Kiếm Xuất Hàn Sơn

Chương 4: Đẹp thì đẹp thật…

Tước Tiên Minh tới cứu bạn chạy trốn, vốn dự tính trước nếu bị Hàn Sơn cường giả phát hiện tung tích, sẽ chuẩn bị đứt đuôi cầu sinh, huyết độn ba ngàn dặm, ai ngờ cả đường cực kỳ thuận lợi, mắt thấy sắp thối lui an toàn, thế nhưng lại lật thuyền trong mương….Thật khiến yêu nhức đầu.

Mạnh Tuyết Lý ra hiệu chớ có lên tiếng, nhấc tay nâng đạo đồng trên đất dậy.

Tước Tiên Minh thấy y biểu tình bình tĩnh, cho rằng y quyết định ra tay diệt khẩu, thầm nghĩ đạo đồng này cũng thật xui xẻo.

Mạnh Tuyết Lý độ cho đạo đồng một luồng chân khí, Lưu Tiểu Hòe tỉnh lại, ánh mắt mờ mịt, bỗng nhiên giơ tay chỉ về phía Tước Tiên Minh:

“Mạnh trưởng lão! Ta mới thật sự là Tiểu Hòe! Hắn là quỷ, không, hắn là kẻ giả mạo! Tên tặc tử nhà ngươi lại dám ngang ngược ở Hàn Sơn, lừa gạt trưởng lão!” Đạo đồng nhảy dựng lên, rõ ràng đã sợ đến mức cả người phát run, sắc mặt nhợt nhạt, nhưng vẫn đẩy Mạnh Tuyết Lý ra sau lưng,”Trưởng lão chớ sợ! Ta sẽ báo cho Chấp Sự Đường, không, báo cho Chưởng môn chân nhân, tới trảm yêu trừ ma…”

Dứt lời thò tay vào túi trữ vật, lôi ra một thanh kiếm gỗ đào.

Bình sinh nhân vật lợi hại nhất cậu từng gặp, chính là Chấp Sự Trưởng – chủ quản của Chấp Sự Đường, nào biết cách liên lạc với Chưởng môn, dưới tình thế cấp bách thuận miệng nói bừa, mong rằng sẽ dọa lui yêu tà ác nhân.

Tước Tiên Minh thấy vậy nổi lên hứng thú trêu đùa, dùng hai ngón tay tóm lấy thân kiếm run rẩy, thoáng dừng sức, “Răng rắc”, nửa đoạn kiếm gỗ bị hắn ném xuống vực sâu mờ mịt bên dưới.

Lưu Tiểu Hòe sửng sốt, bật khóc nức nở: “Mạnh trưởng lão ngươi mau chạy đi!”

Tước Tiên Minh nhìn Mạnh Tuyết Lý, khiếp sợ không thôi, thầm nghĩ bao nhiêu năm qua ngươi ở Hàn Sơn ăn ngon mặc đẹp, rốt cuộc đã tạo thành hình tượng “ốm yếu, bạc nhược vô hại” đến mức nào?’

Trẻ con bảy tuổi cũng bị ngươi lừa gạt, cực kỳ không biết xấu hổ!

Mạnh Tuyết Lý lườm hắn, lúng túng sờ mũi, cúi người dụ dỗ đạo đồng: “Tiểu Hòe, hắn là bạn ta, mới nãy đùa ngươi thôi. Cố ý cải trang thành hình dáng của ngươi, ở chỗ này dọa ngươi, xin lỗi, ta thay hắn hướng ngươi bồi tội. Kiếm này, ngày mai ta làm lại cho ngươi một cái, đảm bảo tốt hơn…”

Tước Tiên Minh hiện về dáng vẻ ban đầu, còn không rõ lắm tình huống hiện tại, chỉ nghe thấy giọng nói từ tốn của Mạnh Tuyết Lý: “Đạo lữ của ta đại tang, bạn ta sợ ta buồn phiền quá độ, lên núi thăm hỏi. Đáng tiếc thật không khéo, ta đang định đến từ đường, ngươi thay ta chiêu đãi khách, mang hắn về Trường Xuân Phong ngồi một lát, chờ ta trở lại, được không?”

Đạo đồng lau nước mắt, sắc mặt từ trắng chuyển đỏ, thi lễ với Tước Tiên Minh: “Thất lễ. Vị tiền bối này, mời đi theo ta.”

Lưu Tiểu Hòe cảm thấy mình làm mất mặt Trường Xuân Phong, khách quý vì muốn Mạnh trưởng lão vui vẻ, chỉ đùa một chút mà thôi, cậu lại phản ứng thái quá, dáng dấp như chưa thấy qua việc đời. Mạnh trưởng lão tính tình thật tốt, không trách cậu thiếu lễ phép, ngược lại còn an ủi.

Tước Tiên Minh nhíu mày, dùng ánh mắt hỏi Mạnh Tuyết Lý: Vậy cũng được?

Không cần giết người, không cần chạy thoát thân, không cần kinh động kiếm trận Hàn Sơn, ngươi há miệng nói gì, người ta tin cái đó? Hàn Sơn Kiếm Phái lãnh khốc vô tình dễ lừa như vậy?

Mạnh Tuyết Lý không thèm nhìn hắn, từ ái vỗ vỗ đầu đạo đồng: “Đi đi.”

Tước Tiên Minh thay đổi suy nghĩ, tự thấy mình ngớ ngẩn, Thế nhân đều biết Mạnh Tuyết Lý ăn may gả cho Tễ Tiêu, am hiểu nhất không biết tiến thủ, ngoại trừ Tễ Tiêu, ai sẽ hoài nghi lời y nói?

Chờ Tước Tiên Minh theo đạo đồng đi qua cầu treo, bước vào Trường Xuân Phong, hít thở linh khí đậm đà tươi mát, mắt thấy núi rừng xuân sắc dạt dào, quỳnh lâu ngọc vũ tô điểm trong đó, cảnh đẹp say lòng người, không khỏi hỏi: “Mạnh trưởng lão nhà ngươi, thường ngày hay làm gì?”

Đạo đồng kính cẩn đáp: “Trưởng lão tính tình đạm bạc, thích gần gũi hoa cỏ, hoa đào tơ vàng trên núi đều do đích thân ngài ấy trồng, ngài ấy thường xuyên ở dưới hoa uống rượu xem tiểu thuyết, khụ, xem đạo kinh, trưởng lão còn nuôi ba con cá chép hoa, một ổ chuột kim tiền…”

Tước Tiên Minh nghĩ, chả trách Mạnh Tuyết Lý vui quên lối về, Tễ Tiêu cũng thật chi bạo, ở núi tuyết tạo ra một vùng tiên cảnh, xảo đoạt thiên công.

Ai mà được chăm sóc cẩn thận như vậy, chỉ sợ cho hắn làm Yêu Vương, hắn cũng không làm!

….

“Mạnh trưởng lão còn chưa tới?” Chưởng môn Hàn Sơn cho vời Chấp Sự Trưởng, thấp giọng hỏi.

Chấp Sự Trưởng: “Đã sai người đi mời.”

Quảng trường bên ngoài từ đường, hơn ngàn vị nội môn tinh anh đệ tử đã đọc xong đạo kinh, đến phiên các tân khách bên trong từ đường lần lượt chia buồn.

Chấp Sự Trưởng có chút lo lắng, Mạnh trưởng lão trẻ tuổi tu vi thấp, đối mặt cảnh tượng lớn, dễ sinh ra hoảng sợ. Nhưng y là người thân duy nhất của Tễ Tiêu Chân Nhân, không thể không tới dâng hương. Chỉ hy vọng không xảy ra chuyện gì rắc rối.

“Mạnh trưởng lão đến -” đúng lúc đó, một vị chấp sự trẻ tuổi cao giọng thông báo.

Mạnh Tuyết Lý xử lý xong phiền toái trên sơn đạo, gấp rút chạy nhanh tới, búi tóc tán loạn, khí tức bất ổn, thật sự có mấy phần đáng thương “đạo lữ đại tang, vì người đã đã mất mà thất hồn lạc phách.”

Từ đường của Hàn Sơn là một điện thờ nằm ở nơi cao rộng, nghi ngút hói hương, ánh nền dập dờn.

Cuối từ đường, cả một vách tường bày đầy bài vị, tựa như tầng tầng lớp lớp bảo tháp uy nghiêm, nối thẳng tới nóc điện, những cái tên trên đó đang quan sát mọi người giữa làn khói tỏa.

Lúc Mạnh Tuyết Lý bước qua ngưỡng cửa, hàng trăm đôi mắt tập trung vào y. Y không biết phải đi bên nào, nhất thời sợ run tại chỗ.

Chưởng môn, Phong chủ các phong cùng với Trưởng lão chia ra đứng hai bên từ đường, là chủ nhà.

Chỗ đứng của các phái trong sảnh có sự phân biệt rõ ràng, tuy quần áo khác nhau, nhưng không hiện ra hỗn loạn, là tân khách.

Chỉ có y giống như đi lầm đường, nửa chủ nửa khách, ngượng ngùng khó xử bị người ta nhìn chằm chằm.

Mạnh Tuyết Lý cũng không cảm thấy lúng túng, đang định lên tiếng chào hỏi mọi người. Ba năm ngăn cách với đời, bây giờ gặp ai cũng muốn nói chuyện.

“Tuyết Lý, ngươi tới, nén bi thương.”

Đám người nhường ra lối đi, một ông lão mặt mũi gầy gò, tình thần quắc thước mặc đạo bào trắng đi về phía y.

Mạnh Tuyết Lý gật đầu đáp lễ: “Chưởng môn chân nhân.”

Những phong chủ khác cũng nhìn sang, bước lên làm lễ, dẫn y vào trong. Lúc này nơi đây, ở trước mặt người ngoài, y chính là thể diện của Tễ Tiêu.

Lúc Mạnh Tuyết Lý tới vừa hay các tân khách chia buồn cũng chấm dứt, buổi lễ đã gần kết thúc. Đại biểu các phái ở xa vạn dặm tới đây chuyến này, đương nhiên không chỉ để dâng nén hương, mà còn có nhiều vấn đề cần thương lượng với Hàn Sơn Kiếm Phái.

Mắt thấy mọi chuyện đã thỏa đáng, chuẩn bị đặt câu hỏi, cường giả Hàn Sơn lại rối rít đi về phía cửa, nghênh đón một vị tiểu công tử.

Công tử kia mặc cẩm bào màu tuyết thanh, bên ngoài khoác áo trùm đầu màu bạc, trong ngực ôm một cái lò cầm tay tinh xảo. Áo khoác lông trắng càng tôn lên màu da như ngọc của y, mi mắt như họa.

Theo bước chân y đến gần, từ đường trang nghiêm mờ tối giống như ánh lên một tia sáng, khiến người ta lóa mắt.

Cả sảnh đường yên tĩnh, nhưng có không ít kẻ đang thầm truyền âm trò chuyện.

“Thật uy phong, vị này là trưởng lão gì vậy?”

“Y chính là đạo lữ của Tễ Tiêu Chân Nhân. Dựa theo bối phận, quả thật cùng thế hệ với chưởng môn Hàn Sơn. Còn cao hơn hẳn chúng ta một bậc.”

“Thì ra là y, Mạnh Tuyết Lý. Nghe nói ba năm trước y mới dẫn khí nhập thể, hiện giờ….cũng không tệ lắm, luyện khí viên mãn.”

“Nơi nào không tệ? Có Tễ Tiêu Chân Nhân ở, mỗi ngày có linh dược tiên đan nhồi nhét, người phàm cũng luyện khí từ lâu.”

“Bớt tranh cãi đi, y bây giờ cũng là kẻ đáng thương.”

Mạnh Tuyết Lý là dị số trong giới tu hành, y không cần liều mạng tu hành, chứng minh giá trị bản thân với tông môn, cũng không cần liều sống liều chết, tranh đoạt tài nguyên với người khác. Đạo lữ cùng chung khí vận, Tễ Tiêu tự có thủ đoạn kéo dài tuổi thọ kéo dài tính mạng cho y, chưa biết chừng sau này còn có thể cùng y phi thăng.

Sự tồn tại của y khiến “thiên đạo thù cần” giống một câu chuyện cười.

Năm đó sau khi hợp tịch đại điển kết thúc, mọi người nhắc tới y, hơn phân nửa sẽ nói: “Đẹp thì đẹp thật, chỉ tiếc…”

Chỉ tiếc là thứ dung tục. So với Tễ Tiêu thần tư cao triệt, khí chất dung mạo của Mạnh Tuyết Lý thực sự không gì để nói. Nhưng e ngại uy thế của Tễ Tiêu Chân Nhân, chỉ nói một nửa, nửa câu sau đều ngẩm hiểu trong lòng.

Động phủ của người ta trồng tùng bách trúc xanh, khí phách ngạo nghễ, Mạnh Tuyết Lý lại trồng hoa đào tơ vàng tầm thường. Núi của người ta nuôi tiên hạc chim xanh, Mạnh Tuyết Lý lại nuôi cá chép, bảo là để đổi vận, còn nuôi chuột kim tiền, bảo là để cầu tài. Một người như y, hạ thấp toàn bộ trình độ của Hàn Sơn.

Nhưng lúc này mọi người nhắc tới y, không còn ý ghen hận đố kỵ như trước, chỉ còn thứ tình cảm phức tạp giữa thương hại và cười trên sự đau khổ của người khác, tựa như tương lai ắt chứng thực y sẽ gặp kết cục thê thảm vậy.