Cháp 44:
Kha bước chậm rãi trên bờ hồ. Gió thổi lồng lộng khiến hắn cảm thấy rất thoải mái, rất dễ chịu. Hắn cố gắng ép mình phải tin vào sự thật, rằng hắn vs người con gái hắn thương yêu nhất lại là 2 anh em song sinh. Đang thơ thẩn trên bờ hồ, chợt hắn bắt gặp 1 người… Người ấy… đối vs hắn… rất quen thuộc. Hắn nheo mắt, cố nhìn cho kĩ người ấy… Và bất chợt hắn nhận ra… Người ấy… Chính là mẹ của hắn… Người phụ nữ đã bỏ nhà đi khi bị chồng ruồng rẫy… Người phụ nữ đã sinh ra hắn và người con gái hắn yêu thương nhất… Hắn cứ ngỡ mình đang nhìn lầm… nhiều lần cố dụi mắt rồi lắc đầu thật mạnh… nhưng hình bóng đó đúng là của mẹ rồi… người phụ nữa đã bỏ nhà đi khj bị chồng ruồng rẫy… _MẸ!!! – hắn hét lên thật to và chạy đến bên người phụ nữ ấy. Người phụ nữ quay lại… Và nét mặt và rạng rỡ lên khi nhìn thấy đứa con trai thân yêu của mình… Đã 6 năm rồi bà ko được nhìn mặt hắn… _Kha?? – người phụ nữ ngạc nhiên khj nhìn thấy hắn. _Đúng là con!! _Đúng là con rồi!! – bà rưng rưng nước mắt. _Mẹ làm gì zậy?? – Kha hỏi – Mẹ đang ở bên Pháp mà??? _Ukm, mẹ đang ở cô nhi Beka, mẹ đã sang đây được 1 tuần rồi… Cuộc nói chuyện cứ tiếp tục kéo dài… Kha hỏi mẹ rất nhiều chuyện, nào là mẹ có khỏe ko, 6 năm qua mẹ đã sống thế nào?? Mẹ sống có đầy đủ ko?? Có thiếu thốn j ko??... vân vân và vân vân. Bao nhiêu đó đủ cho thấy tình cảm của Kha đối vs mẹ của hắn lớn đến thế nào rồi… nhưng tuyệt nhiên, hắn ko đề cập tới chuyện em gái sinh đôi của mình. Hắn muốn sẽ hỏi chuyện này sau, và sẽ đưa Điệp tới để mẹ nhận diện luôn. Mặc dù đã cố gắng ép bản thân tjn, nhưng Kha vẫn ko tjn hẳn vào sự thật phũ phàng ấy… … Nó đi học mà lòng ngổn ngang những thắc mắc cùng lo lắng… Tối hôm trước, khi đến cô nhi Beka nó đã thấy sự kiện lạ. Cổng ko khóa, đèn thì tắt tối thui khiến nó lo lắng rồi… Còn tiếng bước chân người chạy rần rần, sau khj nó lên tiếng thì lại tự dưng jm bặt. Điều này nó ko sao hiểu nổi… nhất định phải hỏi Shjn cho bằng được… ko biết Shjn có đi học ko nữa??? _Chào mọi người!! – nó chào các bạn trong lớp rồi ngó quanh. Kja rồi, Shjn đang ngồi ở chỗ ngồi quen thuộc của cậu, và truy bài. Nó liền phóng tới chỗ Shjn mà ko để ý tới sự có mặt của Ashe _Chào Shjn!! Tối hôm qua bạn ổn chứ?? – nó hỏi _Ổn?? Bạn nói j vậy?? Tất nhiên là mình ổn rồi!! Nó đặt dấu chấm hỏi to đùng trong đầu… ổn ư?? Rõ ràng là ngày hôm qua… Mà thôi, nếu Shjn ko muốn nói thì nó ko nên tò mò làm j. Người ta thường nói rằng: “càng biết nhiều càng nguy hiểm” mà. Vậy nên tốt nhất là cứ ko biết j thì hơn… nhưng nó vẫn cứ tò mò… _Sizuka, cô hỏi Shjn có ổn ko nghĩa là sao??? – đến lúc này thì Ashe lên tiếng. _À… ko, ko có j hết đâu!! Biết nhiều ko tốt, có hại, có hại!! – nó lắc đầu. _Cô… – Ashe trừng mắt _Tôi làm sao?? Tôi đẹp quá chứ j?? Giống thiên thần đúng ko?? _Ừ!! _Hả??? Hôm nay cậu bị cái j mà đổi tính vậy?? Bị trúng gió?? Ko, bị trúng tà?? Hay là bị ma nhập?? Lên sốt?? Nổi mẩn?? Quỷ ám?? Thần kinh bấn loạn?? Não bộ có vấn đề?? Máu lên não ko đều?? Hay máu ko chịu lên não?? _Cô… haizz, nói vs người thiếu hiểu biết đúng là ko ra j mà!! Tôi đã khen cô đẹp cô còn dám nói tôi vậy nữa!! – Ashe thở dài. _Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… Á… _Thần kjnh là cô thì đúng hơn đó!! _Cậu… cậu… Đúng lúc đó, “hiệu trưởng” Akira bước vào lớp và lôi nó ra ngoài ko để cuộc chiến tiếp tục. _Buông tôi ra!! Anh có nghe ko hả??? Bỏ tay ra ngay!!! – nó bực bội khi bị Akira siết chặt. _Tiểu thư, cô có thấy vợ chưa cưới của cậu Kha đâu ko?? Cả cậu Kha nữa!! _2 người đó cùng biến mất 1 lúc sao?? _Vâng! – Akira gật đầu. _Chắc là rủ nhau đi du lịch đâu đó!! – nó nhún vai, cố tỏ ra vẻ bình thản nhưng ko thể giấu nổi vẻ xúc động trên mặt. _Ko đúng, nếu đi du lịch tại sao đồ đạc của họ vẫn còn nguyên ở nhà??? _Tôi ko biết!! – giọng nó chùng xuống. _Tiểu thư… có thật là… - Akira nhìn nó nghi ngờ. Nó ngước mặt lên, nhìn thẳng vào mắt Akira – ánh mắt sắc lẻm như con dao thái – khiến Akira chợt giật mình. _Tôi đã nói ko biết!! Xong nó quay lưng bỏ đi 1 mạch. Đằng sau, Akira nhìn theo bằng vẻ mặt ngố tàu… tức là anh ta ko hiểu vì sao tiểu thư của mình lại có thái độ kì quặc đến vậy. “Tại sao lại nhắc tới chuyện này nữa chứ?? Tôi đã cố gắng quên anh ấy rồi mà các người còn chưa chịu buông tha cho tôi sao??? Sao các người cứ muốn nhìn thấy tôi phải đau khổ chứ??” Nó vừa nghĩ tới đó, nước mắt tuôn trào ra như nước suối… Nó tủi thân lắm. Dù j nó cũng là con gái ruột của ông Lâm, còn phải chịu khổ sở 17 năm trời chỉ vì 1 lí do nào đó mà nó ko được biết… vậy mà giờ đây, khi đã trở thành tiểu thư của tập đoàn K&T – và cũng được chính thức giao quyền thừa kế – nó vẫn phải chịu khổ sở… nó đúng là 1 con nhóc bất hạnh… Nhìn theo cho tới khi nó đi khuất bóng, Akira vội lôi đt ra gọi cho ông Lâm _Alo?? – giọng ông Lâm ở đầu bên kja, có vẻ ông đang rất lo lắng, sốt ruột. _Tôi là Akira. Tôi đã hỏi tiểu thư rồi nhưng cô ấy cũng ko biết!! _Được rồi, anh làm tốt lắm. Thôi anh cứ lo việc ở trường đi, còn chuyện tụi thằng Kha để tôi vs con rể giải quyết là xong!! _Vâng. Lão gia đừng quá lo lắng, họ sẽ ko có chuyện j đâu!! _Thằng Kha thì ta ko lo, nhưng còn con bé Hân thì… ta đã hứa vs ba mẹ nó sẽ chăm sóc nó cẩn thận… nếu nó có bề j thì ta… _Ông đừng quá lo, tôi tjn nhất định sẽ ko có chuyện j đâu!! _Ukm, thôi tôi gác máy đây!! Ko đợi Akira nói thêm lời nào, ông Lâm vội vàng gác máy rồi tiếp tục cùng Thiên đi lùng sục khắp nơi, quyết tìm cho ra bóng dáng của Hân. Xem ra con bé này cũng có nhiều người quan tâm quá chứ… Bỗng đt Akira vang lên, anh thấy số của Jin định ko nhấc máy nhưng rồi anh cũng trả lời _Alo? _Con bé Hân đang nằm trong tay tao, muốn nhận lại nó thì tới địa điểm cũ!! Jin nói ngắn gọn rồi cúp máy. Akira trợn mắt nhìn vào cái đt rồi cũng nhanh chóng gọi về nhà báo cho ông Lâm biết tình hình. Ông nghe xong thì tức giận lắm, lập tức tập hợp bọn đàn em lên đường. Trong khi đó, Hân Hân đang say mê chìm đắm trong sự thõa mãn do á phiện gây nên… cô đã nghiện heroin quá nặng, giờ đã chuyển sang giai đoạn dùng kim tiêm… Đúng lúc cô đang mê mẩn vs liều thuốc vừa dùng thì tên Jin đẩy cửa bước vô. Hắn nhìn Hân, cười nửa miệng rồi lên tiếng chế giễu _Cô em, giờ thì tới lúc ba chồng cô em biết được hình ảnh thực sự của em rồi đây!! Chuẩn bị đi!! … Ông Lâm cùng Akira xông cửa bước vào… và đã trông thấy 1 cảnh tượng ko đáng nhìn Ông Lâm đã rất bàng hoàng khj nhìn đứa con dâu yêu quý của mình lại đổ đốn như thế. Trên sàn, Hân ngồi im thin thít, xung quanh bày la liệt những bơm kim tiêm á phiện, đầu tóc rũ rượi, đôi mắt lờ đờ, miệng liên tục ngáp, tay liên tục gãi… _Hân… con… Ông chỉ nói được 2 chữ đó, xong đâu đấy thì ngã khụy xuống… _Lão gia!! – Akira hét vag lên và đỡ lấy ông Lâm. Anh nhìn quanh quất. Tên Jin khốn kiếp kja ko có ở đây... anh nhanh chóng gọi người đưa Hân ra ngoài rồi đưa ông Lâm tới bệnh viện. 30p sau, tiếng chân người chạy rầm rập trong bệnh viện JK, những người ở gần đấy nhíu đôi mày ra chiều bực tức. Nhưng tiếng ồn ấy vẫn ko dứt. trước cửa phòng bệnh của ông Lâm, tiếng nói nhốn nháo huyên náo của mọi người làm vị bác sĩ già – ông Mako – phải ra mặt. _Xin các vị ko làm ồn trong bệnh viện!! _Oh, chúng tôi xin lỗi!! – nó lên tiếng trước – chúng tôi sẽ chú ý hơn!! _Nhưng hình như bác sĩ ở khoa sản phụ mà!! Sao ông lại xuất hiện ở phòng điều trị tim mạch?? – Kha lên tiếng, đôi mày hắn hơi nhíu lại ra chiều khó hiểu. Mũi vị bác sĩ già hơi chun lại, từ tiếng Nhật mà chuyển ngay sang tiếng Anh “ko thông báo trước” thì hơi khó. Dù j ông cũng đã già rồi!! _Vâng tôi nghe nói Trương Lão gia nhập viện vì sok nên tôi sang thăm, dù j cũng là người quen cũ!! – ông từ tốn trả lời. Hắn “à” lên 1 tiếng rồi ngoảnh mặt đi. Còn Trang thì đang ngồi ở ghế chờ, mặt cúi xuống, đôi tay nhỏ nhắn của cô nắm chặt lại, để trên đùi và khẽ run lên. Bấy giờ Thiên ms để ý tới cô nhóc vợ của mình, cậu nhẹ nhàng tiến đến gần cô vợ nhỏ, quàng tay ôm chặt lấy e.o cô nhóc và thì thầm _Em đừng lo, ba ko sao đâu!! Chỉ bị sok 1 chút rồi ngất đi thôi!! Trang ngước mặt lên, đôi mắt cô bé đẫm nước làm Thiên lo lắng _Em đừng khóc mà, sẽ ko có chuyện j đâu. Ngoan, nín đi anh thương!! – Thiên vỗ về Trang mà cứ như là đang dỗ ngọt mấy đứa con nít vậy _Chị ta… sao có thể làm cái chuyện đó chứ?? Sao lại phản lòng tin của ba như thế??? Em nhất định ko tha cho kẻ đó đâu!! – Trang nói trong nước mắt.