Edit: Cơ Hoàng

Người trẻ tuổi đi vào nhà, thím Chu giúp việc đi tới: “Bân thiếu về rồi à? Cơm xong rồi, cậu lên lầu thay quần áo đi, rồi xuống ăn cơm.”

“Cảm ơn thím Chu.” Người trẻ tuổi, cũng chính là Lý Duy Bân, chủ tịch của Thiên Ca giải trí, gật đầu với thím Chu, cất bước lên lầu hai.

“Ấy, Bân thiếu.” Thím Chu nhớ tới gì đó, lập tức gọi Lý Duy Bân lại, “Bân thiếu, lúc tôi giặt quần áo, thấy trong túi của cậu có một tấm vé số chưa cào.”

Nói xong, thím Chu móc tấm vé trong túi áo mình ra đưa cho Lý Duy Bân, thầm buồn cười, Bân thiếu có tiền như vậy mà còn mua vé số! Thật đáng yêu.

“Vé số?” Lý Duy Bân không nhận lấy vé số, khó hiểu nói, “Cháu đâu có mua vé số?”

Thím Chu cũng hoang mang: “Nhưng tôi lại thấy tấm vé số này trong túi áo của cậu.”

Lý Duy Bân: “...”

Hắn nhớ lại ngày mùng hai tết, xe hơi của hắn suýt đâm vào hai cô gái, lúc ấy trong tay họ đang cầm một chồng vé số, chắc là khi hắn đỡ cô gái nhỏ tuổi hơn đứng dậy, tấm vé đã rơi vào trong túi áo hắn.

Lý Duy Bân nhận vé số: “Đưa cháu đi, là của người khác để rơi vào túi của cháu.”

Cầm vé số lên lầu, chắc không thể trả lại vé số cho chủ nhân của nó rồi. Hắn không biết chủ nhân của nó là ai, hơn nữa một tấm vé số chỉ hai đồng, mất rồi chủ nhân của nó cũng sẽ không để ý. Lý Duy Bân ném vé số lên bàn làm việc, thay một bộ quần áo thoải mái xuống lầu ăn cơm. Cơm nước xong về phòng xem văn kiện, lại nhìn thấy vé số. Lật qua lật lại tấm vé số một hồi lâu, Lý Duy Bân lấy một đồng tiền xu ra, cào phần trúng thưởng.

Ngọa tào[1]! Đây là giải nhất? TV bốn mươi inch? Là vận may của hắn hay là của cô bé kia?

[1]Ngọa tào: Một câu chửi tục ở Trung Quốc.

Lý Duy Bân trợn mắt há hốc mồm, hắn quyết định nếu có duyên gặp lại, hắn sẽ trả tờ vé số này cho người ta. Dù sao hắn cũng không thiếu tiền, nhưng xem cách ăn mặc của cô bé kia, gia cảnh chỉ bình thường, với cô bé thì chiếc TV bốn mươi inch này là một giải thưởng lớn.

...

Mua được đàn violon, tâm trạng Lâm Bạch Dư vô cùng thoải mái, khẽ hát vu vơ, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng về nhà. Đi trên đường, thấy một chiếc xe ba bánh bán chuối Hải Nam, Lâm Bạch Dư mua sáu cân, chia ra ba cái túi.

Về đến nhà, Lâm Bạch Dư cất đàn violon và hai túi chuối, xách một túi sang gõ cửa nhà bà Từ. Gõ hai cái, Lâm Bạch Dư tự mở cửa đi vào. Đến nhà bà Từ, nàng có thể tự nhiên như ở nhà mình.

Bà Từ đang xem TV, thấy Lâm Bạch Dư đi vào, vẫy tay gọi nàng ngồi cạnh mình cùng xem TV. TV đang chiếu một gameshow, ba người dẫn chương trình (MC) và ba khách mời chia đội tiến hành thi đấu, chỉ để thắng được hai bát mì chua cay.

Lâm Bạch Dư thấy cảnh MC và khách mời kéo chân tạo chướng ngại cho đôi khác rất hài hước, cảm thấy rất thú vị, hỏi bà Từ: “Bà Từ, đây là chương trình gì ạ?”

“À, chương trình này tên là ‘Mỹ Thực Xông Lên’, do ba MC dẫn theo khách mời đi tìm kiếm các món ăn ngon và giới thiệu tỉ mỉ về văn hóa ẩm thực trên khắp cả nước, hay lắm, chiếu vào tám giờ tối thứ bảy hàng tuần trên đài thủ đô, chiếu lại vào trưa hôm sau.” Bà Từ cười ha hả chỉ vào nữ MC thanh tú dáng người xinh đẹp trên màn hình nói, “Bà thích cô bé tên Mạnh Li này nhất, trông thì gầy gầy yếu yếu, nhưng sức ăn khá tốt. Mỗi lần nhìn cô bé ăn gì đó, bà lại muốn ăn.”

Lâm Bạch Dư ăn cơm trưa cùng bà Từ, hai người vừa ăn cơm vừa xem “Mỹ Thực Xông Lên”. Lâm Bạch Dư cũng rất thích nữ Mc mà bà Từ thích, nhớ kỹ tên của nữ MC này là Mạnh Li.

Ăn cơm xong, bà Từ ngủ trưa, Lâm Bạch Dư về nhà luyện tập đàn violon. Vừa luyện tập là đắm chìm luôn trong tiếng nhạc. Mãi đến khi Chu Dĩnh kéo cơ thể mỏi mệt từ phim trường về, nghe thấy Lâm Bạch Dư diễn tấu, cô rơi vào trạng thái khiếp sợ.

“Tiểu Lâm, em biết kéo đàn violon từ khi nào vậy? Còn kéo hay như vậy nữa?”

Lâm Bạch Dư cười nói: “Hồi còn nhỏ em có một thời gian, sau đó xảy ra chuyện thân thế của em, nên không học nữa.”

Chu Dĩnh vừa nghe biết mình dẫm phải điểm không đúng, không dám hỏi lại, chỉ nói: “Ngươi kéo đàn nghe hay thật.”

“Cảm ơn.” Lâm Bạch Dư cười lộ ra tám cái răng như bạch ngọc.

“Tiểu Lâm, nấu cho chị bát mỳ đi, chị sắp chết đói rồi.” Chu Dĩnh nửa ngồi nửa nằm trên sô pha, dáng vẻ muốn chết không sống.

Lâm Bạch Dư cũng chưa ăn cơm chiều, nghe Chu Dĩnh yêu cầu, lập tức vào phòng bếp nấu mì, cũng tò mò hỏi: “Chu tỷ, sao hôm nay trông chị mệt thế? Suất diễn của chị tập trung quay trong ngày hôm nay hả?”

“Không phải, hôm nay quay cảnh diễn võ thuật.” Chu Dĩnh bóc một quả chuối lót bụng, “Diễn có máy kéo, bay tới bay lui giữa không trung, kéo chặt đến nỗi xương cốt chị sắp gãy đến nơi. May là chị không bị bệnh sợ độ cao, không như Văn Duyên Bình, vừa bị kéo lên không trung cơ thể đã cứng đờ, hoàn toàn khồng thể biểu diễn, làm đạo diễn Mã tức đến nỗi mắng chửi người. Đạo diễn Mã đạo hạ tối hậu thư với Văn Duyên Bình, nếu cứ như vậy sẽ đổi người. Văn Duyên Bình suýt phát khóc, nghẹn khí nhịn lại nỗi sợ hãi mới diễn xong cảnh võ thuật này.”

(Về sau cảnh diễn võ thuật sẽ được gọi là cảnh đánh diễn)

“Không ngờ đóng phim còn phải chịu nỗi khổ này.” Trong lòng Lâm Bạch không khỏi sinh ra một tia sợ hãi với máy kéo, nghĩ thầm may là hai vai diễn của nàng đều không phải dùng tới máy kéo.

“Đúng vậy, đóng phim không hề nhẹ nhàng như em thấy trong TV đâu.” Chu Dĩnh nói, “Biết vất vả chưa? Sau này đừng diễn vai quần chúng nữa, học tập cho tốt, tranh thủ sang năm thi vào một trường đại học hẳn hoi.”

Lâm Bạch Dư đổ trứng gà đã đánh tan vào nồi mỳ nóng, cất cao giọng nói: “Chu tỷ, em không từ bỏ đâu, hơn nữa em vừa nhận một vai diễn rồi!”

“Cái gì?” Chu Dĩnh giật mình mà ngồi bật dậy, “Em tìm được vai diễn á? Khi nào? Nhân vật gì?”

Chu Dĩnh thật sự không ngờ vận may của Lâm Bạch Dư lại tốt như vậy. Lúc trước, cô phải canh giữ ở cửa phim trường, làm diễn viên quần chúng rất lâu mới nhận được một nhân vật có vài câu lời kịch, mà Lâm Bạch Dư thì sao? Vừa mới kết thúc một vai diễn, đã nhận được vai diễn mới, hơn nữa em ấy cũng không phải canh ở cửa phim trường.

Lâm Bạch Dư nói: “Là đạo diễn Mã giới thiệu cho em, diễn một nhân vật chỉ xuất hiện ba lần trong đoàn phim của bạn ông ấy. Phim tên là “Người yêu tennis”, là một bộ phim thần tượng nỗ lực.”

Thì ra là đạo diễn Mã đạo thiệu. Thảo nào, lúc trước ở đoàn phim đạo diễn Mã đạo cũng rất chiếu cố Lâm Bạch Dư, có lẽ ông ấy cho rằng Lâm Bạch Dư có quan hệ với Uông Thủy Liên. Nhưng mặc dù là vậy, vận may của Lâm Bạch Dư vẫn khiến người khác thật hâm mộ ghen tị!

Lâm Bạch Dư bưng hai bát mì trứng ra, ăn cùng Chu Dĩnh, việc rửa chén thuộc về Chu Dĩnh. Hai người lại tâm sự trong chốc lát, rồi ai về phòng người ấy nghỉ ngơi.