Hạ Lương thấy cậu không nói gì, lại hỏi: "Em và cái cậu Dư Lạc Đồng đó, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra, anh nghe tên kia nói em bao nuôi Dư Lạc Đồng, có chuyện như thế không?"

"Sao có thể được?" Hạ Lâm dở khóc dở cười, "Cậu ấy là bạn cùng lớp với em, em nghe nói cậu ta đi làm ở đó, nến mới tò mò đến xem thế nào, kết quả là nhìn thấy cậu ấy bị người ta bắt giữ, em vì muốn cứu cậu ấy nên mới thuận miệng nói bừa.

Anh! Anh phải tin em chứ."

Thật ra thì Hạ Lương cũng cảm thấy vo lý, trực giác mách bảo anh em trai mình không phải người như vậy.

Hôm nay nghe chính miệng cậu nói ra, anh cũng yên tâm phần nào.

Nhưng anh vẫn không nhịn được mà dặn dò mấy câu: "Về sau bớt qua lại với bạn học như vậy đi, làm thêm ở mấy chỗ đó, cũng không phải là đứa trẻ của gia đình gia giáo gì."

Hạ Lâm im lặng, Hạ Lương không biết gia cảnh của Dư Lạc Đồng, từ góc độ khách quan nhìn vào, đương nhiên sẽ không có ấn tượng tốt.

Nhưng cậu cũng không định giải thích quá nhiều, vì trong thế giới của người trưởng thành, có một số việc càng giải thích lại càng rối rắm.

Lúc này ở khe hở của cánh cửa phòng bệnh, lộ ra nửa cái đầu của Tống Diên.

Hình như Tống Diên đã đợi bên ngoài rất lâu, nghe thấy giọng Hạ Lâm, vội vàng thò đầu vào xem thế nào, làm dáng vẻ tội nghiệp nhìn Hạ Lương: "Anh Lương, em có thể vào thăm Hạ Lâm một lúc được không ạ?"

Chắc hẳn trước đó sắc mặt Hạ Lương nhìn Tống Diên cũng không thiện chí cho lắm, thấy hắn nói như vậy, anh không nói được hay không, xì mặt đẩy cửa ra ngoài.

Dường như Tống Diên rất sợ Hạ Lương, chờ Hạ Lương đi thật xa, hắn mới đóng cửa lại chạy đến bên mép giường Hạ Lâm, vội vàng hỏi: "Hạ Lâm, cậu ổn hơn chưa.

vết thương có còn đau nữa không?"

Hạ Lâm nói: "Đương nhiên là đau rồi."

Giọng cậu rất bình thản, nhưng phối hợp với sắc mặt tái nhợt kia, cùng với âm thanh uể oải, dưới ánh mắt Tống Diên lại thành ngoan ngoãn đáng yêu.

Hơi thở Tống Diên hơi chậm lại, đáy lòng xuất hiện một tia khác thường, nhưng cảm giác khác thường này đã biến mất rất nhanh.

Hắn cúi xuống giường bệnh, vươn người tới, nhìn kĩ băng vài quấn trên trán Hạ Lâm, thở dài nói: "Vết thương này thật là dài, lúc bác sĩ khâu lại, tôi ở bên cạnh thôi mà cũng đã run rẩy rồi.

Hạ Lâm, tôi nói chứ với khuôn mặt này của cậu...!không đến mức huỷ dung chứ?"

Hạ Lâm nói: "Huỷ dung thì sao?"

Tống Diên cười hì hì thêm một câu: "Huỷ dung cũng đừng sợ, không ai cưới cậu thì tôi cưới cậu."

Sau đó, cả hai đều ngẩn người.

Lời này của Tống Diên đến quá tự nhiên, hắn nói ra rồi mới nhận ra được mình vừa nói cái gì, nhất thời tay chân luống cuống: "Á, cái kia, tôi chỉ thuận miệng nói thôi ha ha!"

Đương nhiên là Hạ Lâm biết Tống Diên chỉ nói thôi chứ không nghĩ trong lòng, nhưng đoạn đối thoại này quả thực quá quen thuộc, ở kiếp trước lúc hai người ở chung với nhau, có một lần cũng bởi vì việc không ngờ tới mà cậu bị thương nhẹ trên mặt, Tống Diên cười hì hì nói an ủi cậu: "huỷ dung thì anh cưới em", đến cả thần thái, giọng điệu nói chuyện cũng giống nhau như đúc.

Từ khi trọng sinh tới nay, cậu vẫn luôn muốn thoát khỏi cơn ác mộng của kiếp trước, nhưng không biết vì sao, trong lúc lơ đãng vẫn sẽ có một ít chuyện khuấy động tâm hồn hiu quạnh của cậu.

Tống Diên có thể là cảm thấy hơi lúng túng, tự tìm chuyện để nói: "Hạ Lâm, cậu đói chưa? Có muốn ăn gì không? Để tôi đi mua đồ ăn cho cậu nhé?"

Hạ Lâm cũng không định làm khó hắn.

cho hắn bậc thang đi xuống: "Ừ, vậy đi mua cho tôi bát cháo đen đi."

"Được." Tống Diên như được đặc xá, xoay người chạy ra ngoài.

Lúc này Hạ Lâm mới phát hiện ra, Chu Sóc vẫn đứng ở góc tường chịu phạt như người tàng hình, vì vậy cậu nói với hắn: "Cậu cũng đi nghỉ ngơi một chút đi, đừng đứng ở đây, tôi muốn yên tĩnh ở một mình thêm lát nữa."

Chu Sóc nghe vậy thì gật đầu một cái, đi tới phòng nghỉ ở bên ngoài..