"Alo, em đang ở đâu vậy?"

Đinh Tuyết Hương lấy điện thoại gọi cho Minh Châu.

"Dạ, em đang ở nhà."

Minh Châu tò mò nhưng trả lời nhanh.

Đinh Tuyết Hương kể sơ qua mọi chuyện về Minh Tuệ, rồi chốt hạ:

"Em bắt taxi qua chung cư Minh Tuệ để đón chị đi, rồi chị em mình cùng đi."

...

Đinh Tuyết Hương không về chung cư của mình, mà hẹn Minh Châu cùng đi thẳng đến một ngôi nhà ở quận Tân phú. Khi cả hai đến nơi, khuôn mặt họ khuất sau bóng tối, đứng bất động nhìn chằm chằm vào căn nhà hai tầng lạnh lẽo:

"Chị biết là em sợ, nhưng em phải đối mặt thôi Minh Châu. Vì kéo dài mãi, người khổ sẽ là Minh Tuệ."

Đặng Minh Châu run rẩy không trả lời, trong lòng cậu đã có quyết định của riêng mình. Cả hai dứt khoát cùng nhau tiến đến gần cánh cổng to đen hùng vĩ.

Đây vốn là nhà của Bùi Cẩm Tiên, chị ta thuê để ở trong những ngày sống ở Việt Nam.

“Kính coong!”

Đặng Minh Châu hồi hộp chờ đợi, từ sau khi gặp lại Cẩm Tiên, đây là lần đầu tiên cậu chủ động đến tìm gặp chị ấy.

Bùi Cẩm Tiên bước ra mở cửa, chị ấy vẫn y như những ngày thuở hai người quen nhau, một cô gái ba mươi lăm tuổi nhỏ nhắn, nụ cười nửa miệng thường trực và thái độ tự tin đến đáng ghét:

“Chào... chị...”

Minh Châu hơi bối rối cất tiếng chào.

“Chào chị, tụi em vào nhà được không?”

Đinh Tuyết Hương lên tiếng phá vỡ bầu không khí kì lạ ngại ngùng này.

“Ừ, vào đi.”

Cẩm Tiên nghiêng người, nhường chỗ cho hai người đi vào, hồi lâu mới khép cửa rồi cũng đi vào trong.

Chị ta ngồi trên sofa, đối diện hai người kia, cao giọng:

“Có chuyện gì không? Điều gì quan trọng khiến hai người lại đến gặp chị trong một ngày mưa gió thế này?”

Đặng Minh Châu dường như nín thở, im lặng không nói gì. Đinh Tuyết Hương không ngại ngùng mà nói thẳng vào vấn đề chính:

“Chị và Minh Châu có chuyện gì thì cứ giải quyết với nhau đi, đừng kéo Minh Tuệ vào chuyện này nữa.”

Cẩm Tiến lắng nghe, hếch mặt lên vẻ thách thức:

“Sao? Đau lòng sao? Cô ta có gì mà hai người mê mẩn đến vậy nhỉ?”

Không ai trả lời, không khí căng thẳng bao trùm khắp nơi.

“Chị li dị chưa?”

Minh Châu sau hồi lâu im lặng, giọng khàn đặc hỏi.

Cẩm tiên liếc nhìn Minh Châu, lần đầu tiên chị ta có vẻ hơi khó xử:

“Vẫn chưa...”

Minh Châu không biết nên cười hay khóc:

“Vậy chị còn tìm đến em, làm phiền em làm gì? Chị quay về với chồng chị đi, em và chị đã chia tay, đừng làm phiền hay xen vào cuộc sống của em nữa.”

Bùi Cẩm Tiên nghiêm mặc:

“Chị cho em mọi thứ vẫn không đủ sao? Tại sao vẫn muốn rời xa chị? Vì Minh Tuệ sao?”

Minh Châu hét lên:

“Em không cần tiền của chị, cũng chẳng phải vì Minh Tuệ, em không muốn chia sẻ tình yêu, không muốn bị chị ràng buộc, xem như con rối của chị. Tôi cũng không muốn chia sẽ người yêu mình với một đứa con trai. Chị không thấy anh ta kinh tởm sao?”

Cẩm Tiên không kiềm chế được, đứng dậy và tát Minh Châu một cái đau điếng.

“Chát!”

Tiếng da tay chạm vào da mặt vang lên trong đêm tối tĩnh mịch, nghe đến thật đau lòng. Minh Châu một tay ôm mặt bỏng rát, mắt vẫn trừng trừng nhìn Cẩm Tiên.

“Chị đã nói rồi, dù có gì cũng không được súc phạm đến anh ấy.”

Minh Châu uất ức, căm phẫn:

“Chị bị điên rồi sao? Chị tham lam tới mức muốn cả hai người sao? Chị cút ra khỏi cuộc sống của tôi. Tình yêu của chị làm tôi phát kinh tởm."

Cẩm Tiên cũng dường như hối hận vì việc làm của mình, nhẹ giọng:

“Chị xin lỗi, nhưng anh ấy với chị là tri kỉ, là kỉ niệm. Chị yêu em, quay về bên chị đi, em cần gì chị cũng cho em. Quay về Mĩ với chị đi. Đừng bỏ chị.”

Minh Châu mắt hằn lên tia đỏ, tức giận tột cùng:

“Tôi nói là đủ rồi, tôi và chị đã kết thúc, tránh xa cuộc sống của tôi và Minh Tuệ ra, chị không có quyền, tôi không còn yêu chị nữa, và kể cả sau này cũng sẽ mãi mãi không bao giờ. Tình yêu của chị làm tôi kinh tởm."

Minh Châu chạy nhanh ra hướng cửa, đá tung cửa một cái "Đùng!" rồi chạy mất hút trong màn mưa, Bùi Cẩm Tiên tái mặt ngồi phịch xuống ghế, đôi mắt vô hồn. Cô thật sự không muốn buông bỏ ai cả...

Im lặng.

Mọi thứ rơi vào im lặng. Chỉ còn vài hạt mưa nhỏ rơi trên mái nhà là ồn ào mà thôi.

Sau một hồi lâu, Tuyết Hương lên tiếng phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch này:

“Huỳnh Minh Tuệ không có lỗi gì, chuyện của hai người đừng kéo em ấy vào nữa. Còn chị, tình yêu vốn dĩ chỉ dành cho hai người thôi, có nhiều chuyện chị cưỡng cầu cũng không thành đâu.”

Bùi Cẩm Tiên ngước lên nhìn Tuyết Hương, không nói gì.

Đinh Tuyết Hương đứng dậy, không chào một tiếng nào, bước nhanh về hướng cửa.

"Cô ta có gì tốt."

Bùi Cẩm Tiên bất chợt hỏi:

"Em ấy chỉ là một người bình thường mà thôi, em ấy cũng đã có người yêu. Tôi và Minh Châu yêu em ấy không vì gì cả. Yêu là yêu vậy thôi. Tình cảm mà, khó nói lắm. Nhưng có một thứ chắc chắn, tình yêu vốn dĩ là chỉ dành cho hai người."

Bùi Cẩm Tiên cúi gầm mặt, trong đêm tối, tiếng chị ấy vang lên nghe đau thương:

"Chồng cũ và tôi đã yêu nhau 9 năm trước khi tiến tới hôn nhân, anh ấy không hề làm gì sai, đối tốt với tôi và cả gia đình tôi. Rồi tôi rung động với Minh Châu. Là tôi nợ anh ấy. Về tình về nghĩa, tôi không thể buông bỏ được..."

"Chị thật tham lam!"

Đinh Tuyết Hương dứt khoát bỏ đi không chần chừ một giây nào nữa. Cô cũng khinh miệt việc chị ta đã làm với tất cả mọi người.

Bùi Cẩm Tiên không khóc, cô chỉ thấy tức giận, mọi việc cô làm chắc chắn không bao giờ sai. Ai có thể chiều chuộng Minh Châu hơn cô? Em ấy muốn gì cô cũng có thể cho em ấy, tại sao vẫn không chọn bên cạnh cô chứ? Vì Huỳnh Minh Tuệ sao? Thế thì nó không thể làm ở công ty này được nữa rồi.

...

Khi Tuyết Hương ra đến cổng, Đặng Minh châu đã chạy đâu mất hút, Tuyết Hương nghĩ rằng tốt nhất là cô nên về nhà trước, em ấy rồi cũng sẽ về nhà thôi.

Đặng Minh Châu đi lang thang trong đêm, mưa vẫn tuôn xối xả. Cậu đi đến chung cư nơi Minh Tuệ ở, đứng ngước nhìn hồi lâu. Nhìn mấy ngọn đèn còn sót lại trong đêm tối, dường như tỉnh táo hẳn.

Cậu phải mạnh mẽ, phải bảo vệ Minh Tuệ, không thể hèn nhát như vậy mãi được.

Mưa vẫn tuôn.

Đặng Minh Châu vẫn đứng lặng nhìn.

Huỳnh Minh Tuệ đã ngủ vùi.

Đinh Tuyết Hương đang nhìn mưa mà ngẫm nghĩ.

Bùi Cẩm Tiên lại trên môi một nụ cười nửa miệng thường trực.

Ở nơi xa, Lâm Ân Tú đang nhớ Huỳnh Minh Tuệ đến đau nhói. Nhưng vì sao chị lại trốn tránh cô? Vì sao nên nông nỗi này?

Không một ai biết, ngoại trừ Lâm Ân Tú...

\- HẾT CHƯƠNG 72 \-