Kiếm Vương Triều

Quyển 5 - Chương 18: Một cái thùng cho ngựa uống nước dẫn tới chiến tranh

Dịch: trongkimtrn

Dưới bầu trời đêm, một dòng suối trông như dải lụa sáng ánh bạc chảy ngang qua đồng cỏ vô tận trên thảo nguyên.

Con suối này là ranh giới tự nhiên giữa vương triều Đại Tần và quốc gia Ô Thị. Một bên là nước Ô Thị ở trên đồng cỏ, bên kia là thành thị biên quan của Đại Tần.

Trên thượng lưu từ từ trôi xuống một cái thùng gỗ.

Một người đàn ông lực lưỡng, đầu trọc, nhưng râu ria ngồm ngoàm tiện tay vớt lấy cái thùng. Y thấy nó tuy cũ nhưng rất sạch sẽ, liền đổ nước vào rồi đưa cho một con ngựa trắng xám phía sau uống nước.

Bỗng có tiếng bước chân đạp lên cỏ tiến đến.

Người tráng hán này theo âm thanh nhìn lại, đôi mày rậm chậm rãi dựng lên khiêu khích.

Trong mắt y hiện lên một bóng người còn đen nặng hơn màn đêm.

Người đến là một biên quân người Tần có dáng người nhỏ thấp hơn y rất nhiều. Gã mặc áo giáp da màu đen và cầm một thanh kiếm bằng sắt đen rất bình thường.

― Đó là thùng cho ngựa uống nước của ta.

Gã biên quân đi tới bên bờ suối, khi thấy ánh mắt khiêu khích trước mặt thì sắc mặt lập tức trở nên lạnh lẽo âm trầm, chỉ vào cái thùng gỗ sau lưng y mà nói.

Người đàn ông cường tráng đầu trọc khinh thường nhìn gã quân nhân thấp hơn mình nửa cái đầu, bảo:

― Thùng gỗ trôi từ trên xuống, ngươi lại nói nó thuộc về ngươi. Nếu thượng công chúa trôi xuống đây, ngươi cũng nói thuộc về ngươi hả?

Gã quân nhân Đại Tần lạnh lùng lắc đầu, đáp:

― Dù đưa thượng công chúa thảo nguyên các ngươi cho ta thì ta cũng chả thèm. Ta chỉ muốn cái thùng của mình.

Người tráng hán nghe thế thì lập tức đỏ bừng cả mặt, tức giận quát: ― Ngươi nói cái gì!?

Gã biên quân không nhìn y, chỉ nhìn cái thùng gỗ phía sau, lập lại:

― Trả thùng gỗ cho ta.

― Là nó?

Tên tráng hán đầu trọc cực giận mà bật cười, sẵn cầm chuôi dao dài treo trên yên ngựa, cười gằn bảo:

― Vậy ngươi có dám qua sông mà lấy?

Trong con ngươi hiện lên nét cổ quái, gã quân nhân chậm rãi đáp:

― Là ngươi bức ta đấy!

Người tráng hán mỉm cười, y không nghĩ tên biên quân này lại dám vượt qua biên giới. Nhưng nhịp thở tiếp theo, nụ cười của y trở nên cứng nhắc.

Người binh sĩ mặc áo giáp đen bắt đầu lội qua suối.

"Keng", có âm thanh phát ra.

Ngay lúc gã biên quân Đại Tần bước lên nền đất vững chắc, thanh trường đao của người tráng hán đã ra khỏi vỏ.

Thân đao trong tay phản chiếu dưới ánh trăng, y chỉ thẳng vào ngực gã binh sĩ, lạnh lùng nói:

― Lui về!

Gã biên quân Đại Tần cầm chuôi kiếm trong tay, không nhìn y mà chỉ nhìn cái thùng, khiêu khích nói:

― Nếu ta không lui thì sao?

Người tráng hán đầu trọc sững người, lạnh lùng bảo:

― Nếu không lui, ta lập tức giết ngươi!

Gã binh sĩ người Tần chế nhạo khinh thường, một tay cầm chuôi kiếm bước tới lấy cái thùng.

― Muốn chết!

Người tráng hán phẫn nộ quát một tiếng và nâng đao thúc về phía trước với ý định chỉ để dọa dẫm. Tuy nhiên, điều khiến y không ngờ là khi đẩy cây đao đến thì gã biên quân lại không tránh. “Phập”, với một cú đâm, cây đao dài trong tay y đã xuyên thủng cơ thể của gã binh sĩ.

Người tráng hán sững sờ trong chốc lát, dưới ánh trăng sắc mặt nhanh chóng tái đi trông thấy.

― Ngươi…!

Y nhìn vệt máu dài chảy ra từ trong miệng gã biên quân trúng đao của mình, làm sao cũng không thể tin nổi chuyện xảy ra trước mắt, nhất thời cứng họng không nói tiếp được.

― Chỉ vì một cái thùng gỗ, có đáng không?

Lúc này, gã quân nhân người Tần không nhìn cái thùng gỗ nữa, mà là ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên cao với chút hoài niệm. Vừa nhìn vầng trăng tròn sáng ngời, gã vừa lẩm bẩm câu nói ấy.

Một tiếng hét hoảng sợ vang vọng trong bầu trời đêm.

Nhìn cái xác người Tần đã gục chết dưới thanh đao của mình, vị tráng hán đầu trọc nước Ô Thị ngày thường vốn dũng cảm và thiện chiến vào lúc này lại run rẩy cả người.

Y không hiểu chuyện gì đã xảy ra.

***

Lãnh thổ vương triều Đại Tần thực rộng lớn.

Từ biên cảnh Ô Thị đến Trường Lăng, ngay cả ưng bay cũng không biết phải bay bao lâu.

Dưới ánh trăng sáng, một người thiếu niên bước vào một ngôi phủ đệ lịch sự tao nhã và ngồi xuống trong một lương đình bên hồ sen.

Một cung nữ xinh đẹp đi sau lưng hắn.

Thiếu niên không quay đầu lại, chỉ thản nhiên hỏi:

― Nếu Hoàng hậu nương nương tìm ta, tại sao không tới gặp ta?

― Hoàng hậu lát nữa sẽ đến.

Người cung nữ xinh đẹp nhẹ nhàng đáp rồi đứng sang một bên.

Thiếu niên hơi nhíu mày.

Ánh trăng và ánh sao như chợt bừng sáng một cái.

Thiếu niên quay đầu lại, nhìn thấy hoàng hậu bước đi chậm rãi, hoa dung hoàn mỹ tới cực điểm.

Thanh niên trang nghiêm cúi đầu trước bà ta và chào hỏi:

― An Bảo Thạch bái kiến nương nương!

Khuôn mặt của hoàng hậu vẫn ánh lên nét sáng sứ không thể tả được. Bà ta nhìn An Bão Thạch, không cần lời dạo đầu mà trực tiếp vào thẳng vấn đề với giọng chậm rãi:

― Nguyệt Thị đã thần phục, chỉ còn Ô Thị. Nếu lại bình Đông Hồ, sau này việc chinh phạt Yên, Tề sẽ không còn hậu hoạn nữa.

An Bảo Thạch sững sờ, hắn chỉ cần hít thở một lần thì liền hiểu được ý tứ đáng sợ ẩn hàm trong lời nói của hoàng hậu.

Hắn khẽ nhíu mày không trả lời.

― Có chút người có thể dùng, có người khó chịu dùng.

Hoàng hậu nhìn hắn, rồi biểu:

― Ta muốn nghe ý kiến của ngươi.

An Bão Thạch suy nghĩ một chút, rồi cười đáp:

― Người sinh ra, việc cần phải làm là đại sự. Và việc mà người làm là đại sự lớn nhất trên đời.

Hoàng hậu rất hài lòng với câu trả lời, mỉm cười. Nhưng nụ cười của bà ta cũng tỏa ra ánh sáng sứ lạnh lùng, không có chút vui mừng nào.

***

Trong kiếm viện Thanh Đằng.

Một gã kiếm sư đi đến cửa sân viện.

Thanh kiếm của gã rất rộng và to.

Các cao thủ kiếm thuật khác ở Trường Lăng đều mang kiếm trên lưng, cầm kiếm trên tay, hoặc đeo kiếm trên eo nhưng gã lại đạp kiếm mà đi.

Đây là Quách Đông Sơn.

Hoàng hậu lệnh gã đưa Trương Thập Ngũ đến Đại Phù thủy lao, nhưng vì vấn đề truyền lệnh nên đã ngăn cản người tu hành Sát Thần quân.

Một người ẩn tu không nổi danh lắm, nhưng rất nhiều quyền quý đều biết gã là một tông sư rất mạnh.

Chuyến thăm đêm khuya của một gã tông sư như vậy đương nhiên có ý nghĩa sâu xa.

Viện trưởng học viện, Địch Thanh Mi là người đầu tiên xuất hiện trước mặt gã.

Quách Đông Sơn biểu hiện khiêm tốn.

Đầu tiên gã cầm kiếm và cúi chào Địch Thanh Mi, nhưng sau đó sắc mặt trở nên nghiêm túc và chậm rãi nói:

― Địch viện trưởng, cuộc chiến giữa Ô Thị và Đại Tần sẽ bắt đầu vào tối nay.

― Cái gì!? ― Địch Thanh Mi biến sắc, lão còn tưởng rằng mình nghe lầm.

― Những lời mới đây của ta toàn bộ đều là nhiều lời, ngươi nghe rồi thì quên đi. Hiện tại thiên hạ đều không biết cuộc chiến giữa Đại Tần ta và Ô Thị sắp bắt đầu, nhưng ba ngày sau, vương triều chúng ta sẽ giao chiến với Ô Thị. Chính Ô Thị đã khơi mào cuộc chiến vào đêm nay.

Quách Đông Sơn lặng lẽ nhìn Địch Thanh Mi, tiếp tục nói:

― Đây là cuộc chiến của cả vương triều, vì vậy Hoàng hậu đã ra lệnh cho Học viện Thanh Đằng rằng, trừ những giảng sư dạy học hằng ngày ra thì tất cả kiếm sư và học sinh đều đi tới biên cảnh Ô Thị, bao gồm cả Địch viện trưởng.

Địch Thanh Mi bất ngờ run rẩy cả người và nhìn Quách Đông Sơn đầy hoài nghi.

― Yên tâm, không phải chỉ có Học viện Thanh Đằng.

Quách Đông Sơn hít một hơi thật sâu, nhìn lên vầng trăng tròn sáng ngời, chậm rãi nói tiếp:

― Tất cả các nơi tu hành ở Trường Lăng đều như thế... Kiếm viện Thanh Đằng và Bạch Dương động sẽ tiếp tục tồn tại trong tương lai, nhưng các học sinh tương lai sẽ phải chấp nhận điều lệnh của Binh Mã ti, hiệu lực vì triều ta (trở thành lính trong quân đội).

Nói là an tâm, nhưng những lời này càng khiến Địch Thanh Mi sửng sốt đến mức khó có thể đáp lại. Cho dù ngày thường là người không dám xúc phạm đến ý chỉ của vị nữ chủ nhân nơi thâm cung kia, thì lúc này lão cũng phải run giọng mà thốt lên:

― Điên rồi sao?!

***

― Điên rồi hả!?

Ai đó đã nói điều tương tự trong đêm nay.

Chỉ là tâm tình của người này rất bình tĩnh.

Đó là một người đàn ông trung niên mặc áo tơ trắng, phía sau y là một tòa đạo quán cũ kỹ.

Trên mái hiên lâu đời của đạo quán mọc lên rất nhiều hoa cỏ.

Những thứ hoa cỏ này có màu vàng ánh kim rất độc đáo, không bị tàn lụi dưới tuyết rơi vào mùa đông, còn tỏa ra ánh sáng như báu vật (bảo quang).

Ngôi đạo quán này tên là Bảo Quang quan.

Lúc này, đứng trước mặt người đàn ông trung niên áo trắng là một vị quan viên Binh Mã ti.

Cấp bậc người viên chức này cũng đủ cao. Bởi vì khí tức trên người gã đủ mạnh, mạnh đến mức gần như bao phủ toàn bộ tòa đạo quán.

― Không chỉ riêng Bảo Quang quan, tất cả cứ địa tu hành khác đều giống vậy.

― Bảo Quang quan là do tiên đế ngự tứ xây dựng, nằm ở nội thành Trường Lăng. Lục đại nhân người là một vị tông sư, có lẽ hiểu rõ mọi chuyện nên ứng với lòng Trời mà làm. ― Nghe được câu trả lời của người trung niên, tâm trạng của vị quan viên cũng bình tĩnh lại, gã kiên nhẫn khuyên nhủ.

Người đàn ông trung niên áo trắng lắc đầu, cười bảo:

― Ta chỉ nghe nói có một số việc nên làm, và có chút việc lại không thể làm.

Dừng trong chốc lát, y nhìn vị quan viên, tiếp tục nói:

― Ngài cũng là một người tu hành, chắc biết rằng điều mà nhiều người tu hành muốn không phải là danh vọng hay giàu sang, mà là tâm ý Tự do. ***và vô tư đọc truyện yêu thích trên Bạch ngọc sách(^_^)

Gã quan viên cấp cao của Binh Mã Ti hơi nheo mắt lại, đang định khuyên tiếp, thế nhưng người đàn ông trung niên lại cắt ngang:

― Không cần dùng đại nghĩa để áp ta. Phải hiểu rằng hầu hết các nơi tu hành đều giống Triệu Kiếm Lô, nếu muốn biến mạnh, thì kẻ thù bên ngoài và địch bên trong có gì khác nhau chứ?

Gã quan quan viên hít sâu một hơi rồi hỏi:

― Ngươi tâm ý đã quyết?!

Người trung niên áo trắng không nói thêm gì nữa.

Một đường kiếm ý trắng trong tinh thuần thoát ra khỏi cơ thể y.

Một thanh kiếm bản mạng màu trắng lặng lẽ xuất hiện trước mặt y, và trên bầu trời có tiếng vọng như một ngọn núi lớn di động.

Tuy nhiên, ngay vào lúc này, y đã ngẩng đầu lên.

Y nhìn về phía một tòa vọng lâu (tháp pháo).

Có một luồng sức mạnh phát ra từ đỉnh vọng lâu, tựa như thể cả cái vọng lâu đổ dồn về phía người y.