Lương Thần vừa đi ra, Trác Thiệu đã nhìn thấy cậu.

Tiểu mập mạp hiện tại thoạt nhìn đã không còn mập nữa, ngược lại càng ngày càng giống Lương Hâm trong trí nhớ của hắn.

"Trác Thiệu!" Nhìn thấy Trác Thiệu, Lương Thần lập tức chạy tới, cặp sách chấn động vỗ lưng cậu.

Trác Thiệu đưa tay xách cặp sách của cậu, lại nói: "Lần sau đừng chạy nhanh như vậy."

"Ừ..." Lương Thần đáp một tiếng, trở tay ôm lấy cặp sách của mình: "Tớ tự xách!"

Trác Thiệu xách theo một cái ba lô tới, chỉ có thể bỏ qua: "Vậy thì đi thôi."

Lương Thần hướng Trác Thiệu cười cười, bắt đầu cân nhắc phải làm thế nào để đưa thiệp chúc mừng của mình cho Trác Thiệu, về phần thiệp chúc mừng cô gái kia muốn đưa cho Trác Thiệu...

Cậu không muốn đem tấm thiệp chúc mừng kia đưa cho Trác Thiệu.

Lương Thần một lòng muốn đem thiệp chúc mừng của mình đưa cho Trác Thiệu, nhưng sau khi về nhà, căn bản không có cơ hội tặng thiệp chúc mừng.

Có người đang lên lầu đưa đồ đạc Trác Thiệu mua, Trác Thiệu nhất định phải nhìn một chút, đồng thời, hắn cũng phải chuẩn bị cơm tối.

Trác Thiệu bận đến mức chân không chạm đất, Lương Thần tự nhiên cũng không có cơ hội đưa thiệp chúc mừng, bất quá cậu chạy tới chạy lui theo Trác Thiệu, giúp rửa sạch rất nhiều đồ ăn, tâm tình rất tốt.

Trác Thiệu quá bận rộn, nấu ăn cũng rất đơn giản, thậm chí mãi đến sáu giờ rưỡi Lương Phóng trở lại, cơm mới nấu xong.

"Tôi đi lên trên xem một chút, các cậu ăn trước." Trác Thiệu nói, sau đó vội vàng lên lầu kiểm kê đồ đạc đưa tới, thuận tiện cho người lắp đặt.

Khi những đồ nội thất này được mua, hầu hết trong số đó đã chưa được lắp ráp, các công nhân dự định hôm nay lắp ráp một ít.

Trác Thiệu dặn dò những công nhân kia một phen, mới xuống lầu ăn cơm, lúc này đã qua nửa tiếng, kết quả đám người Lương Phóng còn chưa ăn, đang chờ hắn.

"Sao các cậu không ăn trước, đói thì làm sao bây giờ?" Trác Thiệu nhíu mày nhìn về phía Lương Thần.

"Tớ đã ăn một quả táo." Lương Thần vội vàng nói: "Cậu bảo tớ ăn nhiều hoa quả."

Nghe Lương Thần nói như vậy, Trác Thiệu cũng không nói gì nữa, chỉ nói: "Mau ăn đi."

Nửa tiếng trôi qua, đồ ăn đều nguội, nhưng cơm vẫn còn nóng, Lương Thần lại đem thịt xào đặt lên khay hấp nồi cơm điện, đồng dạng cũng nóng hổi.

"Trác Thiệu, nếu không thuê người đến nhà nấu cơm đi, cũng không mất bao nhiêu tiền." Lương Phóng đề nghị, hiện tại ở một nơi như huyện Phúc Dương, nhân công rất rẻ, tìm người, chỉ cần làm hai bữa cơm buổi trưa, ba trăm đồng một tháng là đủ rồi.

Nhưng Trác Thiệu suy nghĩ một chút, lại cự tuyệt: "Sau này rồi nói."

Trong khoảng thời gian này, hắn vất vả một chút cũng không có gì, về phần sau này...

Trác Thiệu và Lương Phóng giống nhau, cũng nghĩ tới tương lai của Lương Thần.

Theo lời của hắn, trước tiên ở huyện Phúc Dương phát triển một chút, tích góp một phần tiền rồi đi tỉnh thành, nhưng Lương Thần...

Nếu Lương Thần vẫn luôn đọc sách ở đây, tương lai khẳng định không cạnh tranh được với những người đang học ở trường học tốt của tỉnh thành.

Hơn nữa...!Hắn cũng không quên, ở trung học Bắc Môn, còn có một đám người đã từng khi dễ Lương Thần.

Mấy ngày nay hắn mỗi ngày đưa đón Lương Thần, chưa chắc không phải đang đề phòng những người đó, hắn sợ ở nơi hắn không nhìn thấy, Lương Thần bị người khi dễ tống tiền.

Kiếp trước, trước khi hắn mỗi ngày cùng Lương Thần lấy tiền, Lương Thần vẫn luôn bị những người khác tống tiền.

Trác Thiệu cảm thấy, tốt nhất vẫn nên để cậu đổi hoàn cảnh, bắt đầu lại từ đầu.

Mà nếu Lương Thần đi học ở tỉnh thành, ví dụ như học trường ngoại ngữ, vậy thì phải ở lại trường, hắn không còn cơ hội mỗi ngày nấu cơm cho cậu...

Trong khoảng thời gian này bận một chút thì bận một chút, hắn vui vẻ chịu đựng.

Ăn cơm xong, Trác Thiệu lại lên lầu, Lương Thần dọn chén, cầm vào phòng bếp rửa, kết quả rửa xong cũng không thấy Trác Thiệu xuống.

Cậu lên lầu nhìn một chút, phát hiện Trác Thiệu còn đang bận lắp đặt đồ đạc.

"Hôm nay tôi hơi bận, có thể không có thời gian dạy cậu vẽ tranh, cậu đi làm bài tập trước." Trác Thiệu nói với Lương Thần, nói xong lại dặn dò: "Cậu làm xong bài tập về nhà, nghe băng tiếng Anh, học tiếng Anh một chút."

Lương Thần học toán ngữ văn gì đó, đều học rất tốt, đi trường khác có lẽ sẽ bỏ xót một chút bài tập, nhưng tuyệt đối sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng tiếng Anh...

Các trường tiểu học ở các thành phố lớn bắt đầu học tiếng Anh từ lớp hai lớp ba, ở đây đến lớp năm lớp sáu mới tiếp xúc một chút, trường trung học cơ sở bắt đầu học chính thức từ ABC, dù có học được vẫn là người câm tiếng Anh.

Dưới tình huống như vậy, Lương Thần đi những trường học tốt kia, khẳng định không theo kịp chương trình giảng dạy.

Càng đừng nói, Lương Thần còn có thói quen khẩn trương sẽ nói lắp.

Lương Thần có chút mất mát, nhưng nhìn thấy Trác Thiệu bận rộn như vậy, cũng không nói gì nữa, ngoan ngoãn xuống lầu làm bài tập.

Giáo viên bố trí bài tập về nhà rất nhiều, nghiêm túc làm, không mất ba giờ không thể hoàn thành, nhưng một số trong đó là lặp đi lặp lại, rất dễ nắm bắt, trên thực tế không làm cũng được.

Lương Thần đem bài tập mà giáo viên sẽ phê chữa đều làm, còn những bài giáo viên không phê, chỉ chọn làm một chút.

Bình thường đứa nhỏ đều không muốn làm bài tập về nhà, từ nhỏ cậu không có ai quản, trái lại rất nghiêm túc làm bài tập về nhà, chỉ sợ không làm tốt bị giáo viên phê bình...

Lương Phóng ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, tâm tình càng thêm phức tạp.

Mãi cho đến chín giờ rưỡi, bài tập về nhà của Lương Thần mới làm không sai biệt lắm, nhưng Trác Thiệu vẫn chưa trở về.

Lương Thần có chút đứng ngồi không yên.

May mắn lúc này, Lương Phóng đi tắm...!Lương Thần đứng dậy, đem tấm thiệp chúc mừng đặc biệt dày mình mua kẹp vào trong sách, lên lầu tìm Trác Thiệu.

Người lắp đặt đồ đạc đã rời đi, Trác Thiệu đang làm công tác dọn dẹp.

Lúc những đồ nội thất kia đưa tới, đều là dùng thùng carton bọc lại, lúc này, mấy thứ này đều phải do Trác Thiệu dọn xuống.

"Sao cậu lại ở đây?" Nhìn thấy Lương Thần, Trác Thiệu rất vui vẻ.

Lương Thần cũng cảm giác được tâm tình của Trác Thiệu, đôi mắt cong cong, sau đó, cậu lại do dự, do dự một hồi lâu, mới lấy thiệp chúc mừng từ trong sách của mình ra, đưa cho Trác Thiệu: "Cho cậu, tết Nguyên Đán vui vẻ."

Trác Thiệu ngẩn người, mới nhớ tới mấy ngày nữa chính là tết Nguyên Đán.

Lúc này mọi người không coi trọng ăn tết âm lịch, hắn thiếu chút nữa quên mất chuyện này.

Không, kỳ thật hắn cũng không quên...!Tết âm lịch năm nay là thứ hai, với hai ngày thứ bảy và chủ nhật, ba ngày này hắn sắp xếp đầy đủ, dự định lắp đặt tất cả các thiết bị gia dụng và rèm cửa.

"Cám ơn." Trác Thiệu muốn nhận tấm thiệp chúc mừng kia, lại đột nhiên phát hiện trên tay mình rất bẩn...!"Cậu giúp tôi nhét vào trong quần áo, lát nữa tôi trở về xem." Hắn mặc dày, còn bỏ áo vào quần, nên thiệp chúc mừng chỉ có thể nhét vào giữa áo len và đồ lót.

Lúc Trác Thiệu nói lời này, cũng không nghĩ nhiều, nhưng nhìn thấy Lương Thần mặt đỏ tai hồng đem thiệp chúc mừng từ cổ áo hắn nhét vào trong...!Hắn phát hiện, chính mình hình như lại đùa giỡn Lương Thần một phen.

Như vậy thật sự rất tốt, người yêu của hắn còn sống, thậm chí còn vui vẻ...

Trác Thiệu bận rộn xong, đã hơn mười giờ tối, sau khi trở về hắn rửa tay, sau đó mở tấm thiệp chúc mừng đặc biệt dày ra.

Thiệp chúc mừng rất đẹp, có chút khoa trương, trên đó in ông già Noel và cây thông, sau khi mở ra, có thể để làm đồ trang trí, đồng thời còn phát nhạc.

Thứ như vậy, chỉ có cô gái nhỏ mới thích.

Thiệp chúc mừng này cũng không phù hợp với thẩm mỹ của Trác Thiệu, nhưng hắn vẫn rất quý trọng, dù sao đây cũng là thiệp chúc mừng Lương Thần đưa cho hắn.

Nhưng chờ nhìn thấy dòng chữ trên thiệp chúc mừng kia, Trác Thiệu lại nhịn không được ngẩn người.

Hắn đột nhiên nghĩ đến, Lương Hâm cũng từng đưa thiệp chúc mừng cho người của công ty, trên tấm thiệp của hắn, cũng có một dòng chữ như vậy.

Lúc ấy hắn đem thiệp chúc mừng cất giữ, nhưng cho rằng câu nói kia chỉ là một câu công vụ, còn có chút mất mát.

Trác Thiệu mang theo thiệp chúc mừng rất xa hoa kia đi vào phòng ngủ của mình, đem thiệp chúc mừng treo trên đèn.

Buổi tối hôm nay, hắn ngủ trong tiếng nhạc lặp đi lặp lại, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tuy rằng tấm thiệp chúc mừng kia bởi vì không có điện, đã không phát ra nhạc nữa, nhưng bên tai hắn, lại tựa như còn tuần hoàn đoạn nhạc kia.

Ngày hôm sau là thứ sáu, có một bữa tiệc năm mới ở trường trung học Bắc Môn, vì vậy các bạn cùng lớp rất phấn khích.

Lương Thần cũng rất cao hứng, hôm nay lúc Trác Thiệu đưa cậu đến trường, hắn nói với cậu rất thích tấm thiệp chúc mừng kia.

"Lương Thần, thiệp chúc mừng của tôi cậu đưa cho Trác Thiệu chưa?" Nữ sinh nhờ Lương Thần đưa cho Trác Thiệu một tấm thiệp chúc mừng tìm đến Lương Thần.

"Đưa...!Đưa..." Lương Thần có chút cứng ngắc trả lời một câu.

Cậu hiếm khi nói dối, nhưng hôm nay cậu đã nói dối.

Tấm thiệp chúc mừng kia cậu không ném, cũng không có tháo ra, cùng với thiệp chúc mừng bạn ngồi trước đưa cho cậu, bị cậu bỏ vào sách giáo khoa cũ còn lưu lại lúc tiểu học của mình.

"Vậy Trác Thiệu nói cái gì sao?" Nữ sinh kia có chút chờ mong nhìn Lương Thần.

Lương Thần càng cứng ngắc hơn: "Không nói gì."

"À..." Cô gái kia không nói lời nào, ngồi trở lại chỗ ngồi.

Lương Thần đột nhiên cảm thấy mình có chút xấu xa.

Nhưng cậu vốn không phải là người tốt gì, rõ ràng biết Trác Thiệu không thích cậu, cũng vẫn muốn ở cùng một chỗ với Trác Thiệu.

Thứ bảy, chủ nhật hai ngày, Trác Thiệu mang theo Lương Thần và Trác Đình, lại đi tỉnh thành.

Hắn mang theo bọn họ đi mua đồ, cũng thuận tiện nói với bọn họ một ít phương pháp đối nhân xử thế, đương nhiên, chủ yếu vẫn là vì để cho Lương Thần và Trác Đình mở rộng tầm mắt.

Đồ điện trong nhà Chu Chính Cường, Trác Thiệu trang bị đều rất tốt, còn chọn một ít đèn bàn sang trọng để đặt tốt.

Hắn dự định sắp xếp nhà Chu Chính Cường tinh xảo một chút.

Lương Thần vẫn là lần đầu tiên phát hiện, trên thế giới này, thì ra có nhiều đồ nội thất xinh đẹp như vậy, một gian phòng, thì ra có thể được trang trí xinh đẹp như vậy.

Cậu đột nhiên thích Trác Thiệu làm việc.

Sau này cậu nhất định phải học tập thật tốt, như vậy tương lai Trác Thiệu mở công ty, cậu có thể hỗ trợ Trác Thiệu.

Trác Thiệu cũng không biết ý nghĩ của Lương Thần, lúc này hắn đang kiệt lực đem nhà Chu Chính Cường làm hết sức mình.

Hắn định mở công ty trang trí, mà nhà Chu Chính Cường là tác phẩm đầu tiên của hắn, đến lúc đó phải chụp lại, sau đó in tờ rơi, thuận tiện tải lên mạng.

Mạng và trang trí, có vẻ như không liên quan nhiều, nhưng thời đại mạng, không có gì không thể được bán trực tuyến!

Hai mươi năm sau, một số công ty trang trí và đài truyền hình hợp tác tổ chức các chương trình, một số công ty trang trí phát triển APP, nhiều công ty trang trí xây dựng trang web riêng của họ, tất cả đều là để mời chào kinh doanh.

Khi đó, rất nhiều người trẻ tuổi mua nhà định trang trí, việc đầu tiên làm không phải là chạy đến mấy công ty trang trí, mà là lên mạng tra xét...!Có thể nghĩ mạng có bao nhiêu quan trọng.

Trác Thiệu lúc này, đã tính toán sớm lên mạng tuyên truyền công ty của mình một chút, chờ tương lai, nói không chừng hắn còn có thể để cho khách hàng đặt gói đơn trên mạng, sau đó an bài người đến nhà khách hàng trang trí.

Đúng rồi, chờ có tiền, hắn còn muốn tìm mấy người trang trí trang web cho hắn, chính mình ở bên trong chia sẻ một ít đồ trang trí khô, lại để cho người khác ở bên trong chia sẻ một ít hồ sơ trang trí...

Việc này, hắn còn có thể cho Lương Phóng làm một chút, xây dựng một trang web bán nhà...

Đương nhiên, Lương Phóng muốn xây dựng trang web, tốt nhất không nên dùng tên Hâm Hòa để xây dựng.

Trác Thiệu suy nghĩ rất nhiều, thuận tiện ghi nhớ một trong số đó.

Ngày đầu năm mới, Chu Chính Cường mang theo cha nhà giàu mới nổi của mình, còn có một số người thân đến xem nhà.

Hiện tại phòng ốc còn có một chút khuyết điểm, nhưng cũng đã chuẩn bị không sai biệt lắm, đến sáng hôm nay, Trác Thiệu làm một chút công tác dọn dẹp cuối cùng, sau đó đem bộ giường mình mua, còn có gối ôm mình tìm người làm, tất cả đều đặt trong phòng, có một số chỗ, hắn còn trải thảm.

Một ngôi nhà không có những điều này, hiệu ứng hình ảnh sẽ không quá tốt...! Mặc dù thứ như thảm, tính thực tiễn thực sự không cao.

Buổi chiều, Chu Chính Cường mang theo bảy tám người tới.

Nhà xưởng của Chu Chính Cường ở nông thôn, nhà anh ta cũng ở nông thôn, cách thành phố có chút xa, bởi vậy mấy ngày Trác Thiệu trang trí, Chu Chính Cường rất ít khi tới, cha mẹ và thân thích của anh ta, lại càng không có người tới.

"Mới ba tháng mà? Ngôi nhà đã trang trí xong? Nghề mộc làm không chỉ ba tháng, phải không?" Cha của Chu Chính Cường nhíu mày nói, ông ta tên là Chu Hồng Quân, tiền trang trí là do ông ta bỏ ra, nhưng trước đó ông ta còn chưa từng quan tâm đến chuyện trang trí.

Chính ông ta đã từng trang trí nhà, nhưng thứ này quá phiền phức, đời này ông ta không muốn đụng vào lần thứ hai, sau đó...!Ông ta chính là muốn rèn luyện con trai mình.

Kết quả là...

Tuy rằng ông ta vẫn không quan tâm quá trình trang trí, nhưng cho rằng như thế nào cũng phải sang năm mới mới có thể nhìn thấy hiệu quả, không nghĩ tới mới ba tháng, con trai ông ta liền để cho ông ta đến xem phòng mới, cái này cũng thôi, ông ta vậy mới biết được, con trai ông ta đem chuyện trang trí, toàn bộ giao cho người khác làm, chính mình lại không quản!

Việc trang trí nhà cửa của mình, còn tốn nhiều tiền như vậy, con trai ông ta vậy mà cũng mặc kệ...!Chu Hồng Quân cảm thấy rất không đáng tin cậy.

"Mấy ngày trước con đã đến xem qua, cũng không sai biệt lắm, đồ đạc cũng mua hết rồi." Chu Chính Cường nói.

Mấy ngày trước khi anh ta tới đây, trong phòng tuy rằng có chút lộn xộn, nhưng đã trang trí không sai biệt lắm, đến xem một chút vấn đề cũng không có.

"Sao có thể nhanh như vậy được? Chất lượng tốt không?" Chu Hồng Quân nhíu chặt mày hơn: "Tốn nhiều tiền như vậy, đừng đến lúc đó làm một chút cũng không dễ sử dụng."

"Ba, người ta là công ty lớn, làm ra khẳng định tốt, ba nhìn là biết." Chu Chính Cường nói, hiện tại anh ta đã sớm tin tưởng Trác Thiệu.

"Những công ty kia, đều là muốn kiếm tiền lừa tiền."

"Tìm công ty làm, nào có bằng tự mình tìm người đến làm? Cũng không biết bọn họ dùng ván gỗ như thế nào."

"Chính Cường, con đem tất cả mọi chuyện cho người khác làm, cũng đừng bị lừa nha!"

Ý nghĩ của Chu Hồng Quân và người đi theo Chu Chính Cường cũng giống như Chu Hồng Quân.

Những người này nghe nói Chu Chính Cường bỏ ra nhiều tiền như vậy tìm người trang trí, đều cảm thấy Chu Chính Cường bị người ta lừa gạt.

"Các người nhìn là biết, nhà tôi, cùng nhà người khác đều không giống." Chu Chính Cường nói.

Anh ta tuyệt đối không có bị người lừa gạt, tuy rằng phòng ốc nhà anh ta còn chưa triệt để lắp đặt xong, nhưng anh ta đã xem qua, phòng ốc kia tuyệt đối không giống với phòng bình thường!

Chu Chính Cường mở cửa ra, sau đó liền ngẩn người.

Mấy ngày trước khi anh ta tới đây, đồ đạc còn chưa hoàn toàn sắp xếp xong, nhưng hiện tại, nơi này dĩ nhiên toàn bộ chuẩn bị xong!

Chu Chính Cường có chút sững sờ, người đi theo cũng giống như vậy.

Ngôi nhà này hoàn toàn khác với những gì họ nghĩ.

Kết cấu phòng của Chu gia, cùng phòng ở dưới lầu Lương Thần giống nhau, vào cửa chính là phòng khách nhà ăn, lúc này, bàn trà sô pha trong phòng khách đã không thiếu...!Treo trên tường đó...!Đó có phải là TV không?

Ghế sofa rất đẹp, trần nhà rất đẹp, bàn tròn tám người màu đen và trắng của nhà ăn và đèn chùm tinh tế, tất cả đều là những gì họ chưa bao giờ nhìn thấy.

Ngôi nhà này nhìn không giống như là tốn một số tiền lớn trang trí ra, một chút cũng không hoa quý, nhưng nhìn rất thoải mái.

Chu Hồng Quân yên tâm hơn rất nhiều.

"Chu tổng, các người đến xem phòng à?" Trác Thiệu đã sớm chờ, lúc này nghênh đón: "Trang trí còn lại một chút mới kết thúc công việc, nhưng đại thể đã làm xong, tôi dẫn các người đi xem chung quanh."

Trác Thiệu dẫn người đến phòng khách trước: "Phòng khách dùng ghế sofa da, TV là TV treo tường vừa mới ra mắt không lâu." Hắn vừa nói vừa bật TV lên.

Lúc này TV, phần lớn vẫn là loại sắp xếp rất dày rất nặng, TV treo tường bốn năm trước vừa mới được nghiên cứu ra, ở trong nước còn chưa có thịnh hành.

Cái TV này, vừa nhìn đã rất cao cấp, bất quá...

"TV này không cần cắm điện?" Chu Hồng Quân có chút ngốc, chỗ xem TV trong nhà bọn họ, luôn lộn xộn một đống dây, kết nối với đầu VCD vân vân, nơi này thế nhưng không nhìn thấy.

"Phòng khách nơi này, trong tường giấu mạch điện, đầu cắm đều từ trong tường, như vậy sẽ không lộn xộn." Trác Thiệu nói: "Tôi ở tỉnh thành trang trí biệt thự cho người ta, đều làm như vậy, đương nhiên, nếu dùng TV kiểu cũ, cũng không cần làm những thứ này "

Chu Hồng Quân lúc trước chỉ nhìn thấy TV kiểu cũ nhịn không được có chút đỏ mặt.

Ông ta suy nghĩ một chút không biết có thể nói cái gì, nên chỉ nói: "Phía sau TV này, sao chỉ dùng ván gỗ hai màu đen trắng? Nên dùng đá cẩm thạch mới đẹp, lại làm chút rồng phượng, còn nữa, đây là nhà mới, sao không phải đen thì là trắng? Nên làm chút đỏ thẫm, đèn này cũng không đẹp, đèn chùm thủy tinh tốt biết bao, vừa nhìn đã rất xa hoa."

"..." Trác Thiệu hơi ngẩn người, sau đó liền mặt không đổi sắc nói: "Vị này là lão Chu tổng đúng không? Ông nói có đạo lý, nếu ngôi nhà này được trang trí theo phong cách Trung Quốc, nên được trang trí như vậy, nhưng ngôi nhà này trang trí theo phong cách hiện đại, tôi sẽ không thêm các yếu tố Trung Quốc, vì vậy thời trang hơn, phù hợp với những người trẻ tuổi."

"Về phần xa hoa, lão Chu tổng ông không biết, thời đại đã không giống nhau, liền nói tôi đi, lúc trước tôi kiếm được tiền, vui vẻ mua một sợi dây chuyền vàng đeo cho mình, cảm thấy mình nhìn rất có tiền.

Nhưng vài ngày trước theo người thân của tôi đến tỉnh thành, tôi bị người ta cười nhạo, những người đó nói tôi là nhà giàu mới nổi." Trác Thiệu nói: "Người tỉnh thành, ai lại đeo dây chuyền vàng! Bọn họ đều đeo đồng hồ đeo tay, nhìn rất bình thường, cùng bên đường hai mươi đồng một cái không có gì khác nhau, kỳ thật là mấy vạn một cái!"

Chu Hồng Quân sửng sốt, phía dưới y phục của ông ta treo một sợi xích vàng lớn, hôm nay mặc nhiều, bị quần áo che khuất, mới không lộ ra...

"Biệt thự cao cấp chân chính, cũng không đem những thứ đáng giá kia bày ra bên ngoài, mà phải nhìn bên trong, xem văn hóa, liền nói bức tranh trên tường này." Trác Thiệu chỉ chỉ bức tranh trên tường, "Đây là công ty chúng tôi mời người vẽ, có đề tên, cùng phong cách nơi này đặc biệt hợp."

"Bức tranh này...!Tại sao không vẽ hoa mẫu đơn?" Chu Hồng Quân nhịn không được nói, ông ta thích mẫu đơn, phú quý bao nhiêu? Bằng không làm thần tài gì đó cũng tốt.

"Ba, mẫu đơn đều là đồ cổ, đều không hợp với trang trí hiện đại của con!" Chu Chính Cường nói.

Trác Thiệu cười cười, tiếp tục giới thiệu từng thứ.

Căn nhà này của Chu Hồng Quân, trang bị hiện đại đơn giản, bất quá trên thực tế một chút cũng không đơn giản, kỳ thật là tốn rất nhiều tâm tư, nói tường nền TV kia, kỹ thuật rất phức tạp, cũng không giống như bọn họ nói chỉ dùng ván gỗ hai màu đen trắng.

Đây, vẫn là Trác Thiệu mua vật liệu, tự mình làm.

Trang trí phòng khách nhà ăn, là trang trí vào bầu không khí, chủ thể đen trắng hai màu, nhưng tầng trên, hắn lại trang trí kiểu ấm áp, màu sắc chính vô cùng ấm áp.

Ngoài ra, còn có phòng đầy đồ chơi cho trẻ em, thư phòng sáng sủa, cùng với các phòng ngủ đặc sắc...!Phòng tắm hay gì đó, lại càng độc đáo.

Lúc mới bắt đầu, Chu Hồng Quân còn cảm thấy căn phòng này thoạt nhìn không đủ quý khí, nhưng đi một vòng, ý nghĩ này lại biến mất không còn một mảnh.

Nhà vệ sinh này, vậy mà còn có thể rửa mông, trên đời này, nguyên lai còn có máy rửa chén!

Ông ta phát hiện mình thật sự kiến thức hạn hẹp, biệt thự chân chính, tựa hồ quả thật không giống như nhà ông ta, đem đá cẩm thạch cam vàng dán đầy vách tường coi như xong.

Giá trị của số tiền này! Ông ta xem như là biết người có tiền tỉnh thành, ở nhà cửa như thế nào!

"Ngôi nhà này rất đẹp, nhưng rất nhiều đồ nội thất đều là mua, dùng không lâu?" Một người đi theo nhịn không được nói, cái giường mua kia tuy rằng đẹp mắt, nhưng không tìm người làm chỗ dựa vững chắc!

"Đồ nội thất tuy rằng là mua, nhưng chất lượng có thể đảm bảo, dùng hai mươi năm không thành vấn đề, bất quá tôi cảm thấy, phòng này phỏng chừng không ở được hai mươi năm." Trác Thiệu nói.

"Tại sao?" Chu Chính Cường khó hiểu hỏi.

"Hiện tại tỉnh thành đã bắt đầu xây phòng thang máy rồi, chờ về sau nơi này hẳn là cũng sẽ như vậy.

Trong nhà Chu tổng có tiền, đến lúc đó nói không chừng sẽ muốn mua một phòng thang máy ở.

"Trác Thiệu âm thầm nịnh nọt.

Thì ra là như vậy...!Kiến thức của người ta, không giống với mình!

Ngay từ đầu cảm thấy con trai tiêu tiền bừa bãi, lúc này cũng cảm thấy...! Các công ty trang trí tỉnh thành, chính là không giống nhau!

"Tôi thấy trên giường có chăn ga trải giường, đều mua ở đâu? Đẹp quá." Chu Chính Cường còn hỏi về những món giường của Trác Thiệu.

Anh ta không nghĩ tới, Trác Thiệu thế nhưng ngay cả những thứ này đều chuẩn bị, còn chuẩn bị rất đẹp.

Chăn trong nhà bọn họ, không phải hoa đỏ thầm chính là hoa nhỏ, trước kia anh ta không cảm thấy có vấn đề, nhưng hiện tại...

Trác Thiệu mua những thứ giường ngủ kia, thật sự so với nhà anh ta đẹp hơn nhiều lắm!

"Những đồ giường kia, tôi mua từ tỉnh thành, Nếu Chu tổng có nhu cầu, tôi có thể chuẩn bị cho anh nhiều hơn một chút."

"Có nhu cầu có nhu cầu." Chu Chính Cường vội vàng nói.

Kiến thức của Trác Thiệu, quả thật dẫn đầu rất nhiều người lúc này, chứ đừng nói kiếp trước hắn chính là làm nghề này, còn đặc biệt sẽ lừa gạt người khác!

Chu Chính Cường cuối cùng sảng khoái trả hết số tiền cuối cùng không nói, còn cho thêm hai ngàn, bảo Trác Thiệu giúp mua bốn bộ.

Trác Thiệu thu tiền, tâm tình đặc biệt tốt, lại nói: "Chu tổng, phòng ốc gần như đã chuẩn bị xong toàn bộ, qua hai ngày nữa, tôi sẽ đưa chìa khóa cho anh.

Tôi sử dụng tất cả đều là vật liệu tốt, hàm lượng formaldehyde tuyệt đối không vượt quá tiêu chuẩn, nhưng dù sao cũng là nhà mới, thông gió một thời gian trước khi ở vẫn tốt hơn."

"Vốn dĩ sang năm tôi mới kết hôn." Chu Chính Cường nói, lại thở dài: "Ai, hiện tại tôi muốn lại đến ở..."

"Anh bạn nhỏ!" Đúng lúc này, một trong những người Chu Chính Cường và Chu Hồng Quân mang theo đột nhiên gọi Trác Thiệu lại: "Anh bạn nhỏ, cậu có thể giúp tôi trang trí tiệm cơm không?".