Edit: Yuuki Titan

Đường Tục thông cảm ca ca ‘Khó xử’, tuy nói việc này cũng thực vội vàng nhưng hắn ( Đường Tục)cũng chỉ có thể hảo hảo mà đáp ứng.

“Đại ca, tiểu đệ không nên nhắc tới tâm sự của ngươi, chuyện cưới vợ, tiểu đệ sẽ đồng ý, tiểu đệ đem hai bức tranh này trở về để hảo hảo mà xem rồi sẽ cho ngươi một đáp án.”

“Tục đệ a, không cần phiền toái, huynh đệ chúng ta cũng đã thật lâu không nói chuyện phiếm đi, không bằng ngươi ở tại quý phủ mấy ngày đi. Hai bức họa này, nhìn thêm mấy ngày thì sẽ chọn được, có nghi vấn gì, đại ca cho người đến tìm ngươi nói đáp án a.”

“Cũng tốt, tiểu đệ thực sự cũng có chút phân vân, muốn đại ca góp ý một chút. Thời gian không còn sớm, tiểu đệ không quấy rầy  , đại ca vì việc của tiểu đệ mà đã vất vả, đại ca hãy hảo hảo nghỉ ngơi đi.”

Đường Tục nhìn đại ca vừa rồi nói đến chỗ thương tâm, bộ dáng liền ảm đạm mà rơi lệ, cho nên phải cho hắn chút ít thời gian để ổn định lại suy nghĩ cùng cảm xúc, vì thế biết lễ mà lui ra.

Đường Tục vừa mới đi ra ngoài. Ánh mắt Đường Tự liền thay đổi.

“Muốn cùng ta đùa giỡn, ngươi còn kém lắm, đừng quên ngươi từ nhỏ là do ta dạy dỗ  ,”

Ánh mắt Đường Tự chuyển đến người Tiểu Trúc Tử.

Tiểu Trúc Tử đang nhìn chằm chằm chủ tử nhà y có thay đổi sắc mặt hay không, vừa rồi, những lời nói của chủ tử đều đã gạt mọi người, nếu không phải cùng chủ tử trải qua những chuyện này, cũng sẽ tưởng rằng chủ tử cùng công chúa thương yêu nhau đến cỡ nào, chủ tử vừa rồi còn mang bộ dáng ảm đạm muốn khóc, nhị thiếu gia vừa rời khỏi, chủ tử như thế nào liền nở nụ cười? Hơn nữa y cũng đã rất quen thuộc bộ dáng này, tính kế người khác xong tâm tình liền tốt mà nở nụ cười.

Tiểu Trúc Tử ngốc ngốc nhìn chủ tử nhà y, trong lòng bắt đầu cảm thương nhị thiếu gia, y là trực tiếp bị khi dễ, còn nhị thiếu gia là âm thầm bị lừa, dường như đáng thương thêm một chút a ~

“Ngốc nô tài, nhìn ta chăm chú thế làm gì?”

“Xem chủ tử.”

“Có phải hay không cảm giác nhị thiếu gia nhà ngươi thực đáng thương a?”

“Ân.”

Tiểu Trúc Tử đầu tiên là gật đầu, rồi sau đó nhìn đến chủ tử nhà y sắc mặt nhanh chóng đen xuống liền cực lực lắc đầu phủ nhận, đáng tiếc là đã không còn kịp rồi.

Đường Tự xác nhận cửa phòng mình đã đóng kỹ, đi tới kéo tóc ở phía sau của Tiểu Trúc Tử .

“Nghe, nếu người muốn đi đến trước mặt gia nhân nhà ta nói xấu ta, làm hư hình tượng của ta, ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết, hơn nữa ngươi nói cũng sẽ không có ai tin, nếu ngươi đã giúp ta lừa người khác lâu như vậy, vậy thì giúp ta lừa luôn lần cuối này đi, huống chi ta giúp hắn cưới vợ sinh con cũng không phải hại hắn, hắn là đệ đệ ruột của ta, ngốc nô tài ngươi suy nghĩ cái gì?”

“Nô tài sẽ không nói.”

Tiểu Trúc Tử biết sự tình bại lộ, sẽ liên lụy rất nhiều người, đầu của y cũng khó có khả năng mà giữ lại được, lại nghĩ đến lời chủ tử nói, y có thể lừa người khác lâu như vậy mà không có sơ hở, chính mình cũng khó thoát khỏi trách nhiệm, nói cách khác y là đồng lõa, tố cáo chủ tử là tố cáo chính mình. Nghĩ đến chính mình cũng rất xấu a. Rất sợ chết, vừa nhát gan lại sợ phiền phức mới tạo ra cục diện hiện tại.

Nghĩ đến người sắp được lấy là Nhị phu nhân, còn có sẽ nhập vào hủ ( bình tro cốt  , hãy hiểu nó theo nghĩa sâu xa)Nhị thiếu gia, hoàn cảnh của bọn họ có hơn phân nữa là do sai lầm của y, Tiểu Trúc Tử trong lòng có cảm giác áy náy muốn xin lỗi mọi người.

Mới nói áy náy, nước mắt Tiểu Trúc Tử liền chảy xuống.

“Làm sao? Ta kéo làm đau da đầu sao? Vỗ vỗ có thể hay không tốt hơn một chút?”

Đường Tự tưởng chính mình mạnh tay làm đau y, vì thế buông tay kéo tóc y .

“Không phải, là trong lòng nô tài có thẹn.”

“Ha ha ha, ngươi có thẹn, hãy nghĩ một chút đi, chủ tử nhà ngươi là chủ mưu, ta cũng không có gì, ngươi áy náy cái gì a. Ngoan, không khóc, ta nói không cho khóc!”

Đường Tự an ủi vô dụng, ngược lại mệnh lệnh lại có hữu dụng, vừa nói xong, tiếng khóc của Tiểu Trúc Tử liền ngừng lại, chỉ là ở khóe mắt có vài giọt nước mắt giống như không rơi hết mà treo ở chỗ đó.