Dịch: gaygioxuong
"Thiên Khu! Thất Hiên!"
Tiếng quân lệnh nghiêm khắc chợt vang lên.
Trong trận hình hoa sóng đang đua nở, bỗng dưng có hơn mười vầng sáng màu xanh chói mắt chợt nổ tung.
Trong những vầng sáng màu xanh đó, thân thể mười mấy kiếm sư giống như mất hết sức nặng, chỉ trong khoảnh khắc đã rơi xuống xung quanh Bạch Sơn Thủy.
Hơn mười luồng kiếm quang đủ các màu mang theo sát ý lạnh thấu xương, khiến khoảng không xung quanh Bạch Sơn Thủy biến thành long lanh giống như thủy tinh.
"Nói đến dũng mãnh coi thường cái chết, có lẽ không có bất cứ một đội quân nào có thể vượt qua quân Tần các ngươi."
"Nghe nói, nguyên nhân chính là do năm xưa mỗi khi chiến đấu, những người của Ba Sơn Kiếm Tràng luôn dũng mãnh coi thường cái chết lao lên đằng trước, cho nên mới tạo thành khí thế như hiện nay của các ngươi."
"Nhưng cuối cùng thì sao? Ba Sơn Kiếm Tràng ngược lại bị chính người của các ngươi tiêu diệt."
"Trước kia, người Tần các ngươi là kẻ yếu. Tất cả các ngươi phải liều mạng mới có thể không bị các triều đối địch tiêu diệt. Nhưng vào thời điểm diệt ba triều, Tần đã thực sự trở thành kẻ mạnh. Giờ các ngươi liều mạng, nguyên nhân chính là vì Nguyên Vũ Hoàng Đế hay là vì con mụ đàn bà người quận Giao Đông đã đánh cắp thành quả của Ba Sơn Kiếm Tràng đây?"
Bạch Sơn Thủy vẫn giữ thái độ cứ như nhìn vào không khí. Nàng chỉ châm biếm mấy câu rồi đi thẳng về phía trước.
Những kiếm quang đến từ mọi hướng đó, giống như đã khóa chặt không gian xung quanh nàng, nhưng cuối cùng lại rớt lại ở sau lưng nàng.
Kiếm trong tay nàng chém ra phía trước.
Một luồng kiếm quang màu xanh thẳm giống như vây đuôi cá mập, dán sát mặt đất lao về phía trước, cắt ngang qua cả đội quân trước mặt.
Để lại trên mặt đất một vết kiếm sâu hoắm chạy thẳng tắp.
Chỉ một chớp mắt sau, trong vết kiếm này chợt vang lên tiếng nước chảy một cách quái dị.
Một tiếng nổ đinh tai vang lên.
Một cơn sóng hùng vĩ trắng lóa chợt hiện ra từ không khí, giống như một con Giao Long màu trắng khổng lồ, trườn về phía trước. Về phần Bạch Sơn Thủy, nàng cầm kiếm trên tay đứng ngay trên đỉnh cơn sóng đó.
Khi con sóng hùng vĩ này lan tới, không biết bao nhiêu quân sĩ dũng mãnh coi thường cái chết của Đông Lăng Quân bị đánh bay ra ngoài. Ngay cả những chiếc phù xa nặng nề cũng nổi lềnh bềnh trên mặt nước giống như gỗ mục, trôi dạt sang hai bên.
Gương mặt hơn mười tên kiếm sư sau lưng Bạch Sơn Thủy khó coi đến đỉnh điểm.
Họ chẳng những toàn bộ một kiếm là bại, mà đến ngay cả lực lượng ở mép ngoài con sóng lớn này bản thân cũng không có năng lực chống lại. Họ chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Bạch Sơn Thủy phá trận trong nháy mắt, ngay cả việc kéo dài thời gian một chút xíu cũng không thể thực hiện được.
"Thân đại nhân, chẳng lẽ ngài còn không chịu ra tay?"
Viên tướng lãnh cầm đầu mặc giáp xanh nhìn Đông Lăng Quân bị cắt ngang, gương mặt hết sức khó coi, xoay người lại. Y đã hiểu ra, Bạch Sơn Thủy đáng sợ hơn so với đồn đại. Hiện giờ, Đông Lăng Quân không có năng lực đối phó được.
Cho dù có không thương tiếc biến toàn bộ thuộc hạ thành vong hồn dưới kiếm của Bạch Sơn Thủy đi nữa, cũng hoàn toàn không có nghĩa lý gì.
Thân Huyền thừa hiểu tâm trạng hiện giờ của viên đại tướng Đông Lăng Quân này.
Nhưng đáp lại lời thỉnh cầu của viên tướng lãnh, lão ta chỉ thờ ờ lắc đầu, nói: "Bên ngoài Trường Lăng không thuộc về phạm vi quản lý của ta. Việc mà ta phải làm, chỉ là đảm bảo Đại Phù Thủy Lao an toàn, chỉ là đảm bảo phạm nhân bên trong không bị cứu ra, hoặc là chưa có lệnh xử tử mà đã chết."
Vị đại tướng mặc giáp xanh của Đông Lăng Quân còn chưa kịp phẫn nộ, gương mặt thờ ơ của Thân Huyền ở đối diện đã biến mất khỏi tầm nhìn của y.
Bởi vì Thiên Quân Áp* ở giữa y và Thân Huyền đã hạ xuống.
*Áp: trong sông làm cánh cửa ngăn nước, lúc nào thuyền bè đi qua thì lại mở ra, chỉ vừa một chiếc thuyền đi cứ nối đuôi nhau mà qua gọi là áp (Thiều Chửu).Rất nhiều cửa ngăn nước cũng được gọi là Thiên Quân Áp.
Nhưng toàn bộ Trường Lăng, thậm chí là toàn bộ Đại Tần Vương Triều, lại không có bất cứ cửa ngăn nước nào kiên cố bằng Thiên Quân Áp của Đại Phù Thủy Lao.
Cho nên, khi cánh cửa chặn nước này hạ xuống, khi sóng khí cuốn theo bụi đất đập vào mặt, ngay cả ý nghĩ rút kiếm ra chém vào cánh cửa đó cho hả giận vị đại tướng Đông Lăng Quân này cũng không có. Tràn ngập trong cõi lòng y chỉ là cảm giác lạnh buốt đến thấu tim gan.
Bạch Sơn Thủy lướt sóng lại gần.
Bạch Sơn Thủy đang trực chỉ đến y.
Viên tướng lãnh hít sâu một hơi, một thanh kiếm Bản Mệnh màu lam xuất hiện trong tay.
Dù y đang nắm chặt thanh kiếm Bản Mệnh trong tay, nhưng cả cánh tay lẫn thân thể lại đồng thời bắt đầu run rẩy dữ dội.
Nguyên nhân hoàn toàn không phải là vì bản thân sợ hãi hay tử vong đang tiếp cận.
Mà bởi y khẳng định, cho dù mình có chết đi nữa, quân sĩ Đông Lăng Quân ở hai bên con sóng lớn này sẽ vẫn tiếp tục lao về phía Bạch Sơn Thủy, họ rồi cũng sẽ chết hết.
Lúc này y chỉ đang lưỡng lự.
Lưỡng lự cân nhắc xem mình có nên phát ra quân lệnh, ra lệnh cho đội quân này lùi lại hay không.
Đánh liều dùng cái chết và việc bản thân sau này bị người đời sỉ nhục, để đổi lấy sinh mạng cho những thuộc hạ này của mình.
Kiếm Ý đầy trời còn chưa tiếp cận, quần áo của y đã ướt đẫm.
Chỉ đơn thuần là chênh lệch về mặt cảnh giới. Y không tài nào hiểu được, tại sao trong hoàn cảnh Kiếm Khí bổn mạng đã chắn trước mặt, nhưng hơi nước vẫn có thể tấn công vào cơ thể của mình.
Cuối cùng y đã đưa ra quyết định, chuẩn bị mở miệng, trước khi chết ra lệnh cho đội quân đã què quặt này rút lui.
Nhưng đúng vào lúc này, Kiếm Ý mênh mông kia lại không buông xuống.
Giọng Bạch Sơn Thủy chợt nhẹ nhàng vang lên bên tai y.
"Chỉ một vài chớp mắt, ta sẽ không giết thuộc hạ của ngươi, ngươi đừng ngăn cản ta."
Viên đại tướng Đông Lăng Quân ngẩn người, không hiểu nổi câu nói này có ý gì. Nhưng chỉ tích tắc sau, Kiếm Ý kinh khủng đã ép tới.
Oành!
Màng nhĩ của y đau buốt, trong đầu lùng bùng tiếng nổ. Thân thể giống như mất hết sức kháng cự, bị một lực cực lớn đánh bay đi. Y nặng nề đập lưng vào Thiên Quân Môn, sau đó bị hất văng trở lại không trung.
Một đám sương máu phụt ra từ miệng viên tướng lãnh.
Nhưng viên tướng lãnh này lại phát hiện ra mình chưa chết.
Một kiếm này nguyên bản đủ để giết chết y, nhưng y vẫn còn sống.
...
Thân Huyền thong thả đi sâu vào trong Đại Phù Thủy Lao.
Sau Thiên Quân Môn, một cái cửa chặn nữa đã được hạ xuống ở phía sau lão ta.
Ven hai bên con đường lão ta đang đi, nước đang thẩm thấu qua khe hở giữa những khối đá vuông, từng giọt một nhỏ xuống bên rìa con đường bằng đá.
Nhưng không hiểu tại sao, nước hai bên con đường đá chợt bắt đầu chuyển động, tỏa ra ánh sáng bạc mờ ảo.
Nhịp bước của lão ta không nhanh không chậm.
Chiếc xe chở tù giam giữ Trương Thập Ngũ lúc trước, đã được đưa vào sâu trong Đại Phù Thủy Lao.
Lúc vị tướng lãnh Đông Lăng Quân va chạm dữ dội với Thiên Quân Môn, một tiếng "coong" vang lên. Trong lòng Đại Phù Thủy Lao giống như có tiếng chuông gióng lên, từng đợt sóng âm nối tiếp nhau truyền ra xa, lan tới tận nơi sâu thẳm trong Đại Phù Thủy Lao.
Sâu trong Đại Phù Thủy Lao, còn có cánh cửa thứ ba.
Một cánh cửa vô hình.
Trong bóng tối, một cái lồng ánh sáng trong suốt lóe lên, ngăn cách toàn bộ âm thanh ở bên ngoài.
Nhưng cái lồng ánh sáng đó chỉ có thể ngăn cản được âm thanh mà tai con người có thể nghe được, cũng chỉ có thể ngăn âm thanh truyền từ bên ngoài vào trong, nhưng không thể nào ngăn cản âm thanh lan truyền theo các hướng khác, ví dụ như... sâu trong lòng đất.
Trong dòng sông ngầm u ám dưới lòng đất.
Dòng nước đen thui chảy cuồn cuộn mang theo áp lực khổng lồ, dường như muốn cuốn phăng tất cả mọi thứ trên đường đi của nó.
Nhưng lúc này, giữa dòng con sông ngầm, một thân hình đỏ rực như sắt nung, lại đang lẳng lặng đứng thẳng tắp.
Lúc tiếng tiếng va đập kia lan truyền sâu vào lòng đất.
Dưới đáy con sông ngầm sinh ra một trận rung động khác thường, cơ thể mảnh dẻ nhưng sừng sững như núi đó bỗng nhiên động.
Vừa chuyển động là giống y như nổi lửa một cái lò khổng lồ trong lòng con sông ngầm.
Một đám lửa bừng bừng, ngoan cường cháy giữa dòng con sông ngầm, bùng lên với tốc độ khủng khiếp, thực sự nuốt chửng cả con sông.
Ngọn lửa rừng rực cùng với hơi nước đẩy lùi cả dòng chảy. Ngọn lửa chói mắt phóng tới vách đá cứng rắn trước mặt bóng người đó.
Giữa vách đá có một cái cửa ngăn nước nhỏ bé, thỉnh thoảng toát ra một vài bong bóng khí.
Lúc ngọn lửa lao tới cái cửa chặn nước nhỏ bé đó, ngay khi tiếp xúc với một vài cái bong bóng khí, vụ va chạm lập tức tạo ra một lực lượng đáng sợ. Bằng một tốc độ nằm ngoài sức tưởng tượng, lực lượng đó xuyên thủng vào bên trong.
Trên mặt vách đá cứng rắn hiện ra vô số khe nứt đỏ rực lửa. Khe nứt không ngừng lan rộng, không ngừng sụp đổ!
Mặt ngoài vách đá đang sụp đổ, một dòng lửa đỏ rực chảy xuôi xuống, đó chính là nham thạch nóng chảy.
Vách đá không ngừng sụp đổ, giống như một ngọn núi hùng vĩ đang đổ sụp từ chân lên tới đỉnh.
Bóng người trong lửa đỏ xuyên qua đá vụn của vụ sụp đổ, liên tục hướng lên trên.
Trước mặt nàng, khi đá đã không còn sụp đổ nữa, hiện ra một rừng ánh sáng kim loại lấp lánh. Vô số cây trụ bằng huyền thiết chặn kín đường đi của nàng.
Không lưỡng lự nào một chút nào, nàng bước thẳng một mạch xuyên qua.
Cả người nàng giống y như một thanh kiếm lửa khổng lồ, chém thẳng vào những cây trụ bằng huyền thiết.
Trụ bằng huyền thiết đứt đôi.
...
Xì xì xì xì...
Cùng lúc đó, làn nước trong mỗi một gian thủy lao âm u của Đại Phù Thủy Lao đồng thời bắt đầu phát ra những tiếng động kỳ lạ, bắt đầu nổi lên bong bóng khí.
Thân hình chìm trong lửa đỏ tiếp tục tiến bước.
Trước mặt nàng hiện lên ánh sáng bạc chói mắt.
Ánh sáng bạc chói mắt đó chiếu sáng thân hình cô đơn, mảnh dẻ của nàng.
Nàng, hiển nhiên là Triệu Kiếm Lô, Triệu Tứ.