Giống như thường ngày, Tiểu Hà bị hạ thể của chủ tử mình xuyên qua, chỉ là lần này tương đối dặc biệt, Tiểu Hà không khóc cũng không kêu to, càng nín thở, bởi vì y được người ta nói qua, quỷ thấy người là sợ, y sợ hô hấp của chính mình đem chủ tử ” Qủy hồn” chạy mất.

Nghe không được thở dốc cùng tiếng khóc, Đường Tự cảm giác thật không ý nghĩa, hắn đem ngón tay đưa đến cái mũi đang hô hấp rất yếu của Tiểu Hà, dò vào trong cái miệng hai hàng răng đang cắn chặt, đem ôn thân thể y lại nhìn thấy ngốc nô tài nước mắt chảy thành hàng, miệng cắn chặt mang một bộ dáng kiên cường. Nhìn đến nước mắt của ngốc nô tài, hạ thể Đường Tự liền sưng lên gấp bội.

Đường Tự ôm lấy Tiểu Hà, để chân y vòng tại bên hông mình, sau đó dùng hung khí hung hăng cắm vào.

Tiểu Hà dúi đầu vào lòng chủ tử, gắt gao ôm bờ vai của hắn. Hoàn toàn không để ý Đường Tự mỗi một lần trừu sáp mang vào trong thân thể mình từng đợt khí lạnh.

“Bình thường nhìn ngươi nhát như chuột, không nghĩ tới đôi khi lá gan còn rất lớn, ngươi không sợ ta hút khô dương khí của ngươi?”

“Không sợ, mệnh của nô tài là của ngài, người không chê nô tài là thái giám, dương khí ngài cứ lấy đi, chỉ cầu chủ tử hút no rồi mang theo nô tài cùng đi.”

Đường Tự đem đầu Tiểu Hà xoay ngửa ra, cắn miệng y một cái , sau đó mút  cho đến nó sưng tấy lên mới thôi.

“ Ngốc nô tài ngươi còn chưa phát hiện sao?”

“Chủ tử so với  trước kia dùng lực hơn, thân thể cũng lạnh hơn. Ô ô.”

“Ba.”

Một bàn tay của Đường Tự đánh một phát trên mông của ngốc nô tài kia.

“Ngốc chết ngươi, ta không nói đến mấy thứ này, ta hỏi ngươi,  cái thứ đó của ta trong thân thể ngươi là lạnh hay nóng?”

Tiểu Hà đưa tay sờ soạn phía sau, mò tới nhục côn cứng rắn như sắt nóng hầm hập của chủ tử, rồi sờ xuống cái túi phía dưới, nóng nóng, cái kia một nửa bên trong người y một nửa nằm bên ngoài, âm ấm ướt nhẹp phía trên lại có nhịp đập, rốt cuộc Tiểu Hà không hiểu ngơ ngác nhìn chủ tử của mình.

Tiểu Hà xác định chủ tử của mình không có chết.

“Ngốc nô tài ngươi, ta nếu chết thật, như thế nào còn trêu đùa ngươi.”

“Ô ô.”

Tiểu Hà biết chủ tử mình còn sống, kích động khóc rống lên, Đường Tự một phen bưng kín miệng y, hạ thể đột nhiên hướng thẳng tắp, đem tinh hoa của chính mình bắn vào trong thân thể Tiểu Hà, sau đó đem y ném xuống đất, chính mình từ trong hạ thể Tiểu Hà rút ra nam vật màu tím nhét vào miệng Tiểu Hà để ngăn chặn tiếng khóc của y.

“Không cho khóc thành tiếng, nô tài chết bầm muốn ta chết a.”

“Ân.”

Tiểu Hà trong miệng ngậm chính nam vật cực đại của chủ tử gian nan lắc đầu.

“Vậy thì đừng khóc lớn tiếng như vậy. Ngươi nghe ta nói, ta giả chết để lừa gạt mọi người thôi nhưng nơi này cũng không thể ở lâu, cách nơi này một khoảng đường có sẵn một chiếc xe ngựa, chúng ta đến biên cảnh đi. Ngươi sau này không được gọi ta là chủ tử mà phải gọi lão gia. Ta dùng tên giả Thăng Hoa, còn ngươi tên Thăng Tế, tùy tùng của ta, nhớ chưa?”

“Ân.”

Tiểu Hà gật gật đầu.

“Nhìn xem bốn phía, công chúa đang nhìn chúng ta, tổ tiên Đường gia ta đang nhìn chúng ta.”

“Ân!” Ngay lập tức Tiểu Hà phun ra thứ trong miệng, nghiêng đầu nhìn liền thấy mộ bia của công chúa đang ở sau lưng y, bốn phía đều là liệt tổ liệt tông Đường gia.

“Sợ cái gì, là công chúa lúc trước có lỗ với chúng ta,, hơn nữa dưới lòng đất nói không chừng nàng đang cùng người nào đó tiêu dao, ta muốn cho nàng xem, về phần tổ tiên,Tiểu Hà đến đây dập đầu mấy cái .”

Đường Tự ấn đầu Tiểu Hà dập đầu về bốn phía.

“Tôn tử bất hiếu Đường Tự, hôm nay ở chỗ này cáo biệt mọi người, xin tổ tiên phù hộ chúng ta đến đất khách quê người có thể lạc địa sinh căn , tất cả đều thuận lợi , cũng đừng trách tôn tử không tìm cháu cho mọi người, các vị tổ tiên cũng thấy đấy, tôn nhi chỉ thích ăn Tiểu Hà, muốn giữ y bên người, còn tốt hơn lấy một điêu ngoa công chúa vào cửa khiến cả nhà bất an. Tiểu Hà, tới đây nói cùng tổ tiên ngươi sau này đều nghe theo lời ta, muốn cùng ta sống nương tựa lẫn nhau.”

“Chủ tử, đây là?”

“Kêu ngươi nói thì cứ nói, đâu cần ngươi tới đây nói nhảm nhiều như vậy? Như thế nào?  Không muốn?”

“Nô tài nói.”

Tiểu Hà đáng thương tại trước mặt tổ tiên Đường gia phát thệ xong liền bị Đường Tự kéo lên xe ngựa.

Xe ngựa nửa đêm liền ra khỏi cửa thành, lúc này Tiểu Hà nhớ tới cái gì đó.

“Chủ tử, tổng quản đem ta bán cho người khác , ngày mai người ta đi đòi người, Đường gia không giao người có ổn không?”

“Đem ngươi bán, ngươi còn vì bọn họ mà lo lắng?”

“Nhưng là khế bán thân của nô tài.”

Đường Tự từ trong ngực rút ra khế bán thân của Tiểu Hà đung đưa.

“Ngươi nhìn đây là cái gì? Ngươi muốn theo chủ tử khác cũng phải đợi ta chết cái đã.”

“Ngài chính là Thăng đại gia?”

“Ngươi ngốc như lừa vậy.”

Đường Tự đẩy ngã Tiểu Hà xuống sàn xe, nếu không phải nơi này quá chật hẹp thật muốn cho y thêm mấy đá

“Hì hì.”

Chỉ thời điểm này Tiểu Hà, không đúng phải gọi là Thăng Tế mới đúng, ngốc nô tài kia còn đang cười

TTrạng Nguyên nhân trung chi long ( rồng trong loài người) , là rồng đáng lẽ nên có cuộc sống tiên hoạt ( sinh hoạt, cuộc sống như tiên) , thế nhưng rồng chỉ vì một tế phẩm mà tình nguyện không để lại dấu vết cùng tin tức, không biết là nên xem số kiếp hay là vận khí, rồng có hỏa khí, tế phẩm chỉ là một vật quê mùa, hai người một nhà cũng tính là hòa thuận

Vài năm sau cũng chỉ có vài người có thể nhớ, Đường gia mở hiệu sách vài năm trước có một vị đại quan, hắn từ trong kinh thành mang về một vị thái giám gọi là Tiểu Trúc Tử, đại gia vừa mới mất đã bị người Đường gia bán cho người tỉnh ngoài, vị tổng quản Đường gia oan uổng mà thành người xấu.

Hiện tại viện Đường gia bán tranh của đại họa gia ( họa sĩ) Đường Sinh Hoa, mấy năm nay ngược lại mà chậm rãi đi lên, Đường gia cũng không có ý định hồi phục, hơn nữa bọn tiểu bối Đường gia dần đã trưởng thành, mà vị đại thiếu gia này càng giống bá phụ của y năm đó, hơn nữa giống nhau cũng mang theo một ngốc nô tài bên người. Không sợ Đường gia không phát tài.

[ Toàn văn hoàn ]