*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“…..Rất ngọt.” Đinh Tễ nói.

“Khi tôi vừa ra ngoài có ăn kem rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Bây giờ có hơi no.”

“Cái dạ dày kia của cậu thì một cái kem thôi mà cũng no được sao?” Đinh Tễ đứng dậy, đi tới quán nhỏ bên cạnh rửa sạch tay, đẩy xe điện của mình ra.

“Ba hộp.” Lâm Vô Ngung sờ sờ bụng, “Thực sự có hơi no, kem còn chiếm chỗ hơn cơm.”

“Cậu bị tiêu chảy hả.” Lưu Kim Bằng không nhịn được nói.

“Văn minh chút đi.” Đinh Tễ lên xe, hất đầu về phía Lâm Vô Ngung, “Lên xe.”

Lâm Vô Ngung đặt một túi lớn lên chỗ để chân.

“Cậu mua đồ?” Đinh Tễ hỏi.

“Ừ, sữa bột.” Lâm Vô Ngung nói, “Lát nữa chuyển hai trăm cho tôi, coi như hai chúng ta mua chung.”

“Được.” Đinh Tễ gật đầu.

Khi Lâm Vô Ngung lên xe, cậu nhét vạt áo vào trong cạp quần.

“Đây là trào lưu mới ở thôn nào vậy?” Lưu Kim Bằng vẻ mặt ghét bỏ nhìn cậu.

“Im miệng.” Đinh Tễ khởi động xe điện, không đợi Lưu Kim Bằng nói thêm gì, lái xe về phía đầu phố hoa quả.

“Bên này có thể qua được không?” Lâm Vô Ngung ngồi sau hỏi.

“Có thể,” Đinh Tễ linh hoạt xuyên qua đám người, “Tôi nhắm mắt cũng có thể đi qua, yên tâm đi.”

“Cậu….” Lâm Vô Ngung quay đầu lại nhìn về hướng sạp dưa hấu, “Chẳng trách lần trước khi nói tôi không phải hoa đào, cậu lại thốt ra là dưa hấu?”

“Cái gì?” Đĩnh Tễ quay đầu qua.

“Cậu vẫn luôn bán dưa hấu ở đó hả?” Lâm Vô Ngung hỏi.

Quả nhiên.

Đinh Tễ thở dài một hơi.

“Không phải sạp của tôi.” Cậu cũng không biết phải nói thế nào, Lâm Vô Ngung có thể tin hay không, “Đó là dưa hấu của Bằng Bằng.”

“Ồ, cậu giúp đỡ hả?” Lâm Vô Ngung nói, “Cả xe dưa hấu cũng không kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ? Hai người còn chia?”

“Tôi không giúp,” Đinh Tễ nói, “Tôi ở đấy ăn dưa!”

“Biết rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ cảm giác càng giải thích càng giống như bịa chuyện, chỉ đành thay đổi đề tài: “Mấy ngày nay cậu ở đâu?”

“Ký túc.” Lâm Vô Ngung nói.

“…..Ồ.” Đinh Tễ gật gật đầu, cậu không ở trường một khoảng thời gian dài rồi, thường thường sẽ không phản ứng kịp.

Viện phúc lợi rất xa, khi đi tới nơi Lâm Vô Ngung có chút lo lắng xe điện sẽ không đi về được.

“Không thể nào,” Đinh Tễ nói, “Tôi đã sạc điện rồi, có thể chạy qua chạy lại vùng ngoại thành.”

“Chiếc xe này của cậu toàn thân trên dưới đều như kêu gọi cảnh sát.” Lâm Vô Ngung lại thở dài.

“Gọi gì?” Đinh Tễ khóa xe cẩn thận.

“Mau tới bắt tôi này.” Lâm Vô Ngung vừa phất tay vừa gọi.

“Không phải,” Đinh Tễ kéo cánh tay anh xuống, “Nhìn một người đứng đắn như cậu tại sao lại làm chuyện thế này?”

Lâm Vô Ngung cười cười, đi về phía cổng viện phúc lợi.

Đứa bé mà bọn họ nhặt được ấy, nguyên nhân bị vứt bỏ có lẽ là do tay phải tàn tật bẩm sinh, bàn tay không thể nào mở ra được, bây giờ không tìm được bố mẹ, cũng tạm thời không có ai nhận nuôi.

Nhưng mà trong viện phúc lợi, chút vấn đề ở bàn tay này cũng coi như nhỏ, chị gái phụ trách tiếp đãi nói đợi đứa bé này lớn chút nữa làm phẫu thuật duỗi thẳng, vẫn có thể được bên ngoài nhận nuôi.

Trong viện đều là những đứa trẻ có vấn đề về thân thể hay là trí lực, có nhiều đứa trẻ bị rất nghiêm trọng, mỗi lần nhìn thấy đều làm cho lòng Đinh Tễ xót xa.

Không biết Lâm Vô Ngung có cảm giác gì.

Cậu quay đầu qua nhìn.

Lâm Vô Ngung đang nhìn một đứa bé ngồi trên chiếc ghế dựa lưng vòm đang gặm táo, có lẽ đứa bé này trí lực có vấn đề, các cơ trên mặt cũng luôn co giật, nước táo dính đầy tay và mặt.

Sau đó nó nhếch môi cười với Lâm Vô Ngung.

Đinh Tễ nhanh chóng nhìn về phía Lâm Vô Ngung, nếu như người vô tình này dám lạnh lùng quay mặt đi, cậu sẽ lập tức trừng người.

Nhưng Lâm Vô Ngung không quay mặt đi, anh khó khăn nhếch nhếch khóe môi, cười với đứa bé một cái.

“Bọn chị vừa mới có một nhân viên sinh em bé,” Người phụ trách tiếp đón dẫn bọn họ đi vào trong, “Có thể đút cho đứa bé chút sữa mẹ, nhưng mà đa phần vẫn là uống sữa bột.”

“Bọn em có mang chút sữa bột,” Đinh Tễ nói, “Vô Ngung mua đấy, không biết có hợp hay không.”

“Có lẽ là thích hợp,” Lâm Vô Ngung nói, “Khi em tới quán mẹ và bé đã chọn hỏi một chị có mang theo em bé.”

“Em cũng thật có lòng,” Chị gái cười nói, “Cảm ơn các em, học sinh đừng tiêu pha nhiều, sau này tới thăm đứa bé, tới không là được rồi.”

Đứa bé cũng không có gì để xem cả, đặc biệt là khi đứa bé đang ngủ.

Chị gái dẫn theo hai người bọn họ, ba người vây quanh chiếc giường của đứa bé, cùng nhau cúi đầu nhìn đứa bé đang ngủ say, dường như đang tiến hành nghi thức trang nghiêm nào đó.

Cảm giác vô cùng ngốc.

Lâm Vô Ngung nhích sang bên cạnh một bước.

“Bây giờ nó đã có tên chưa ạ?” Đinh Tễ hỏi.

“Có, tên là Đông Lai.” Chị gái nói, “Tử khí Đông lai, may mắn.”

“Vậy tại sao không gọi là Tử Khí.” Đinh Tễ thuận miệng hỏi một câu.

Chị gái và Lâm Vô Ngung đồng thời nhìn cậu.

“Không hay.” Chị gái nói.

“Ồ.” Đinh Tễ cười gật đầu.

Lại nói chuyện thêm mấy câu, hai người bọn họ đi ra bên ngoài.

Dù sao bọn họ cũng không thân quen đứa bé, đứa bé lại còn đang ngủ không thể trêu đùa.

Mấy đứa bé đang hoạt động trong phòng không biết tại sao lại bắt đầu đánh nhau, đang lăn thành một đống dưới đất, chị gái không tiễn bọn họ ra ngoài được nữa, chạy tới giúp can ngăn.

“Vẫn rất tốt.” Đinh Tễ đi ra bên ngoài, “Trong viện còn có không ít đồ chơi.”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung đáp một tiếng.

“Lát nữa cậu về trường học hả?” Đinh Tễ hỏi.

“Hay là cậu đưa tôi về chỗ bán dưa hấu đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi mua hai quả về ký túc ăn, chăm sóc việc làm ăn của cậu một chút.”

“….Không lấy tiền của cậu.” Đinh Tễ thở dài.

“Vậy không đi nữa.” Lâm Vô Ngung nói.

“Ôi chao.” Đinh Tễ có chút bất đắc dĩ, “Được rồi, được rồi, tính rẻ cho cậu một chút.”

“Được.” Lâm Vô Ngung cười cười.

Mới đi chưa được mấy bước, đột nhiên bên cạnh có một bóng đen nhỏ lao qua, nhào vào ôm lấy chân Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung bị dọa giật nảy mình, khi quay đầu lại muốn rút chân ra, phát hiện là một thằng nhóc.

Thằng nhóc ngẩng đầu, ôm lấy chân anh chào hỏi vang dội một tiếng: “Bố!”

“Cái….” Lâm Vô Ngung kinh hãi, quay đầu nhìn Đinh Tễ.

Vẻ khiếp sợ trên mặt Đinh Tễ đang chuyển hóa sang cười như điên.

“Bố!” Thằng nhóc lại gọi một tiếng vang vọng.

Đinh Tễ cười ra tiếng, vui vẻ ha ha.

“Ai là bố của nhóc!” Lâm Vô Ngung nhảy một chân về phía sau, thằng nhóc ôm lấy chân anh không buông tay, anh không dám dùng sức.

“Bố!” Thằng nhóc tiếp tục gọi.

“Nhìn tôi giống một ông bố sao?” Lâm Vô Ngung thực sự không nhịn nổi, quay đầu nhìn Đinh Tễ đã ở bên cạnh cười không ra tiếng rồi.

Lâm Vô Ngung chỉ đành cúi đầu giằng co với đứa bé này, đứa bé này không buông tay, anh cũng không nhúc nhích.

Thời điểm giằng co anh mới nhìn rõ, có lẽ là hai mắt của đứa bé này không nhìn được, tròng mắt xám tro, hốc mắt cũng có chút lõm.

Nhưng mà mắt vẫn rất lớn.

“Để tôi.” Cuối cùng Đinh Tễ ở một bên cười đủ rồi, ngồi xổm xuống bên chân anh, kéo kéo tay đứa bé, “Em tên là gì?”

“Cậu bảo nó buông tay ra trước đã.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tể ngẩng đầu lên nhìn anh, làm khẩu hình “cậu im miệng”.

“Đinh Mãn.” Đứa bé trả lời.

“Đinh Mãn? Sao nghe lại quen tai vậy nhỉ?” Đinh Tễ ngẩng đầu nhìn Lâm Vô Ngung.

“Là con chồn đất trong Vua sư tử.” Lâm Vô Ngung nói.

“Đúng thế, Vua sư tử, HAKUNA MATATA,” Đinh Tễ chọc một cái lên mũi Đinh Mãn, “Em phải là con của anh mới đúng, anh tên là Đinh Tễ, anh còn quen một Bành Bành, lần sau sẽ dẫn tới chơi với em.”

“Bố!” Đinh Mãn không chậm trễ một giây, quay đầu ôm lấy chân Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung nhanh chóng lùi ra một chút: “Yêu cầu của đứa bé này với bố đúng là rất tùy ý.”

“Cậu không phục cậu tiếp tục?” Đinh Tễ chậc một tiếng.

“Tôi phục.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Mãn đích thực tên là Đinh Mãn, là tên của mẹ nuôi ở viện đặt cho cậu bé.

Nhưng không ai biết tại sao nó lại chấp nhất với xưng hô bố này, chỉ cần là giới tính nam lớn tuổi hơn cậu bé, cậu đều sẽ ôm lấy gọi bố.

Khi chị gái tiếp đón chạy tới ôm cậu bé đi, cậu bé còn nhìn về hướng Đinh Tễ và Lâm Vô Ngung, gọi bọn họ: “Bố!”

“Nói tạm biệt với bố đi!” Đinh Tễ cũng vẫy vẫy tay.

“Bố!” Đinh Mãn gọi, “Bố!”

“Tạm biệt bố đi!” Đinh Tễ nhắc lại.

“Bố!” Đinh Mãn tiếp tục hét.

“Tạm biệt bố!” Đinh Tễ xua tay.

“Ôi chao.” Lâm Vô Ngung lại thở dài một hơi, trí lực của đứa trẻ này chắc chắn có vấn đề, không nỡ để bọn họ đi, cho dù không nói hai từ tạm biệt, anh cũng chỉ đành kéo Đinh Tễ ra ngoài, “Cậu còn gào nữa là tôi đáp lại đấy.”

“Có phải đứa bé này bị bố nó mang ra ngoài vứt không….” Đinh Tễ cũng thở dài.

“Chắc là chưa từng thấy bố, ở đây toàn các mẹ, các cô, các chị.” Lâm Vô Ngung nói.

“Khi tôi còn nhỏ cũng chưa từng gặp,” Đinh Tễ nói, “Tôi cũng không bắt người rồi gọi bố.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu một cái.

“Nhìn cái gì mà nhìn.” Đinh Tễ trừng anh.

“Cậu có ông bà nội,” Lâm Vô Ngung nói, “Không giống nhau, ít nhất ông bà nội cậu còn rất thương cậu.”

“Cậu biết sao?” Đinh Tễ nói, “Ông bà nội tôi rất xấu, ngày nào cũng đánh tôi, không cho ăn uống…..”

“Vậy mà cậu còn suốt ngày chạy tới chỗ bọn họ?” Lâm Vô Ngung nói, “Mở miệng ra là bà nội tôi, ông nội tôi, trước giờ chưa bao giờ nghe thấy cậu nhắc tới bố mẹ.”

“Có gì để nói đâu,” Đinh Tễ lấy chìa khóa xe ra ấn một cái, động tác vô cùng phóng khoáng, nhìn tư thế này như kiểu phía trước ít nhất cũng chính là một chiếc xe bốn bánh, “Cũng không thân.”

“Cậu lớn lên cùng với ông bà cậu sao?” Lâm Vô Ngung hỏi, “Bố mẹ không ở bên cạnh?”

“Đâu chỉ không ở bên cạnh,” Đinh Tễ nhét áo vào cạp quần, bước lên xe, “Quả thực chính là xa cuối chân trời, trước năm mười tuổi tôi căn bản không biết mình có bố mẹ.”

“Ồ,” Lâm Vô Ngung ngồi lên ghế sau, “Rất tốt.”

Đinh Tễ quay đầu lại nhìn anh một cái, không nói gì.

“Ông bà nội cậu dạy cậu rất tốt.” Lâm Vô Ngung cảm thấy câu nói “rất tốt” vừa nãy có chút không hợp, lại bổ sung thêm một câu.

“Hai người họ lại không cảm thấy vậy.” Đinh Tễ cười cười, khởi động xe.

Trên đường lái xe về, hai người bọn họ không nói chuyện, Lâm Vô Ngung ngồi đằng sau nhìn gáy Đinh Tễ xuất thần, trong đầu óc đang xoay chuyển đề bài anh làm buổi trưa.

Hỗn hợp muối E cùng với hỗn hợp chất H, dưới tác dụng của chất xúc tác Cr-Ni, có thể xảy ra phản ứng ngẫu nhiên…..trong B có một nguyên tử bị thay thế, phản ứng hóa học làm B chuyển hóa thành C…..đơn giản, qua…. Chuyển nhân của tế bào sinh dưỡng động vật có vú có thể chia thành chuyển nhân và cấy truyền phôi….qua, đúng rồi còn có mấy câu chưa làm….hai cột chữ u có kích thước đều nhau bị bịt kín….cột thủy ngân bình thường… khi dựng thẳng hướng lên trời, hai bên trái phải….11=18. 0cm, 12=12. 0cm….áp lực bằng 12. 0cmHg…..khi dựng thẳng hướng lên trời….p1p2….mực nước…..p….ở điều kiện cân bằng ta có….theo định luật Niels Bohr ta có….từ BLABLA kết hợp với điều kiện đề bài ta có…..

Thân thể đột nhiên ngã về trước.

Không đợi Lâm Vô Ngung phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, mũi anh đã đâm vào sau gáy Đinh Tễ.

Cảm giác chua xót xông thẳng vào não anh, nước mắt rơi xuống giống như ăn mù tạc.

“Nhìn đường!” Đinh Tễ vuốt gáy gào lên, “Nhắm mắt lao bừa đấy à!”

“Mày đi xe cũng không nhìn đường đấy à!” Giữa đường cũng truyền tới tiếng gào.

“Con mẹ nó, tao mà không nhìn đường thì mày còn đứng được ở đó gào chắc?” Đinh Tễ nói, “Nếu như tao mà không nhìn đường thì bây giờ mày đã nằm sấp dưới đất cầu xin tao gọi 120 cho mày rồi!”

“Mày mù đấy hả!” Người ở giữa đường tiếp tục gào.

Lâm Vô Ngung cau mày nhìn thoáng qua phía bên kia, một người con trai trẻ tuổi trông giống cây đũa hơn nữa còn là loại đũa tiện lợi dùng một lần đứng ở giữa hai vạch kẻ vàng, đang trừng mắt phun nước bọt về phía bên này.

Quần áo bó sát người chỉ lộ mắt cá chân, nhấc tay còn có thể lộ eo, tuy rằng nói cách ăn mặc là lựa chọn của cá nhân, Lâm Vô Ngung trước giờ cũng không phát biểu bình luận gì với người khác, nhưng mà cũng sẽ không ngăn cản bản thân điên cuồng phỉ nhổ trong lòng.

Đây là một trong trong những cách ăn mặc nam tính phản nhân loại mà anh khó chấp nhận nhất, nhìn thấy làm cho người ta tự dưng bốc hỏa, ảnh hưởng nghiêm trọng tới thân thể và tinh thần của người qua đường.

“Có từ mới nào không?” Đinh Tễ nói, “Không có từ mới thì im miệng! Có chút từ vựng nói tới nói lui cũng không đủ mười từ, mày đứng trên đường cãi nhau cái rắm?”

“Con mẹ mày lái xe có mang mắt không vậy…” Đũa dùng một lần đã rơi vào trạng thái máy móc.

“Không bỏ qua đúng không!” Đinh Tễ nói, “Mày ra ngoài có mang não không, mày còn quản tao có mang mắt hay không à?”

Người kia vẫn còn gào.

“Thôi bỏ đi,” Lâm Vô Ngung không muốn nhìn người kia thêm nữa, sờ sờ mũi nói, “Đi thôi, đừng cãi nhau với loại người này.”

“Không phải tôi muốn cãi,” Đinh Tễ cũng nhỏ giọng nói, “Hình như xe hết điện rồi.”

“Ban nãy không phải vẫn còn đi ổn sao?” Lâm Vô Ngung ngẩn người.

“Bây giờ lượng điện thấp rồi, không biết là làm sao,” Đinh Tễ nói, “Đoạn đường này có hơi dốc, đi tiếp có thể….”

“Có thể đi không?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Có thể thì có thể….” Đinh Tễ có chút do dự.

“Đi.” Lâm Vô Ngung ngược lại rất dứt khoát.

“Được thôi.” Đinh Tễ vặn tay lái.

Đũa tiện lợi vẫn còn đứng giữa đường mắng.

Không có mắt, không nhìn đường, không mang mắt, mù rồi, mắt đậu xanh….

Càng mắng càng rời xa thực tế, mắt Đinh Tễ rất to, nếu như phải dùng đậu để so sánh, thế nào cũng phải là đậu tây.

Xe khởi động.

Chậm chạp đi về phía trước.

Lâm Vô Ngung đợi xe phi như bay, dùng lượng điện cuối cùng chạy năm trăm mét thôi cũng được, bỏ người lại đằng sau, đầu anh sắp bị người kia lải nhải tới đau rồi.

Nhưng xe vẫn không tăng tốc.

Chậm rãi, từ từ, vững vàng ổn định đi về phía trước.

Nói một cách chuẩn xác, là di chuyển về phía trước.

“Sao thế?” Lâm Vô Ngung khó hiểu trước hiện tượng này, “Lái đi?”

“Đang lái đây.” Đinh Tễ bình tĩnh trả lời.

“…Hết điện sẽ thế này sao?” Lâm Vô Ngung có chút hoang mang.

“Đúng vậy.” Đinh Tễ nói, “Ban nãy cậu không để tôi nói hết, nói như tướng quân, đi! Vậy binh lính như tôi cũng chỉ có thể lái thôi….ban nãy tôi muốn nói, lái đi sẽ thế này.”

“Tôi không biết.” Lâm Vô Ngung đột nhiên có chút buồn cười.

“Cậu chưa từng đi xe điện sao?” Đinh Tễ hỏi.

“Chưa từng.” Lâm Vô Ngung thở dài, “Tôi cho rằng sẽ chạy theo tốc độ bình thường rồi đột nhiên dừng lại.”

Chiếc đũa vẫn còn đang mắng, có lẽ là cho rằng hai người bọn họ cố ý không đi, chiếc đũa càng tức giận, bắt đầu đi song song với bọn họ, vừa đi vừa mắng.

Lâm Vô Ngung đã không cảm thấy người kia ồn ào đau đầu nữa, chỉ muốn cười.

Cảnh tượng này thực sự rất buồn cười.

Có lẽ Đinh Tễ cũng cảm nhận được, nghiêng đầu qua, biểu tình nín cười: “Nếu như bây giờ tôi cười, liệu cậu ta có qua đây đánh tôi không?”

“Không biết,” Lâm Vô Ngung cười lên, “Hay là cậu thử xem.”

Đinh Tễ quay đầu, hướng về phía trước, vừa lái xe vừa bắt đầu vui vẻ.

Chiếc đũa vẫn có nhận thức về thực lực của bản thân, cũng không qua đánh người, chỉ mắng tiễn bọn họ một trăm mét sau đó đi mất.

Xe lại đi về phía trước tầm hai trăm mét, tuyên bố hôn mê bất tỉnh ở một giao lộ.

Hai người xuống xe, thay phiên nhau dắt xe về phía trước.

“Làm ảnh hưởng tới việc học của cậu rồi.” Đinh Tễ nói.

“Không,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đang ôn tập.”

Đinh Tễ nhìn anh một cái: “Nghĩ trong đầu sao?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung gật gật đầu.

“Cậu ôn tập giống như tôi tính quẻ,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Thần lải nhải.”

“Nếu như tôi có sách tôi sẽ không hoàn toàn thế này, không có sách tôi mới vậy,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Vẫn có bản chất khác so với cậu tính mệnh….nhưng mà cậu tính cũng không phải không có đạo lí, đúng không?”

Đinh Tễ không nói gì.

Sau khi dắt xe hai mươi phút, cuối cùng bọn họ cũng nạp điện xe ở một siêu thị.

Lâm Vô Ngung đi vào siêu thị, dạo một vòng, mua hai hộp kem hai màu, đưa một hộp cho Đinh Tễ, hai người ngồi ở ghế bên ngoài cửa siêu thị đợi nạp điện.

“Cái gì ấy nhỉ.” Đinh Tễ hăng say khuấy kem, hàm hồ nói một câu.

“Hả?” Lâm Vô Ngung vừa chọc vừa khuấy kem.

“Cái đó, anh cậu….Lâm Trạm.” Đinh Tễ nói rất cẩn thận, “Có phải hôm đó cậu hỏi tôi….”

“Có còn sống không?” Lâm Vô Ngung nói.

“Còn sống.” Đinh Tễ gật gật đầu.

“Ồ.” Lâm Vô Ngung nhẹ nhàng thở ra một hơi, gần như không cảm nhận thấy được.

Đinh Tễ cũng thở nhẹ một hơi.

Cậu không biết Lâm Trạm sống hay là chết, bằng loại kiến thức như mèo ba chân của cậu cũng không đoán ra được.

Cậu chỉ cảm thấy Lâm Vô Ngung rất để tâm chuyện này, một người hoàn toàn không tin vận mệnh, không chỉ một lần hỏi thăm cậu, nhờ cậu giúp đỡ tính, thậm chí còn nghiên cứu cả sách xem tướng tay….

Kỳ thực Lâm Vô Ngung là một người rất có khả năng gánh vác, nếu như không phải có chút tiếp xúc, bên ngoài thật sự không thể nhìn ra Lâm Vô Ngung là người có thể vì chuyện này mà chịu ảnh hưởng.

Dù sao cũng là một học thần, nếu như ảnh hưởng tới ôn tập, đáng tiếc biết bao.

Đinh Tễ không xác định được là Lâm Vô Ngung hi vọng Lâm Trạm còn sống hay là đã mất, dù sao Lâm Vô Ngung đã từng nói bản thân anh là không khí, là người dư thừa, vậy anh trai chắc chắn không phải là không khí cũng không phải là người dư thừa…cho nên cậu lại xác nhận một lần, hai lần Lâm Vô Ngung đều hỏi “vẫn còn sống sao”, bằng kinh nghiệm lừa đảo nhiều năm của cậu, lời nói ra đều là hi vọng mong được khẳng định, nếu không anh sẽ có thể hỏi, là sống hay là chết.

Đinh Tễ đang chỉnh lý lại tâm lý của bản thân khi lừa gạt người, Lâm Vô Ngung đột nhiên đặt tay lên vai cậu.

Dòng suy nghĩ của cậu nhất thời rẽ mười tám lối.

A! Cậu làm gì thế!

“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung nói.

“Hả?” Đinh Tễ nhìn anh.

Lâm Vô Ngung lại nâng tay đặt lên đỉnh đầu của cậu lay lay mấy cái: “Cảm ơn.”

~~~~~~~~~~

Đinh Mãn và Bành Bành: Timon và Pumbaa trong Vua sư tử.