Dịch: Trà

Beta: Dưa Hấu

Phó Dĩ Diệu ôm chặt Cố Nam Hề, chống cằm trên đầu cô, nhỏ giọng nói: “Đợi bận xong đợt này, chúng ta ra ngoài nghỉ phép được không? Chỉ hai chúng ta thôi.”

“Chỉ hai chúng ta?”

“Đúng! Chỉ chúng ta.”

Cố gia và Phó gia có một luật cũ. Chính là hằng năm tết đến, hai nhà sẽ tổ chức tìm một nơi để cùng nhau ăn tết.

Cố Nam Hề nhéo nhéo lỗ tai anh, hờn dỗi chất vấn: “Nghỉ phép đơn thuần thôi à?”

Phó Dĩ Diệu ngẩng đầu nhìn cô chốc lát: “Cho dù anh nói nghỉ phép đơn thuần thì em cũng không tin đúng không?”

“Biết anh không có ý tốt mà.” Cố Nam Hề đỏ mặt trừng anh.

Khóe miệng Phó Dĩ Diệu cong lên, trầm giọng hỏi: “Vậy có theo anh đi hay không đây?”

Loại ngữ khí “anh phải ngủ với em, em chuẩn bị chút đi” này của anh bảo cô trả lời thế nào đây?

Cố Nam Hề cúi đầu, lông mi khẽ run, gương mặt ửng đỏ, mím môi không đáp.

“Anh đặt trước vé máy bay và khách sạn nhé?” Phó Dĩ Diệu nhỏ giọng hỏi thăm.

“Anh muốn đặt trước thì đặt đi. Nhưng em cũng không biết có rảnh hay không nữa.”

Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Có đặc biệt muốn đi đâu không?”

“Tùy đi.”

“À! Chỉ cần đi cùng anh, còn đi chỗ nào cũng được đúng không?”

Cố Nam Hề liếc anh một cái: “Nếu anh không im miệng thì tìm người khác đi cùng đi.”

“Anh đặt là gói dịch vụ tuần trăng mật. Em muốn ai đi cùng anh đây? Hả?”

“Nếu như anh dám kêu người khác đi cùng thì em thiến anh luôn.”

Phó Dĩ Diệu hôn lên khóe miệng cô, mềm giọng nói: “Không dám.”

**

Bận rộn qua đi ngày nghỉ cũng đến.

Sau khi Phó Dĩ Diệu kết thúc công việc liền lấy áo khoác từ trên giá xuống, đi ra khỏi văn phòng.

Thư ký trưởng còn nói gì đó với Cố Nam Hề, thấy Phó Dĩ Diệu đi ra, nhìn vỗ vỗ bả vai cô nói: “Được rồi, còn lại để chị.”

Cố Nam Hề nghiêng đầu qua thấy bóng dáng cao ráo của anh. Âu phục thẳng thớm, không chút khoa trương nhưng lại có chút xa hoa; ngũ quan anh tuấn, đôi mắt đen âm hiểm lại có chút dịu dàng hiếm gặp.

“Anh xong rồi à?” Cố Nam Hề hỏi.

“Ừ.”

“Đợi em chút nữa.”

“Vậy anh lên xe đợi em.”

Thư ký trưởng cười nói: “Em dọn dẹp một chút rồi đi đi thôi, còn chút việc còn lại để chị làm là được.”

“Vậy chị Văn, em đi trước đây.”

Không phải là chưa bao giờ đi nghỉ dưỡng, nhưng lần này lại làm cho cô vô cùng hưng phấn.

Sáng hôm nay tỉnh dậy, cô liền đi thu dọn hàng lý. Thế nhưng suy nghĩ cả nửa ngày lại đem phòng để quần áo làm cho rối tung lên nhưng trong vali thì vẫn trống rỗng.

Đến công ty cũng để tâm. Tất cả đều là sự hưng phấn khi sắp được đi nghỉ với Phó Dĩ Diệu.

Ngồi lên xe của anh, cô bắt đầu nói không ngừng: ‘Anh cũng không nói với em sẽ đi đâu, hại em chả biết nên mang đồ như thế nào cho phù hợp.”

“Đưa em đến là được rồi, đồ mặc rồi cũng bị anh cởi ra thôi.”

Cái tên đàn ông này nói năng càng lúc càng trần trụi.

“Mới giữa trưa thôi. Anh mơ mộng cái gì thế?”

Phó Dĩ Diệu nghiêng đầu qua, cười nói: “Em cũng đâu có thoát được. Anh cũng không quan tâm trọng khâu này là ai chủ động trước đâu.”

Cố Nam Hề mặt đỏ tới tận mang tai, trừng anh: “Anh im miệng lại.”

Phó Dĩ Diệu nghiêng người qua, vuốt ve khóe miệng cô, giọng nói từ tính gợi cảm: “Muốn anh ngậm miệng lại thì nên dùng cách chứ.”

“Nhanh lái xe đi, không lại muộn giờ lên máy bay bây giờ.”

“Thì ra là Tiểu Hề gấp không đợi nổi rồi.”

“Anh còn nói?”

Phó Dĩ Diệu cười nhẹ: “Anh cũng gấp đến không muốn đợi nữa.”

Người mù đều có thể nhìn ra được anh gấp rồi thế nên đừng có cường điệu thế nữa được không?

Xe lái vào trang viên, Cố Nam Hề vừa đẩy cửa ra liền nghe được giọng nói của Thẩm Ấu Kỳ và Tô Ôn Du từ phòng khách vọng ra.

Cô thấy hai người thì sững sờ, quên mất trong khoảng thời gian này mọi người đều sẽ trở về đây.

“Tiểu Hề! Chúng ta đang bàn là năm nay đi đâu ăn tết? Con có chỗ nào muốn đi hay không?” Thẩm Ấu Kỳ vẫy vẫy tay với Cố Nam Hề.

Cố Nam Hề đi đến bên cạnh hai người, thấp giọng trả lời: “Không cần tính con vào đâu, con có hẹn rồi.”

“Có hẹn với ai thế?”

Cố Nam Hề đỏ mặt, Thẩm Ấu Kỳ hiểu ý cười cười: “Được rồi! Hiểu rồi! Cũng không cần tính cả A Diệu vào đúng chứ?”

“Vâng.” Cố Nam Hề lẩm bẩm: “Mọi người đi chơi vui vẻ.”

“Rốt cuộc đại sự cũng đã thành. Đợi qua năm nay chúng ta cũng nên bàn đến chuyện hôn lễ đi thôi.”

Cố Nam Hề cụp mắt: “Hai người cứ liệu mà thu xếp đi. Con lên thu dọn hành lý đây.”

“Còn xấu hổ à? Lúc trước thì bài xích hôn sự này, cuối cùng cũng nghĩ thông rồi.”

Cố Nam Hề về phòng. Trong đống quần áo bừa bộn trong phòng chọn đại mấy bộ đồ mùa hè.

Phó Dĩ Diệu nói là đi đảo, quần áo nặng nề không cần đem theo, đỡ nặng.

Đi đảo thì không thể thiếu áo tắm được. Nhìn các loại áo tắm đa dạng, trong mắt cô có chút giảo hoạt.

Cô lấy điện thoại ra chụp ảnh mấy bộ áo tắm, sau đó gửi qua wechat cho Phó Dĩ Diệu.

[Bổn tiên đã qua đời: Anh Phó! Muốn xem em mặc mấy bộ kia không?”

Đáp lại cô là một giọng nói: “Đều muốn xem.”

Cố Nam Hề giật mình xoay người lại thì thấy anh đang lười biếng đứng dựa cửa, khóe miệng nở nụ cười như có như không.

Vốn là định đùa giỡn anh một chút, bây giờ lại bị anh đùa ngược lại rồi.

Bên tai cô đỏ bừng, ra vẻ trấn tĩnh nói: “Mơ đẹp lắm.”

Anh nhàn nhã sải bước tiến lên, vẫn không quên đóng cửa.

Phòng để đồ đèn đuốc sáng choang, phủ lên vạn vật xung quanh một quầng sáng rực rỡ.

Anh đi đến trước mặt Cố Nam Hề, nói: “Nếu như vali em không bỏ được thì bên anh còn chỗ.”

“Không phải anh muốn em đem hết tất cả áo tắm đi đấy chứ?”

“Không phải em hỏi anh muốn xem em mặc mấy bộ kia không à? Mỗi bộ anh đều muốn nhìn.” Phó Dĩ Diệu cụp mắt nhìn cô, còn nói: “Tất nhiên nếu muốn mặc bây giờ để anh nhìn thì cũng được.”

“Ai bị điên mà mặc áo tắm ở trong nhà chứ?”

“À! Ra là em thích ở bờ biển mặc cho anh xem à.”

“Cái năng lực phân tích này của anh em cũng chịu rồi.”

Phó Dĩ Diệu gỡ hết tất cả áo tắm xuống, cho cô hai lựa chọn “Bỏ vào vali em hay vali anh?”

“Không cần phiền đến anh thế đâu.”

Thu dọn hành lý mất một tiếng. Nếu không phải do Phó Dĩ Diệu, cô còn có thể lề mề hơn một giờ nữa kìa.

Hai người kéo theo hành lý xuống lầu, tất cả mọi người đều ở trong phòng khách đều cười nhẹ nói: “Đi chơi vui vẻ nhé! Không cần phải về gấp đâu.”

Bị mọi người trêu ghẹo, Cố Nam Hề ngượng chín mặt.

Phó Dĩ Diệu nắm lấy tay cô, cảnh cáo nhìn mọi người.

**

Máy bay đáp xuống đã là mười giờ tối, xe đón họ về khách sạn, làm xong thủ tục đã là mười hai giờ.

Cố Nam Hề mơ mơ màng màng muôn ngủ. Phó Dĩ Diệu lấy áo ngủ từ trong vali ra, cúi người nói bên tai cô: “Em tắm trước hay anh tắm trước?”

Cô bỗng dưng tỉnh hẳn.

Đúng nha! Bọn họ bây giờ là ở chung một phòng.

Cố Nam Hề nhìn đánh giá xung quanh, là một căn hộ nguyên căn nhưng chỉ có một chiếc giường.

Phó Dĩ Diệu nhìn theo ánh mắt của cô, trầm giọng nói: “Muốn đổi phòng à?”

Cố Nam Hề nhìn anh: “Em bảo muốn thì anh sẽ đổi à?”

“Tất nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của em rồi.”

“Nói láo.”

Phó Dĩ Diệu cười khẽ: “Được rồi! Anh thừa nhận, anh chính là không định đổi.”

Cố Nam Hề liếc anh một cái: “Anh đợi đi, em đi tắm trước.”

Ánh đèn phòng tắm chiếu xuống gạch men sứ làm cảnh vật bên trong sáng chói đến lạ thường.

Đặt bản thân vào trong đó, có một cảm xúc ngượng không nói nên lời.

Xấu hổ đến nỗi ngón tay cởi áo cũng nhiễm chút đỏ hồng.

Cố Nam Hề tắm rửa mất nửa tiếng, sau đó phát hiện mình quên mang quần áo.

Đây quả thực so với việc đi vệ sinh không có giấy còn khó xử hơn!

Do dự một chút, cô đem khăn tắm mà khách sạn chuẩn bị quấn quanh người.

Trong gương phản chiếu hình ảnh cô mới tắm xong, da thịt trắng ngần lộ ra chút ửng hồng, chiếc khăn tắm ngắn ngủn chỉ che lại những nơi nhạy cảm lại lộ ra chút câu dẫn.

Cứ thế này mà ra ngoài thì thú tính của người đàn ông kia sẽ trực tiếp bùng phát mất.

Chắc là anh nghe được âm thanh trong phòng tắm đã ngừng được một lúc nên gõ cửa, nói: “Tiểu Hề, em có ổn không?”

Cố Nam Hề nhắm mắt lại sau đó đi đến mở cửa phòng tắm ra, thừa dịp Phó Dĩ Diệu chưa kịp thốt lên lời, cô đánh đòn phủ đầu: “Anh đừng nghĩ nhiều!”

Phó Dĩ Diệu sững sờ, sau đó nở nụ cười: “Em cảm thấy anh sẽ nghĩ gì?”

“Ai biết cái đầu óc đen tối này của anh nghĩ gì? Em chỉ là lúc vào quên mang quần áo vào thôi.”

Anh híp mắt chậm rãi đánh giá toàn thân cô, sau đó khàn giọng nói: “A, cho nên bên trong không mặc gì à?”

Cố Nam Hề đưa hai tay che ngực, đôi mắt mờ mịt hơi nước có chút hung dữ trừng anh: “Nói lời vô nghĩa, anh tắm nhanh đi.”

“Tiểu Hề, có phải em quá tin tưởng anh quá rồi không?” Phó Dĩ Diệu nhìn thẳng vào cô, khàn giọng, “Chúng ta ở cùng nhau đến đầu tiên, em lại mặc thành thế này?”

Cố Nam Hề đỏ mặt phản bác: “Đâu phải em cố ý! Em đang mơ ngủ vẫn chưa tỉnh, anh cũng không nhắc em lấy quần áo.”

PHó Dĩ Diệu nhìn cô: “Cho nên đều là lỗi của anh à?”

“Em đâu có nói như thế.” Cố Nam Hề lẩm bẩm nói.

Phó Dĩ Diệu tiến lên ôm cô vào trong ngực, giọng nói khàn khàn như là phát ra từ lồng ngực, rầu rầu nói: “Hề Hề! Anh cũng không phải là Liễu Hạ Huệ. Anh không chịu nổi dụ hoặc như thế đâu.”

Cố Nam Hề cụp mắt xuống, gương mặt nóng bừng lộ ra chút cảm xúc hoảng hốt: “Em cũng đâu có nghĩ thế.”

Cô cũng rất vô tội mà.

Phó Dĩ Diệu bống nhiên cúi xuống, hơi thở nặng nề pha tạp chút dục vọng hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át của cô.

Nụ hôn này như anh vậy, cường thế xâm lấn và càn quét giống như muốn nuốt cô vào bụng vậy.

Cố Nam Hề bị ép ngửa đầu. Mặc cho khí tức của anh từng chút từng chút ăn mòn cô để cả cơ thể cô đều thấm nhiễm hương vị của anh.

Khăn tắm quấn quanh người cô theo cử động của hai người mà lòng ra rồi rơi xuống. Lúc sắp rơi, Phó Dĩ Diệu kịp thời giữ được.

Nụ hôn nồng nhiệt qua đi, trong mắt anh bây giờ là dục vọng trần trụi, anh híp mắt nhìn cô.

Lông mi dài công lên, mặt như hoa đào, xinh xắn động lòng người. Trong đôi mắt còn có chút lúng túng khiến người ta không thể rời mắt.

“Đợi anh tắm xong.”

Cố Nam Hề bị anh hôn đến mơ màng, nghe thấy anh nói mới kịp hoàn hồn. Đang định mở miệng thì thấy tay anh đang đặt bên hông cô, cũng là nơi khăn tắm rơi xuống.

Cô trợn mắt nhìn thì thấy khe rãnh nửa ẩn nửa hiện của mình. Tình cảnh vốn đã nóng bỏng, bây giờ nhìn cảnh này còn khô nóng hơn.

Phó Dĩ Diệu khàn giọng nói bên tai cô: “Đợi anh?”

Cố Nam Hề đoạt lại khăn tắm từ trong tay anh, cúi đầu đi ra.

Cố Nam Hề lí nhí nói: “Anh vào đi.”

Phó Dĩ Diệu: “Anh tắm năm phút là xong.”

“Năm phút đồng hồ có thể tắm sạch không?” Cố Nam Hề thốt ra.

Nói xong lại cảm thấy mang hàm nghĩa khác, vội vàng bồi thêm một câu: “Em nói là toàn thân ý.”

Phó Dĩ Diệu cười: “Anh biết ý em là toàn thân, không có chỗ đặc biệt nào. Không cần phải nhấn mạnh một lần nữa đâu.”

Cố Nam Hề đẩy anh, lắp bắp nói: “Nhanh đi.”

Đợi Phó Dĩ Diệu đi vào phòng tắm, trên mặt cô mới hơi dịu lại. Cô nhìn vali hành lí, do dự có nên thay đồ ngủ không.

Thay hai không cũng đâu tránh khỏi vận mệnh được.

Nhớ tới ánh mắt đầy dục vọng kia của anh, mặt của cô càng đỏ hơn.

Chần chừ chấy giây, cô quyết định chui tọt vào trong chăn, sau đó còn càng che càng lộ mà tắt đèn đi.

Tối thiểu dưới tình huống không nhìn thấy gì sẽ không khẩn trương như vậy nữa.

Trong phòng mờ mờ tối, chỉ có chút ánh sáng yếu ớt hắt ra từ phòng tắm, Cố Nam Hè nằm trên giường mở to mắt nghe tiếng tim đập rộn.

Mãi đến khi tiếng nước chảy ở phòng tắm ngừng lại, cửa phòng tắm được mở ra.