“Ta, ta” Triển Chiêu há miệng nửa ngày vẫn không nói ra câu. Cái này bảo hắn phải nói thế nào chứ? Quên đi, hít sâu một hơi: “Bạch Ngọc Đường, nhân lúc sư phụ ta không có ở đây, ngươi đi nhanh đi, chậm thì không kịp nữa.” Nói xong liền kéo Bạch Ngọc Đường ra ngoài. “Ai”, sao lại thế này, Bạch Ngọc Đường gỡ tay Triển Chiêu ra, “Không được, Ngũ gia ta nếu đi rồi vậy sẽ thành cái gì chứ, về sau còn muốn lăn lộn trên giang hồ nữa không, vả lại, ngọc bội của ta còn đang ở chỗ sư phụ ngươi, nếu để sư phụ ta biết ông ấy còn không lột da ta.”

Thấy Bạch Ngọc Đường kéo tay mình ra nói không đi, Triển Chiêu sốt ruột: “Ngươi yên tâm, sư phụ ta người sẽ không so đo với tiểu bối ngươi, ta cũng sẽ khuyên người, về phần ngọc bội của ngươi sau này ta trả lại ngươi, đi mau, sư phụ ta trở về liền nguy đó.” Nói xong lại kéo hắn ra ngoài.

Bạch Ngọc Đường thấy bộ dáng Triển Chiêu chỉ mong sao tống hắn đi nhanh, trong lòng tức giận nhưng ngoài miệng vẫn linh hoạt: “Này, Triển Chiêu, ngươi không phải nói sư phụ ngươi sẽ không so đo với tiểu bối ta sao? Sao còn muốn ta đi chứ?” Là chán ghét ta như vậy sao?

“Ngươi nếu không đi, ta cùng ngươi liền thảm!”

“Xí, ông ấy muốn giết Ngũ gia thì đã làm rồi, cho dù ông ấy muốn giết Ngũ gia, ngươi chính là đồ đệ ông ấy, ngươi có thể có chuyện gì?”

“Sao lại không có việc gì? Người muốn chúng ta” thiếu chút nữa nói lộ ra hết, Triển Chiêu quay đầu liếc mắt trừng hắn: “Ồn ào cái gì, bảo ngươi đi thì đi, nói nhiều như vậy.”

“Mèo thối, dám dữ với Ngũ gia của ngươi, xem Ngũ gia về sau thu thập ngươi thế nào, bất quá bộ dáng trợn tròn mắt kia vẫn đáng yêu như xưa.” Bạch Ngọc Đường ở phía sau nhỏ giọng nói thầm.

Hai người tới đại sảnh dưới lầu, Triển Chiêu đột nhiên ngừng lại, làm hại Bạch Ngọc Đường phía sau nhất thời không kịp dừng, đập vào người Triển Chiêu, “Triển Chiêu, ngươi đột nhiên dừng lại làm gì, đụng chết Ngũ gia rồi.”

“Sư, sư phụ, người đã trở lại.”

Sư phụ? Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu vừa nhìn, chỉ thấy sư phụ Triển Chiêu đang ngồi ở trước bàn uống trà, bên cạnh còn đặt một bọc đồ.

“Tiền bối!”

“Hai tiểu tử các ngươi đã nhanh chóng muốn xuất phát, vậy đi thôi!” Nói xong đặt chén trà xuống, nhấc bọc đồ lên liền xoay người đi ra ngoài, hai người đối mặt cười khổ, đành phải đuổi theo.

Ba người cưỡi ngựa một đường ra khỏi cửa thành đến ngoại thành, dương quang ấm áp xuyên qua tán cây rậm rạp chiếu xuống, thành nhiều chấm vàng. Những tán liễu xanh vàng rủ xuống đang khẽ lay động nhè nhẹ trong gió xuân, tựa như một đoàn tiên nữ mặc đồ xanh đang nhẹ nhàng nhảy múa. Đào thụ xen giữa liễu thụ cũng nở những bông hoa xinh đẹp, xanh của liễu, đỏ của hoa, vô cùng tuyệt mỹ!

Nhưng hai người cưỡi ngựa đi phía sau lại không có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp như thế.

“Ai này mèo ngốc!”

Triển Chiêu quay đầu liếc mắt trừng Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không nhìn bạch nhãn của hắn mà điều khiển ngựa lại gần. “Mèo con, ngươi muốn cái gì đây? Ngũ gia gọi ngươi nhiều như vậy cũng không đáp lại Ngũ gia, chúng ta đang đi đâu hả?”

Triển Chiêu cười khổ nói: “Ta nào biết, hy vọng không phải như ta nghĩ.”

“Như cái gì hả?” Bạch Ngọc Đường hỏi, Triển Chiêu không đáp, tự ý đi về trước.

Nghi hoặc nhíu nhíu mày, muốn làm cái gì chứ? Mèo thối, ngươi cho là ngươi không nói Ngũ gia sẽ không có cách biết sao? Nhếch miệng cười, “cha” cưỡi chạy về phía trước.

“Bạch Ngọc Đường?”

Bạch Ngọc Đường thúc ngựa đuổi theo sư phụ Triển Chiêu: “Tiền bối, khoảng thời gian trước sư phụ ta có hai vò nữ nhi hồng 60 năm, hương vị thế nào?”

“Không hổ là 60 năm, sắc vàng óng, hương vị ngào ngạt, thơm ngon nồng đậm, hết sức dư vị” Bộ dáng sư phụ Triển Chiêu tưởng niệm vô hạn.

Quả nhiên, hai vò rượu kia là sư phụ thật vất vả mới có, không nghĩ tới lại bị ngươi lấy đi rồi một vò, khiến hắn tức giận trực tiếp mắng chửi người, còn đá mình xuống núi. Bạch Ngọc Đường cười nói: “Vãn bối với sư phụ đều là người yêu rượu, không ngờ Tần tiền bối cũng thích.”

Tần Nhất Hằng liếc mắt nhìn Bạch Ngọc Đường: “Tiểu tử ngươi rất thông minh, không nghĩ tới Lý Trường Thiên khờ dại lại thu được một đồ đệ tốt vậy. Hơn nữa cư nhiên còn có cơ duyên bậc này.”

“Tiền bối, người nói cái gì?” Câu sau Tần Nhất Hằng nói rất nhỏ, Bạch Ngọc Đường nhất thời không nghe rõ.

Tần Nhất Hằng ngửa mặt như đang nhớ lại nói: “Rượu là một thứ tốt! Chính là năm đó bên cạnh ta có một người mến rượu thành si, các loại mỹ tửu đều tiện tay lấy về, thường kéo ta cùng uống, còn ép ta cùng hắn uống mỹ tửu khắp thiên hạ. Dần dần đã hiểu nhau hơn, rồi thích.”

Bạch Ngọc Đường hiểu rõ: “Tiền bối, người muốn đi đâu?”

“Tất nhiên là đi Bạch phủ Kim Hoa, đường này vẫn là ngươi quen, đoạn sau để ngươi dẫn đường đi!” Vẻ mặt Tần Nhất Hằng cao hứng.

Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, chỉ chỉ chính mình: “Nhà ta?” Không phải chứ, chẳng lẽ bởi vì việc này mà muốn tìm tới cửa hỏi tội anh ta? Không thể nào đi, nhìn giao tình hắn cùng sư phụ, hẳn phải tìm sư phụ chứ!

“Ừm, làm sao? Ngươi định chối bỏ, Chiêu nhi nhà ta cũng không phải dễ khi dễ như vậy.” Tần Nhất Hằng nheo mắt lại: “Ta đã đưa tin cho sư phụ ngươi rồi, hắn sẽ trực tiếp đến Kim Hoa, chúng ta hội hợp ở đó.”

“Không cần vậy đi!” Tiền bối người muốn thế nào, nói thẳng được không?

“Sao lại không cần, thành thân đương nhiên phải có cha mẹ trưởng bối, một người cần có thì đều không thể thiếu, ta cũng không thể để Chiêu nhi tùy tùy tiện tiện theo ngươi.”

“Cái gì? Thành, thành thân?” Bạch Ngọc Đường cả kinh, thiếu chút nữa rớt khỏi lưng ngựa. Mình không nghe lầm chứ! Thành thân với Mèo con! Bạch Ngọc Đường liếc mắt nhìn Tần Nhất Hằng, xác định mình không nghe lầm, liền ngốc tại chỗ. Có thể thành thân với Mèo con mình tất nhiên là mừng như điên, đây chính là chuyện mình đã mong ba kiếp, thế nhưng hai nam nhân, còn là ở Tống triều phong kiến này, Mèo con, hắn, hắn sẽ nguyện ý sao? Dù sao từ lúc gặp lại đến hiện tại mới hai ngày. Nghĩ vậy lại cười khổ, hắn tất nhiên là không muốn, Bạch Ngọc Đường tâm tư nhanh nhạy, lập tức nghĩ tới nguyên nhân vừa rồi Triển Chiêu trăm phương nghìn kế muốn đuổi mình đi.

“Bạch Ngọc Đường, ngươi mới rồi còn nói Triển gia phát ngốc, chậc chậc chậc, ngươi bây giờ là đang làm gì chứ?” Triển Chiêu liếc mắt nhìn hắn.

Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu liền lập tức thu lại vẻ mặt, thay bằng một khuôn mặt tươi cười, giống như toàn bộ vừa rồi đều là ảo giác: “Mèo con, sư phụ ngươi có phải bị chúng ta kích thích điên rồi không”

“Nói huơu nói vượn gì đó!” Không đợi Bạch Ngọc Đường nói xong liền cả giận nói.

“Ồ!” Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu: “Vậy ông ấy bảo hai ta thành thân cũng là ta nói hươu nói vượn? Đi thôi!”

“Cái gì!” Quả nhiên, Mèo con lập tức tạc mao: “Sư phụ” Hừ! Mèo ngốc! Xem ngươi còn ra oai được không!

Nói tới Bạch gia Kim Hoa giàu đến có thể địch quốc, toàn bộ Đại Tống không ai không biết, sản nghiệp Bạch gia trải rộng khắp Đại Tống, thậm chí kéo tới Tây Hạ, Liêu quốc, Đại Lý vân vân, hơn nữa hàng năm còn có đội tàu rời bến. Giang Nam, càng giống thiên hạ của Bạch gia, thế lực ăn sâu, chiếm cứ toàn bộ Giang Nam, mà ngay cả triều đình cũng có chút kiêng kị. Kẻ ở trên đương nhiên cũng từng có ý đồ áp chế, nhưng đều rước lấy thất bại, may mà Bạch gia cũng không có dã tâm gì, với triều đình là nước giếng không phạm nước sông. Hơn nữa đâu có thiên tai, đâu xây cầu làm đường, thậm chí ngay cả lương thảo của toàn bộ binh mã cần tấn công Tây Hạ Liêu quốc đến xâm phạm, Bạch gia đều đi đầu quyên tặng, danh tiếng trong dân chúng rất tốt. Bạch gia ba đời kinh thương, tuy nói cũng là nhà lớn nghiệp lớn, nhưng có thể đi tới bước này, Bạch gia nhị thiếu công lao rất lớn. Truyền thuyết Bạch gia nhị thiếu có thất khiếu linh lung tâm (trái tim có bảy tâm nhãn, ý chỉ những người rất thông minh, linh hoạt, nhìn thấu nhiều chuyện), Bạch gia nhị thiếu từ nhỏ đã là một thần đồng trong truyền thuyết, là một kỳ tài kinh thương, bảy tám tuổi đã tham gia vào buôn bán của Bạch gia, thủ đoạn tàn nhẫn, Bạch gia nhị thiếu trong truyền thuyết dung mạo hoa mỹ, diện mạo bất phàm, tài hoa phong lưu, cầm kỳ thi họa mọi thứ tinh thông, Bạch gia nhị thiếu trong truyền thuyết là vị hôn phu trong mộng của vô số thiếu nữ.

Ba người Bạch Ngọc Đường một đường đi đến Kim Hoa, thời gian này đều do Bạch Ngọc Đường dẫn đường, ăn ở đều tại tửu lâu, khách điếm có cờ Bạch gia, phục vụ bậc nhất. Tần Nhất Hằng hết sức hài lòng với điều này, trực tiếp khen ngợi lo liệu của Bạch Ngọc Đường. Đương nhiên, có hài lòng sẽ có không hài lòng, có cao hứng sẽ có mất hứng, Triển Chiêu liền thập phần không hài lòng cùng mất hứng.