Chập tối ngày hôm sau, Tống Diên nán lại ở thành phố A vô cùng buồn chán cuối cùng cũng hậm hực trở về thành phố B.

Đến buổi tối hôm sau nữa, trước khi đi ngủ đột nhiên Hạ Lâm nhận được một tin nhắn đa phương tiện do Tống Diên gửi tới, bên trong kèm theo một tấm ảnh mờ mờ, ánh sáng rất kém, nhưng Hạ Lâm vừa nhìn một cái đã nhận ra, đó là bức ảnh chụp trộm nửa mặt Dư Lạc Đồng.

Cậu chỉ xem một lần, rồi yên lặng xoá tấm ảnh kia đi.

Chỉ vài phút sau, Tống Diên gọi điện tới hỏi: "Hạ Lâm, cậu đã thấy hình tôi gửi chưa?" Giọng nói lộ ra sự hưng phấn không thoả mãn lắm.

"À.

" Hạ Lâm chậm chạp đáp một tiếng, nhìn đồng hồ, thời gian này, chắc là đã kết thúc buổi concert rồi.

"Sao sao sao, có phải là rất đẹp không? Nhất là lúc cậu ấy cười lên, mắt cong cong như trăng lưỡi liềm trên bầu trời, còn hai cái răng khểnh kia nữa, đáng yêu khỏi phải nói luôn.

"

"Ừm.

" Hạ Lâm vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên Tống Diên gặp Dư Lạc Đồng ở kiếp trước, cũng miêu tả cậu ta như vậy.

Sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại biết bao, có thể khiến cho một thằng nhóc thần kinh thô trong nháy mắt trở nên lãng mạn như vậy.

Tống Diên cũng không cảm nhận được sự lạnh lùng của Hạ Lâm, vẫn còn đang thao thao biết tuyệt tự nói tự trả lời: "Nhưng mà cậu không biết đâu, cậu ta đáng yêu như vậy mà lại không phải là con gái! Lúc nghe được giọng của cậu ta tim tôi như vỡ tan vậy, tôi còn đang định buổi concert kết thúc sẽ tỏ tình với cậu ấy!"

Hạ Lâm: "Ừ.

"

"Nhưng cậu ấy lại là con trai, tôi không muốn tin!!" Lời nói của Tống Diên có chút không mạch lạc, "Trời ơi này sao lại có một đứa con trai đáng yêu như thế chứ, không khoa học!"

"Ừm.

" Hạ Lâm nghĩ trong đầu, có không khoa học đi chăng nữa, cậu vẫn theo đuổi người ta đấy gì.

Tống Diên cuối cùng cũng phát hiện ra sự lạnh lùng của Hạ Lâm: "Hạ Lâm, cậu sao vậy? Không vui à?"

"Bình thường, hơi mệt chút thôi.

"

"Tôi biết rồi, có phải cậu cũng rất muốn đến xem concert đúng không, ai bảo cậu quyết tâm làm một học sinh ưu tú chứ, có thấy mất mát hông?"

"! " Hạ Lâm nghĩ trong đầu, tôi mất mát vì cái này ấy hả --- không, tôi không thấy mất mát gì hết.

"Cậu yên tâm đi, trước phần mở màn tôi đã mua rất nhiều ET* xung quanh, lúc nào về cho cậu mấy cái.

"

* Editor: Mình không hiểu mua ET ở đây là mua cái gì, mọi người ai biết thì giúp mình nhé.

Hạ Lâm thật ra cũng không muốn lắm, đang nghĩ xem nên từ chối như thế nào.

Nhưng mà Tống Diên lại chuyển đề tài về Dư Lạc Đồng, hơn nữa cũng không có lời dẫn chuyển đề tài nào cả: "Thật đáng tiếc, tôi quên xin số điện thoại của cậu ấy rồi, đến cả tên tôi cũng quên hỏi, tôi chỉ lo chụp trộm ảnh cậu ấy, thậm chí tôi còn chưa nói được với cậu ấy mấy câu!"

Hạ Lâm yên lặng liếc mắt, cậu không muốn nói cho Tống Diên, chờ sau khi hết kì nghỉ đi học trở lại là có thể gặp được đối phương, đây chính là số phận sắp đặt.

Nếu như không có chuyện gì khác, tôi tắt máy đây.

"

Sự lạnh lùng của Hạ Lâm cuối cùng cũng khiến cho hormone hưng phấn của Tống Diên dần dần nguội xuống.

Hắn yên lặng trong chốc lát, hỏi: "Hạ Lâm, có phải cậu chê tôi phiền phức không?"

"Không, chỉ là tôi mệt thôi.

" Hạ Lâm nhắm mắt, giọng nói lộ ra phần cực kì mệt mỏi, "Tối tôi vẫn đang làm đề mô phỏng, não đang bị đơ.

"

Tốn Diên dâng lên một tia tức giận trong nháy mắt đã không thấy đâu: "Không phải là còn nửa năm nữa sao, cần gì phải gấp gáp như vậy.

Não bị đơ thì sẽ chết sớm đấy, cậu chú ý nghỉ ngơi chút đi.

"

Hạ Lâm có chút bất ngờ, hiếm khi nghe Tống Diên lải nhải dặn dò người khác, vì bình thường hắn toàn là người bị người khác dặn dò.

Tưởng tưởng thiếu niên bên đầu dây bên kia sẽ có biểu tình như thế nào, Hạ Lâm không ý thức được mà cong khoé môi lên, nhưng rất nhanh đã nhận ra được ý chí không kiên định đáng chết của mình.

Hơi lúng túng ho nhẹ một tiếng, Hạ Lâm khôi phục lại thái độ lạnh nhạt như trước: "Biết rồi.

Mai còn phải dậy sớm nữa, tôi tắt máy trước đây, ngủ ngon.

"

"Ừ, ngủ ngon.

" Tống Diên nghe được tiếng tu tu từ đầu dây bên kia truyền đến, mới chậm chạp tắt điện thoại.

Hắn lúc này, một thân một mình đứng ở quảng trường văn hoá thể thao trống trải, đám người xung quanh dần dần tản đi, vui chơi ồn ào mặc dù đã kết thúc, nhưng sự náo nhiệt của buổi concert dường như vẫn còn sờ sờ trước mặt.

Vậy mà trong lòng Tống Diên lúc này lại xuất hiện một tia cô độc, sự cô độc không thể nói rõ được.

.