Đọc đi đọc lại mấy dòng chữ mà Dương Thành Vũ gửi tới, tôi không kiềm chế được mà đưa tay bụm lấy miệng khóc nức nở, cả người ngồi thụp xuống chiếc ghế đá được đặt ở sảnh lớn. Tôi suy nghĩ, đúng thật tâm tư của người đàn ông kia vô cùng khó đoán, rõ ràng bề ngoài luôn vô tâm lạnh nhạt, chẳng nói yêu tôi, nhưng ở phía sau lại âm thầm làm những chuyện mà tôi chẳng thể nào nghĩ được.

Thế rồi, tôi cứ ngồi như vậy khóc một lúc thật lâu, quên luôn cả việc trả lời, cho đến khi tiếng nhạc chuông réo rắt vang lên, đầu óc mới thoát khỏi những mớ hỗn độn miên man chạy dài. Tôi nhấc máy, người đàn ông ở đầu giây bên kia lên tiếng.

- Em lại đang khóc. Đúng là người phụ nữ nhiều nước mắt mà.

Tôi bật cười, đảm bảo bây giờ ở đây có một chiếc gương, tôi nhất định sẽ soi và nhìn thật kĩ xem, rốt cuộc bộ dáng của mình hiện tại trong thảm thương như thế nào.

- Ngày mai mấy giờ anh về.

- Đầu giờ chiều, ở bên này tôi còn bận một số việc, đến ngày mai mới xong được.

Dương Thành Vũ vừa nói xong, ở bên cạnh anh ta bỗng nhiên vang lên giọng nói của một người con gái, tuy là rất nhỏ, nhưng tôi vẫn nghe thấy được.

Cô ta thủ thỉ điều gì ấy, đoán chừng người kia rất hài lòng, có tiếng cười trầm thấp phát ra. Mà ở bên này, tâm trạng đang vui vẻ ngay lập tức trở nên đổ vỡ, thậm chí, tôi còn nghe thấy tiếng nứt xé của trái tim đập trong lồng ngực.

Buồn cười làm sao, chế giễu làm sao khi vừa nãy tôi còn có suy nghĩ Dương Thành Vũ đã thay đổi, trong tim của anh ta có một ví trí cho tôi và những dự định cùng tôi sau này. Hóa ra, mọi thứ lại đều là do tôi ảo tưởng quá để rồi nhận ấy nỗi đau đến tái lòng.

Đột nhiên muốn cúp máy và khóc một trận thật lớn, tôi khịt mũi, nói với giọng hơi nghẹn.

- Nếu anh có việc bận thì làm đi. Tôi cúp máy trước đây.

Dương Thành vũ ừ một tiếng, anh ta hỏi tôi.

- Em bận gì à. Buổi sáng này không đi đâu chơi.

- Không có. Tôi không quen ai hết. Vậy nhé…

Nói xong tôi cũng tắt điện thoại luôn, sau đó đặt xuống chiếc ghế đá ở bên cạnh, cơn hậm hực càng lúc càng lớn. Tôi tức giận Dương Thành Vũ nên mặc kệ anh ta có sức uy hiếp như thế nào vẫn cúp máy, bởi vì tôi muốn một lần bản thân làm chủ được chính cuộc đời của mình. Suốt quãng thời gian qua, tôi luôn làm một con rùa, lớn tiếng chẳng dám, lúc nào cũng chấp nhận yếu ớt, quả thật quá thật bại rồi.

Càng nghĩ, tôi bắt đầu cảm thấy chính mình không thở nổi, muốn lên tiếng nhưng cổ họng tắc nghẽn. Tôi ngồi im như thế để những cơn gió lạnh lùa vào mặt mình, một vài phút sau khi tinh thần có chút ổn định trở lại, mới cầm điện thoại bấm dãy số đã thuộc lòng đó. Đầu giây bên kia rất nhanh liền bắt máy ngay, tôi chậm rãi lên tiếng.

- Dương Thành Vũ, nếu anh cảm thấy đùa giỡn với tôi như vậy là vui vẻ, thì anh có thể tìm được đầy những người khác ở ngoài kia, hà cớ gì phải dây dưa với tôi làm gì để tôi cả ngày chỉ biết ảo tưởng. Anh chưa từng yêu, nên anh chưa biết được cảm giác bị người khác bỡn cợn chà đạp lên tình cảm của mình là như thế nào. Tôi đây chính là không biết lượng sức mình nên mới đâm đầu vào u mê trong men tình của anh, người khác nói tôi yêu tiền, nhưng chỉ có bản thân tôi biết tôi yêu vì cái gì. Tôi biết anh nhiều đàn bà, tôi cũng chẳng có quyền cấm anh, thế nhưng nếu anh thật sự coi tôi giống như một ngọn cỏ dại tùy tiện ngắt lên đùa nghịch đến chán thì vứt bỏ, vậy tôi cầu xin anh, anh hãy để cho cuộc sống của tôi yên bình đi.

Nói đến đây, nước mắt tôi đã rơi đẫm lệ đầy mặt, tôi cúp máy, hai tay dơ lên che mắt. Thì ra, đau đớn nhất không phải là ngày tôi với Tuấn ra tòa li dị, không phải là ngày nhà tôi bị mất hết mọi thứ, mà chính là cảm giác này. Yêu một người không cùng tầng lớp, yêu một người toàn thân sáng rọi ánh hào quang, yêu một người quá xuất sắc, bên cạnh lúc nào cũng là đẫy rẫy những người thành đạt muốn lấy lòng. Đau quá, đau đến mức tim gan chồng chất vết xước, đau đến mức từng mạch máu trên người cũng muốn nổ tung để giải thoát.

Tôi cứ nghĩ một đêm hôm qua, chúng tôi phá vỡ đi bức tường thành để bộc lộ cho nhau biết tâm ý của đối phương, thì trong lòng cả hai đã xác định được họ đang ở mối quan hệ gì. Nhưng mà bây giờ, đoán chừng cũng chỉ có một mình tôi có suy nghĩ như vậy, còn người kia, một giây chắc cũng chẳng muốn phí thời gian.

Trở về nhà, bố mẹ cùng với Tiểu Đa đã đi chơi, tôi thu dọn bánh kẹo trên bàn cho vào chiếc hộp rồi mới vào phòng ngủ một giấc. Tôi cố gắng ngủ để quên đi hình ảnh của Dương Thành Vũ, nhưng sự thật thì, tôi đang tự lừa dối chính mình mà thôi. Tôi đau lắm, thật sự chỉ muốn moi trái tim của mình ra để xem nó sao lại nặng tình với kẻ bạc tình kia như vậy.

Cả một đêm hôm ấy cho đến sáng hôm sau, Dương Thành Vũ không hề liên lạc lại với tôi một lần nào, mà tôi thì đôi lúc cứ thơ thẩn nhìn điện thoại rồi hi vọng anh ta sẽ nhắn cho mình dù chỉ là một tin ngắn ngủi. Ngược lại, Huy thì rất kiên nhẫn, tôi nhắn một tin, cậu ta trả lời mấy tin, mỗi tin nhắn đều mùi mẫn đầy tình cảm.

Ban đầu, tôi còn kiên nhẫn nhắn trả. Nhưng dần dần tôi chẳng muốn nhắn nữa, vì thế bèn vất điện thoại vào một góc sofa, bế Tiểu Đa đi ngủ trưa. Ít nhất như thế, tôi mới đẩy được hết suy nghĩ của mình dành cho cái người đang ở thành phố B. Chỉ là, giấc ngủ vừa mới hiu hiu thì bên ngoài cửa tiếng chuông kêu dồn dập liên hồi.

Nói thật, lúc ấy tôi chỉ muốn giả vờ chính mình ngủ say để không phải gặp Dương Thành Vũ, nhưng từ lâu đã biết được người đàn ông đó như thế nào, nên tôi chẳng dám liều lĩnh đến mức người đến tận cửa mà còn trực tiếp bơ mặt người ta. Bởi vì tôi biết, nếu tôi làm như thế, ắt mọi chuyện sẽ không yên bình.

Mở cửa, quả thực người ở bên ngoài chính là Dương Thành Vũ, anh ta dùng ánh mắt khó chịu nhìn tôi.

- Tôi gọi cho em bốn cuộc.

Tôi liếm môi:” Tôi ngủ quên, không cầm theo điện thoại ở bên người.”

Dương Thành Vũ không nói gì thêm, anh ta nghiêng người đi vào trong nhà, ngồi xuống dưới ghế sofa rồi nói với tôi.

- Em đi thay quần áo đi. Tôi đợi em.

Vẻ mặt của Dương Thành Vũ vẫn còn một chút đỏ, đoán chừng là buổi sáng ở bên thành phố B anh ta vẫn chơi đùa tụ tập uống rượu. Thật ra tôi cũng rất muốn quan tâm hỏi han, nhưng mà sự việc ngày hôm qua khiến cho tôi thật sự rất thất vọng, chính vì thế bản thân chỉ có thể cố gắng làm ngơ coi như không biết gì, không quan tâm mà thôi.

Trở về phòng, tôi nhanh chóng lấy ra một bộ đồ công sở lịch sự, tóc cuộc tròn ở đuôi, trang điểm già dặn, so với đêm hôm qua thì đúng khác nhau một trời một vực. Lúc tôi bước ra ngoài, Dương Thành Vũ lướt một cái mà đáy mắt đã lạnh như nước đóng băng. Khi đó, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ nổi điên nên với mình cơ, nhưng may mắn sao mọi thứ vẫn ổn, không có chuyện ầm ĩ hay gì khác.

- Xong chưa?

Tôi gật đầu, Dương Thành Vũ đưa điện thoại cho tôi rồi xoay người đi ra ngoài, không nói thêm điều gì dư thừa nữa, tuy vậy trong đáy mắt nhìn ra được có một chút tức giận. Qủa thật tôi chẳng hiểu nổi được anh ta là hạng người gì, lúc nóng lúc lạnh, lúc bỡn cợt lúc nghiêm túc, tâm tư khó đoán, làm cho người khác vui vẻ được một tí, thì cũng sẽ cho họ nếm đủ đau thương vô hạn.

Dặn dò mẹ trông Tiểu Đa, tôi cùng với Dương Thành Vũ đi xuống dưới sảnh. Anh ta rút cho tôi một chiếc thẻ rồi nói.

- Em vào mua một ít quà Tết mang ra đây.

Tôi thở dài, giọng nói không nhạt cũng không mặn:” Anh muốn mua cái gì bây giờ.”

- Hoa qua, bánh kẹo, hay cái gì đó… Chẳng phải em vẫn hay đi chúc Tết sao, cái đấy em phải biết chứ.

- Vậy thì mua hoa quả. Còn anh muốn đút lót thì để lần sau anh tự làm là được.

Dương Thành Vũ nghe xong chẳng từ chối cũng chẳng đồng ý, anh ta liên tục phải nghe điện thoại cho nên chẳng thể đi cùng với tôi vào mua được, nên xoay đi xoay lại tôi chỉ có thể một mình tự túc. Cũng may là hôm nay chỉ việc đi thăm bộ trưởng Hùng cùng với cục trưởng thuế, nên quà chỉ mua có hai phần, miễn cưỡng tôi có thể xách được.

Ra đến xe, Dương Thành Vũ lái rất chậm, anh ta cầm lấy một tay của tôi, lên tiếng hỏi.

- Hôm qua làm sao đang nói chuyện thì lại tắt máy. Em không vui.

Ngữ điệu rất nhẹ nhàng, giống hệt như hôm qua chúng tôi ở bên nhau. Thế nhưng đau đớn của sáng nay quá rõ rệt, tôi không thể để bản thân của mình đánh cược một lần nào nữa.

- Không sao hết. Là điện thoại tôi hết pin.

- Có thật là điện thoại em hết pin không. Em tắt điện thoại với tôi là lúc bảy giờ tối, chẳng nhẽ qua một đêm, em không thèm sạc lại điện thoại.

- Tôi…

- Trần Thùy An, em cảm thấy mình ở trước mặt tôi có thể nói dối hay bày ra mấy cái trò khôn vặt được sao. Con người tôi bản tính không muốn nói nhiều, em ở bên tôi, em ắt hẳn cũng có thể hiểu được những điều đó mà, có đúng không?

Dương Thành Vũ trêu đùa từng ngón tay trắng nõn của tôi, bầu không khí trong xe càng lúc càng trở nên bí bích, báo hiệu sắp tới sẽ có một trận cuồng phong kéo đến.

- Cái đó… Tôi cảm thấy, nếu chúng ta bên nhau, tôi không muốn anh cùng với những người khác có quan hệ hay qua lại. Như vậy,tôi cảm thấy chính mình không được tôn trọng.

Trầm ngâm một lúc thật lâu, tôi chẳng thể nào giấu được những buồn bà và cơn đau nhói mình phải nhẫn xuống nên cứ thế để mặc chúng tuôn trào ồ ạt. Tôi nghĩ một lần chúng tôi nên thẳng thắn với nhau về mối quan hệ này, được hay không được tôi cũng sẽ chấp nhận, không lời oán thán.

Dương Thành Vũ gẩy gẩy tàn thuốc, anh ta quay sang nhìn tôi, khẽ cười.

- Em cũng đa nghi quá nhiều rồi đấy nhỉ. Cô gái hôm qua là một người bạn đi cùng với bạn của tôi, không phải là người của tôi.

- Của ai thì cũng vậy. Con người của anh trước giờ đều lên trang giải trí không biết bao nhiêu lần, tôi ở bên anh, lo sợ là điều đương nhiên.

- Vậy bây giờ em muốn tôi như thế nào. Công khai quan hệ, hay là hủy hết các bữa tiệc giao lưu làm ăn.

- Tôi không có ý đó. Anh hiểu sai ý tôi rồi.

Tôi nghiêng đầu nhìn thành phố bên ngoài, Dương Thành Vũ lại nói tiếp.

- Vế đầu tiên thì tôi có thể làm được, còn vế thứ hai, em làm ở AN DĨNH nửa năm, tôi đoán chắc em cũng biết những tiệc xã giao quan trọng như thế nào. Ở đó có đủ loại người, tôi không phải là kẻ bù nhìn ăn tạp, em lo lắng cái gì.

- Anh quá hoàn hảo, không thể khiến cho tôi có một chút tin tưởng nào hết.

- Nhiều lúc tôi thật sự muốn hỏi em rốt cuộc có phải ba mươi tuổi hay là hai mươi tuổi nữa. Chúng ta đều đã trưởng thành hết cả, con người tôi thì chẳng thích nói nhiều, cũng chán ghét phải giải thích. Có điều tôi ưu ái em như thế nào, em cũng nên biết chứ.

Tôi khẽ lắc đầu:” Thật ra tôi chẳng hiểu anh môt chút nào hết.Chính vì anh quá hoàn hảo, nên đứng ở bên cạnh anh, tôi cảm thấy mình thấp bé, không có một chút trọng lượng.”

Dương Thành Vũ nhăn mày, anh ta táp xe dừng lại ở lề đường, quay sang nhìn thẳng vào mắt tôi, giọng nói cất lên đầy nghiêm túc.

- Vậy em nói đi, bây giờ rốt cuộc xem muốn tôi phải làm cái gì? Nếu làm được, tôi sẽ cân nhắc.

Tôi siết chặt hai tay trên đùi, môi mấp máy, cuối cùng bèn hỏi.

- Anh thật sự quyết định việc duy trì mối quan hệ này sao. Anh có bao giờ suy nghĩ lại, anh sẽ cảm thấy hối hận không.

- Tôi bao nhiêu tuổi rồi mà em còn sợ tôi suy nghĩ không thấu đáo. Trần Thùy An, nói thật với em, lúc phát hiện em ở trên giường của tôi, tôi đúng là có chút chán ghét, thậm chí còn không muốn nhìn mặt em. Nhưng em biết vì sao sau đó tôi không làm gì em không, thậm chí tôi còn cho em vào AN DĨNH.

Tôi lắc đầu, Dương Thành Vũ nói.

- Bởi vì sau khi tôi tỉnh, tôi mới phát hiện có người muốn hãm hại tôi để giàn dựng cảnh tôi cưỡng hiếp người khác, đẩy tôi xuống vực đáy. Nhưng thật không ngờ người quản lí mới kia lại đưa cho em uống cốc nước đó, bởi vì họ nghĩ người được thuê ngủ với tôi là em.

- Có chuyện đó thật sao?

Dương Thành Vũ cười lạnh, đáy mắt anh ta toát lên vẻ nguy hiểm.

- Kịch bản đã được lên đầy đủ, chúng đợi sau khi mọi chuyện vỡ lẽ thì người đàn bà được thuê sẽ náo loạn đòi kiện cáo tôi rồi đổ tội cho tôi. Không ngờ tình thế xoay chuyển, em thế nào mà lại mò lên được phòng của tôi, cùng tôi một đêm phát sinh, cho tôi một cái tát. Em cũng giỏi đấy chứ.

Hóa ra mọi chuyện lại như thế. Cốc nước đó đúng là bị bỏ thuốc, mà tôi lại là người vô tình bị kéo vào phá nát cái kịch bản kia, cho nên có phải vì điều ấy mà Dương Thành Vũ đối xử tốt với tôi không?

- Vậy chuyện chung cư Bắc Sơn, cũng là do anh làm đúng không?

- Tôi biết em ở đó thì tôi cho người ta dỡ nhà chậm một chút, nhưng thật ra tôi không biết. Đơn giản khi ấy tôi chẳng để em vào mắt.

Những thắc mắc giấu thật lâu trong lòng cuối cùng cũng tìm được câu lời, trong lòng tôi hiện tại mà nói có rất nhiều cảm xúc. Nhưng thở phào nhất chính là, thật may người tôi ngả vào là Dương Thành Vũ, chứ nếu là một tên nghiện hút hay cà lơ phất phơ nào đó, chắc cuộc đời tôi sẽ tàn giống hệt như cánh hoa bị vùi dập cho mà xem.

Tôi mấp máy môi.

- Tôi biết rồi. Cảm ơn anh đã cho tôi lời giải thích thỏa đáng.

Dương Thành Vũ dập thuốc vào gạc tàn để trước mặt, sau đó xoay người kéo tôi lại, chuẩn xác tìm lấy môi tôi hôn xuống. Miệng anh ta vẫn còn hương thuốc lá nhàn nhạt, cuốn lấy đầu lưỡi tôi có một chút cay, thế nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy thật ngọt.

Chúng tôi hôn nhau đến khi cả hai cùng thở hổn hển với buông ra khỏi. Dương Thành Vũ gục đầu xuống hõm cổ tôi, cất giọng trầm khàn.

- Mỗi lần ở bên cạnh em, tôi đều không kiềm chế được ham muốn của mình. Trần Thùy An, hóa ra em cũng có bản lĩnh câu dẫn đàn ông đấy chứ.

Lại là một câu nói nghe chói tai cực kì, tôi khẽ gắt:” Là câu dẫn anh.”

Dương Thành Vũ cười như không cười, anh ta ngước mắt lên nhìn tôi, thản nhiên nói.

- Tôi nói oan cho em sao. Không thèm nghe điện thoại với trả lời tin nhắn của tôi, nhưng lại có thời gian cùng với tên bảo vệ kia nói chuyện mùi mẫn. Hình như em quên mất lời tôi nói với em rồi đúng không.

Đến nước này thì tôi đã biết Dương Thành Vũ đọc được những tin nhắn của Huy nhắn cho tôi rồi. Thảo nào vừa nãy lúc tôi ra đến ngoài, anh ta lại tốt bụng đưa điện thoại cho tôi đến như thế.

- Chuyện đó… Anh cũng biết được tâm ý của tôi.

- Tôi đương biết tâm ý của em. Nhưng mà có kẻ không biết lượng sức của mình cho nên mới ngày ngày làm ra cái trò lố bịch đó để muốn em siêu lòng. Trần Thùy An, tôi thật sự muốn biết em là người thích nghe những lời ngon ngọt sao?

Tôi đỏ mặt:” Cái đó ai cũng muốn. Phàm là người phụ nữ, bất kể cứng rắn hay mạnh mẽ, họ đều muốn được người đàn ông của mình nâng niu và che chở.”

Dương Thành Vũ tâm tình quả thật bị mấy tin nhắn buồn nôn của Huy ảnh hưởng, anh ta gõ ngón tay mình trên vô lăng, nhìn tôi.

- Thế nào là ngon ngọt. Đối với tôi, nói ít làm nhiều còn tác dụng hơn làm ít nói nhiều. Tên bảo vệ đó nói hứa yêu em, sẽ chăm lo cho em đủ mọi thứ, rồi cái gì mà tình cảm từ tận đấy lòng, tôi cảm thấy mọi thứ đều là lời sáo rỗng. Còn tôi đối với em, tôi chẳng muốn nói nhiều, bây giờ em thích cái gì, em chỉ cần nói, không, em chẳng cần nói tôi cũng nhìn được ra rồi. Và tôi thừa sức làm được nó.

Tôi định mặc kệ Dương Thành Vũ, nhưng bản thân lại không kiềm chế được, đành lên tiếng.

- Chuyện đó…. Thật không chỉ cần phía chúng ta là đủ. Tôi còn bố mẹ, còn con gái, tôi…

- Em nghĩ tôi không đủ khả năng để chăm lo cho cả nhà em.

- Không phải chuyện chăm hay không chăm. Con người anh quá cứng ngắc, anh kiêu ngạo, bố mẹ tôi đều không dám nói chuyện tự nhiên với anh. Còn nữa, anh quá nhiều quy tắc, anh cách chúng tôi quá xa, tôi không dám đánh cược.

- Vậy nên em mới cảm thấy cái tên Huy đó hợp với mình, có đúng không?

Tôi không đáp. Kì thật tôi không biết đáp như thế nào nữa. Dương Thành Vũ hôm nay nói quá nhiều, hình như anh ta muốn quyết tâm cùng với tôi rõ ràng mọi chuyện vậy.

- Trần Thùy An, năm năm tôi ba mươi năm tổi. Con người chỉ có một cuộc đời, nếu cứ do dự mãi, ba mươi năm nữa trôi qua đi, đến lúc đó em xem tôi với em còn lại gì. Em lúc nào cũng sợ sệt, cũng cảm thấy mình thấp kém, sao em không thử nghĩ em có điểm khiến cho tôi hứng thú và ràng buộc được chân của tôi. Tôi có tiền, tôi có sắc, tôi có mọi thứ, em nghĩ tôi phải quan niệm cùng với người đứng ở trên cao như mình thì mới gọi là phù hợp sao. Tôi thừa nhận chuyện tôi có lạnh nhạt với bố mẹ của em, thậm chí cả con gái của em, nhưng tôi nghĩ em biết tôi không hề cố tình. Bản thân tôi quá cứng ngắc, chính vì thế tôi cần thời gian để tiếp nhận, để thay đổi, chứ không phải vừa gặp họ là tôi phải giả tạo sởi nởi mừng như bắt được vàng.

Tôi đưa tay lên bịt miệng, nước mắt chảy dài xuống gò má. Dương Thành Vũ khẽ lau nước mắt cho tôi, anh ta thở dài.

- Được rồi, tôi mới nói vài ba câu đã khiến cho em khóc sưng đỏ cả mắt như thế này, nếu sau này tôi cầu hôn em, chắc em phải khóc lụt luôn cả cái thủ đô luôn đấy nhỉ. Nín đi, người ngoài nhìn vào lại tưởng tôi cưỡng bức hiếp dâm em không thành.

Đây không phải lần đầu Dương Thành Vũ làm cái hành động này cho tôi, nhưng đây lại là lần đầu anh ta dùng cái giọng nói nài nỉ để mong tôi hiểu được mối quan hệ mà tôi cho là mập mờ không rõ như thế này. Vì thế, chỉ cần vài phút, tôi cũng đã không còn khóc nữa, mà người đàn ông kia cũng yên tâm buông tôi ra, tiếp tục lái xe đi đến nhà bộ trưởng Hùng.

Bộ trưởng Hùng là người có thể nói có quan hệ khá tốt với Dương Thành Vũ, một phần có lẽ vì anh ta tuổi trẻ tài cao, một phần có lẽ ông ta có giao tình gì đó với bố của Dương Thành Vũ, bởi vì suốt quá trình nói chuyện, tôi phát nhiện đôi lúc họ sẽ nói những chuyện của đời trước.

Cụ thể như lúc này.

- Ngày đó bố của cậu còn sống, ngày nào ông ấy cũng nói với tôi, chỉ muốn sau này cậu đừng quá cứng ngắc như ông ấy, mà phải biết yêu thương, quan tâm người bên cạnh mình. Nhưng mà thật không ngờ, gen của nhà cậu quá tốt. Đúng là tránh không nổi.

Dương Thành Vũ mỉm cười nhẹ, anh ta bưng chén trà màu xanh nhàn nhạt đưa lên cho tôi, sau đó mới lấy một cốc cho mình, chậm rãi đáp.

- Thật ra cũng không phải. Chú cũng biết, con người của tôi không thích ồn ào. Trước kia còn dong chơi đàn đúm, cái gọi là tuổi trẻ một thời nông nổi. Bây giờ tuổi đã không còn nhỏ, cũng nên tính chuyện lập gia đình.

Bộ trưởng Hùng khẽ đưa mắt nhìn tôi một cái, ánh mắt đó khiến cho tôi có một chút chột dạ không dám nhìn thẳng,. May mắn ở bên cạnh Dương Thành Vũ có trấn an tôi mấy câu, nếu không tôi sợ mình chẳng trụ nổi được sự áp bức nặng nề này.

- Nhìn thấy cậu như thế này, tôi cũng yên tâm thay bố cậu phần nào rồi. Có điều Thành Vũ, Dương Chí Thành là một người vô cùng gian xảo, cậu nên cẩn thận. Phía sau lão già đó, có rất nhiều đồng minh.

- Tôi hiểu. Mọi thứ tôi đều tính toán kĩ lưỡng cả rồi, từng nước đều nắm chắc 100% thắng trong tay. Chú yên tâm.

Dương Thành Vũ từ tốn đáp trả, cách nói cách xưng hô của anh ta không lễ phép, nhưng từng câu từng chữ nghe kĩ có thể nhận thấy được nó chứa đựng sự tôn trọng với thành kính như thế nào.

Ngồi ở nhà bộ trưởng Hùng một lúc, chúng tôi lại đến nhà cục trưởng cục thuế. Mỗi nơi uống một vài ba ly rượu, lúc trở về nhà, đồng hồ đã chín giờ. Ban đầu, Dương Thành Vũ nhất quyết muốn đưa tôi về nhà của anh ta để tiện làm chuyện kia, nhưng tôi còn vớt vát được một chút lí trí, thều thào nói nhỏ sau nụ hôn đầy ướt át.

- Tôi phải về. Anh cũng biết, bố mẹ tôi chỉ có mấy ngày ở đây, tôi muốn dành nhiều thời gian cho họ và Tiểu Đa.

Dương Thành Vũ khẽ buông người tôi ra, anh ta không phản đối chuyện đó, mà chỉ hỏi.

- Bao giờ bố mẹ em về.

- Rằm sẽ về. Thật ra tôi muốn ông bà ở lại, nhưng họ sợ trên này đắt đỏ, một mình tôi kiêm không nổi. Ông bà nói về quê còn trồng chè, chăn nuôi thả cá.

- Trang trại ở thành phố B nếu quy hoạch nhanh cũng phải mất 2 năm. Diện tích khá lớn, nhưng tôi sẽ đẩy nhanh tiến độ.

Nhắc đến chuyện trang trại, tôi bỗng dưng muốn hỏi Dương Thành Vũ.

- Cái đó, tại sao anh lại muốn mua cho bố mẹ tôi. Là để trả công tôi ngủ với anh, hay là…

- Em nghĩ bố mẹ em muốn sống chung với chúng ta không? Người gia thường có suy nghĩ rất cổ hủ, tôi đây đang tính trước mọi chuyện, em ngược lại không thấu hiểu tôi mà còn nghĩ xấu cho tôi sao.

- Nhưng liệu có sớm quá không. Dù chúng ta quen nhau ba năm, nhưng chính thức cũng chưa đến nửa năm, tôi…

- Con người tôi không cần quá cầu kì, chẳng cần phải đủ yêu thương cuồng nhiệt thì mới gọi là xác định quan hệ. Chuyện tương lai chẳng ai tính trước được, nhưng tôi nghĩ, dù sao chúng ta cũng nên thử một lần. Ít nhất thời điểm hiện tại, tôi và em, cả hai cùng thích nhau.

Những lời nói của Dương Thành Vũ mang quá nhiều sự thuyết phục khiến cho tôi không những không thể phản bác được, mà còn chìm đắm theo. Tôi nghĩ, người đàn ông này nói thật đúng, tình cảm xuất phát, chẳng biết tương lai ra sao, hiện tại đủ trân trọng nhau là được rồi, không phải sao? Cái gì mà lừa dối, cái gì là tự ti, tất cả người ta không thèm để ý đến, tôi vì sao lại phải để ý cơ chứ.

Thế rồi, cuối cùng tôi cũng quay sang ngước mắt lên nhìn Dương Thành Vũ, miệng khẽ cười.

- Được. Cả em cả anh, chúng ta đều thử…

Dương Thành Vũ vuốt nhẹ khóe môi tôi, anh nhẹ giọng.

- Tôi đưa em về nhà.