Giữa một màu trắng sáng, Hoàng Long vẫn một chân đạp đất, chân kia gập vào trên bồ đoàn, bàn hết việc tại Vô giới rồi mới cười dài, “Ngươi nghe rõ chưa?”

Lâm Phương Sinh nghiêm túc đáp, “Vãn bối nghe rõ. Nhưng vẫn có chuyện chưa rõ.”

Hoàng Long thở dài, “Vừa có người hỏi rồi. Vì sao như thế, làm sao như vậy, luyên thuyên dài dòng cũng phiền! Lão phu đi khắp lục giới, làm việc đâu cần nhiều lý do, thích làm thì làm, thích đi thì đi, ai có thể quản ta?”

Dứt lời thì trợn trừng mắt, rất có vẻ lão ma lệ khí.

Lâm Phương Sinh thở dài, “Tiền bối không chịu nói cũng không sao.”

Hoàng Long thấy thế lại có vẻ hơi tức giận, sờ sờ chóp mũi, lại nói, “Nay âm dương tương cách, sinh tử khó tránh, việc gì phải nhớ mong… Ta chỉ muốn nàng được khoái khoái lạc lạc, không bị những việc vặt kia làm phiền hà đến là được. Mà tiểu tử ngươi đó, có phúc mà không biết hưởng, nếu phá hỏng thì tự mà đau lòng lấy!”

Lâm Phương Sinh đỏ mặt, im lặng một lát mới đáp, “Vãn bối… cũng không cố ý như vậy. Chỉ là…”

“Chỉ là việc này quá mức kinh hãi thế tục, liên lụy tới mấy người kia sẽ bị lên án?”

Lâm Phương Sinh không nói, tức là cam chịu vậy.

Hoàng Long ngửa đầu cười to, “Ta hỏi ngươi, một ngày hồng giao kia không giải phù văn cho ngươi, ngươi không thể cách hắn ta ngày đó?”

Lâm Phương Sinh đáp, “Không, không can hệ gì tới phù văn.”

Hoàng Long lại nói, “Ta lại hỏi tiếp, ngươi cam tâm tình nguyện thành thân với Hách Liên Vạn Thành tại Thiên Vân?”

Lâm Phương Sinh lại đỏ mặt, “Trong trận, ảo ảnh hoặc nhân, sư tôn và ta là do nhầm lẫn giữa tình cảm sư tôn…”

Hoàng Long cười ha hả, “Đúng thế thực sao?”

Đương nhiên Lâm Phương Sinh không thể nói lại gì.

Hoàng Long vẫn cố chấp không bỏ, “Ta hỏi ngươi, sư huynh ngươi lúc ở Bách Lục đường không chịu ôm ngươi, ngươi có thấy mất mát?”

Lâm Phương Sinh giờ đến vành tai cũng nóng bừng, “Vì sao… Người lại biết được?”

Hoàng Long cười to, “Hai người các ngươi lúc ấy còn vào Thiên Kinh các với ta, chẳng lẽ quên rồi?”

Ông ta cũng không cho Lâm Phương Sinh cơ hội bào chữa, nói tiếp, “Cho nên, khi sư huynh ôm ngươi, ngươi rất vui.”

Lâm Phương Sinh thở dài, trong lòng có quỷ thì hết đường chối cãi.

Giữa không gian trắng sáng yên tĩnh, giọng nói hùng hồn, khí thế bức người của Hoàng Long hỏi về chuyện với Mục Thiên Hàng và Viêm Dạ, khiến y không thể không đối mặt.

“Ngươi cũng không phải tự trách. Tuy những khúc mắc này có liên quan đến ngươi, nhưng cũng không phải do ngươi. Nếu đã đôi bên tình nguyện, không hại tới trời, vậy thì quan hệ gì tới người ngoài? Từ bản tâm, cầu đại nghĩa, ấy mới là lòng cầu đạo của một tu sĩ.”

Lâm Phương Sinh từ từ mở mắt, trước mặt một mảnh sáng ngời, ngữ điệu bình thản kiên định, khẽ cười, “Vãn bối đã rõ, đa tạ tiền bối đã chỉ điểm.”

Hoàng Long nét cười đầy mặt, nhấc tay vỗ vai y, “Chớ trách lão phu nhiều chuyện, nếu ngươi vào Vô giới mà chẳng may bị tiêu tán; chỉ sợ lão phu sẽ bị đám người kia đuổi giết hết thập phương lục giới mất!”

Lâm Phương Sinh sắc mặt hơi ửng, cười nói, “Hoàng Long tiền bối nói đùa.”

Hoàng Long cười sang sảng, đứng dậy, “Ta về gốc hắc du trước đã, đợi ngươi tẩy hết long huyết rồi tính tiếp.”

Lúc Lâm Phương Sinh tỉnh dậy thì thấy bản thân đang nằm giữa lớp vải dệt mềm mại, trên đầu có màn che màu xanh đậm nhạt, xuyên qua lớp màn bán trong suốt có thể thấy vô số linh thạch chớp nháy, hóa ra là y đang ở tâm trận Thiên Kinh các.

Không biết từ khi nào mà ở đây đã chuyển đến một chiếc giường lớn khắc hoa, mười người nằm vẫn thừa.

Lâm Phương Sinh ngồi dậy, vén rèm lên, chỉ thấy mọi người đã tụ tập đầy đủ trong phòng.

Sư tôn và Mục Thiên Hàng đang thủ trấn tâm trận, lúc nào cũng chú ý đến các sự biến hóa, đồng thời cũng dùng chính kiếm khí hoặc ma khí của mình để chỉ huy Thiên Kinh các bay qua chỗ giao nhau giữa Ma giới và Vô giới. Viêm Dạ tùy thị ở bên cạnh, đôi mắt lam sẫm luôn để ý tới chỗ Lâm Phương Sinh, giờ thấy y tỉnh rồi thì mắt lóe sáng; nhưng lại sợ sự uy nghiêm của sư tôn nên không dám động.

Tư Hoa Quân vẫn còn đả tọa, sắc mặt tốt hơn lúc trước một chút.

Chỉ có sư huynh là ngồi gần với y nhất, ngưng thần thúc Kim Đan chân hỏa, luyện hóa đan dược. Một luồng chất trắng bạc uốn quanh ngọn lửa, từ từ cô đọng thành hình.

Tài nghệ thuần thục cỡ này Lâm Phương Sinh không làm được, nên bắt đầu nảy sinh lòng hâm mộ, “Thuật luyện đan của sư huynh có ích thật đấy.”

Sắc mặt Chinh Mạc hơi tái, có dấu hiệu của việc hao phí quá độ, đành điều tức một chút, đứng dậy tới gần sư đệ mình mà cười, “Làm nhiều quen tay thôi. Sư đệ cứ dốc lòng cầu kiếm đạo, việc này cứ để ta được rồi. Há miệng.”

Rồi nhét viên đan dược vừa luyện vào miệng y.

Hồi nhỏ y được sư huynh đút cho đã quen, vẻ mặt vẫn bình thường, ngoan ngoãn ngậm lấy viên dược, phát hiện tầm mắt tất cả những người còn lại đang đổ về đây, mới thấy hơi hơi xấu hổ.

Viên đan dược màu bạc vừa vào miệng đã hóa thành một dòng ấm nóng chảy xuống họng.

Tư Hoa Quân cười lạnh một tiếng, “Ngươi quen nói lấy lòng rồi hả, phương thuốc kia là bổn tọa cho đấy nhé.”

Chinh Mạc vẫn bình thản cười ôn hòa, “Vâng, đã phiền cung chủ phí tâm.”

Lâm Phương Sinh thấy sư huynh mình lại ở chung thân mật với cung chủ thế này rất kinh ngạc, tự đoán thử được một chút, lại thấy quẫn bách, ho khan một tiếng, “Đan dược này là gì?”

“Giúp ngươi loại long huyết, làm sạch kinh mạch. Ăn vào rồi thì mau hành công.” Chinh Mạc lại hỏi, “Có biết làm như thế nào không?”

Đợi đến cực hạn thì ép ra theo dương tinh…

Lâm Phương Sinh hơi gật đầu qua loa, “Vậy muốn vào Vô giới…”

Lại nghe sư tôn lạnh lùng cắt lời, “Tất nhiên là cùng đi.”

Lâm Phương Sinh trong lòng thư thái, mắt nhìn qua mọi người, lại lùi về giường, rũ rèm che xuống.

Lại nghe Tư Hoa Quân ngoài rèm cười, “Ở đây có ai chưa từng nhìn qua thân thể nương tử đâu mà.”

Lâm Phương Sinh hơi xấu hổ, không đáp lại hắn, chỉ nhắm mắt ngưng thần, dẫn nhiệt lực của đan dược kia vào kinh mạch, từ từ khuếch tán ra.

Long huyết nguyên bản còn ẩn trong kinh mạch, gặp dược lực thì bắt đầu vận ra, thứ màu đỏ tươi loang lổ như rỉ sắt bám lên kinh mạch, Lâm Phương Sinh ngỡ ngàng, lạnh hết cả người.

Khi tĩnh tâm rồi, y vẫn thấy xấu hổ với những kẻ bên ngoài, kéo chăn ra chui vào trong đó, bao kín người rồi mới bắt đầu cởi quần áo, cầm nam căn của mình mà vuốt ve xoa nắn.

Trong chốc lát cả phòng yên tĩnh chỉ có tiếng thở dốc gấp gáp của Lâm Phương Sinh, khiến y vô cùng xấu hổ, ngay cả phù văn Hợp Hoan cũng không có chút động tĩnh.

Lâm Phương Sinh khá nóng vội nên ngón tay hơi thô lỗ, chà lên lớp da mềm mại rất đau, càng khiến y thêm uể oải.

Chợt nghe Mục Thiên Hàng nói, “Đến.”

Cả phòng lập tức chấn động kịch liệt, cột trụ hành lang rung động, đung đưa kịch liệt, tiếng nổ vang lên ầm ầm, ba tầng lầu các Thiên Kinh dưới áp lực này mà vặn vẹo, chỉ có gốc hắc du và tâm trận ở tầng một là may mắn trụ được.

Đúng lúc Thiên Kinh các xâm nhập Vô giới, một luồng ánh sáng vội vã đuổi theo, nhưng chỉ trễ có một ly, đành đứng ngoài Vô giới, bất đắc dĩ mà lui lại.

Chính là Công Dã Minh Kính.

Dáng người vĩ ngạn kia chợt lộ vẻ suy sụp, ném mạnh một thanh linh kiếm vào không gian tối như mực kia, nhưng vẫn như trâu đất xuống biển, không hề gây đến nửa gợn sóng.

Lục Đạo đuổi theo những kẻ phá trận cũng tới được nơi này, thấy Công Dã Minh Kính tràn ngập phẫn uất, ma khí khắp người, đã đoán được bảy tám phần, ả ngồi trên pháp bảo hình hoa sen, thấp giọng thở dài, “Ngươi là Nhân tu, không theo chính đồ cầu đạo, lại đi tìm đường tắt, còn dính phải tình nghiệt của kẻ khác, đây là tội gì? Chi bằng để ta giúp ngươi xua những tưởng niệm ma khí ấy đi, học theo thái thượng quên tình, ngày khác sẽ lại đạt thành.”

Công Dã Minh Kính cười khổ, “Ta ngày xưa nuốt ma, chỉ muốn tu vi của hắn, không ngờ tình yêu của người nọ sâu đậm đến vậy, tuy thân tử đạo tiêu rồi mà vẫn khắc cốt ghi tâm, không đem đi đâu được… Giờ đây cũng không thể phân nổi là do ta bị y mê hoặc hay là chính ta tự nguyện nữa… Chỉ là, tiền bối liệu có nhớ một người nào chăng?”

Lục Đạo thấy vẻ mặt đau khổ của hắn, lại nhớ tới lần tao ngộ của bản thân, mười vạn năm, cho dù là Đại La Kim Tiên cũng sẽ thấy dài.

Ôn nhu nói, “Nếu không có ai để mà nhớ, cả đời tịch mịch, không lạc không bạn, còn thú vui gì nữa.”

Nét mặt của Công Dã Minh Kính cũng giãn ra, cười nói, “Đúng là vậy đấy.”

Sau đó hắn tung ra mười viên hồn châu, đều đánh nát hết, hấp thu vào, thân mình bung ra như một con đại bàng, cuộn lên một cơn lốc mãnh liệt, xông vào bên trong bóng ma không giới hạn kia.

Những người trong Thiên Kinh các đương nhiên không biết những chuyện xảy ra ở bên ngoài, giờ đây đã vào Vô giới rồi, lầu các đã bị phá hủy phân nửa, bên ngoài là hắc ám vô biên vô hạn, vô thượng vô hạ, vô thủy vô chung; lầu các bay trong đó, không biết đang đi hướng nào.

Hách Liên Vạn Thành và Mục Thiên Hàng vẫn tĩnh tọa trong tâm trận, không thể phân tâm một chút nào.

Lâm Phương Sinh lại bị những biến cố liên tiếp khiến cho không thể xoay xở.

Chợt bức rèm lay động, một người nào đó nhấc chăn lên, ôm y vào lòng, cơ thể với nhiệt độ ấm áp quen thuộc trùm lấy y, chính là sư huynh.

Chinh Mạc nói, “Sư đệ, đừng lo lắng.”

Ngón tay ấm áp giao lấy ngón tay y, cùng nắm lấy nam căn mềm mềm, ma sát lên xuống.

Xúc cảm xa lạ không cách nào tự chủ, lực đạo nặng nhẹ không thể điều khiển, đồng thời là một nguồn linh lực ôn hòa theo vào nam căn khiến thứ kia cuối cùng cũng có động tĩnh, từ từ lớn lên trong ngón tay.

Tiếng thở dốc dồn dập của Lâm Phương Sinh đương nhiên sẽ truyền ra ngoài rèm.

Ngón tay khác của Chinh Mạc lướt trên bờ lưng bóng loáng cửa sư đệ, xen vào khe đùi, xoa nhẹ lên nhập khẩu rồi từ từ nhấn vào.

Nhập khẩu bị ngón tay của sư huynh chà xát nên hơi đau đớn, lại hóa thành một dòng nhiệt tụ vào trong khố.

Lâm Phương Sinh cúi đầu “ưm” một tiếng, giọng mũi nồng đậm, khiến từng tấc không gian đều mang vẻ phong nguyệt đến nhộn nhạo.

Chinh Mạc vẫn dùng ngón tay trêu đùa, cúi đầu hôn lên vành tai y, những nụ hôn dày đặc tựa từng đốm lửa nhỏ châm lên da thịt.

Lâm Phương Sinh dần được sư huynh dẫn vào khoái cảm, những hồi hộp cùng xấu hổ cuối cùng đã tiêu tán đi, khép hai chân vừa mở ra lại, để ngón tay Chinh Mạc tiến vào sâu hơn nữa.

Chợt phát hiện một điểm nổi lên trên ngực bị một thứ nóng ướt chạm vào.

Lâm Phương Sinh mở hai mắt ngập sương ra, đã thấy Viêm Dạ lên giường tự lúc nào. Nó đang cúi mình liếm liếm cắn cắn ngực y, khiến chiếc xuyến xuyên trước ngực thấm nước bóng loáng, nóng đến mức cứng lên.

Y kinh hãi, chực đẩy Viêm Dạ ra, Chinh Mạc lại đúng lúc rút ngón tay, thả mình ép người vào y từ phía sau; cảm giác vừa nóng vừa căng bất ngờ ập tới khiến Lâm Phương Sinh kêu lên thất thanh, nơi dưới đau nhức, lồng ngực tê ngứa, hai thứ trước sau khiến khoái cảm tăng vọt.

Lâm Phương Sinh đặt tay lên vai Viêm Dạ, chôn lưng vào lồng ngực Chinh Mạc phía sau, ngay cả giãy dụa cũng mất cường độ, mặc cho Chinh Mạc ngồi dậy, ép hai chân y mở ra rồi lại nhấn người vào. Lâm Phương Sinh đổi tư thế, chỉ thấy trên mình nằng nặng, “trường thương” nóng cháy của sư huynh xuyên vào trong cơ thể càng thêm sâu, luận động hơn cả bình thường. Phù văn bị đụng chạm đến mức nóng lên, mềm mại câu triền tại đỉnh, tầm mắt ngập sương nhìn lại, giữa khe hở của rèm che thấy được bóng dáng của ba người khác nữa.

Điều này càng khiến y thêm xấu hổ, vừa định giãy dụa đã thấy Viêm Dạ quỳ gối xuống giường, đôi mắt xanh thẫm tràn ngập tình cảm nóng bỏng; sau đó nó cúi mình xuống ngậm nam căn đang cao ngất của y.

Bị thứ nóng ướt mềm mại vây lấy, tiêu hồn thực cốt, cảm giác này hoàn toàn khác hẳn với lúc bị xâm nhập, Lâm Phương Sinh rên lên trong tiếng thở dốc, ngón tay bấu chặt lấy sư huynh, sau lại vô lực tựa vào lòng Chinh Mạc. Trước sau đều chịu sự trêu chọc, một bên là miệng lưỡi ướt át của Viêm Dạ đang phun ra nuốt nào, mái tóc bạc lành lạnh quét qua chân khiến y cuộn tròn cả ngón; bên kia là hung khí nóng rực của sư huynh, ngón tay bấu lấy eo càng cổ vũ cho từng cơn khoái cảm.

Lâm Phương Sinh làm sao chịu được thế giáp công trước sau này, chỉ một chốc đã thét lớn, nhiệt dịch tuôn trào.

Viêm Dạ ngước đôi mắt sâu thẳm lên, nuốt sạch chỗ bạch dịch, đầu lưỡi mềm mại cực nóng còn cố liếm lên nam căn.

Lâm Phương Sinh đối diện với ánh mắt nó, lại thấy nó nuốt dương tinh của mình, trong đầu nổ ầm ầm, eo càng thêm run, sư huynh va chạm càng thêm mãnh liệt, khiến cho thân thể y hết cong lên lại uốn xuống. Phù văn càng như ra sức đón hùa, đánh vào thứ hung khí cứng nóng kia, sau đó là từng cơn co rút liên tiếp, bám chặt lấy thứ đó của Chinh Mạc. Lâm Phương Sinh cảm giác bản thân bây giờ là một phiến lá nhỏ, bị từng đợt sóng khoái cảm đẩy đến mức không biết đi đâu, Thức Hải cuộn sóng ngập trời, tất thảy đều là khoái lạc, ngay cả nam căn vừa tiết cũng bắt đầu to dần trong miệng Viêm Dạ.

Chinh Mạc thấy hơi thở của y rối loạn, ánh mắt ngập sương, ngón tay thon dài giữ chặt eo y, hung hăng đỉnh nhập, thân mình trong lòng lập tức run lên cứng đờ, hết cong mình lại đến rên rỉ, thông đạo nóng như lửa chợt cắn chặt, y lại tiết lần nữa.

Chinh Mạc bị phù văn bao lấy gắt gao, cũng mở tinh quan, toàn bộ chỗ bạch trọc nóng hổi đều rót hết vào nội bích mềm mại của Lâm Phương Sinh.

Y luân phiên thất thần, chợt bị thứ nóng rực của sư huynh đổ vào thì run lên, linh lực trong kinh mạch tự vận hành, hai vòng tuần hoàn Chu Thiên đều được khởi động, chỗ dương tinh kia được hấp thụ sạch sẽ.

Đương lúc hoảng hốt, y lại có cảm giác bị người mở hai chân ra, cúi người đè xuống, thứ hung khí cường ngạch được nhờ bôi trơn mà lại nhấn vào.

Thông đạo chưa tan khoái cảm, giữa cảm giác độn đau lại dâng lên sung sướng vô hạn, Lâm Phương Sinh liền cong chân quấn lấy eo lưng người nọ, rồi sau đó là khuôn mặt lạnh lùng của Viêm Dạ đập vào mặt y, nhưng sau đó cũng bị tình triều lấp mất. Eo hông hữu lực, từng lượt ra vào đến tận nơi sâu nhất khiến hông cũng tê đi, khiến y không thể nhịn nổi mà nhấc tay, tự cắn vào mu bàn tay mình.

Tư Hoa Quân cuối cùng cũng đứng dậy, nhíu mày nhìn Viêm Dạ, “Súc sinh đúng là súc sinh, thô lỗ như thế, không có phép tắc, ngươi chẳng lẽ còn không bằng loài súc vật?”

Viêm Dạ thở dốc, không để ý đến hắn, chỉ cúi đầu liếm lên khóe miệng Lâm Phương Sinh, ánh mắt lấp lánh hữu thần, hệt như thể đang nhấm nháp một món ngon.

Tư Hoa Quân đi đến, kéo lấy sau áo Viêm Dạ, “Lật người.”

Viêm Dạ khó hiểu, chỉ lấy một tay ôm sát Lâm Phương Sinh vào ngực, eo lại nhấn thêm mấy cái, Lâm Phương Sinh bật lên mấy tiếng thét khàn khàn, muốn tránh khỏi vòng tay như thiết cô của nó, những tiếng nhỏ vụn gần như không nghe thấy, “Nhẹ…. Chút…”

Tư Hoa Quân thấy con súc sinh này bày ra cái vẻ bảo vệ thức ăn này thì bật cười, kiên nhẫn chỉ đạo, bảo cả hai lật người, Lâm Phương Sinh tách hai chân ra, đặt mình lên thân Viêm Dạ. Đúng lúc hai chân vô lực, lung lay sắp đổ thì được cánh tay Tư Hoa Quân vòng lấy hông, một ngón tay lành lạnh chen vào nơi phía sau.

Thông đạo vốn đã bị lấp đầy còn bị nới ra, cảm giác đau đớn như sắp vỡ ập tới từ ngoài xộc thẳng vào trong.

Lâm Phương Sinh sắc mặt trắng nhợt, kêu thảm nửa tiếng, đã bị Viêm Dạ đỡ lấy gáy, dùng miệng chặn lấy, tham lam liếm cắn, cẩn thận tuần tra khoang miệng y.

Lâm Phương Sinh chợt nhớ ra, con súc sinh này vừa mới nuốt….. Giờ nó lại không kiêng nể gì mà hôn môi, quả nhiên là cả gan làm loạn, trong nhất thời một luồng tà hỏa từ xương cùng bùng lên Thức Hải, ngay cả ngón tay của Tư Hoa Quân mang theo đau đớn cũng có chút khoái cảm, nam căn vừa tiết cũng lại cứng lên, đặt trên bụng Viêm Dạ.

Rồi say đó Tư Hoa Quân lại cử động ngón tay, cường ngạnh xâm nhập. Hơi thở nóng bỏng của hắn phả sau gáy Lâm Phương Sinh, cảm giác hệt như bị dã thú uy hiếp, khiến cho sau lưng y run rẩy, cong mình ngửa ra sau, rên lên khàn khàn.

Tư thế như vậy vừa đúng khiến cả Tư Hoa Quân và Viêm Dạ, một trước một sau cùng xâm nhập, hai thanh trường thương một trước một sau tranh nhau va chạm mãnh liệt, không hề lưu cho ai một đường sống. Lâm Phương Sinh muốn khép hai chân cũng không thể, giống như một con cá rời nước, tiếng thở dốc khàn khàn, cố giữ lấy chút thanh tỉnh ít ỏi giữa từng đợt khoái cảm.

Tư Hoa Quân lại nhéo lấy tiểu hoàn trước ngực y, tất cả những tiếng rên của Lâm Phương Sinh đều bị Viêm Dạ giữ lại, hóa thành những tiếng nức nở trong họng, nam căn phun tinh ồ ạt, tình triều nồng đậm đọng thành nước mắt, theo hàng mi đen dài của y mà rơi xuống.

Trong dòng chất lỏng trắng đục có vài sợi tơ đỏ tươi, long huyết đã bị ép ra một chút. Đầu ngón tay Tư Hoa Quân khẽ điểm, đốt cháy sạch sẽ chỗ long huyết kia, lại áp vào tai Lâm Phương Sinh mà dụ dỗ, “Nương tử, nếu còn muốn nữa, vậy tự mình động đi.”

Lâm Phương Sinh còn thở dốc, hai mắt vẫn mơ màng, nhẹ giọng nói, “Không cần…”

Eo lưng lại theo bàn tay Tư Hoa Quân vuốt ve mà bắt đầu đong đưa. Phù văn bị đẩy đến cực hạn, không chỗ nào chưa được chạm đến, tình triều mãnh liệt như chưa từng có.

Như thể muốn ép Lâm Phương Sinh đến một cảnh giới mới, tư thái đọa lạc, yêu dã phóng đãng, quyến rũ tới mức không ai muốn rời mắt.

Lâm Phương Sinh cũng nghe thấy được hơi thở bốn người xung quanh nặng hơn, nhưng không phân rõ là giọng của ai, chỉ thấy ở một nơi sâu thẳm có một cảm giác ngứa ngáy bùng lên không cách nào khắc chế, Viêm Dạ cắn liếm lồng ngực, Tư Hoa Quân cũng theo sát đó; tuy trên người hắn có vết thương nhưng cũng không nhẹ nhàng hơn những lần trước là bao.

Lâm Phương Sinh chỉ có thể nói là đạt khoái cảm cực hạn, không ngờ lại có nhiều cơn sóng tình ập đến thế, liên tiếp nhấc y lên. Tay chân y bủn rủn, giọng khản đặc không cất nổi tiếng, chỉ có thể nức nở yếu ớt như một con thú con. Y lắc đầu lung tung, mái tóc đen nhánh ướt đẫm mồ hôi dán lên trên người, khẽ khóc, “Dừng… Dừng… Ta chịu không nổi…”

Tư Hoa Quân nói, “Cố chịu thêm chút.”

Rồi lại là những va chạm thô bạo, cảm giác đau đớn hòa cùng khoái cảm, Lâm Phương Sinh cuối cùng không chịu nổi nữa, khóc gọi cầu xin, bắp đùi cũng run lên, nam căn ép trên bụng Viêm Dạ cũng phun ra vài tia long huyết.