Dịch: bin7121
Tay phải chính là tay thị cầm kiếm. Thanh kiếm thị cầm lại là tàn kiếm Mạt Hoa của Đinh Ninh.
Cỗ khí tức khác thường này dường như đến từ trên người Đinh Ninh. Như thể một đốm lửa thả vào thùng dầu, nó khơi dậy khí tức nào đó bên trong tàn kiếm Mạt Hoa.
Thị chẳng kịp suy nghĩ vì sao lại như thế, cũng chẳng kịp nghĩ xem cỗ khí tức khác lạ này sẽ mang đến hậu quả gì nữa. Thị chỉ cảm thấy đó là mối nguy hiểm tất yếu.
Một cảm giác nguy cơ ập tới còn mãnh liệt hơn so với lúc phi kiếm đâm thủng lòng bàn chân khiến cho trái tim thị như thắt lại. Ngay lúc đó, chân nguyên trong cơ thể thị đã ầm ầm tập trung đến ngón giữa trên bàn tay phải, tiếp theo đó là dẫn động nguyên khí thiên địa phát ra một lực lượng đáng sợ.
Tàn kiếm Mạt Hoa bỗng nhiên tỏa sáng.
Theo lý thì Đinh Ninh đã mất đi quyền khống chế đối với chuôi tàn kiếm nho nhỏ này rồi. Nhưng điều khiến cho rất nhiều tiếng hô hoán xung quanh bỗng nhiên im bặt chính là, trên thân chuôi tàn kiếm này lại nở rộ vô số bông hoa nhỏ màu trắng.
Vô số bông hoa trắng nhỏ đang nở ra với tốc độ rất nhanh, hầu như bao trùm toàn bộ thân kiếm. Nó còn kinh khủng hơn so với lúc Đinh Ninh sử dụng thanh kiếm này.
Một cỗ kiếm ý tỏa ra khiến mọi người kinh sợ. Nó phát ra cùng lúc với cỗ lực lượng đáng sợ của cung nữ họ Dung bắn ra từ bàn tay phải thị.
Giống như Ngự Kiếm Ý.
Hoặc có thể nói trong thoáng chốc này, tất cả các cường giả đứng xem cuộc chiến đều cho rằng đó là Ngự Kiếm Ý.
Chẳng qua là bên ngoài tàn kiếm Mạt Hoa lại không có bất kỳ lực lượng nào. Đạo kiếm ý này đến từ chính từng sợi kiếm tơ bên trong, giống như bản thân của thanh kiếm, lại giống như linh hồn của thanh kiếm.
Bành! Hai cỗ lực lượng bắn ra va chạm vào nhau ngay tại chỗ ngón tay cung nữ họ Dung, sau đó phát ra một vụ nổ cực mạnh.
"Là Yên..."
Một tiếng thất thanh vang lên.
Tiếng nói này tuy già nua, nhưng chủ nhân của giọng nói lại là một gã cường giả thất cảnh, một lão nhân bình thường luôn ẩn thế của một địa phương tu hành. Cho nên, mới chỉ là hai chữ thôi, nhưng nguyên khí thiên địa trong đất trời đã nổ vang, giống như hai tiếng sấm rền trên mặt đất bằng phẳng.
Chỉ trong phút chốc, lão nhân Trường Lăng này cùng với một vài tu hành giả đã trải qua những năm tháng kia đồng thời nhận ra. Bọn họ đều nhận ra… Lúc này, lực lượng phát ra từ bên trong tàn kiếm Mạt Hoa, chính là một đạo kiếm ý đang dẫn động Ngự Kiếm Ý.
Đạo kiếm ý này đến từ trên chính bản thân thanh tàn kiếm Mạt Hoa. Hay nói đúng hơn là đến từ chủ nhân của tàn kiếm Mạt Hoa.
Ngự Kiếm Ý vốn chỉ là thủ đoạn mô phỏng kiếm ý tạo thành tấm phù lớn của đại kiếm sư. Nhưng đạo kiếm ý mà Đinh Ninh phát ra lúc này, nguồn gốc của nó lại là ở bản thân thanh kiếm, thậm chí nó còn mang theo chút khí tức còn sót lại của chủ nhân cũ sau lần sử dụng cuối cùng. Giống như bản thân thanh kiếm này đang tự thiêu đốt linh hồn của nó lần cuối.
Trong tiếng nổ lớn, thân thể cung nữ họ Dung chấn động mạnh, mặt thị trắng ởn, nhợt nhạt. Tay phải của thị biến thành một mảnh máu thịt.
Thị đang kiềm chế lực lượng của tàn kiếm Mạt Hoa, kiềm chế kiếm ý của nữ tử quật cường trong Ba Sơn Kiếm Tràng kia. Thế nhưng bàn tay phải của thị không thể cứng được bằng tàn kiếm Mạt Hoa, máu thịt và xương trắng không thể chịu được lực lượng trùng kích lớn như thế.
Một cỗ khí tức âm lãnh xuyên tới phá tan bàn tay thị khiến nó nổ tung thành những mảnh máu thịt, rồi tiếp tục đâm thẳng về phía thân thể của thị với vẻ lãnh khốc.
“Sao có thể như thế được?”
Một gã quan viên thuộc hạ của Giam Thiên Ti cầm chiếc ô màu đen lâm vào tình trạng không thể khiếp sợ hơn, gã không nhịn được phải thốt lên kinh hãi.
Là thuộc hạ của Dạ Sách Lãnh, quan viên như gã mà dưới tình huống như vậy lại không khống chế được tâm tình của mình thốt lên tiếng kinh hô như vậy, là chuyện rất nghiêm trọng.
Nhưng lúc này lại chẳng có ai quan tâm tới gã. Ngay cả Dạ Sách Lãnh cũng không thèm quan tâm.
Nàng giống với tất cả những tu hành giả ở đây. Tuy rằng trong mắt không nhìn thấy tàn ảnh hay hình ảnh nào, nhưng trong tiềm thức của mọi người, ai nấy cũng cảm nhận được kiếm trong tay Đinh Ninh đã tiếp cận được với thân thể của cung nữ họ Dung.
Không ai có thể giải thích được tại sao Đinh Ninh có thể khống chế được chân nguyên đang chấn động mạnh trong cơ thể của hắn, rồi lại đâm ra được một kiếm như thế.
Cung nữ họ Dung cũng không thể giải thích được. Lúc này, chân nguyên trong cơ thể của thị đang cực kì hỗn loạn.
Nhưng thị vẫn còn cánh tay trái, cho nên thị vẫn chưa cảm nhận thấy tử vong đang đến gần. Thị vẫn tin chắc rằng chỉ cần dùng cánh tay trái của mình cũng đủ để đối phó một kiếm này của Đinh Ninh, sau đó có thể phản công và giết chết Đinh Ninh.
Tay trái của thị đâm thẳng về phía trước. Tất cả chân nguyên hỗn loạn trong cánh tay trái cùng với nguyên khí thiên địa đã được thị ép bắn ra từ đầu ngón tay.
Đinh Ninh hít sâu một hơi. Ánh Tuyết Kiếm trong tay hắn không hề hoa mỹ chút nào, đơn giản mà va chạm với lực lượng cung nữ họ Dung đang bắn về phía hắn.
Trong chớp mắt, sắc mặt của hắn biến thành trắng bệch. Phụt! Hắn lại lần nữa phun ra một ngụm máu, nhưng Ánh Tuyết Kiếm trong tay hắn thì không bị đánh lui về phía sau một chút nào, tiếp tục đâm về phía trước.
Đây chính là bí kiếm của Bạch Dương Động.
Bạch Dương Thiêu Giác.
Cung nữ họ Dung hít một hơi thật sâu. Thị chỉ cần thời gian một hơi thở là có thể điều khiển chân khí trong cơ thể theo ý mình. Chỉ cần một chút thời gian là thị có thể giết chết Đinh Ninh.
Song, lúc này khí hải của thị đột nhiên đau nhói lên.
Thị kinh ngạc nhìn xuống. Vị trí chỗ khí hải ở bụng của thị xuất hiện một cái lỗ. Một cái lỗ xuyên thấu từ trước ra tận phía sau.
Thân thể thị bắt đầu run rẩy, nhưng trong ý thức của thị vẫn là một sự mờ mịt khó hiểu, thậm chí thị còn không tin đây là sự thật.
Nhưng sự thật chính là, tu vi của thị cứ theo dòng khí lưu chảy xuôi ra ngoài từ vị trí bị đục thủng kia. Như thể bao năm qua thị khổ tu không có tác dụng gì vậy. Tất cả lực lượng trong cơ thể thị biến mất hoàn toàn, cơ thể thị bị chân nguyên cùng nguyên khí thiên địa phản chấn, văng lên không trung phía sau.
Tất cả mọi người đứng xem xung quanh trên phố cũng phải khiếp sợ mà không hiểu gì.
Đó là một đạo kiếm quang. Chính là tàn kiếm Mạt Hoa lúc trước rơi xuống như bị mất điều khiển.
Nhưng chính trong khoảnh khắc đó, chuôi tàn kiếm Mạt Hoa này lại cứ thế bay lên, đâm thủng khí hải của cung nữ họ Dung, rồi nó bay thẳng lên không trung phía sau lưng thị.
Không ai có thể giải thích được trong lúc bị trọng thương như thế, Đinh Ninh làm cách nào có thể cưỡng ép khống chế được chân nguyên trong cơ thể. Không ai giải thích được tại sao Đinh Ninh có thể dùng Bạch Dương Thiêu Giác để đối phó lại với cỗ lực lượng còn mạnh hơn rất nhiều so với hắn. Mà cuối cùng hắn vẫn còn có thể tiếp tục sử dụng thanh tàn kiếm Mạt Hoa đã rơi xuống đất từ trước kia.
Không ai có thể giải thích được. Đây chính là kỳ tích.
Ngũ cảnh khiêu chiến lục cảnh, bản thân sự việc này chính là kỳ tích.
Tất cả mọi người đang chứng kiến kỳ tích này diễn ra.
Bịch! Bịch!
Liên tiếp vang lên hai tiếng động như đồ vật gì rơi xuống đất. Đinh Ninh cùng cung nữ họ Dung rơi xuống đất.
Trên mặt đất, bụi bay mù mịt. Trong đám bụi đất đó, Đinh Ninh đang cố gắng để ngồi dậy một cách khó khăn. Toàn thân hắn cũng dính đầy máu tươi và bụi đất, có vẻ cũng cực kỳ thê thảm. Thế nhưng trên khuôn mặt hắn lại đang nở một nụ cười rất tươi.
Chuôi tàn kiếm Mạt Hoa lấp lánh hàn quang cũng đang bay một cách khó khăn. Nó giống như một con chuồn chuồn mất một bên cánh, bay liệng chập chờn rồi rơi xuống. Chỗ thanh kiếm rơi, chính là vị trí cung nữ họ Dung rơi xuống trước đó.
Cung nữ họ Dung ngã vật xuống đống cát bụi, thị không thể nào ngồi dậy được. Máu tươi từ tất cả những miệng vết thương trên cơ thể thị đang lũ lượt tuôn ra, nhìn giống như một con giun dài màu đỏ đang bò trong đống cát bụi.
Đường phố xung quanh lâm vào sự yên lặng. Như thể toàn bộ đất trời đều yên tĩnh.
Mọi người đứng nhìn chuôi phi kiếm đang xiêu xiêu vẹo vẹo rơi thẳng xuống chỗ cung nữ họ Dung. Bọn họ biết rõ kết quả của trận chiến này sẽ không thay đổi.
Sau khi cung nữ họ Dung rơi xuống đất, thị đã dùng hết sức lực còn lại để lật người. Lúc này thị đang ngửa mặt nhìn lên bầu trời, đồng tử nở to, còn mang theo một vẻ mờ mịt. Dường như thị hoàn toàn không cảm nhận được ánh mặt trời chiếu chói mắt. Tất cả tâm tình của thị có lẽ cũng đã theo máu tươi chảy ra khỏi cơ thể rồi.
Thị cảm thấy thân thể của mình trống rỗng. Thị không nhìn thấy chuôi phi kiếm đang rơi thẳng về phía mình. Những gì thị nhìn thấy chỉ là khoảng không trống rỗng.
Đột nhiên thị cảm thấy buồn cười. Thì ra ở Trường Lăng lâu như vậy, làm nhiều việc như vậy, cuối cùng những gì thị cảm nhận được chỉ là sự trống trải. Rốt cuộc là thị chẳng có gì.
Một tiếng động nhỏ vang lên. Thanh tàn kiếm Mạt Hoa rơi xuống, đâm vào tâm mạch của thị.
Thân thể của thị cũng không nhúc nhích chút nào. Như thể thanh kiếm này có đâm hay không đâm vào người thị cũng vậy.
Tất cả người đứng xem lại run lên. Giống như thanh kiếm này đang đâm xuyên qua thân thể bọn họ chứ không phải ai khác.
Lúc này, tất cả đều bất động. Chỉ có Đinh Ninh là người đang cười duy nhất. Mọi người cảm nhận được sự vui sướng của hắn.
Chẳng hiểu sao, có lẽ là do kiếm ý của chiêu Bạch Dương Thiêu Giác vẫn còn. Mọi người bất giác lại nghĩ tới Tiết Vong Hư của Bạch Dương Động, nghĩ tới lão nhân chết đi trước khi kiếm hội Mân Sơn bắt đầu.
Thật ra, ở đây có rất nhiều người đều hi vọng Đinh Ninh có thể chiến thắng, hi vọng cung nữ họ Dung có thể bị giết chết. Nhưng khi điều này trở thành sự thật, nhìn thấy thần sắc của Đinh Ninh và cung nữ họ Dung, trong lòng bọn họ lại chẳng có chút vui sướng hay mừng rỡ nào.
Đúng lúc này, bầu trời đột nhiên tối sầm. Không có mây đen, nhưng bầu trời bỗng nhiên tối đen.
Hai tay Đinh Ninh hơi run rẩy. Đây là hơi thở mà hắn vô cùng quen thuộc.
Hắn biết là ai đã đến.