Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 65: Xông vào cõi chết, có tìm được đường sống

Ánh sáng chói lọi theo đúng năm màu của ngũ khí trong cơ thể.

Ngũ khí dày đặc đến mức giống như sắp bùng cháy. Ngũ tạng, nơi sinh ra ngũ khí trong cơ thể hắn, dường như cũng sắp cháy bùng lên.

Nếu vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể, đương nhiên sẽ sinh ra đau đớn vô hạn, cơ thể hắn lập tức sinh ra phản ứng theo bản năng.

Trái tim hắn đập dữ dội, máu chảy cuồng bạo như nước lũ trong mạch máu. Mồ hôi đầm đìa chảy ra, nhưng lập tức bị nhiệt độ cơ thể làm bay hơi.

Cơ thể đau đớn, nhưng chân mày hắn không hiểu sao lại giãn ra.

Tính cách thuộc về bẩm sinh, nhưng có rất nhiều khi, dường như lại có thể bị lây nhiễm từ người khác.

Ở bên cạnh Trường Tôn Thiển Tuyết một thời gian dài, mặc dù hắn vẫn duy trì được tỉnh táo trước sau như một, nhưng yêu ghét lại trở nên hết sức rõ ràng.

Cảm xúc căm hận trở nên thuần chất và cực đoan hơn, không pha trộn với bất cứ cảm xúc nào khác, giống như tuyết trắng và than đen vậy, tách bạch rõ ràng.

Không có bất cứ pha tạp nào, yêu là yêu ghét là ghét, mặc dù cơ thể đau đớn, nhưng tâm trạng lại rất thoải mái.

Ả cung nữ kia họ Dung, đã đi theo sát Trịnh Tụ ngay từ khi còn bé, là người quen thuộc Trịnh Tụ nhất, hiểu ý Trịnh Tụ nhất, cho nên thị giống như là một bộ óc khác của Trịnh Tụ vậy. Tất cả những gì thị làm, hoàn toàn đều xuất phát từ ý định trong đầu Trịnh Tụ.

Mân Sơn Kiếm Hội cử hành sớm, mục đích chính là muốn làm cho hắn mất hết cơ hội giành chiến thắng. Nhưng, quyển kinh mà hắn lấy được ở Bạch Dương Động lại không phải là Linh Nguyên Đại Đạo Chân Giải tầm thường không lạ lẫm với bất cứ ai, mà là Trảm Tam Thi Vô Ngã Bản Mệnh Nguyên Thần Kinh mang đặc tính tàn bạo.

Dùng môn công pháp này thiêu đốt ngũ tạng để kích thích ngũ khí, tuy rằng khiến cho cơ thể mà ngũ tạng đã sẵn quá vượng của hắn càng thêm héo mòn, giống như đặt một ngọn nến bản chất đã cháy rất nhanh vào trong đống than hồng để đốt vậy. Nhưng làm vậy ít ra có thể che giấu Cửu Tử Tằm của hắn, ít nhất có thể ngụy tạo ra lời giải thích cho việc tu vi của hắn đột ngột tăng lên một biên độ lớn chỉ trong một thời gian ngắn ngủi khiến người khác tin tưởng.

Để làm cho Trịnh Tụ phải thất vọng, đau đớn như vậy đột nhiên trở thành một niềm khoái lạc.

Trương Nghi đăm đắm nhìn vào thung lũng có chứa Linh Mạch, nhìn vào căn nhà tranh Đinh Ninh đang ở bên trong.

Kể từ mùa đông năm ngoái đến giờ, y vẫn luôn tu hành ở trong Ngô Đồng Rụng Lá, tuy nhiên lại phải giành phần lớn thời gian để chăm sóc Tiết Vong Hư. Mặc dù đối với Tu Hành Giả, có thể nói dùng rất nhiều thời gian để làm những việc lặt vặt là việc làm lãng phí, nhưng những cảm ngộ đạt được trong đời thường, những thu hoạch qua những câu đối thoại thông thường lại chưa bao giờ nhiều đến thế. Y, người đã ăn sâu vào trong tiềm thức thói quen gọi Đinh Ninh là "Tiểu sư đệ", chưa bao giờ từng nghĩ tới mình sẽ biểu hiện thế nào ở Mân Sơn Kiếm Hội, mà dồn hết toàn bộ tâm trí vào Đinh Ninh.

Hiện giờ, trên danh nghĩa thì y đang xem kinh ở Kinh Quyển Động, nhưng thực tế bản thân lại đang hộ pháp cho Đinh Ninh tu hành trong khe núi có chứa Linh Mạch của Bạch Dương Động, bảo đảm hắn có thể yên tĩnh không bị quấy nhiễu trong quá trình tu hành.

Nghĩ đến thân thể ngày càng suy nhược của Tiết Vong Hư, nghĩ đến Mân Sơn Kiếm Hội có ý nghĩa quan trọng đến nhường nào đối với Đinh Ninh, y không kìm được âm thầm trầm trọng nhắn nhủ trong lòng: "Tiểu sư đệ. . . nhất định phải thắng đấy!"

. . .

Trong khe núi vắng lặng, thời gian vẫn tiếp tục trôi.

Ngũ tạng đã quá vượng sẵn của Đinh Ninh vẫn trong trạng thái bùng cháy dữ dội, ngũ khí và Linh khí cùng nhau ào ạt đổ dồn vào trong cơ thể, chui xuống Khí Hải, hóa thành Chân Nguyên.

Sức sống đang thực sự bị thiêu đốt.

Tốc độ lưu thông máu nhanh hơn, nhưng số lượng máu trong các mạch máu không hiểu sao lại trở nên ít ỏi, tủy xương hắn cũng bắt đầu rơi vào tình trạng khô kiệt.

Mái tóc đen nhánh của hắn dần dần xuất hiện những sợi bạc lốm đốm.

Ngay cả ngũ tạng dường như cũng bắt đầu trở nên khô héo.

Toàn bộ những triệu chứng đó đang báo cho hắn biết, cơ thể mình đang phát sinh biến đổi theo chiều hướng bất ổn. Đối với Tu Hành Giả bình thường, chỉ sợ sự biến đổi đó sẽ dẫn tới khủng hoảng tinh thần ở mức tối đa, nhưng mà gương mặt hắn vẫn bình thản như không có gì xảy ra xen lẫn với nét khoái cảm.

Thời gian trôi qua, Chân Nguyên trong cơ thể hắn càng lúc càng lớn mạnh, càng lúc càng bành trướng.

Cuối cùng. . .

"Phốc" "Phốc" hai tiếng động khẽ chợt vang lên từ bên trong hai gian nhà tranh yên tĩnh khác.

Hai cái bồ đoàn trống không cùng đồng loạt phát nổ, nhưng muôn vàn mảnh vụn cây cỏ lại không hề bắn tung ra bốn phía, mà bị hút hết vào trong Linh Mạch vẫn đang liên tục tỏa ra Linh khí.

Linh Mạch biến thành hai vòng xoáy có lực hút cực lớn, hút tất cả mọi thứ vào trong.

Toàn bộ Linh khí của ba Linh Mạch bị muôn vàn con tằm nhỏ vô hình ở phần thân dưới của Đinh Ninh hút vào, cuồng bạo như thác lũ chui vào cơ thể hắn.

Trong khe núi đột nhiên sinh ra dòng khí lưu khác thường. Vô số cơn gió không biết đến từ nơi nào, hỗn loạn lọt qua khe hở của cả bốn mặt nhà tranh. Ba gian nhà tranh không chịu nổi áp lực đến từ bên ngoài, đồng loạt đung đưa rồi đổ sụp vào phía trong.

Có vài bóng người xuất hiện trên đường núi, chỉ chực bay vọt tới khe núi bên kia.

Nhưng Trương Nghi vẫn đứng bất động bên ngoài Kinh Quyển Động, đột ngột cúi gập người thi lễ với mấy người đó, lắc đầu, nói: "Đừng!"

. . .

Muôn vàn cỏ tranh cùng với lá rụng và cỏ khô bị cuốn tới, tầng tầng lớp lớp bao phủ bên ngoài thân thể Đinh Ninh.

Bên ngoài thân thể Đinh Ninh giống như đã sinh ra một cái kén khổng lồ màu héo úa.

Một lượng Linh khí kinh khủng nhất thời không thể dung hợp được, biến thành một dòng thác hỗn loạn điên cuồng chảy trong cơ thể Đinh Ninh. Trong cơ thể Đinh Ninh liên tục phát ra tiếng xé rách, không riêng gì mạch máu, ngay cả một số cơ cũng không thừa nhận nổi áp lực, rách ra.

Từng cái nháy mắt một, thân thể Đinh Ninh giống như đã bị bơm căng sắp nổ tung thành vô số mảnh vụn, nhưng bất cứ lúc nào cũng có một số con tằm nhỏ vô hình xuất hiện đúng chỗ đúng lúc, dốc hết khả năng nuốt hết số Linh khí dư thừa gây ra tình trạng căng phồng.

Cuối cùng, toàn bộ những dòng thác Linh khí chảy hỗn loạn trong cơ thể hắn lần lượt biến thành từng cái vòng xoáy có sức hút vô tận.

"Phựt!"

Một trong số Linh Mạch bên dưới người hắn phát ra tiếng dây chão bằng da trâu bị đứt đoạn.

Linh khí bên trong Linh Mạch này đã khô kiệt.

"Phựt!" "Phựt!"

Tiếp theo là Linh Mạch thứ hai, thứ ba.

Ba Linh Mạch của Bạch Dương đều đã hoàn toàn khô kiệt.

Trong cơ thể hắn lại sinh ra thêm vô số con tằm nhỏ vô hình. Toàn bộ những con tằm nhỏ vô hình đó được sinh ra chỉ để làm một việc, liều mạng nuốt sạch Linh khí trong cơ thể hắn.

Lực hấp dẫn khủng khiếp trong cơ thể hắn bắt đầu triệt tiêu.

Chân Nguyên càng lúc càng đông đặc lại, không ngừng xông thẳng tới một số khiếu vị trong cơ thể hắn. Bên trong những cái khiếu vị đó, giống như có vô vàn cánh cửa muốn mở ra để nối thông với thế giới bên ngoài cơ thể hắn.

Điều đó đại biểu cho một cảnh giới khác.

Hắn có thể trùng kích vào một cảnh giới khác, nhưng hắn thừa hiểu thế này là đã đủ.

Cho nên hắn từ từ mở mắt ra, dùng hết khả năng tán đều Chân Nguyên ra từng ngóc ngách hẻo lánh trong cơ thể mình.

Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lá khô bao bọc quanh thân thể hắn rơi xuống, bắn tung ra bốn phía như bọt sóng thủy triều.

Trên con đường núi ngoài Kinh Quyển Động, Trương Nghi nhắm chặt mắt lại, lông mi hơi rung rung, gương mặt trắng bệch như tuyết.

Hắn rất căng thẳng.

Bất kể là trận gió núi nhẹ nhàng bất chợt xuất hiện, hay bây giờ đã đến lúc phải rời Bạch Dương Động đi Mân Sơn Kiếm Tông, nguyên nhân nào cũng đủ để y khẳng định mình sắp nhìn thấy Đinh Ninh đi ra.

Sau lưng y đã ướt đẫm.

Một luồng gió nhẹ ùa tới.

Một bóng dáng quen thuộc lọt vào trong tầm mắt y.

Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng đến khi tận mắt nhìn thấy Đinh Ninh, y vẫn cứ ngây người ra, quên cả hít thở.

"Tiểu sư đệ. . ."

Sâu trong đôi mắt y, hoàn toàn đã bị nỗi khiếp sợ chiếm cứ.

Gió nhẹ làm tóc Đinh Ninh bay phất phơ.

Trên mái tóc đen nhánh, có vô số sợi trắng lốm đốm.

Đinh Ninh dường như đã lớn thêm vài tuổi, nhưng thân thể lại không cao lớn hơn, mà trái lại còn có vẻ gầy tóp đi một chút.

Điều khiến y khiếp sợ nhất chính là, dưới lớp da nhợt nhạt của Đinh Ninh giống như có một dải cầu vồng mỏng manh đang di động, có vẻ như ánh sáng rực rỡ sắc màu đó bất cứ lúc nào cũng có thể xuyên thủng qua da thịt tỏa sáng chói lọi ra bên ngoài.

"Tiểu sư đệ. . . đệ. . ."

Cuối cùng y cũng lờ mờ cảm nhận được Chân Nguyên của Đinh Ninh đã biến hóa ra sao, để đạt được điều đó Đinh Ninh đã phải trả một cái giá lớn tới nhường nào. Trong đôi mắt y lại một lần nữa bị chiếm cứ bởi nỗi khiếp sợ.

"Đại sư huynh, đừng gọi nhầm nữa."

Nhưng Đinh Ninh vẫn thản nhiên khẽ gật đầu với y, bình tĩnh nói: "Hiện giờ tiểu sư đệ Thẩm Dịch có lẽ đang ở Mặc Viên, chúng ta phải xuất phát đi đón tiểu sư đệ và động chủ rồi."

. . .

Sắc xuân dần phai nhạt, sắc hạ dần đậm nét, không khí đã có vẻ khô nóng hơn.

Nhiều ngày không mưa, bánh xe lăn trên đường cuốn lên một đám bụi mù mịt.

Trong một cái đình nằm trên đồi ở vùng đồng nội Trường Lăng, người đàn ông mặc áo đen mang khí chất điềm tĩnh, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy hết sức nguy hiểm, đang pha trà bằng một chiếc ấm sắt.

Ông ta thờ ơ nhìn từng chiếc xe ngựa lướt qua trên đường, trầm ngâm không nói câu gì.

Người mặc áo trắng, lúc trước đứng quan sát Mặc Viên cùng với ông ta, giờ đang rửa chén. Nhìn một cỗ xe ngựa màu đen chạy qua, lão quay sang nhìn người đàn ông áo đen ngồi bên cạnh, hỏi: "Giờ ngươi đang nghĩ gì?"

Ý nghĩ con người thường sẽ luôn thay đổi, mặc dù chỉ cách có vài ngày, nhưng lão vẫn muốn xác định lại cách nhìn của người đàn ông áo đen này một lần nữa.

"Mân Sơn Kiếm Hội đã sắp cử hành rồi, còn có thể nghĩ gì được nữa?"

Thấy ông ta quá thận trọng, người áo đen mỉm cười chế giễu, "Ta chỉ hy vọng tên thiếu niên quán rượu kia sẽ không thay đổi ý định, đừng đến mức ngay cả Mân Sơn Kiếm Hội cũng không dám tham gia."

Về phần chiếc xe ngựa mà người đàn ông trung niên mặc đồ trắng đã nhìn chằm chằm vào trong thời gian mấy hơi thở, cung nữ họ Dung đang ngồi trong thùng xe của nó.

Với địa vị tầm như mình, thị hiển nhiên có thể đi vào sơn môn của Mân Sơn Kiếm Tông trước khi tông phái này khai sơn, không cần phải chờ đợi ở bên ngoài như những quan viên bình thường cũng như toàn bộ đệ tử của các cứ địa tu hành đến tham gia Mân Sơn Kiếm Hội.

Nhưng không hiểu vì sao thị lại không muốn đến Mân Sơn trước đại đa số những người khác. Cho nên, thị đột nhiên thò tay gõ nhẹ lên thùng xe hai cái, ra hiệu cho người đánh xa hãm tốc độ chậm lại.

------

Hai chiếc xe ngựa với những thùng xe được phủ kín nệm êm thoải mái dễ chịu, đã đứng chờ sẵn ở cửa chính của Mặc Viên. Khi Trương Nghi vừa đánh một xe ngựa khác đến cửa chính Mặc Viên, thì cũng là lúc Vương Thái Hư và Thẩm Dịch dìu Tiết Vong Hư đi ra đến nơi.

"Quá mạo hiểm!"

Vừa mới nhìn thấy Đinh Ninh nhảy xuống xe phía sau Trương Nghi, Tiết Vong Hư đã lập tức lắc đầu, thốt ra câu nói đó.

"Tìm đường sống trong cõi chết."

Đinh Ninh trang nghiêm thi lễ với lão rồi nói tiếp: "Hơn nữa, làm như vậy sẽ không cần phải lo ngược tính xuôi, có thể giúp cho con người ta càng chuyên tâm hơn."

Vương Thái Hư hít sâu một hơi, đôi con ngươi đã phản ánh ra hết tâm trạng đang rối bời của lão.

"Thái độ chần chừ thường là thái độ nguy hiểm nhất!" Nhưng Đinh Ninh không khác gì đã nhìn thấu suy nghĩ trong đầu lão, lập tức lên tiếng trấn an lão.

Việc đã đến nước này.

Nên Vương Thái Hư không nói gì nữa.

Bởi vậy lên đường thôi.

Hai chiếc xe ngựa đã sắp sẵn nệm êm, bắt đầu lìa khỏi Mặc Viên, lao nhanh tới Mân Sơn.