"..."

Kiều Cầu ngẩn ra, cứ cảm thấy cái danh xưng này sao mà quen tai quá, chần chờ muốn nói gì, liền bị Pickett Lý tính tình nôn nóng chặn ngang:

"Được rồi, cậu nhanh chóng lại đây đi, có chuyện gì lát tới đó nói tiếp.

Ăn mặc cho có tinh thần chút nhé."

Kiều Cầu đứng trước tủ quần áo, lấy ra một cái áo hoodie màu tro, mặt trước của áo có bảy, tám cái túi, phối với một cái quần đen ống bó.

Cậu không thích phong cách này lắm, chỉ nhớ là đồ do Giang Triển Tâm mua cho, lúc mặc tới trường, mấy bạn gái trong lớp đều khen đẹp.

Đẹp ở đây không phải là quần áo mà là người mặc quần áo.

Vấn đề thâm ảo như vậy lúc đó Kiều Cầu đương nhiên sẽ không nghĩ đến.

Trời đã trở lạnh, Kiều Cầu lại ăn mặc phong phanh ra ngoài, lập tức thu hút ánh mắt của Giang Triển Tâm.

Hắn nhàn nhạt hỏi Kiều Cầu:

"Đi đâu đấy?"

"Đi ăn với bạn."

"Tối có khả năng em sẽ về trễ chút.

Anh, em có thể uống rượu không?"

Giang Triển Tâm làm bộ không nghe thấy, mắt không nhìn Kiều Cầu, chẳng nói năng câu gì.

Kiều Cầu không biết anh cậu làm sao, dừng một chút, đi tới bệ cửa chuẩn bị xỏ giày.

Lúc này Giang Triển Tâm lại đột nhiên lên tiếng:

"Thay áo đi."

Âm thanh rất đột ngột, khiến Kiều Cầu suýt chút nữa nhảy dựng lên.

Cậu ổn định nhịp tim lại, trả lời: "Dạ."

Pickett Lý đứng ở nhà hàng, nhìn thấy Kiều Cầu bọc kín như gói bánh tét, giậm chân, quát:

"Tôi bảo cậu mặc cho có tinh thần chút, cậu mặc cái áo phao làm gì hả?"

"Bên trong mặc...!rất tinh thần," Kiều Cầu sợ hãi giải thích, "Trời lạnh thế này không mặc áo phao thì mặc cái gì?"

Pickett Lý bình tĩnh nhìn Kiều Cầu, ánh mắt hoàn toàn là kiểu tỏ ra bó tay, qua chừng năm giây, Pickett Lý kéo khóa áo Kiều Cầu xuống, "Roẹt!" một tiếng lột áo khoác của cậu ra.

"Cậu đổi đồ tôi mà mặc."

"Không..."

"Đừng nói nhảm!"

Kiều Cầu rũ mắt xuống, không lên tiếng.

Pickett Lý thấp hơn Kiều Cầu, còn béo nữa, nên khi chuyển áo khoác sang cho Kiều Cầu vốn trông không hợp lắm, ấy thế mà gắng gượng lại sinh ra chút khí chất khác lạ.

Pickett Lý đánh giá từ đầu đến chân Kiều Cầu, cảm thấy ổn rồi, mới dẫn theo cậu, một trước một sau vào nhà hàng.

Đó là một nhà hàng rất sang trọng, nếu muốn dùng cơm ở đó, không có mười ngàn longka thì chẳng vào nổi.

Còn chưa vào cửa, đã có một nhân viên phục vụ ăn mặc lịch sự dẫn bọn họ đi về phía trước.

Phòng riêng cực kỳ hoành tráng, chỗ nào cũng thể hiện ra cái mác "rất cao cấp", Kiều Cầu thầm nghĩ đây là Pickett Lý mời khách à? Vậy đúng là phải chi rất nhiều rồi.

Trên bàn đặt mấy đ ĩa salad cầu kỳ, khoảng chừng nửa tiếng sau, khách mời mới lục tục ngồi đầy vào bàn.

Đèn trong phòng thật êm dịu.

Mấy vị được xưng là lãnh đạo của đài truyền hình, đầu ai nấy đều bóng loáng, chỉ còn lơ thơ vài cọng tóc, với đa số họ đều đeo kính, trông kiểu rất nhã nhặn.

Kiều Cầu ngồi bên cạnh Pickett Lý, rất khiêm tốn liên tiếp đứng dậy, cúi người uống rượu cùng khách mời.

Kiều Cầu phát hiện, "nhân vật lợi hại" Pickett Lý nói đến còn chưa tới.

Bởi vì vị trí chính của bàn ăn còn chưa có người ngồi, tất cả mọi người đều ăn ý né chỗ đó ra.

Kiều Cầu ngồi đối diện với ghế đó, xem ra Pickett Lý là thật muốn chào hàng Kiều Cầu ra ngoài.

Hơn hai mươi người trong phòng đều ý thức được điểm ấy, nội dung trò chuyện cũng liên quan tới Kiều Cầu và "Hợp đồng bốn điều khoản".

Pickett Lý không cho Kiều Cầu uống quá nhiều, vẫn luôn chặn rượu cho cậu, nhiều đến mức mặt đỏ tới mang tai, cực kỳ hào hứng thảo luận cùng người trên bàn:

"...Cho tôi! Một triệu! Đến lúc phim chiếu rồi, tôi cam đoan sẽ phá tỷ suất người xem TV..."

Chỗ này hắn nói có chút khéo.

Phá tỷ suất người xem TV, tỷ suất người xem TV 1 cũng là phá, không tới 1 cũng là phá, hiểu kiểu nào cũng được.

Những người khác cũng chỉ cười theo cho có, chứ trong lòng đều đang mắng: Giỡn hả, ai chuẩn bị cho anh một triệu? Mấy năm nay quay đầy phim truyền hình như thế, chất đống trong phòng tài liệu, mệt muốn chết đây, có mua Hợp đồng bốn điều khoản hay không còn là vấn đề đấy, nếu không phải vì mặt mũi của Tam gia, ai thèm đến đây ăn cơm?

Pickett Lý? Cái thứ gì thế này.

Kiều Cầu nghĩ tửu lượng mình đã không tệ, song hiển nhiên không thể đọ lại với mấy ông già kia được.

Rượu trắng, bia uống lẫn lộn, vừa uống ba ly Kiều Cầu liền không chịu nổi, đầu choáng váng vô cùng, chỉ có thể ăn chút vào để duy trì tỉnh táo.

Ăn uống, dốc sức trò chuyện như vậy, mất gần cả một tiếng, lúc bọn họ đều tưởng "Tam gia" không đến thì ngoài cửa đột nhiên hơi ồn ào lên.

Kiều Cầu ăn ít, đói gần chết, lúc này đang tập trung dùng đũa gắp lạc, thì áo sau lưng đột nhiên bị người giật giật.

Cậu liền ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Pickett Lý, rồi nhìn sang, phát hiện người chung quanh đều đứng lên, vội vã buông đũa xuống đứng dậy theo.

Cậu có chút sững sờ mà nhìn về phía cửa, nghĩ thầm, Tam gia kia cuối cùng đã tới rồi sao.

Kiều Cầu không căng thẳng như Pickett Lý, dù sao cậu vẫn còn trẻ, chẳng có tí khái niệm gì về công ty Hoàn Việt.

Cái gọi là không ngóng trông liền không sốt sắng, cũng có lý do của nó cả.

Có điều khi đối mặt với người lợi hại thì quả thật trong lòng cũng có chút mơ ước.

Kiều Cầu cao nên không cần nhón chân, đứng giữa nhóm lãnh đạo hói đầu trông như hạc giữa bầy gà, liếc mắt cái liền thấy được tình hình gần cửa.

Cửa gỗ màu nâu đậm được mở ra.

Đi vào trước là một người đàn ông thân hình cao lớn đeo khẩu trang, kính đen, Kiều Cầu tưởng đây chính là Tam gia trong miệng Pickett Lý, nheo mắt lại muốn nhìn kỹ hình dạng người này trông ra sao.

Truyện Đông Phương

Ngay sau đó là một người phụ nữ đi vào.

Người này trông còn rất trẻ, rất phong cách, lại thêm có nét trưởng thành, khiến người khác không thể đoán chính xác được tuổi.

Chờ đến khi người thứ ba đi vào, tay Pickett Lý hơi run lên, cảm thán một tiếng, tung tăng tung tẩy tiến lên đón.

Kiều Cầu bị tiếng nói của hắn làm cho ngẩn ra, quay đầu nhìn cùng hướng với Pickett Lý.

Lúc nhìn thấy người thứ ba, Kiều Cầu chấn động cả người, mở to hai mắt, vừa mới đưa tay ra thì đột nhiên lấy lại ý thức, vội vã buông xuống, vẫn không dám tin mà "ơ" lên một tiếng.

Cậu vốn muốn nói, mà thấy Pickett Lý đã đi ra cửa, liền không nói ra.

Kiều Cầu nghĩ mình nhìn lầm rồi, cẩn thận nhìn lại, cậu như đầu gỗ đứng yên tại chỗ, quả thật thấy được đôi mắt bình thản đó.

Chủ nhân đôi mắt đó tùy ý liếc qua nhìn Kiều Cầu, Kiều Cầu liền nhận ra người nọ là Giang Triển Tâm.

Nhưng mà Giang Triển Tâm cũng không chào hỏi với cậu, mà chỉ yên lặng từ cửa bước vào phòng, chẳng nói một câu nào.

Khi đó, những người bên cạnh liền vây tới, bọn họ dồn dập đi tới bắt tay ba người, chào hỏi, khách sáo tới tận năm phút, rồi mới ngồi lại xuống chỗ.

Pickett Lý gọi nhân viên phục vụ tới, bảo họ thêm rượu, thêm món ăn.

Kiều Cầu ngồi xuống, nhìn lại về phía Giang Triển Tâm, hơi nghiêng đầu.

Cậu phát hiện ra vậy mà mình lại biết người đàn ông và người phụ nữ cùng đi vào với Giang Triển Tâm.

Kiều Cầu thấy Giang Triển Tâm không có bạn bè gì cả, bởi hai người sống chung với nhau đã lâu nhưng lại chẳng thấy ai tới chơi nhà.

Nhưng, một nam một nữ giờ đang ngồi cạnh Giang Triển Tâm là ai?

Người đàn ông đeo khẩu trang, dù bị che đi nửa mặt, thì Kiều Cầu vẫn xác định người này chính là Lê Thượng.

Lê Thượng, ảnh đế Lê Thượng, chưa tới ba mươi tuổi đã là siêu sao mang về cúp một giải thưởng quốc tế hàng đầu, ngay cả kiểu người không đi tới rạp xem như Kiều Cầu cũng có thể nhận ra.

Nếu như người này là Lê Thượng, vậy người bên cạnh rất có thể là bạn gái của anh ta, Bàng Sương Vân.

Bàng Sương Vân là siêu mẫu quốc tế, cực kỳ nổi tiếng trong giới người mẫu, sau này hẹn hò cùng Lê Thượng nên càng nổi hơn.

Có thể cùng cùng ăn cơm với những ngôi sao hàng đầu như vậy, Kiều Cầu cảm giác mình như đang nằm mơ.

Tuy vậy, điều làm Kiều Cầu cảm thấy kinh ngạc nhất, không dám tin là, Giang Triển Tâm lại ngồi cạnh Lê Thượng.

Giang Triển Tâm sao lại quen được với Lê Thượng? Vì sao lại tới nơi này?

Kiều Cầu nghĩ mãi mà không ra.

Pickett Lý lại giống như đã biết trước, vô cùng tự nhiên nói chuyện cùng Lê Thượng, Bàng Sương Vân.

Bàng Sương Vân có tính cách mềm mỏng, rất biết cách nói chuyện, mà Lê Thượng thì hoàn toàn trái ngược, không ăn cơm, mặt lạnh tanh, tỏ vẻ không vui, một lát sau cúi đầu thì thầm gì đó với Giang Triển Tâm.

Giang Triển Tâm hơi khom lưng, nghe hắn nói xong, đột nhiên giương mắt nhìn Kiều Cầu một cái.

Kiều Cầu gắp thức ăn vào miệng, vừa thấy Giang Triển Tâm nhìn về bên này, vội vàng lặng lẽ ngồi thẳng lưng lên, lông mày khẽ nhíu, có chút sốt sắng, tựa hồ có lời muốn nói với Giang Triển Tâm.

Pickett Lý đương nhiên nhìn thấy tình huống này, trong lòng rất là an ủi, nghĩ thằng nhóc này cuối cùng cũng coi như có chút tiến bộ.

Pickett Lý thấy Giang Triển Tâm chú ý tới Kiều Cầu, vừa muốn mở miệng giới thiệu cho y, liền thấy Giang Triển Tâm đứng lên, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thong thả đi về phía Kiều Cầu.

Kiều Cầu căng thẳng, đặt đũa xuống, cũng đứng lên.

"Tam gia, Tam gia." Pickett Lý đứng dậy nghênh đón Giang Triển Tâm, "Cậu này là Kiều Cầu của phòng làm việc chúng tôi.

Cũng là nam chính trong "Hợp đồng bốn điều khoản", thành thật, có tính cầu tiến, còn rất hiểu chuyện.

Kiều Cầu, vị này —— "

Pickett Lý đứng ở giữa giới thiệu hai người với nhau, kỳ quái là hai người được giới thiệu đều không nhìn Pickett Lý.

Kiều Cầu cúi đầu, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cằm Giang Triển Tâm, chứ không nhìn vào mắt người kia, cậu không chỉ khó hiểu sao Giang Triển Tâm lại đột nhiên xuất hiện, còn có chút kinh ngạc, tức giận với không hiểu nổi sao người kia lại hờ hững như vậy.

Giang Triển Tâm không nói một câu nào, một lát sau chậm rãi đi tới cạnh Kiều Cầu, cầm ly rượu ở bên cạnh lên.

Pickett Lý bị lơ mà sững sờ, không hiểu Giang Triển Tâm có ý gì.

Mà rất nhanh hắn liền biết được.

Bởi vì Giang Triển Tâm đã choàng tay ôm lấy vai Kiều Cầu, đổ đầy rượu trắng vào ly rượu đặt cách không tới ba centimet ở trước mặt Kiều Cầu.

"...Thành thật, hiểu chuyện." Giọng của Giang Triển Tâm thật lãnh đạm, đôi mắt hẹp dài nhìn không ra bất kỳ tâm tình nào.

"...!Tửu lượng thế nào?".