Tần An nhìn gương mặt thuần khiết của thiếu nữ, uống cạn rượu trong ly rồi nhẹ đặt xuống. Hắn im lặng một lúc rồi mới nói, “Ta biết.” Cổ họng hắn nấc lên một tiếng cười “Ta biết nàng sẽ không hại ta, là ta đã phụ nàng. Chỉ tiếc là cây trâm hoa lê kia ta vẫn chưa tặng được, ta biết nàng sẽ không quay lại nữa đâu. Nếu có thể quay lại một lần nữa, ta hi vọng nàng đừng gặp ta, nàng đã nhìn lầm ta rồi.”

Vãng Sanh nhìn hắn đứng lên, y phục trên mình hẵn đã cũ rách, hắn liêu xiêu từng bước từng bước ra khỏi tửu quán dưới ánh nắng.

Vãng Sanh nhíu mắt rồi đột nhiên đứng dậy, “Ngươi chờ đã.”

Nàng chạy đến trước mặt nam nhân, nhìn kĩ thân hình hắn, “Không đúng, lần này có chỗ khác.” Nàng kéo hắn qua một bên, “Đưa cây trâm ngươi làm cho ta, ta đưa ngươi đến một chỗ, coi như là phục vụ hậu mãi vậy.”

Phù du lao vào biển lửa.

Phù du thích ánh sáng và nhiệt lượng, con người không hiểu được mùi vị của đốm sáng duy nhất trong trời đất tối tăm là thế nào. Đối với Tần An mà nói, hắn không biết vị trí của hắn trong lòng Tiểu Bạch, đối với một con phù du vừa xấu xí vừa nhỏ bé thì hắn chính là ánh sáng ấm áp.

Tần An trở về nhà mình, lấy dụng cụ làm một cây trâm cho Vãng Sanh, hắn làm rất tỉ mỉ, đẽo hình một đóa hoa tinh tế trên cây trâm, làm đẹp đến mức Vãng Sanh cười híp mắt nhận lấy, nàng nhìn bóng hoàng hôn rồi nói: “Tiểu Bạch cô nương vẫn chưa hoàn toàn thiêu mình cháy thành tro bụi, tuy nàng chết rồi nhưng một mảnh tàn hồn chấp niệm vẫn còn lưu lại trên người ngươi, thời gian không thể nào quay ngược được, ta đưa đi ngươi đi gặp nàng ấy lần cuối vậy.”

Sắc mặt Tần An đờ đẫn, hắn đau đớn nắm chặt bàn tay nhưng không nói thêm câu nào.

Vãng Sanh nói xong bèn dùng cây trâm trong tay vẽ một trận pháp trên không trung rồi điểm trước ngực hắn, một luồng khói xanh bay ra từ vai hắn, cảnh tượng xung quanh như tan chảy ra rồi chầm chậm hóa thành hình dáng hắn quen thuộc.

Lại là hoàng hôn, nhưng là ở trước cửa nhà hắn, trên con đường hoang vu vắng người, Tần An mơ hồ nhìn thấy cảnh tượng ở xa xa như khói mây cuồn cuộn.

“Đây là mộng cảnh do chấp niệm của Tiểu Bạch cô nương hóa thành, nàng để lại một mảnh tàn hồn cuối cùng ở đây không chịu rời đi, nếu chấp niệm này quá sâu, quá lâu thì sẽ trở thành yêu vật vi hại thế gian thật sự, nếu ngươi thật lòng muốn bù đắp gì đó thì hãy hóa giải mộng cảnh này đi, độ cho nàng đến nơi nàng nên đến.” Giọng Vãng Sanh trầm đi, nàng đứng nguyên tại chỗ, Tần An đi đến trước cửa nhà mình, cánh cửa gỗ khép hờ, hắn đưa tay muốn đẩy ra nhưng lại rút lại rồi quay đầu nhìn về phía Vãng Sanh thấp giọng nói: “Có phải nàng không thể ở lại trên thế gian này nữa không?”

Vãng Sanh mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn hắn, “Thợ mộc Tần, Tiểu Bạch cô nương đã chết rồi.”

Sáu

Thiếu nữ đang co thân hình nhỏ bé ngồi trên bậc thềm trước cửa, nàng đang chải tóc, trên người mặc y phục xám trắng, cổ tay mảnh khảnh. Nàng chống tay lên gương mặt nhỏ ngây ngốc nhìn bầu trời hoàng hôn đỏ cam, bốn bề tĩnh lặng không có tiếng gió, bậc thềm đá lạnh băng chỗ nàng ngồi đã ấm nóng.

Nàng vẫn nhìn lên bầu trời, không hề để tâm mà chờ đợi.

Kẽo kẹt.

Cửa bị đẩy ra.

Nam nhân cao to âm thầm bước vào, thiếu nữ dường như không hề phát hiện, vẫn ngước mặt nhìn lên bầu trời.

Nam nhân đi đến bên cạnh nàng, bóng dáng cao cao khiến nàng sực tỉnh, nàng nghi hoặc nhìn hắn rồi mỉm cười, hai bên miệng là hai lúm đồng tiền nhỏ, “Vị đại ca này, huynh có thấy phu quân của ta không?”

Ngực Tần An quặn thắt, hắn cụp mắt nhìn nàng, Tiểu Bạch trước mặt hắn là Tiểu Bạch lúc hắn gặp nàng lần đầu tiên, vẫn là thiếu nữ có gương mặt thanh tú.

Thiếu nữ mở to đôi mắt trong như nước nhìn hắn, nàng ngây thơ hỏi: “Ta đang chờ phu quân của ta, chờ lâu lắm rồi mà chàng vẫn chưa về, đại ca ca có thấy phu quân của ta không?” Nói xong bỗng ủ rũ cúi đầu kéo kéo góc váy màu xám, “Có phải chàng không cần ta nữa rồi không…”

“Không đâu.” Hắn cố hết sức mới cất giọng cay đắng, hắn ngồi khom xuống ngang tầm mắt nàng, “Tiểu Bạch, không phải hắn không cần nàng đâu.”

Thiếu nữ nhìn thẳng vào hắn, một lúc sau mắt nàng đột nhiên đỏ lên, “Huynh gạt ta, phu quân phát hiện ra ta là yêu quái rồi, chàng không cần ta nữa rồi.” Nàng ôm mặt cúi đầu, “Phu quân không cần một con yêu quái đâu…”

Tần An đưa tay ra, nhưng giữa chừng lại khựng lại, hắn chậm rãi thu tay về cười ấm áp với nàng, hắn là một người thô lỗ không biết cách dịu dàng, nhưng giọng nói của hắn chưa bao giờ ấm áp dịu dàng đến vậy, “Tiểu Bạch, nàng có hận hắn không?”

Tiểu Bạch ngước mặt, lệ châu chảy dài trên má, “Ta chỉ buồn thôi, phu quân không thích ta nữa, chàng là phu quân của ta thì sao ta lại oán chàng được?”

Cổ họng Tần An nghẹn đi, hắn thò tay tìm trong ngực rồi lấy ra một cây trâm gỗ, đó là một cây trâm hoa lê, đầu trâm khắc từng đóa hoa lê sống động như thật. Hắn vẫn nhớ ngày tuyết lớn hôm đó, hang tuyết ở hậu sơn mọc đầy cây hoa lê, nàng nằm dưới gốc hoa lê trơ trọi đó, thân thể nhỏ nhắn lạnh băng, tóc đen như mực.

Hắn cài trâm hoa lê lên tóc nàng, mỉm cười nói: “Đẹp lắm, đừng khóc nữa nhé.”

Thiếu nữ ngẩn ra, hắn sờ tóc nàng rồi lại xoa xoa má nàng, những giọt nước trên mặt ẩm ướt một cách chân thực, nàng đang khóc vì hắn.

“Tiểu Bạch, kiếp sau ta hi vọng nàng đừng gặp ta, hi vọng nàng có thể tìm một người tốt hơn.” Tần An nắm chặt tay nàng chậm rãi nói từng chữ, “Tiểu Bạch, phu quân của nàng sẽ không về đâu, nàng hãy đi đi.”

Gương mặt của thiếu nữ trước mắt hắn ngày càng nhạt nhòa, hắn nhắm mắt.

Lúc sực tỉnh lại thì trâm hoa lê vẫn nằm yên trong tay.

Hắn vẫn đứng trong sân nhà mình, sắc đêm dần bao phủ, dụng cụ làm mộc bày trên bàn, bên chân có một đống gỗ vụn.

Vãng Sanh đứng bên cạnh hắn, “Chỉ là mộng cảnh do tàn hồn dệt ra, đương nhiên không phải là thật đâu.”

Tần An cúi đầu nhìn cây trâm, cảm giác man mát, hắn lắc đầu cười khổ, “Ta không bù đắp nổi cho nàng điều gì cả, bây giờ nghĩ lại ta làm thợ mộc mười năm nhưng ngay cả một cây trâm gỗ cũng chưa từng tặng nàng, nhiều năm nay nàng cũng chưa từng oán thán một lời, ta thật không xứng với một cô nương tốt như nàng.”

Hắn cảm tạ Vãng Sanh rồi đưa nàng rời đi, trước khi đi Vãng Sanh bỗng quay người lại nói: “Những sự vật có linh tính như cỏ, hoa, bướm muốn tu luyện thành hình người có lẽ phải mất ba bốn trăm năm, lúc tu luyện xong bản tính rất đơn thuần, thường hướng tới sự ấm áp của con người, nhưng những yêu quái đã tu luyện thành rồi lại bị đánh về nguyên hình, nếu có nhân khí của con người chăm sóc thì có lẽ không ngoài năm mươi năm là có thể khôi phục lại.”

Tần An ngẩn ra, Vãng Sanh cười nói, “Nhưng người cung cấp nhân khí thọ mệnh sẽ trôi rất nhanh, người đó trông sẽ già hơn tuổi của mình, ngươi có muốn như vậy không thì hãy tự quyết định đi.”

Nói xong liền rời đi, bóng dáng mất hút ở cuối đường.

Trời đã sập tối, Tần An đứng trước cửa một hồi, cảnh tượng và ký ức của bao nhiêu năm nay hiện ra trước mắt, dường như đã trải qua cả trăm năm.

Thê tử của hắn rất bình thường, nàng thích cười, thích khóc, lại thích làm nũng, nàng sợ lạnh, chăm chỉ, nhà cửa sắp xếp đâu vào đó.

Lúc nàng cười đôi mắt cong cong, có hai lúm đồng tiền nhỏ, nàng thường ngọt ngào gọi hắn là phu quân, lúc chạng vạng nàng sẽ cúi đầu đứng trước cửa chờ hắn về.

Một thê tử bình thường như vậy đó.

Nàng không phải là bướm tiên xinh đẹp, không phải là hoa yêu yêu kiều, nàng chỉ là một con phù du, nhưng vậy thì có sao đâu.

Rõ ràng là chẳng có sao hết nhưng tại sao trước đây hắn cứ một mực để trong lòng.

Nhưng bây giờ tất cả đã không còn tồn tại nữa.

Hắn ôm mặt kìm nén tiếng nấc nghẹn ngào rồi trở về phòng. Hắn đốt đèn trong căn phòng tối tăm, bỗng ánh mắt dừng lại.

Cây trâm hoa lê nằm yên lặng trên bàn, phát ra màu sắc ấm áp dưới ánh nến, trên một đóa hoa lê của cây trâm có một con tằm vụng về bò ra, thò ra cái đầu nho nhỏ.

Ánh mắt Tần An khựng lại, ngực đau như dao cắt, máu tươi nóng hổi dâng trào khắp cơ thể. Hắn cẩn thận dè dặt bỏ con tằm vào lòng bàn tay, con tằm rất nhỏ, thân thể ngắn ngắn mập mập trắng trắng, dáng vẻ vô cùng yếu đuối.

Ngón tay và khóe mắt của hắn khẽ run, “Tiểu Bạch.” Hắn khàn giọng gọi nhỏ.

Bảy

Năm mươi năm sau.

Vào thu, căn nhà càng đổ nát hơn, lá khô phủ tầng tầng lớp lớp trong cái sân hoang vu đã lâu không có người quét dọn, trên cành khô cũng còn vương mấy chiếc.

Gió mát thổi đến, ánh nắng vừa đẹp. Ông lão còng lưng vịn vào cái ghế lắc đã mục nát trong sân, từ từ khom người ngồi lên.

Buổi chiều yên tĩnh, ngoài bờ tường không một tiếng động, năm mươi năm qua rồi, thôn làng đã dời về phương Nam cách đây rất xa, bây giờ chỉ còn lại một hộ này, bên ngoài đã dần dần phủ đầy cỏ dại.

Nhưng lão vẫn thích ở nơi này.

Người trong thôn đều biết lão quái này tính tình cô độc, chỉ thích nuôi tằm, ngay cả đại phu già nhất trong thôn cũng không biết hộp tằm đó nuôi bao lâu rồi.

Tóc ông lão đã bạc hết, lão nằm trên ghế chầm chầm lắc lư, một cái hộp khắc hoa để giữa hai chân, dưới ánh nắng vàng lấp lánh, gương mặt đầy nếp nhăn của ông lão vô cùng bình yên.

“Tiểu Bạch, nắng hôm nay thật đẹp quá…”

Chiếc ghế lắc lư, lão khẽ nhắm mắt, nhịp tim trong ngực dần dần yếu đi, lão đã không còn thấy rõ sự vật trước mắt, giọng nói cũng hàm hồ.

Ý thức dần dần mơ hồ, bỗng nhiên một đôi tay trắng như tuyết rơi trên chân lão, lòng lão chấn động, cố sức mở mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, không biết từ lúc nào có một thiếu nữ áo trắng tóc đen quỳ trước người lão, đôi tay đang đặt trên đầu gối lão, cái hộp đỏ trên đầu gối đã bị mở ra, có mấy chiếc lá dâu lót bên trong nhưng không thấy bóng dáng con tằm đâu.

Đôi mắt thuần khiết như trẻ sơ sinh của thiếu nữ mở to, đầu nàng nghiêng nghiêng, nàng không xinh đẹp lắm nhưng vô cùng thanh tú động lòng, nàng ngây ngô nhìn ông lão, bất giác mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền: “Lão gia gia, ông đang làm gì vậy?”

Giọng nói của nàng lão không bao giờ quên.

Ông lão chống người dậy, bàn tay già nua run rẩy tìm trong ngực mình, lấy ra một cây trâm hoa lê cũ kĩ mất đi màu sắc tươi sáng ban đầu, đường nét của hoa lê do thời gian và bị ngón tay sờ đi sờ lại nên đã không còn rõ ràng, trong mắt ông lão ánh lên sự dịu dàng xa xăm, lão dùng hết sức lực cuối cùng cài cây trâm lên tóc thiếu nữ.

Thiếu nữ nghi hoặc chớp mắt, đưa tay lên sờ cây trâm, ông lão dựa trên ghế, bình yên nhắm mắt, sinh mệnh mới của nàng đã rút đi hơi thở cuối cùng của lão, vậy đã đủ rồi, lão đã mãn nguyện rồi.

“Tiểu Bạch, nàng trở về rồi.”