Lý Vân Duệ trong lòng rất để ý, nghiêng đầu nhìn.
Nét vui vẻ trên khuôn mặt lạnh lẽo của Bạch Sơn Thủy lập tức biết mất, trở nên có chút cảm khái khó coi.Bởi vì thủ đoạn làm việc của nàng so với tu hành giả Kiếm Lô càng thêm liều lĩnh cùng tàn nhẫn, cho nên dù không có sự kiện vừa chiến vừa ca tại Trường Lăng năm trước, hầu như trong mắt tất cả mọi người tại vương triều Đại Tần nàng chính là đại nghịch lớn nhất.Nàng thành danh rất sớm, uy danh hiển hách, đối thủ lại là đệ nhất thiên hạ, tuổi tác sung mãn, tự nhiên càng làm nổi bật khí độ bễ nghễ thiên hạ của nàng.Dù là lúc này nàng tu vi bị hao tổn, chân nguyên còn không bằng tu hành giả Thất cảnh bình thường, nhưng mà đối mặt với loại khí độ này của nàng, rất nhiều tu hành giả Thất cảnh bình thường chỉ e trước khi chiến đã cảm thấy lo sợ, trước kiếm ý của nàng liền tự nhiên yếu đi vài phần mà không cách nào địch nổi.Có điều cả đời nàng thân là đại tông sư, lại hành tẩu rất nhiều năm, những chuyện nàng làm nếu không phải là luyện kiếm thì chính là chạy trốn rồi giết người, phiêu bạt như bèo, rồi lại không có bao nhiêu chuyện tình cảm tốt đẹp mong muốn được làm lại, cũng có rất nhiều chuyện muốn làm nhưng lại chưa một lần kịp thực hiện.Nàng hiện giờ nói rất nhiều, chỉ là bởi vì nàng đối với chuyện tối nay có thể sống sót hay không, cũng không có bao nhiêu tin tưởng, nếu là chết ở nơi đây thì có rất nhiều tiếc nuối.Tiếng tiêu thủy chung vẫn loáng thoáng từ bên trong bụi cỏ lau vọng ra, khoảng cách ngày càng gần, tựa như tơ liễu tung bay trong ngày xuân như có như không, dây dưa không dứt làm cho người ta cảm giác rất không thoải mái.Cái mảnh đất đầy bụi cỏ lau này tên là Tử Nhân Đãng đích thực rất lớn, một mảnh mênh mông, phảng phất muốn lan tràn tới tận chân trời.- Nhân khẩu Trường Lăng tuy đông, nhưng tỉ lệ xung đột giữa tu hành giả, kiếm sư cùng quân đội lại nhiều hơn bất cứ quốc gia nào, trong sử sách đã ghi chép rất nhiều, cái này chính là cực kỳ hiếu chiến. Tuy rằng Nguyên Vũ dựa vào biến pháp Thương gia, thế cục ổn định, thu thuế nghiêm minh, Quan Trung lại là tám trăm dặm đất đai màu mỡ, mỗi một mẫu ruộng đồng sản xuất có thể nuôi sống một lượng lớn nhân khẩu vẫn còn dư, nhưng mà nếu chỉ có vậy thì một khi thế cân bằng bị phá vỡ, ngược lại tình cảnh sẽ càng thêm gian khó. Chỉ tiếc những người ở Ba Sơn Kiếm Tràng năm đó quá mạnh mẽ, mà chúng ta lại quá yếu, ngay cả một lần liên thủ chính thức cũng không có, cho nên tam triều mới có thể bị diệt một cách nhẹ nhàng như vậy.Từ trong hẻm ra đến ngoài phố, tiếng tiêu kia nghe như muốn chỉ dẫn cho người ta đi về phía trước, trên đường không có bất kỳ người nào ngăn trở, Bạch Sơn Thủy nhìn bụi cỏ lau đã gần ngay trước mặt, không nhanh không chậm nói với Lý Vân Duệ đang ở bên cạnh.Đối với những lời này, Lý Vân Duệ chắc hẳn thấy nó nhàm chán, trầm mặc một lát, nói:- Tần mặc dù cường thịnh nhưng bên trong cũng bị tổn thương mấy phần, làm sao có thể buông lỏng được.- Chết tuy nhiều nhưng quy thuận cũng không ít.Bạch Sơn Thủy nở nụ cười lạnh, nói:- Chết một trăm mà nạp tám mươi, lúc tam triều bị diệt, Tần mở rộng đâu chỉ là bản đồ, mà nhân khẩu Đại đô Trường Lăng trong mấy năm ngắn ngủi đã tăng lên không chỉ gấp đôi, chẳng lẽ do nam nữ Trường Lăng cố hết sức sinh ra?Lý Vân Duệ lại trầm mặc lần nữa, sau đó chân chính có chút ít khâm phục nói:- Không phải ai cũng có dũng khí như ngươi, càng có nhiều người cuối cùng chẳng qua là nước chảy bèo trôi.Hai người đều không quay đầu lại.Song dù không quay đầu lại, bằng vào tu vi của hai người cũng có thể cảm giác rõ ràng phía sau của bọn họ, trong những ngõ phố nhìn như yên lặng kia đã vô thanh vô thức tuôn ra vô số quân sĩ mặc Huyền Giáp.Mặc dù mặc những thứ giáp nặng này trên người nhưng những quân sĩ vẫn hành động nhanh nhẹn như thường, thanh quang phản chiếu từ kim loại trên người tràn ngập con phố, che lấp hết mọi khe hở.Bọn hắn giống như hai con kiến đứng trước cơn thủy triều đen tối, nhưng vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ.Bạch Sơn Thủy tuy rằng cuồng ngạo, song kì thực là người rất cẩn thận, nếu là trước khi di chuyển đi bị bao vây ở chỗ có ít dân cư trong Trường Lăng, nhất định đã sớm bị Bạch Sơn Thủy phát hiện, dân chúng Đại Tần trong phố là lá bùa hộ mệnh tương đối an toàn cho bọn họ.Đây chính là do tu vi sư phụ thiên tử Mặc Thủ Thành vượt xa Bạch Sơn Thủy ở trên vọng lâu từ xa cố ý biểu lộ sự tức giận, ý muốn nói chỉ cần Bạch Sơn Thủy không đi qua hướng kia, chỉ cần rời xa bá tánh bình dân của Trường Lăng, thì ông sẽ không ra tay.Cho nên dựa theo phán đoán của Lý Vân Duệ, lúc trước phương vị mà Dạ Sách Lãnh thống soái Giám Thiên Ti lao ra là lựa chọn tốt nhất, hiện tại việc sắp sếp đường đi của địch nhận đã định, cách xa đường phố thì lá bùa hộ mệnh cuối cùng đã không còn.- Nếu như hôm nay chúng ta có thể đào thoát, mong ngươi không nên hiểu lầm.Lý Vân Duệ cảm giác được khí tức kim loại lạnh lẽo đằng sau bức tường liên miên bất tận kia, do dự một lát, sau đó trang trọng nói:- Ta chỉ thực hiện sứ mạng của ta.Bạch Sơn Thủy nhìn hắn một cái, khẽ gật đầu:- Ngươi trung với lệnh vua phó thác, có điều coi như là muốn chết nhưng vẫn có thể lựa chọn muốn cùng ai chết cùng một chỗ.Lý Vân Duệ lại trầm mặc một lát, thanh âm hơi chần chừ nói:- Nói thật… ít nhất ta rất kính nể ngươi, cho nên ta hi vọng ngươi có thể sống sót.Bạch Sơn Thủy nở nụ cười.Sau đó nàng nhìn chằm chằm Lý Vân Duệ nói:- Tu hành giả như ngươi tu vi đã đạt đến cảnh giới này, thường thường sẽ ngày càng trầm mê vào lực lượng đơn giản thô bạo, tùy ý dùng một kiếm chiêu nào cũng có thể khiến thiên địa nguyên khí bạo động, cảm giác dùng lực lượng tuyệt đối nghiền ép đối thủ thường làm cho người ta khó mà kháng cự được. Ngươi vậy mà có thể khống chế dục vọng của mình, lại còn tinh tu phi kiếm chi thuật tinh tế tỉ mỉ như vậy thì đúng là ít càng thêm ít, cho nên ngươi với ta là những tu hành giả dùng phi kiếm giỏi nhất trong những năm gần đây. Còn sống, ta sẽ vẫn như trước thu ngươi làm tùy tùng.Nghe nàng nói như vậy, khuôn mặt Lý Vân Duệ nhanh chóng nghiêm túc lại, thực sự không phải bởi vì ý tứ bao hàm trong lời nói của Bạch Sơn Thủy mà là vì lúc này, từ bụi cỏ lau gần trong gang tấc trước mặt của bọn họ tản mát ra vô số khí tức nguy hiểm cùng với một loại mùi tanh đặc biệt.Một đạo cuồng phong từ trong bụi cỏ lau đánh ra.Tiếp theo là vô số thanh âm dữ dằn vang lên.Rất nhiều thanh cỏ lau giòn bị chém vụn, biến thành vô số mảnh cây cỏ theo gió phất phới bay lên trời. Cuồng phong cuốn những mảnh vụn lại phát ra âm thanh rít thê lương, vô số bóng đen xuyên ra.Lý Vân Duệ ngẩng đầu lên, cẩn thận bình tĩnh nhìn vào khoảng không trong đêm đen, sau đó năm ngón tay phải khẽ run rẩy.Một tiếng xoẹt nhẹ vang lên.Phi kiếm của hắn không biết từ nơi nào bay ra, lao thẳng vào những mảnh vụn bên trong cuồng phong.Sau một khắc, huyết vụ nồng đậm từ trong cuồng phong cùng mảnh vụn bắn ra, còn có số lượng lớn lông vũ màu đen bay toán loạn.Một đạo bóng đen nặng nề như thiên thạch rơi xuống, rơi vào trước người hắn và Bạch Sơn Thủy.Đây là một loài dị cầm, toàn thân lông đen, giống như là hạc, nhưng thân thể của nó so với loài chim ưng lớn nhất còn muốn lớn hơn gấp mấy lần.Hai mắt nó đỏ rực diễm lệ như hồng bảo thạch, lúc bay lượn lông vũ màu đen lộn xộn tản mát ra một cỗ khí tức nhẹ nhàng, tựa như khí tức của gió đang lưu động trong đó.Chẳng qua là ngay khi đầu dị cầm kia vừa rơi xuống, mấy chục con dị cầm giống nó đã rung trời che lắp mặt trời rơi xuống. Hai mắt Bạch Sơn Thủy nheo lại, ngẩng đầu lên nhìn, nàng có thể khẳng định móng vuốt của những thứ dị cầm này sắc bén không thua gì bách luyện kiếm trong tay những kiếm sư bình thường ở Trường Lăng, vả lại những thứ dị cầm này tụ tập thiên địa nguyên khí rất tự nhiên, tốc độ mỗi một đầu dị cầm so với phi điểu bình thường nhanh hơn rất nhiều.Mỗi đầu dị cầm này giống như một thanh phi kiếm.Nhưng mà nàng vẫn như trước không có ý định xuất thủ, chỉ lặng yên đứng nhìn.Chẳng qua ngay lập tức, ở chỗ cần cổ của mấy chục đầu dị cầm liền xuất hiện từng đạo vết máu rậm rạp, tụ thành lớp sương mù máu, huyết nhục đỏ tươi từ vết thương khuếch trương ngày càng lớn, tiếp đó lộ ra xương trắng lạnh lẽo. Mấy chục đầu dị cầm thống khổ tới cực điểm, thân thể trên không trung điên cuồng giãy dụa, xoay tròn rồi rơi xuống.Phía sau mấy chục đầu dị cầm, còn có vô số bóng đen cùng loại từ trong cuồng phong với mảnh vụn bay ra, ánh đỏ trong mắt lập lòe, làm cho cả bầu trời đêm đều tựa như được khảm nạm đầy bảo thạch màu đỏ.Nhưng ngược lại, Bạch Sơn Thủy lại cúi đầu.Nàng nhìn về mảnh đất hỗn độn phía trước.Nước bẩn cùng bùn ở trong đó phát ra rung động khác thường.Hào quang sáng ngời từ trong mắt nàng tuôn ra, tiếp đó nàng không chút do dự xuất kiếm.Bản mệnh kiếm màu xanh đậm như nước trong đầm bay ra, trước người của nàng kiếm quang không xoáy lên như thác nước xanh thẳm, trên bầu trời cũng không có bất kỳ hơi nước ngưng tụ, nhưng trước người nàng những bụi cỏ lau đã bị nghiền nát lại càng rung động mạnh hơn.Gợn sóng được tạo ra thành từng mảnh thật nhỏ như vẩy cá, nhất thời không rõ tung tích, bắt đầu phát ra kiếm ý sắc bén.Những gợn sóng bất động này tựa như vô số mảnh kiếm sắc bén được dựng trên mặt đất.Xoẹt xoẹt xoẹt...Tiếng huyết nhục khi bị vô số lưỡi dao sắc bén xẹt qua như mở ngực phá bụng vang lên.Rất nhiều thân ảnh toàn thân ướt sung nước bùn màu đen sền sệt so với đám dị cầm còn thống khổ hơn đang giãy dụa trên mặt đất, chúng kịch liệt ngã lăn ra, toàn bộ phần bụng đã sớm bị cắt thành một đống nát vụn, giờ phút này thân thể hoàn toàn biến dạng vì bị cắt đứt đang vặn vẹo cuồng loạn, thịt nát bay tứ tung.Mặc dù là Lý Vân Duệ cũng phải tốn không ít thời gian mới có thể nhìn rõ ràng tất cả huyết nhục từ những thân ảnh trong nước bùn cuộn cuộn này là những con Tích Dịch màu đen lớn như cự thú. Thân thể của chúng giống như cá, lớp da cực kỳ rắn chắc và có tính đàn hồi. Nếu không phải bản thân mình dùng tốc độ cực nhanh, cùng với rất nhiều mảnh giống như sắt sắc bén cắt vào nước, nếu là đao kiếm của kiếm sư bình thường rơi vào trên người chúng, rất có thể rất khó cắt được da nó.- Bao giờ lúc đầu quân Tần cũng dùng thủ đoạn này?Hắn lắc đầu, khó hiểu nhìn Bạch Sơn Thủy bên cạnh, hỏi:- Huấn luyện những dị thú này không dễ, dùng chúng trong khi đại quân giao chiến càng có chỗ hữu dụng, cần gì phải vì đối phó chúng ta mà hao tổn như thế?Bạch Sơn Thủy trên mặt nổi lên nụ cười lạnh, liếc qua Lý Vân Duệ, nói:- Hiện giờ ta đã rõ dụng ý của Trịnh Tụ khi bức chúng ta đến nơi này là gì rồi.