Kiếm Vương Triều

Quyển 2 - Chương 21: Chúng ta phải cảm kích

Sáng sớm, Đinh Ninh lại bưng tô tới tiệm mì mua đồ ăn sáng.

Hai bên mái hiên tiệm mì, tuyết đã tan thành nước nhỏ xuống, nhưng tiệm mì quá nhỏ, nên chỉ căng một tấm vải để che lạnh.

Hơi nước nóng luẩn quẩn bay bên trong, tuy không xóa được hết khí lạnh, nhưng ít nhất làm cho người ta cảm thấy ấm áp.

Đinh Ninh nhìn thấy Tiết Vong Hư ngồi tươi tỉnh trong tiệm, thì chạy ào tới, thấy trước mặt Tiết Vong Hư quả nhiên không có cái bát nào, thì bật cười.

"Lão bản, cho một bát, bỏ nhiều ớt." Tiết Vong Hư cũng cười, vang dội kêu to.

Đinh Ninh cũng gọi một bát mì giống vậy, đợi đến khi làm xong, bưng hai cái bát ra, đưa một cái cho Tiết Vong Hư.

Hai người cắm cúi ăn mì xong, trán ai cũng rịn mồ hôi, Đinh Ninh mới hỏi: "Hôm nay tới sớm như thế, lại định đi đâu?"

Tiết Vong Hư nghĩ nghĩ: "Tới đại doanh của hổ lang quân bắc quân."

Đinh Ninh trầm mặc hẳn đi: "Đi tìm ai?"

Tiết Vong Hư thành thật: "Lương Liên Đại Tướng Quân."

Chân mày Đinh Ninh giật giật.

Ánh mắt hắn vô thức lại nhìn vào Mạt Hoa tàn kiếm.

Hắn càng ngày càng cảm thấy thanh kiếm này, từ trong tối tăm, lặng lẽ xâu kết những sự việc và con người quấn lại với nhau, cứ như có ma chú. . . Lúc thanh kiếm này chưa xuất hiện, những chuyện đó đối với hắn vô cùng xa xôi, dù hắn đã lên kế hoạch, đã thăm dò, nhưng từ khi nó xuất hiện, những ân oán không ngừng kéo đến, muốn trốn tránh cũng không tránh được.

Chẳng lẽ cái này chính là Thiên Ý bên trong cõi tối tăm?

Không phải mình quá mau, mà là thời điểm thật sự đã đến?

Tiết Vong Hư nhìn vẻ mặt khác thường của hắn, hỏi: "Sao vậy?"

Đinh Ninh ngẩng đầu: "Là ý của Hoàng Hậu? Đêm qua ngươi đã tới gặp bà ta?"

Tiết Vong Hư hơi ngẩn ra, sau đó gật đầu.

"Vì ta rất chờ mong ngươi thể hiện trong Dân Sơn Kiếm Hội, nếu ngươi giành được hạng nhất, đó chính là phong quang vô hạn. Thật ra sống thêm vài năm hay sống ít đi vài năm không quan trọng gì với ta, nhưng vì chuyện của ngươi. . . Ta phải tới xin bà ta cho phép."

"Vốn bà ta không muốn để cho ngươi biết đây là ý của bà ta, ta cũng không muốn ngươi biết, vì bà ta nói đúng, nếu ngươi nảy sinh thành kiến với bà ta và triều đình, thì tương lai phát triển của ngươi sẽ không tốt. Ta biết ngươi rất thông minh, dù ta không nói nói, ngươi cũng đoán ra được."

Đinh Ninh không phát biểu ý kiến của mình về Hoàng Hậu, chỉ nói: "Dù bà ta bất mãn với Lương Liên như thế nào, thì nếu Lương Liên chỉ là một Lục Cảnh Tu Hành Giả, bà ta đâu cần phải bỏ công sức như vậy."

"Nên đương nhiên Lương Liên chắc chắn cũng đã đến đệ thất cảnh."

"Ngươi sẽ chết, bà ta chính là muốn ta nhìn thấy tận mắt ngươi chết như thế nào. . . Ý của bà ta, chính là muốn ngươi tự tìm lấy cớ tới khiêu chiến Lương Liên, như vậy dù ta có hận, thì cũng chỉ hận Lương Liên mà thôi. Thần tử hận nhau là chuyện bình thường, họ đều là tài sản của bệ hạ, giúp ông ta tự kiềm chế lẫn nhau."

Đinh Ninh nói nặng nề: "Ta biết bà ta tàn nhẫn, nhưng không ngờ bà ta tàn nhẫn đến vậy."

Tiết Vong Hư im lặng nghe đến cuối, lắc đầu: "Ngươi quá thông minh."

"Nói tới hiểu biết về quyền mưu, đừng nói những kẻ sơn dã ở huyện Trúc Sơn, người ở Trường Lăng cũng chẳng mấy ai được bằng ngươi. Nhưng nếu ngươi đã thông minh, ngươi ắt cũng hiểu rằng mình nên giả vờ không nhìn ra được những chuyện này."

Ông cực kỳ nghiêm túc nói với Đinh Ninh: "Dù trong lòng ngươi có hận bà ta với triều đình, thì ngươi cũng phải giả vờ là không có."

"Chỉ được biểu thị thái độ phục tùng? " Đinh Ninh lạnh lùng: "Bà ta với bệ hạ, không thèm để ý suy nghĩ của các tu hành giả, mà chỉ quan tâm chúng ta có phục tùng hay không."

" Một vương triều cường đại, đương nhiên phải bỏ qua lợi ích và quan điểm của một số ít người, chúng ta chính là ở trong số ít đó. Hơn nữa nói thật, Đại Tần vương triều bây giờ người người đều an cư lạc nghiệp, bệ hạ quả thực là vị hoàng đế cường đại nhất và sáng suốt nhất của Đại Tần từ trước tới nay." Tiết Vong Hư mỉm cười: "Ngươi hiểu được là tốt rồi, dù bà ta tàn nhẫn, nhưng yêu cầu của chúng ta, được tham dự Mân Sơn Kiếm Hội được chấp nhận, thì chúng ta cũng phải cảm ơn bà ta."

Đinh Ninh im lặng.

Tiết Vong Hư nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, khẽ cười: "Theo ta thấy ngươi nên thay đổi cách suy nghĩ, ta đã chọc giận một đối thủ không thể nào địch nổi, nhưng đối thủ lại trả lại cho ta sự lựa chọn và đầy đủ thời gian. Hơn nữa ta cũng cam đoan thời gian này ta sẽ sống rất là thoải mái. Nghĩ được như vậy, ngươi sẽ không cảm thấy bà ta tàn nhẫn nữa, mà ngươi còn được nhìn thấy Thất Cảnh quyết đấu với nhau, chuyện đó sẽ hữu dụng cho ngươi tu hành sau này."

"Ngươi nói không sai."

Đinh Ninh thu hồi hai cái bát, bình tĩnh trả lời, nhưng trong lòng hắn đang dậy sóng, thời gian rồi sẽ trôi qua, tiếc cho bà ta đã có suy nghĩ như vậy, tiếc rằng dù không có những chuyện này, thì hắn cũng không bao giờ tha thứ cho bà ta.

***

Ánh nắng mạnh dần lên, nhưng bầu trời Trường Lăng lại có sương mù dày đặc, gió mạnh và tuyết bắt đầu rơi xuống. Lần này không phải là bụi tuyết nhỏ, mà là bông tuyết lớn.

Lương Liên đang đi trong Diễn Võ Trường của Hổ Lang Quân.

Đôi giày của hắn đạp lên lớp tuyết, tạo nên âm thanh xoẹt zoẹt~ xoẹt zoẹt~, nhìn dàn chiến xa Hổ Lang Quân đang diễn luyện cách đó không xa, hắn rất hài lòng.

Nhưng hắn đột nhiên cảm nhận được một luồng khí tức khác thường.

Khí tức ấy khiến cho bất kỳ Tu Hành Giả nào ở Trường Lăng cũng phải tôn trọng, nó ở bên ngoài quân doanh, tác động đến những bông tuyết đang bay trên không trung, tạo thành một lá cờ to.

Lương Liên cau mày, không chút do dự, bước ra ngoài quân doanh.

Tu Hành Giả đều nhìn thấy hắn đi ra, cũng cảm nhận được khí tức kia, nên đều kéo nhau cùng ra.

Trong gió tuyết đầy trời, có một cây dù màu vàng.

Cây dù này rất lớn, dưới dù có hai người, một lớn một nhỏ.

Tuyết rơi xuống mặt dù, đều bị thổi tung lên.

Bên trên cái dù mơ hồ có hình dáng một lá cờ to.

Ông lão râu tóc bạc phơ đứng dưới dù nhìn Lương Liên mỉm cười: "Lương Liên Đại Tướng Quân, ta muốn khiêu chiến ngươi."

Lúc nhìn thấy Tiết Vong Hư và Đinh Ninh, Lương Liên rất là khó hiểu, nhưng nghe thấy câu này, thì hắn đã hiểu ra được rất nhiều chuyện.

Tuyết bay tới trước mặt hắn đều bị tách ra hai bên.

Thân ảnh hắn trong gió tuyết đầy trời bỗng trở nên rất rõ ràng.

Hắn đưa tay ra sau lưng, bàn tay nắm chặt lại thành quyền.

Tu Hành Giả từ trong quân doanh đi ra thấy dấu hiệu đó, thì đều dừng lại. 

"Được."

Hắn nhìn Tiết Vong Hư, gật đầu, hờ hững nói: "Ta tiếp nhận khiêu chiến của ngươi."

Đinh Ninh đã nhìn thấy Lương Liên.

Hắn xác định Tống Thần Thư nói không sai.

Hắn không nói gì thêm, im lặng lùi về phía sau.

Lương Liên nhìn Đinh Ninh, nhớ ra một chuyện, lạnh nhạt nói: "Đệ tử này của ngươi, khá là thú vị."

Tiết Vong Hư mỉm cười: "Sau này còn nhờ Lương đại tướng quân tài bồi."

Lương Liên không đáp, dời mắt khỏi Đinh Ninh.

Cơ thể hắn bắt đầu bành trướng, như có một ngọn núi đang đứng sừng sững ngay trước cửa quân doanh.

Tiết Vong Hư mỉm cười: "Mời Đại Tướng Quân tiếp kiếm."

Những bông tuyết đang bay trước người ông được Thiên Địa Nguyên Khí dẫn dắt, ngưng tụ thành những sợi băng.

Mỗi sợi băng đều giống một sợi tua rua ở chuôi kiếm.

Lương Liên ngưng trọng hẳn lên.

Hắn ngẩng phắt đầu.

Lá cờ lớn mờ nhạt trong không trung bỗng biến hóa, những sợi băng và tuyết đang bay lung tung tụ vào nhau, kết thành một thanh tuyết kiếm cực lớn.