong nhà không ra ngoài, có phải là không ai chơi với tôi, nhìn rất phiền lòng…”

“Sao bà nội lại như thế,” Lâm Vô Ngung cười nói, “Không để cho hạng ba của chúng ta thể diện!”

“Cậu nói được hay không đi.” Đinh Tễ nói.

“Có gì mà không được.” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu nhận giấy báo rồi mua vé, tôi tới đón cậu.”