Editor: Ngốc Aki

Dưới mái hiên, có hai người đang nói chuyện. Lão già áo xám vuốt râu, lắc lắc đầu.

“Thương thế của y thật phiền toái.”

“Ta biết, nếu không sẽ không tìm tới loại người phật thủ ma tâm như ngươi.”

“…Những vết thương khác tuy nặng, cũng không sao, chỉ có cái Cưu Tâm Trùng này, thất tình lục dục thập tam sắc độc, trên đời chỉ có Địa mạch Tử chi mới có thể giải.”

“Cái gì?”

“Ngươi cũng biết, Địa mạch Tử chi chỉ là thần vật trong truyền thuyết, hơn trăm năm chưa từng hiện thế, ngay cả trong hoàng cung cũng không có vật ấy tồn tại.”

“À.”

“Cho nên ngươi mau đưa hắn đi đi, lão phu này không chữa cho người chết.”

“Hừ! Đồ lang băm!” Lam y thiếu niên này tới tìm người chữa bệnh cũng lạ, tuy là trải qua tam quan nhị nan mới thành công xâm nhập được vào nhà tranh của thầy thuốc phật thủ ma tâm này, nhưng không giống người bình thường cần thầy thuốc, nghe tin dữ mà hướng thầy thuốc đau khổ cầu xin, cầu người ta cứu người bị thương một mạng. Nghe thầy thuốc nói khó giải, liền ôm lấy người bị thương mà rời đi. Thầy thuốc mặc dù nổi danh cổ quái, cũng không khỏi tò mò đánh giá vài cái.

“Lại nói, võ lâm truyền kỳ, người này không phải đối thủ của ngươi sao?

“Nói đến, võ lâm truyền thuyết, người này không phải là đối thủ của ngươi sao?”

“Nhiều chuyện.”

_____

Ánh mặt trời chói mắt, thành một mảng màu kết hồng trên mí mắt đang nhắm, đan xem với ánh sáng chiếu rọi, đảo mắt chính là đêm tối.

Khi tỉnh lại, thấy lam y thiếu niên đang ngồi cạnh ngọn đèn. Thấy mình tỉnh lại, nhe răng cười, cười đến sáng ngời. “Ngươi tỉnh rồi.”

Lắc lắc đầu, lập tức thấy choáng, như thấy kim quang lóng lánh, vội đưa tay đỡ lấy đầu, nhất thời không nhớ nổi chuyện gì xảy ra.

“Đừng nghĩ nhiều, ở Thập Bát động ngươi chọc tức Nguyệt Nhã, nàng trong cơn tức giận xuất Cưu Tâm áng. Ngươi rốt cuộc vẫn không thú nàng, lén lút kéo ta đi, kết quả nửa đường phát động chóng mặt ngã.”

Nhớ tới việc này, vội vận khí tìm kiếm, lại phát giác chân khí trong cơ thể thông thuận, hết thảy bình an.

“Là ngươi cứu ta?” Vừa nói ra liền hối hận. Thấy lam y thiếu niên kia trừng lớn mắt, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu vô cùng trêu tức.

“Vân Chiếu Ảnh, ngươi hãy từ bỏ ý nghĩ đó đi…”

Hắn giễu cợt còn chưa xong, đã bị hai tiểu tử cắt đứt, hoàng y nam hài bổ nhào về phía giường. “Vân ca, huynh không sao chứ?”

Bạch y nam hài đứng sau đem hoàng y nam hài từ trên giường ném xuống, trừng mắt nhìn kẻ kia. Rồi cẩn thận hỏi ca ca. “Vân ca, huynh khỏe không? Phụ vương đã mời ngự y, cũng nói thương thế không còn đáng ngại.

Xem ra là chính mình hiểu lầm rồi. Có chút thẹn quá quá giận, trên mặt có chút đỏ, không nói năng mà trừng mắt nhìn Hàn Kinh Hồng. Nhưng chỉ thấy dưới chỗ bóng, sắc mặt của hắn cực kỳ tái nhợt.

Vẫn chưa hiểu rõ là vì cái gì, lam y thiếu niên đã xoay người rời đi.

Muốn gọi lại, lại nhớ tới hai người giờ vẫn là đối thủ.

Vì thế nhịn xuống không nói.

Lam y thiếu niên im lặng với sắc mặt tái nhợt vẫn lưu trong ký ức của y.

Vô số lần trong mộng hồi tưởng, đều là tiếc nuối, lúc ấy vì sao không gọi hắn ở lại.

___

Mở mắt ra. Cửa sổ phía đông ánh hiểu bạch, dần dần sáng. Lau trán, vẫn còn có chút mồ hôi lạnh chưa khô.

Vân Chiếu Ảnh biết mình đã tỉnh lại.

Tại sao lại là giấc mộng này? Mơ thấy đã rất lâu về trước, khi mới quen Hàn Kinh Hồng không đầu.”

Khi đó hai người so đấu từ bắc xuống nam, thẳng xuống Nam Cương, kết quả chính mình lại trúng Cưu Tâm Trùng của Nguyệt Nhã, là nhờ Hàn Kinh Hồng đưa y về Trung Nguyên. Dường như là sau lần đó, quan hệ của y với Hàn có gì đó chuyển biến, ngoài miệng làm việc nói chuyện cay độc, cũng không lấy chuyện sinh tử của người khác mà cược.

Sau đó lần đầu hai người bắt tay hợp tác là ở Thục Sơn, vì chứng minh Kiếm tiên chi mê, hai người hứa hẹn ai giải mê trước liền thắng lợi. Tại nghe nói đắc đạo trong Cát Hồng huyệt động, liền chui vào đó nửa ngày, rồi rớt xuống động một thân đầy bùn đất, đi tiếp xuống dưới suýt bị địa hỏa nướng, đến cuối cùng vẫn tìm được đường ra, nghĩ đến sẽ đến thần tiên phủ đệ, tìm được kiếm tiên bí tịch, lại phát hiện ngoài động chỉ là nhân thế, thôn nhân dưới núi nhìn hai người là dã nhân thét chói tai không thôi, hai người bị tiếng thét chói tai dọa, cũng kinh hô.

Lần đầu hợp tác mà vô cùng thê thảm, chẳng trách mỗi lần người trên giang hồ hỏi đến việc này, Hàn đều dùng chiêu bài thường ngày là cười rất hào sảng đem sự chú ý của mọi người sang chỗ khác… Dù sao, thật sự cũng không dễ mở miệng nói ra.

Tưởng tượng Hàn Kinh Hồng mỗi lần mi mắt suy sụp, “hào sảng” tươi cười, Vân Chiếu Ảnh cũng không khỏi từ từ cong lên khóe môi, sau đó, cũng nở nụ cười.

Lần này lại khinh địch đáp ứng cùng Hàn Kinh Hồng ly khai, đại để cũng thấy sự nhẫn nại tới giới hạn. Nếu không quay lại cạnh Hàn, không biết chính mình sẽ làm cái gì.

Rốt cuộc là từ khi nào, phát hiện ra tình bằng hữu này kỳ thực đã thay đổi mất rồi?

Là khi ở Tề Tề Cáp Nhĩ, hắn vì cứu mình mà bị tuyết ngao cào trúng độc, hôn mê trong ngực mình sao? Hô hấp yếu ớt, môi tím nhợt nhạt, trong mắt hoàn toàn không có nét tươi cười như ánh mặt trời sáng lạn, đến khi mở mắt ra, lại nói, ta gạt ngươi đấy, sau đó, cứ thế mà hôn mê.

Lâu lâu không thấy hắn bị thương nặng như thế, thế mà lúc đó, còn có hơi an ủi người khác sao? Thật đúng là một tên… hỗn đản!

Càng bực mình hơn là chính cái tên hỗn đản này khiến mình hao tâm tổn sức, thất kinh tới mức mất đi phản ứng thường ngày.

Ngày thường gắn bó, không hề biết cảm giác sâu đậm. Một khi chia ly, cảm giác trống rỗng tới đau tim, làm cho người ta mất hết sinh khí, không nhấc dậy nổi. Vốn tưởng rằng chỉ tại nhiều năm làm bạn, rời khỏi bằng hữu một chút thấy khó thích ứng là chuyện bình thường, qua một thời gian ngắn gặp lại sẽ tốt như xưa. Bởi vậy nên không thèm để ý.

Nhưng mà… Bình sinh hồn phách chưa từng đi vào giấc mộng, lần đầu nằm mơ lại vì một nam tử.

Thở dài, từ trên giường ngồi dậy, nghĩ lại thì cũng nửa tháng trôi qua, vốn không nghĩ mình lại ở kinh sư lâu như vậy, Hàn Kinh Hồng chắc ở Đãng Tuyết Tiểu Trúc đợi không được người, hẳn cũng sẽ lên kinh. Chỉ là tới hôm nay, vẫn chưa thấy người đang đợi.

Lặng lẽ đi từ Ký Nam đến Cô Sơn đến Kinh Thành lộ trình cũng không dễ quên, đừng nói tới tuấn má của Hàn Kinh Hồng là ngàn dặm lương câu, dù chỉ là một con ngựa tồi, lúc này cũng nên tới rồi. Hay là ở Thùy Hồng sơn trang thực sự có chuyện lớn làm trì hoãn hành trình của hắn?

Nhưng gần đây trên giang hồ có nghe được lời đồn gì liên quan tới Thùy Hồng sơn trang đâu?

Hay là trên đường đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Hay trong Thùy Hồng sơn trang đã xảy ra kinh biến mà người ngoài không hay biết?

Suy nghĩ không ngừng, dây dưa không rõ, ý nghĩ luôn nhớ đến người kia, diễn biến đến tận nơi nao, Vân không rõ ràng.

Lúc này tuy phát giác tình cảm mình dành cho Hàn không đơn thuần là tình bằng hữu, nhưng Hàn đối với mình thì sao? Nếu nói cho Hàn biết tình cảm của mình với hắn, liệu trong quan hệ này có xuất hiện vết nứt hay không?

Nói cho hắn biết, sau đó chấp nhất bị hắn xem thường cùng xa lánh, hay là vẫn được hắn tiếp nhận?

Không nói cho hắn, đem chuyện này giấu kín trong lòng, nhìn Hàn cưới vợ sinh con, sinh lão bệnh tử, thẳng tiến đến trước quan tài, chính mình cũng quên những cảm xúc này, thừa nhận lúc trước không nói ra là lựa chọn chính xác; hay lại thủy chung nhớ rõ, hối hận lúc trước không nói cho Hàn?

Suy nghĩ viển vông là chuyện vô ích, chỉ là xa nhau ngàn dặm, ngoài việc suy nghĩ viển vông, thì không thể làm gì. Vân có chút buồn rầu thở dài.

Tân hoàng tự mình chấp chính chưa lâu, bách phế đãi hưng (còn có rất nhiều việc phải làm), người nhà đều hi vọng mình có thể làm quan. Hai tháng nữa, du thuyết không ngừng. Nếu là quá khứ, y đại khái chỉ cần bỏ đi, nhưng lần này lại mắc vào lời hứa, không thể không ở lại, mới biết mưu trí của đệ đệ. Nhưng trước đó chính mình lựa chọn mắc mưu, trách không được người khác.

Cho nên, tháng năm tới, ngày hôm đó Hy được sắc phong, Vân dậy sớm thu thập xong hành lý, chờ điển lễ của đệ đệ chấm dứt, lập tức rời kinh.

Thánh chỉ trong cung vẫn chưa tới Bảo thân vương phủ. Y dùng bữa sáng, đi đến sân của đệ đệ, lại gặp một hoàng y thiếu niên ngồi lẳng lặng một góc ngoài sân, đầu cúi thấp, sắc mặt thập phần tái nhợt. Bởi vì trắng, nhãn sắc càng thêm thâm trầm. Nó vừa thấy mình, đột nhiên nhảy dựng lên, bước thật nhanh ra ngoài.

“A Tình?” Khó hiểu mà gọi một tiếng, người nọ không dừng lại, đệ đệ lại đi ra.

“A Tình đã tới?”

“Ừ, thần sắc không được tốt, làm sao thế?”

“Đại khái… là nghe được tin vui đi.” Thiếu niên bất đắc dĩ nói, mím môi.

“Tin vui?” Vân Chiếu Ánh lại không nhìn ra hoàng y thiếu niên có nửa điểm vui mừng.

“Đúng vậy, là tin vui.” Thiến niên chậm rãi nói xong, nhìn lên bầu trời. “Chỉ là, đệ cũng không biết, tên đó tự nhiên ngã đau vậy…”

________

“Xin hỏi Ngũ công tử của quý trang có ở nhà không?” Bạch y thanh niên dắt ngựa, hướng về hộ vệ hỏi. Đây là lần đầu tiên y tới Thùy Hồng sơn trang, dọc đường đi mang theo tâm tình lo âu, nhưng nhìn thấy khí thế đại môn sơn trang bình tĩnh, đột nhiên thoải mái.

“Ngũ công tử?” Hộ vệ nhìn nhau, lại nhìn vào bạch y thanh niên, có chút do dự nói: “Sáng ngay ngũ thiếu gia vừa xuất môn, không biết khi nào thì trở về. Vị công tử này nếu như có việc thì xin lưu lại danh tánh, khi Ngũ thiếu gia trở về, chúng ta sẽ nói với ngài ấy.”

Lưu lại danh tánh? Bạch y thanh niên nhìn cửa chính màu son của Thùy Hồng sơn trang, lắc lắc đầu: “Không cần, có thể nói cho ta biết hắn đại khái đi nơi nào không?”

Hộ vệ lộ vẻ mặt khó xử, nghĩ không muốn nói, thấy tiếc cho một vị bạch y công tử xuất sắc thanh tuyệt như vậy, vừa lại không đảm đương nổi.

“Người nào ngoài cửa gây xôn xao?” Cùng với tiếng nói, một vị thanh niên thân thu hương đường viền xanh thẫm đi ra, xem cách ăn mặc tựa hồ đang muốn xuất môn. Hắn nhìn người kia một thân trường bào đơn giản màu trắng, không khỏi hạ mi, chỉ e là văn nhân nghèo túng, không muốn nhiều lời, đi thẳng xuống bậc thang.

“Hồi bẩm Nhị thiếu gia, khách nhân tới tìm Ngũ thiếu gia, tiểu nhân đang nói với vị ấy Ngũ thiếu gia không ở nhà…”

“Lại là Ngũ thiếu gia.” Thanh niên hừ một tiếng, dừng bước đánh giá bạch y thanh niên. Ngũ quan thanh tú, thân hình cao lớn nhưng gầy, tay trói gà không chặt. “Thùy Hồng sơn trang cũng không phải chỉ có một Hàn Kinh Hồng. Nếu như là ái mộ danh tiếng mà đến, tiểu tử, ngươi nên đi Vũ Nguyệt Lưu tạ nhìn xem khuôn mặt thực sự của Hàn đại hiệp, ha ha ha…”

“Nhị thiếu gia, lão gia đã nói…” Hộ vệ có chút kinh hoàng kêu lên.

“Hừ, tiểu tử kia dám làm, chúng ta vì cái gì không thể nói? Quả thực là gia môn sỉ nhục, còn mỗi ngày có người tới của tìm… Ta là hận không thế nói cho thiên hạ biết tiểu tử hiệp nghĩa can đảm kia ở chốn thanh lâu thế nào phong lưu tự tại, ha ha ha ha…” Nhị thiếu gia lại cười ha hả, nói lời oán độc với hàm răng như nghiến ken két.

Thanh lâu? Hàn Kinh Hồng có giống người yêu thích thanh lâu sao? Mặc dù có chút khó hiểu, nhưng biết hắn không gặp chuyện không may là tốt rồi. Bạch y thanh niên dẫn ngựa xoay người rời đi, không quên cười lạnh lùng.

“Cha mẹ sinh con trời sinh tính, con cái bất đồng.”

“Đứng lại, lời của ngươi có ý gì?” Nhị thiếu gia bị đâm đến chỗ đau, trong cơn nóng giận, lấy tay chụp vai bạch y thanh niên. Hắn nén giận ra tay, chỉ dùng tám phần nội lực, ý định phế đi cái tên văn nhược thanh niên dám trêu chọc mình.

Tay đã chạm được vào trên vai bạch y thiếu niên, kình đạo đã muốn phóng ra, người trước mặt đã quỷ mị biến mất, ngay cả tiếng gió cũng không có. Chỉ trong nháy mắt, bàn tay như thiết từ phía sau chế trụ cổ hắn, âm thanh lạnh như băng vang lên. “Chưa xác định đối phương có võ công hay không đã ra chiêu sát thủ, nếu là ngày xưa, ta nhất định sẽ phế công lực của ngươi — ngươi nên cảm tạ mình họ Hàn, điều này giúp ngươi bảo hộ được cái đầu.”

Vừa nói, một cỗ thực khí lạnh như băng từ cổ xông vào, chạy qua bát mạch, khóa lại chân khí của hắn.

Nhị thiếu gia của Thùy Hồng sơn trang không phải kẻ yếu, lại có phụ thân tỉ mỉ dạy dỗ, mặc dù không thanh danh vang dội như đệ đệ, nhưng cũng là nhất lưu cao thủ chốn giang hồ. Nhưng dưới tay văn nhược thiếu niên này, võ công đáng tự hào lại như trò trẻ con.

Khinh công quỷ mị khiến người ta tâm hãi, một thân bạch y, xinh đẹp tuyệt trần mà vô cùng lãnh khốc. Nhị thiếu gia chỉ biết trách mình lúc trước vì sao không nghĩ tới. Người nọ lần đầu tiên được thế nhân nhận biết, là khi ở trên sân thi triển khinh công tuyệt định “Phù vân phiêu bình”, đạp trên mặt nước mà qua.

“Ngươi họ Vân?”

Vân Chiếu Ảnh hừ một tiếng, thu hồi tay, cũng không đáp lời, dẫn ngựa đi xuống chân núi.

“Đừng tưởng ta nhận ân tình của ngươi, ta cũng không thừa nhận ân tình của con trai tiện nhân kia…” Nhị thiếu gia khí cực tồi tệ mà gào thét, chân khí trong người bị khóa mà không làm gì được. Miệng thì gào thét, lại cảm thấy tuyệt vọng.

Vân Chiếu Ảnh cùng Hàn Kinh Hồng nổi danh. Nhìn thân thủ Vân Chiếu Ảnh, hắn biết, hắn cả đời không thắng nổi Hàn Kinh Hồng.

“Ta sẽ không thua ngươi!”

Vân Chiếu Ảnh nghe kẻ kia mắng to, cước bộ chậm lại.

Con trai tiện nhân? Cơ hồ nghĩ khi trở về phải chất vấn hắn lời này có ý gì. Một sự phẫn nộ khó nói nảy lên trong lòng, sau đó lại tự trách, mấy năm này thấy Hàn không quay về Thùy Hồng sơn trang cũng nên biết, cái nhà này với Hàn mà nói, không phải nơi chốn khát khao.

Dưới bầu không khí ác liệt như vậy, Hàn lại ba tháng không rời đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vừa nghĩ vừa đi, Vân Chiếu Ảnh trong lòng than nhẹ.

Thôi vậy, mặc kệ ngươi vì sao lưu luyến chốn thanh lâu, ta đã đến đây, sẽ không để cho ngươi lưu lại một mình.