*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cơ Hoàng
Lâm Bạch Dư mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt của nàng chính là chiếc màn màu xanh xám như bầu trời mới tạnh mưa vậy. Khác với chiếc màn làm từ vải Yên La mềm mại, nhìn từ xa giống như sương khói của Lâm Bạch Xu, màn ở phòng của nàng được dệt từ những sợi đay tầm thường, trông rất là thô ráp. Thậm chí nó còn không cả bằng cái màn treo ở hiện đại của nàng nữa.
Liễu Nguyệt thấy trong phòng có tiếng động thì bưng chậu rửa mặt vào. Sau khi hầu hạ Lâm Bạch Dư mặc quần áo với rửa mặt chải đầu xong, Lâm Bạch Dư ngồi vào trước bàn trang điểm. Liễu Nguyệt nhanh chóng giúp nàng chải đầu và vấn một cái búi tóc. Liễu Nguyệt lấy một chiếc trâm vàng định cài lên đầu Lâm Bạch Dư thì bị Lâm Bạch Dư ngăn cản.
“Đừng cài, nặng lắm. Dùng một đóa hoa lụa là được.” Lâm Bạch Dư nói.
“Nhưng vậy thì đơn điệu quá...”
“Ta thấy thoải mái là được.”
“... Vâng.” Liễu Nguyệt đi theo Lâm Bạch Dư từ nhỏ, biết rất rõ tính cách của Lâm Bạch Dư. Ba năm trước, không biết tiểu thư nhà mình đã gặp phải chuyện gì, tính cách đột nhiên thay đổi. Hiện giờ tiểu thư rất kiên định, nói một là một, sẽ không nói hai. Tuy rằng nhìn qua thì tiểu thư vẫn nhu nhu nhược nhược, nhưng hiện tại Liểu Nguyệt cũng không dám làm trái ý của tiểu thư nhà mình.
Tiểu nha hoàn Dịch Kỳ vui rạo rực xách theo hộp đồ ăn đến, hớn hở nói với hai người: “Nhị tiểu thư, Triệu quản sự dẫn vài người tới xây nhà bếp giúp chúng ta. Về sau thì sân của chúng ta cũng được ăn đồ ăn nóng rồi.”
Liễu Nguyệt duỗi đầu ngón tay ấn lên trán Dịch Kỳ: “Con bé này, chỉ biết nghĩ đến đồ ăn thôi.”
Dịch Kỳ che cái trán của mình lại, phồng má lên và nói: “Muội có nghĩ đến đồ ăn đâu, muội chỉ mừng cho nhị tiểu thư thôi. Cứ ăn đồ lạnh mãi như vậy không tốt cho dạ dày của nhị tiểu thư.”
“Hóa ra tiểu nha đầu này cũng biết ăn món ăn lạnh không tốt cho dạ dày cơ đấy. Có tiến bộ!” Liễu Nguyệt cười nói.
Dịch Kỳ kiêu ngạo hừ một tiếng: “Đương nhiên, sau này muội còn phải tiếp nhận công việc của tỷ tỷ mà. Chờ sau này tỷ gả cho người ta thì sẽ đến lượt muội hầu hạ tiểu thư. Sao muội có thể không tiến bộ được chứ?”
“Nha đầu thối, muội đang nói bậy cái gì đấy? Xem ta có xé rách cái miệng của muội ra không.” Liễu Nguyệt đỏ mặt, tiến lên nhéo miệng Dịch Kỳ. Dịch Kỳ vội vàng tránh né, hai người cứ thế làm náo loạn ở trong phòng.
Lâm Bạch Dư mỉm cười nhìn hai người họ đang đùa giỡn. Tuy Dịch Kỳ vẫn chưa được Lâm Bạch Dư nhận định, nhưng cũng đã bị Lâm Bạch Dư khảo sát suốt một năm. Lâm Bạch Dư vẫn khá vừa lòng với cô bé, cũng sắp chuẩn bị kéo cô bé về phe với mình.
Lâm Bạch Dư đi tới bàn cơm rồi ngồi xuống. Liễu Nguyệt với Dịch Kỳ thấy vậy thì cũng không đùa giỡn nữa. Cả hai lập tức đi đến, mở hộp ra bày đồ ăn lên bàn. Thức ăn cũng đã nguội lạnh, bánh bao thịt bị nguội khá khó ăn. Lâm Bạch Dư chỉ ăn một cái cuộn chỉ bạc(1) và uống một bát cháo thì đã buông đũa xuống. Liễu Nguyệt cũng nhanh chóng ăn qua bữa sáng rồi theo Lâm Bạch Dư ra ngoài.
Hầu phủ có mời nữ tiên sinh tới dạy các tiểu thư cầm kỳ thư họa, “Nữ tứ thư” và thêu thùa. Nơi dạy học là Đột Bích sơn trang, cách Hành Vu Uyển của Lâm Bạch Dư khá xa. Hành Vu Uyển, cái tên này không phải do Lâm Bạch Dư đặt ra, mà do chính Lâm Bạch Xu - đại tiểu thư Lâm gia lấy. Cô ta đặt tên cho nơi ở của mình là Tiêu Tương Quán, đặt tên cho nơi ở của tam tiểu thư với tứ tiểu thư là Thu Sảng Trai và Ngẫu Hương Tạ. Ngoài ra, nơi ở của đại thiếu gia cũng được đặt tên là Di Hồng Viện còn của nhị thiếu gia là Tử Lăng Châu. Một số nơi khác cũng được đặt tên như Đạo Hương Thôn, Ao Tinh Khê Quán, Đột Bích sơn trang, Noãn Hương Ổ, Đình Lô Tuyết, Chuế Cẩm Lâu, Hồng Hương Phố, Thấm Phương Đình, Tích Thúy Đình các thứ. Lúc trước Lâm Bạch Dư nghe tin còn tưởng rằng nơi ở của mình sẽ là Đại Quan Viên*.
(*Lộng lẫy, tươi đẹp)
“Sao Nhị tỷ tỷ tới sớm như vậy? Trông sắc mặt của tỷ có vẻ không tệ nha? Xem ra chuyện của Chu di nương cũng không ảnh hưởng gì đến tỷ mấy.” Lâm Bạch Dư vừa vào Đột Bích sơn trang đã nghe được thấy một giọng nói quái gở. Người vừa nói câu đó là Lâm Bạch Quyên, tứ tiểu thư của Lâm gia. Lâm Bạch Dư liếc mắt qua thì chỉ thấy Lâm Bạch Quyên đang trừng mắt với mình, khuôn mặt cô ta hiện đầy vẻ ghen ghét. Ngẫm lại là hiểu thôi, Chu di nương bị đuổi ra khỏi phủ, còn nàng thì chẳng hề bị ảnh hưởng gì, lại còn bị được phép xây một phòng bếp nhỏ ở tiểu viện của mình nữa. Lâm Bạch Quyên ghen ghét cũng phải.
Nhìn lướt qua chung quanh, phát hiện đại tiểu thư Lâm Bạch Xu vẫn chưa tới. Lâm Bạch Dư hơi chán ghét nói: “Chu di nương phạm lỗi, bị phụ thân và mẫu thân đuổi ra phủ thì liên quan gì tới ta? Tại sao ta phải chịu ảnh hưởng?”
Lâm Bạch Quyên kêu lên: “Nhưng đó là mẹ ruột của ngươi!”
Lâm Bạch Dư đáp lại hời hợt: “Mẫu thân của ta là phu nhân.”
“Đúng là một tên vua nịnh nọt. Vì lấy lòng phu nhân mà ngay cả mẹ ruột của mình cũng không chịu nhận. Cũng đúng thôi, ngày thường ta còn chẳng thấy tỷ hiếu thảo với Chu di nương chút nào, chẳng khác gì một con bạch nhãn lang*.” Lâm Bạch Quyên khinh thường nói, “Dù tỷ có phủ nhận thế nào thì Chu di nương vẫn mãi mãi là mẹ ruột sinh ra tỷ mà thôi. Ha ha, nhị tỷ, hiện tại tỷ chính là con của một tiện thiếp phạm sai lầm, thân phận còn thấp hơn so với trước kia, lại càng không thể so sánh với bọn ta. Về sau nhìn thấy ta thì nhớ né xa ta ba thước.”
(*Bạch nhãn lang: Sói mắt trắng, cụm từ này được dùng để chỉ những kẻ vô ơn, thậm chí là lấy oán báo ơn.)
“Nói bậy, đều là con gái của phụ thân, làm gì có chuyện phân cao thấp.” Người nói câu này không phải Lâm Bạch Dư, mà là Lâm Bạch Xu vừa mới bước vào. Lâm Bạch Xu cau mày, khuôn mặt đầy sự tức giận. Sau khi đã biết thân phận thật sự của mình, lời mà Lâm Bạch Quyên vừa nói đã chọc thẳng vào chỗ đau của Lâm Bạch Xu.
“Tứ muội, muội không tôn trọng trưởng tỷ, phạt muội trưa nay không được ăn điểm tâm.” Lâm Bạch Xu lườm Lâm Bạch Quyên. Chu di nương là mẹ ruột của Lâm Bạch Xu, mặc dù “con gái của tiện thiếp” mà Lâm Bạch Quyên nhắc đến là Lâm Bạch Dư, nhưng Lâm Bạch Xu vẫn chột dạ. Sau đó Lâm Bạch Xu sẽ không ngừng liên tưởng tới chuyện của mình, cảm thấy Lâm Bạch Quyên đang châm chọc mình.
“Dựa vào cái gì?” Lâm Bạch Quyên không phục. Tại sao Lâm Bạch Xu lại bảo vệ tiện nhân Lâm Bạch Dư kia mà trừng phạt mình? Người cổ đại một ngày chỉ ăn hai bữa sáng tối, buổi trưa mà đói cũng chỉ có thể ăn điểm tâm lót dạ. Lâm Bạch Xu cắt điểm tâm của mình, chẳng phải là bắt mình phải chịu đói sao?
“Dựa vào ta là đại tiểu thư của Lâm phủ, là đại tiểu thư con vợ cả. Đương nhiên là ta có quyền xử trí một thứ muội phạm sai lầm rồi.” Lâm Bạch Xu lạnh lùng nói.
“Ta không sai, Lâm Bạch Dư chính là con gái của tiện thiếp!” Lâm Bạch Quyên tức giận đến mức không thèm lựa lời, hét to.
“Gọi thẳng tên trưởng tỷ, không tôn trọng trưởng tỷ, cắt cả điểm tâm ngày mai.”
“Không công bằng, tỷ không thể làm vậy với ta được!” Lâm Bạch Quyên rống giận.
“Nếu muội cảm thấy không công bằng, vậy thì cứ tìm mẫu thân và phụ thân đi, xem bọn họ nói muội đúng hay là ta đúng.” Lâm Bạch Xu ác ý kiến nghị. Nếu Lâm Bạch Quyên ngu ngốc đến nỗi đi tìm Lâm Quân Hạo và Lâm phu nhân, Lâm Bạch Xu dám đảm bảo, với tâm trạng lúc này của hai người, chắc chắn Lâm Bạch Quyên sẽ xui xẻo.
“Ta, ta...” Lâm Bạch Quyên cũng biết ở trong lòng Lâm Hầu gia và Lâm phu nhân, địa vị của mình không thể so với Lâm Bạch Xu. Cô ta cũng chỉ có thể tức giận với Lâm Bạch Xu, cuối cùng chỉ ngồi xuống mà căm giận không thôi.
Lão tam Lâm Bạch Thiền rụt cổ, vốn dĩ ả cũng định gây sự với Lâm Bạch Dư, nhưng nhìn thấy kết cục của Lâm Bạch Quyên, ả quyết định im lặng. Không nhất thiết phải gây sự với Lâm Bạch Dư vào lúc này, chờ Lâm Bạch Xu đi rồi lại bắt nạt Lâm Bạch Dư cũng không muộn.
Lâm Bạch Xu hít sâu một hơi, liếc một cái nhìn Lâm Bạch Dư với vẻ mặt phức tạp, nói: “Nhị muội muội, hai ngày nữa Văn An Trưởng công chúa sẽ tổ chức tiệc ngắm mai, muội đi cùng ta chứ?”
Lời vừa ra khỏi miệng lại kéo thêm sự hâm mộ lẫn ghen tị của Lâm Bạch Thiền và Lâm Bạch Quyên đối với Lâm Bạch Dư.
Không phải ai cũng có tư cách đến tham dự yến hội của Văn An trưởng công chúa. Chỉ đích nữ và con vợ cả của quan viên tứ phẩm trở lên mới có tư cách tham dự. Con vợ lẽ và thứ nữ gần như không có tư cách tham gia.
“Không cần đâu, đa tạ đại tỷ.” Lâm Bạch Dư trực tiếp cự tuyệt cái kiến nghị đang kéo thêm giá trị cừu hận cho mình kia. Cũng nhọc lòng Lâm Bạch Xu nghĩ ra được trò này. Bảo một thứ nữ như nàng đi tham gia tiệc ngắm mai mà chỉ có đích tử, đích nữ mới có thể tham gia, cô ta định kéo nàng đến làm cái bia ngắm cho người ta cười nhạo sao?
“Không đi thì thôi.” Lâm Bạch Xu cảm thấy Lâm Bạch Dư đúng là không biết phải trái. Vì Lâm Bạch Xu cảm thấy có chút áy náy nên mới giúp Lâm Bạch Dư một phen, muốn kéo cô ta vào vòng quý nữ của kinh thành. Hay là Lâm Bạch Dư ghi hận mình đoạt thân phận của cô ta? Chẳng lẽ cô ta đang nghĩ cách trả thù mình? Ừ, về sau để ý Lâm Bạch Dư một chút. Tuy Lâm Bạch Xu không tin một thứ nữ cổ đại kiến thức hạn hẹp như vậy có bản lĩnh gì có thể đối phó với mình, nhưng trong những quyển truyện trạch đấu cũng nhắc tới rất nhiều thủ đoạn khó lường trong hậu trạch rồi. Có khi một quân cờ mờ nhạt cũng có thể ám toán nhân vật chính. Mình vẫn nên đề phòng một chút mới được.
Nghe thấy Lâm Bạch Dư cự tuyệt Lâm Bạch Xu, Lâm Bạch Thiền với Lâm Bạch Quyên đều thở phào. Nhưng ngay sau đó, nghĩ đến chuyện Lâm Bạch Xu mời Lâm Bạch Dư mà không mời hai người họ, hai người này lại càng khó chịu. Ánh mắt họ nhìn Lâm Bạch Xu với Lâm Bạch Dư sắc lẹm như dao vậy.
Đúng lúc này thì nữ tiên sinh đến. Vị nữ tiên sinh này tên là Phùng Hi Xuân, vốn là nữ quan ở trong cung. Sau khi xuất cung, vì không muốn làm bản thân uất ức mà gả cho người đàn ông không bằng mình, Phùng tiên sinh đã tự chải đầu làm nữ tiên sinh dạy dỗ các khuê nữ và thiên kim. Bản thân Phùng Hi Xuân cũng rất có tài hoa, cầm kỳ thư họa không gì không biết. Trước khi tiến cung thì bà cũng đã có một chút tài danh, thừa sức dạy dỗ bốn vị, à không, là ba vị thiên kim Hầu phủ. Lâm Bạch Xu không được tính trong số đó. Người ta ba tuổi đã có thể làm thơ, câu thơ mà Lam Bạch Xu làm ra còn tốt hơn cả những nhà nho nữa. Vì vậy, trong phương diện làm thơ, Phùng tiên sinh không có tư cách chỉ đạo Lâm Bạch Xu. Cũng may là vẫn còn những mặt khác mà Phùng tiên sinh có thể dạy dỗ Lâm Bạch Xu. Ngoại trừ việc học cầm kỳ thư họa với Phùng tiên sinh ra, cả bốn người còn phải học tập một ít quy củ trong cung, lo trước khỏi hoạ. Đặc biệt là Lâm Bạch Xu, người của Lâm gia đều cho rằng Lâm Bạch Xu quá ưu tú, chỉ có người của hoàng gia mới có thể xứng đôi với cô ta.
Phùng tiên sinh nhìn lướt qua Lâm Bạch Thiền, Lâm Bạch Quyên mặt mày khó chịu, lại nhìn vẻ mặt không hài lòng của Lâm Bạch Xu, cuối cùng tầm mắt dừng ở gương mặt bình tĩnh của Lâm Bạch Dư, lòng thầm thở dài một tiếng. Đáng tiếc một cô gái xuất sắc như Lâm Bạch Dư lại chỉ có thân phận là thứ nữ, hơn nữa không thể không giấu dốt để giảm bớt phiền toái. Đúng vậy, trong bốn tỷ muội này, Phùng tiên sinh xem trọng Lâm Bạch Dư hơn cả. Người ở bên ngoài đều nghĩ Lâm Bạch Xu là nữ tử xuất sắc nhất kinh thành, tất cả những bài thơ cô ta làm đều là tác phẩm xuất sắc có thể truyền lưu muôn đời, là tài nữ trong tài nữ. Nhưng mà ánh mắt của Phùng tiên sinh ngày ngày tiếp xúc, dạy dỗ tri thức cho bốn tỷ muội Lâm gia này càng sáng hơn một chút. Phùng tiên sinh phát hiện đúng là những bài thơ của Lâm Bạch Xu rất bất phàm, nhưng điều khiến bà cảm thấy kỳ quái là dù những bài thơ này do chính Lâm Bạch Xu viết ra, thế nhưng lại có những ý mà chính Lâm Bạch Xu cũng không giải thích được. Điều này khiến cho Phùng tiên sinh hoài nghi là có người viết thay Lâm Bạch Xu. Do đó Phùng tiên sinh cũng đã âm thầm quan sát một năm, phát hiện những bài thơ đó thật sự do Lâm Bạch Xu viết thì mới buông chuyện này xuống. Mà ngoại trừ phương diện làm thơ điền từ này ra, Lâm Bạch Xu cũng không am hiểu những mặt khác. Lâm Bạch Xu viết chữ không bằng Lâm Bạch Thiền, họa không bằng Lâm Bạch Quyên. Về phương diện cầm thì cả ba cũng không hơn kém nhau nhiều, nhưng Lâm Bạch Xu lại biết một số ca khúc mới lạ duyên dáng, đương nhiên sẽ thắng các tỷ muội một bậc.
_____________________________________
Chú thích:
(1) Cuộn chỉ bạc - Yin si juan (tiếng Trung: 银丝卷, nghĩa đen là "cuộn chỉ bạc")
Đây là một loại đồ ăn nhẹ truyền thống, cũng là món ăn nhẹ nổi tiếng ở khu vực Bắc Kinh và Thiên Tân. Cuộn lụa bạc được biết đến với sự khéo léo tinh xảo của người làm và lớp bọc bên trong của chúng được phủ bằng các sợi bạc. Ngoài việc hấp, nó cũng có thể được nướng trong lò cho đến khi vàng nâu và có mùi thơm. Nó thường được phục vụ trong một bữa ăn hoặc tiệc nhẹ. Cuộn lụa bạc có màu trắng, mềm và ngọt ở đầu, có hương vị vô tận.
Ảnh: Cuộn chỉ bạc, cuộn lụa bạc
| | |
| Tập tin gởi kèm:...81ca0242ac110003.jpg [ 29.48 KiB | Đã xem 82 lần ] |