Kiếm Vương Triều

Quyển 3 - Chương 109: Sư huynh

Trong mắt của những người quyền quý chân chính như Nghiêm Tương, việc động kiếm giết người chẳng qua chỉ là thủ đoạn thấp kém nhất, học vấn thật sự phải là bỡn cợt sự cân bằng, khống chế nhiều phương thế lực ở trong tay. Mà với tư cách là một Thái tử, tương lai trở thành người thừa kế vương vị của Đại Tần thì ít nhất phải hiểu rõ được mỗi ý chỉ mình đưa ra sẽ dẫn tới hậu quả gì, kéo theo những biến động lớn như thế nào.

Cung nữ họ Dung tất nhiên còn hiểu những đạo lý này hơn phần lớn người ở Trường Lăng, cho nên khi nghe hồi báo rằng một gã tu hành giả Thất cảnh mạnh mẽ bị Bách Lý Tố Tuyết vốn ít khi lộ diện trực tiếp chém chết giữa đường, khóe miệng của thị cũng chỉ lóe lên một tia vui vẻ âm lãnh và tàn khốc.

Ngay cả một người như Hà Sơn Gian cũng có thể hi sinh tùy ý, vậy thì một gã thiên tài vốn có thân thể ngũ khí quá vượng, sẽ sớm lão hóa thì có đáng gì. Tại Trường Lăng, bất kỳ tu hành giả nào cũng là tài sản riêng của thánh thượng và hoàng hậu, người ngoài nếu muốn sử dụng một khối ngọc thạch trong hoàng cung thì chính là tội chết, nhưng chủ nhân của hoàng cung lại có thể dùng mảnh ngọc thạch đó phủ kín trên mặt đất chỉ để trang trí mà thôi.

Thị tiếc rằng Đinh Ninh không được nhìn thấy tận mắt cảnh tượng Bách Lý Tố Tuyết giết chết Hà Sơn Gian, nếu được như vậy, thị cảm thấy Đinh Ninh sẽ hiểu rõ rằng đối với quyền quý chân chính tại Trường Lăng, sự giãy giụa của hắn chẳng có bất kỳ nghĩa lý gì.

Mân Sơn Kiếm Tông cũng không hề muốn giấu giếm việc tông chủ Bách Lý Tố Tuyết đã lâu chưa từng lộ diện ra tay giết chết Hà Sơn Gian, khi cung nữ họ Dung nhận được hồi báo thì tin tức đó cũng đã lan truyền khắp trên sườn núi.

Hầu hết sư trưởng của các chốn tu hành đến đây quan sát kiếm hội đều khiếp sợ vô cùng.

Mặc dù mấy năm nay Hà Sơn Gian làm việc cho triều đình, đã tiết lộ không ít nội tình của Mân Sơn Kiếm Tông cho hoàng cung ở Trường Lăng, nhưng dù sao đó cũng không phải là thông đồng với quốc gia địch, huống chi hiện giờ Nguyên Vũ Hoàng Đế vẫn còn ở bên trong Mân Sơn Kiếm Tông, rốt cuộc là Bách Lý Tố Tuyết có bao nhiêu lá gan mà dám giết chết Hà Sơn Gian ngay trước mặt Hoàng Đế.

Tịnh Lưu Ly quay đầu nhìn về phía sơn đạo mà thi thể của Hà Sơn Gian nằm xuống.

Ánh sáng trước mặt nàng bỗng bị bóp méo rất nhanh, Bách Lý Tố Tuyết như đi qua một cánh cổng ánh sáng kỳ dị, xuất hiện trước mặt nàng.

Người ngoài không thể nhìn thấy vị tông chủ trong truyền thuyết của Mân Sơn Kiếm Tông này nhưng nàng lại được gặp mặt rất nhiều, cho nên trên mặt nàng không có mấy vẻ bất ngờ. Nàng chỉ kính cẩn thi lễ một cái rồi nói: “Sư tôn.”

“Tên thiếu niên kia rất thú vi, chỉ là người ở đầu đường và cuối đường thường thường vẫn khác nhau.”

“Nếu như có nhiều người muốn nói chuyện cùng tên thiếu niên này đến thế, nhiều tiểu quỷ như vậy, thế thì cứ để cho họ nói hết, để cho tiểu quỷ hiện hình nhiều hơn một chút đi.”

Mặt Bách Lý Tố Tuyết như phủ băng, hắn nhìn qua Tịnh Lưu Ly nói hai câu đó rồi xoay người, biến mất trong làn ánh sáng bị bóp méo.”

Tịnh Lưu Ly cúi thấp đầu trầm ngâm một lát, đã hiểu rõ được ý tứ trong lời nói của Bách Lý Tố Tuyết.

Tâm tình của tất cả sư trưởng các chốn tu hành lại càng nhanh chóng trở nên phức tạp.

Bọn họ vừa được cho biết rằng trong phần kiếm thí cuối cùng, bọn họ có thể tiến gần vào trong sơn cốc để xem.

Có thể tiến gần vào trong sơn cốc để xem… nghĩa là có thể truyền đạt một vài tin tức cho thí sinh một cách dễ dàng, mà mấu chốt nhất là Mân Sơn Kiếm Tông có thể sẽ không ngăn cản một vài người truyền tin tức cho thí sinh, chính vì thế nên cái chết của Hà Sơn Gian lại càng trở nên vô nghĩa, cái chết của hắn hoàn toàn giống như một trò đùa.

Dám đùa giỡn thánh thượng, chẳng nhẽ Mân Sơn Kiếm Tông thực sự không sợ trở thành một Ba Sơn Kiếm Tràng thứ hai sao?

Đến lúc này, rất nhiều người bắt đầu cảm thấy đồng tình với Bạch Dương Động, thậm chí bắt đầu đồng tình với Thanh Đằng Kiếm Viện.

Bởi vì ngay tại lúc này, trong biển bụi gai đã xuất hiện người thứ ba và người thứ tư vượt qua kiểm tra.

Bóng dáng của Trương Nghi và Từ Liên Hoa từ từ hiện ra từ trong bóng râm của sườn núi.

Lúc Trương Nghi gặp Từ Liên Hoa, ít nhất có hơn mười thí sinh gần cửa ra hơn bọn hắn, nhưng bởi vì hắn không bị bất cứ tổn thương nào, hơn nữa suy đoán của hắn lại không hề có sai lầm, trên đường đi không hề có đàn Hoàng Trùng nào tạo thành uy hiếp với hắn và Từ Liên Hoa, cho nên hắn và Từ Liên Hoa trái lại đã trở thành người thứ ba và thứ tư vượt qua kiểm tra sau Diệp Tránh Nam.

Tuy rằng Diệp Tránh Nam vượt qua trước Trương nghi, nhưng hắn đã rời khỏi kiếm hội.

Từ Liên Hoa được Trương Nghi cõng ra, cho nên Trương nghi cũng được coi như là người thứ hai vượt qua được biển bụi gai, trở thành một trong những thí sinh đứng đầu kiếm hội.

Cung nữ họ Dung đại diện cho ý nghĩ của nữ chủ nhân của Hoàng Cung, không muốn tu hành giả của Bạch Dương Động nổi tiếng trong lần kiếm hội này, vậy mà hai tên thiếu niên của Bạch Dương Động này lại trêu cợt thị hết lần này đến lần khác.

Rất nhiều người cũng bắt đầu lo lắng rằng nữ chủ nhân của hoàng cung sẽ vì sự đùa cợt của Bách Lý Tố Tuyết mà càng giận lây sang Bạch Dương Động, giận lây sang Thanh Đằng Kiếm Viện.

***

“Là chúng ta đi ra quá muộn?”

Trương Nghi nhìn sơn cốc yên tĩnh trước mắt, không nhịn được mà có chút xấu hổ.

Từ Liên Hoa nhíu mày lại, hắn không nhịn được mà muốn mắng Trương Nghi ngu xuẩn, với thực lực của hắn mà còn phải chịu thương thế nghiêm trọng như vậy, làm sao có nhiều người có thể đi ra nhanh hơn bọn hắn chứ. Tuy vậy, nghĩ đến việc trong phần lớn thời điểm Trương Nghi còn thông minh hơn mình nhiều, hắn nhịn được mà nói: “Thả ta xuống.”

“Sao không có một người nào vậy?”

Trương Nghi kinh ngạc nhìn sơn cốc trống trải cùng những túp lều tựa như không có một bóng người, lại có chút do dự mà quay đầu lại, nói: “Ngươi có muốn ta cõng ngươi đến túp lều kia rồi mới thả xuống không?”

Từ Liên Hoa nhịn không được mà tức giận mắng: “ Nhiều hay ít hơn vài bước thì có quan hệ gì?”

Trương Nghi kịp nhận ra hình như mình đã quá mức lề mề, liền ngượng ngùng buông Từ Liên Hoa xuống. Nhưng vừa đi về phía trước vài bước, hắn đã “A” lên một tiếng, kêu to mừng rỡ.

Từ Liên Hoa đụng mạnh vào lưng do Trương Nghi đột nhiên ngừng lại, vết thương trên người lập tức đau nhói lên một hồi, hắn không nhịn được mà tức giận hỏi: “Làm cái gì vậy?”

“Ngươi nhỏ giọng chút ít đi.”

Trương Nghi mừng rỡ không nói nên lời, quay đầu bảo hắn vậy.

“Chính ngươi cũng lớn tiếng như vậy, lại bảo ta nói nhỏ?” Từ Liên Hoa cảm thấy đầu óc của Trương Nghi quả thật đã có vấn đề, song khi nhìn được rõ cảnh tượng bên trong túp lều thì hắn lập tức hiểu được vì sao Trương Nghi lại thế.

“Vậy mà hắn lại đứng đầu?”

Nhìn Đinh Ninh đang nghiêng người dựa vào cây cột ngủ say sau một cái bàn, thấy trên người Đinh Ninh không có nhiều vết thương rõ ràng, lại xác định được những túp lều bên cạnh không có người nào nữa, Từ Liên Hoa liền trầm mặc lại, sinh lòng kính nể.

Lần một lần hai còn có thể giải thích là trùng hợp, nhưng quá nhiều sự trùng hợp thì sẽ trở thành tất nhiên.

“Tiểu... sư đệ của ta thực sự phi thường.”

Trương nghi đã vào trong căn lều, đi đến trước ngước Đinh Ninh, chân tay nhất thời cũng có chút cảm giác luống cuống.

Từ Liên Hoa lại càng trầm mặc.

Bởi vì hắn nhìn thấy trên mặt bàn bên trong những căn lều này chỉ có để những tấm vải gạc cầm máu đơn giản nhất chứ không có bất kỳ dược vật trị thương đặc hiệu nào.

Hắn hít một hơi thật sâu rồi cầm vài tấm vải gạc đi tới một khoảng đất trống đầy nắng sau căn lều, bắt đầu vạch những chỗ quần áo rách rưới đã dính vào cả vết thương của mình ra.

Quần áo dính dớp và vết máu bong ra từng mảng từ người hắn, lông mày của hắn không ngừng giật giật, miệng vết thương lại bắt đầu chảy máu.

Trương Nghi đi đến sau lưng Từ Liên Hoa, nhìn thấy những vết máu và quần áo đã bong tróc ra khỏi người nhưng Từ Liên Hoa vẫn mặc cho vết thương chảy máu mà không lập tức dùng vải gạc băng bó lại, hắn liền không nhịn được mà hỏi: “ Ngươi không băng bó lại thật à?”

Từ Liên Hoa bất đắc dĩ nhìn Trương Nghi như nhìn một đứa trẻ vô tri, buồn phiền nói: “Đương nhiên là không phải thế.”

Trương Nghi ngẩn người ra, hỏi: “Vậy ngươi đang làm cái gì vậy?”

“Ngươi cũng thấy đấy, nơi đây không có dược vật trị thương nào khác, hẳn là Mân Sơn Kiếm Tông muốn chúng ta mang theo vết thương để tham gia phần kiếm thí tiếp theo.” Từ Liên Hoa ngẩng lên, híp mắt nhìn mặt trời phía trên đỉnh đầu, từ từ nói: “Sư tôn của ta nói trong tình huống không còn cách nào khác, đôi khi máu tươi của bản thân và ánh mắt trời cũng là một loại dược vật đối với vết thương mới.”

“Phơi nắng cũng có ích?” Trương Nghi hoài nghi nhìn những vết thương đang chảy máu trên người Từ Liên Hoa.

“Dùng ánh mặt trời để hong khô vết thương, khiến vết thương có thể đông lại tự nhiên được hết cỡ, sau đó mới dùng vải gạc cầm máu chắc chắn sẽ có ích hơn việc cố cầm máu một cách cưỡng ép bằng vải gạc.” Từ Liên Hoa cúi đầu xuống, lạnh lùng nhìn những vết thương đang chảy máu trên người mình, trầm mặc một lát rồi nói tiếp: “Ta hy vọng là có ích.”

Trương Nghi biết rõ tình trạng thân thể của Từ Liên Hoa không lạc quan, hắn khó khăn nuốt từng ngụm nước miếng, cảm nhận ánh mặt trời ấm áp rồi nói chân thành: “Ta cũng hy vọng là có ích.”

Từ Liên Hoa không trả lời lại, hắn hít sâu một hơi rồi bắt đầu cầm kiếm của mình lên, cắt đi những chỗ đã thối rữa trên vết thương.

Đôi khi tác dụng tốt nhất của bằng hữu chỉ là để có người bầu bạn mà thôi.

Trương Nghi nhìn bộ dạng không cần mình giúp của Từ Liên Hoa, do dự một chút rồi hỏi: “Dù sao phơi nắng cũng tốt, ta có nên đem sư đệ của mình tới đây không?”

Từ Liên Hoa bị đau, trầm giọng đáp: “ Đó là sư đệ của ngươi, có nên đem qua đây không thì có quan hệ gì với ta?”

Nghĩ đến biểu hiện lúc trước của Đinh Ninh, Trương Nghi biết rõ dù Đinh Ninh có bị tỉnh dậy thì cũng có thể nhập nội tu hành hoặc ngủ lại rất nhanh, cho nên hắn cười cười áy náy rồi quay lại bên trong túp lều, ôm Đinh Ninh ra bằng động tác nhẹ nhàng, êm ái nhất, đổ một ít cỏ khô trải ra rồi đặt Đinh Ninh lên đó.

Vẫn là ngủ, nhưng hắn hy vọng Đinh Ninh có thể ngủ thoải mái hơn một chút, ấm áp hơn một chút.

Liếc mắt qua nhìn thấy được toàn bộ những việc làm của Trương nghi, Từ Liên Hoa vẫn cảm thấy hắn quá mức cẩn thận, quá mức mẹ già, nhưng hắn không thể không thừa nhận bất cứ ai cũng đều hy vọng mình có một sư huynh có thể dễ dàng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp như thế.

Trương Nghi cũng bắt đầu xử lý những vết thương của mình, toàn bộ sơn cốc lại trở nên yên tĩnh.

Đúng lúc này, trên sườn núi lại có bóng sáng chớp động.

Lại thêm một kẻ đã vượt qua kiểm tra xuất hiện.