Mọi người Vạn Kiếm môn đang thương nghị, Tưởng trưởng lại đi vào trong đại nội, đẩy đệ tử đang định đến nâng mình ra, bộ pháp lảo đảo, quỳ sụp xuống, sắc mặt xám như tro, ngữ điệu hết sức bi thống, “Cầu chưởng môn làm chủ cho Tưởng gia ta!”

Tưởng trưởng lão chính là nữ tu, thoạt nhìn qua như hơn ba mươi tuổi, phong vận xuất sắc, dung mạo tựa mẫu đơn khai hoa, thịnh cực mà rực rỡ, tại nội môn có uy vọng cực cao. Lúc này trên người lại  có một vết kiếm thương, kéo dài từ vai trái, xẻ sâu đến nhìn thấy xương ngực, tưởng chẻ thân mình làm đôi. Nếu không phải nàng Nguyên Anh vững chắc, chỉ sợ đã bị chết dưới kiếm kia.

Hách Liên Vạn Thành vung một ngón tay lên, lập tức có một đạo linh khí kim sắc xâm nhập, bức những kiếm ý còn sót lại trên miệng vết thương tán hết đi. Tưởng trưởng lão sắc mặt thảm đạm giờ mới khá lên một chút, nhờ đệ tử nâng mình ngồi dậy, nuốt thêm phục đan dược, mạnh mẽ chống đỡ linh khí, lưu lại nghị sự.

Lâm Phương Sinh thấy sư tôn hơi hơi nhăn mày, “Kiếm này do ai chém?”

Tưởng trưởng lão thần sắc đau xót, “Chính là tằng tôn* ruột thịt của thuộc hạ, Tưởng Hoa Thắng”.

*Cháu bốn đời.

Tưởng Hoa Thắng vốn là thân đệ của Tưởng trang chủ, tu vi Kim Đan, là nguyên lão vô cùng cường lực của Tưởng gia, nếu không phải vì bảo vệ gia tộc đã vào làm đệ tử nội môn của Vạn Kiếm môn từ lâu.

Một đại nhân vật như vậy lại bị trúng huyết chú, cuồng tính đại phát, thậm chí suýt nữa hại chết thân nhân.

Hách Liên Vạn Thành tăng thêm nhân thủ, trước hết đi cứu trợ Tưởng gia, dưới kiếp nạn kia nói không chừng còn có người thoát được. Còn phái thêm một đội nhân thủ, đi hướng khác tra xét, xem bi kịch Tưởng gia có tái hiện nơi nào hay không. Lại trấn an Tưởng trưởng lão, phân phó những người khác, phân phân lui ra.

Vừa đi có nửa ngày, đã có tin tức truyền đến.

Tưởng gia trang thi cốt khắp nơi, ngay cả thần hồn cũng biến mất, không lưu lại một ai.

Trong số các thi cốt, duy chỉ không thấy Tưởng Hoa Thắng. Sinh tử không biết, tung tích cũng chẳng rõ, e là mối họa lưu lại.

Về phần những nơi khác, sau một ngày cũng có tin truyền về. Bạch Châu, Lỗ Châu, Liễu trấn, đều có dấu hiệu huyết chú. Chẳng qua những dòng họ kia đều là tao ngộ, không phụ thuộc vào Vạn Kiếm môn, nên mới không đến báo.

Hách Liên Vạn Thành cầm ngọc phù truyền tin, đôi mắt vốn lạnh lùng nay lại càng băng hàn.

Lâm Phương Sinh ở một bên, vẻ mặt nghiêm túc chắp tay, “Sư tôn, đệ tử nguyện đi Liễu trấn tra rõ việc này.”

Mắt thấy sư tôn chau mày, y lại bổ sung, “Sư huynh nay đã bế quan, đệ tử càng nên vì sư môn mà phân ưu.”

Là người tu tiên, tìm hiểu tu luyện đương nhiên quan trọng, kinh nghiệm cũng không thể thiếu. Hách Liên Vạn Thành nhớ đến điều này, liền lập tức chấp thuận, giao cho y cùng ba đệ tử khác đi tra xét tình hình. Cũng phái vài đệ tử Kim Đan đến Tưởng gia trang tìm dư nghiệt.

Lâm Phương Sinh được sư tôn nhắc nhở tín nhiệm, tinh thần không khỏi rung lên, tràn đầy tự hào. Y liền cùng Bạch Thuật, Lưu Tử Huy và Tôn Lập đi điều tra.

Bạch Thuật nay đã ngưng mạch tám tầng, Lưu Tử Huy cùng Tôn Lập vừa đạt bảy tầng, đều là đại đệ tử nhân tài kiệt suất. Bốn người nhanh như điện chớp, tung mình lên phi kiếm mà bay, chỉ tốn nửa ngày đã đến địa giới Bảo châu.

Bốn người đều đã lang bạt nhiều năm, giờ đang cải trang tiến vào thành, âm thầm làm việc. Sau khi tra xét nhiều mặt, thu hoạch không nhiều hơn những người đi trước là bao. Gia tộc kia bị trúng chú hơn mười người, gặp kiếp nạn rồi không một ai sống sót. Dân trong Bạch Châu sợ hãi quái bệnh, mấy ngày trước đem các xác chết đi hỏa thiêu rồi chôn lấp đi, nay hoàn toàn không có dấu vết để lần ra.

Mấy người Lâm Phương Sinh đi về hướng Lỗ Châu, Liễu trấn cũng tra được kết quả như vậy.

Mấy huynh đệ khi đi hào hứng, khi về ảm đạm.

Chung quy là không cam lòng.

Lưu Tử Huy đề nghị, nấn ná mấy ngày tại Liễu trấn cẩn thận nghe ngóng thêm. Lâm Phương Sinh cũng đang có ý này, bốn người liền tìm gian khách điếm ở trọ.

Hai ngày như vậy, tìm tòi cẩn thận, cuối cùng cũng được chút tin tức.

Hóa ra trong Liễu trấn, có tung tích Ma Tu tới lui.

Lâm Phương Sinh bẩm báo sư môn, lại nghe Bạch Thuật không thể để lộ thân phận, bèn giả trang thành mấy công tử thư sinh thế tục, kết bạn tiêu dao.

Buổi đêm trời sáng sao thưa, Lâm Phương Sinh đang đả tọa trong khách phòng chợt cảm nhận một tia sát ý bạo ngược, cũng có một tia cầu cứu từ xa truyền đến.

Cảm ứng bậc này, đúng là không thể nói thành lời.

Lâm Phương Sinh mày kiếm hơi nhíu, thân hình chớp động, lặng yên vô thanh rời khách điếm, chỉ để lại cho ba người Bạch Thuật một tin tức, một mình tìm kiếm.

Mới một chút đã thấy một trận chém giết tại phía bắc Liễu trấn, tại một viện nội tam tiến trạch.

Lâm Phương Sinh đuổi tới vừa lúc, trăng sáng treo cao, chung quanh không có người, bên ngoài trạch viện kia bị bao phủ một tầng hắc khí mà phàm nhân không thấy được. Đó chính là một đạo kết giới, ngăn tiếng kêu thảm cùng huyết tinh lan ra bên ngoài.

Kết giới kia vừa nhận đột nhập của Lâm Phương Sinh liền lập tức mở rộng cho y đi vào, không chút cản trở.

Lâm Phương Sinh nghi hoặc, liền thấy dưới ánh trăng một thiếu niên vốn bấy lâu vô tung.

Vẻ ngoài mười tám mười chín tuổi, khuôn mặt tuấn tú, tiếu ý chân thành, một bộ thanh y. Nếu không phải người kia có một đôi mắt tím, không chừng còn được nghĩ là công tử thuần phác, khiến người vô sức phòng bị.

Chính là Ma Tu Diêm Tà.

Thiếu niên kia đứng trước đình viện, dưới đất đầy chân tay bị cắt nát, máu tung bốn phía, xung quanh hoàn toàn không có hơi thở người sống. Lâm Phương Sinh khẽ đảo mắt, đoán chừng trong viện tử này không còn ai sống sót.

Ngay cả hồn phách cũng mất tăm tích.

Diêm Tà quanh thân ma khí nhưng không mang một chút sát khí, quay đầu lại thấy y liền nhảy xuống từ nóc nhà, mặt cười giãn ra, “Phương Sinh ca ca, không nghĩ lại gặp nhau ở chỗ này, quả nhiên là có duyên. Chẳng lẽ Phương Sinh ca ca cũng đến đây tra chuyện huyết chú?”

Lâm Phương Sinh nghe vậy, tay đang rút kiếm cũng dừng lại, thấy hắn việc làm cùng lời nói không có vẻ gì là trá. Ban đầu lòng nghi có chín phần, nay chỉ còn năm phần.

“Quả thật không phải do ngươi gây nên?”

Diêm Tà vốn có gương mặt tuấn tú trẻ trung giờ bày ra vẻ kinh ngạc, “Phương Sinh ca ca sao lại nghĩ thế? Nếu quả thật do ta gây nên còn dừng lại ở đây làm gì, để ca ca bắt gặp?”

Lâm Phương Sinh thấy vậy không nói, chỉ ngồi xổm xuống, điều tra thân thể đang nằm trước mặt. Người chết đã được một lúc, vùng da lộ ra ngoài quần áo như hai má, cổ, cổ tay đều trắng bệch, nổi rõ gân tay màu xanh tím, đụng vào cứng rắn như đá, không khác tình trạng người ở Tưởng gia trang lắm.

Y nhớ tới lời Ma Tu nói lúc trước, mày khẽ nhướn lên, lạnh mắt, quét về  phía Diêm tà, “Người vì sao lại tới đây, từ đâu mà biết đến chuyện về huyết chú?”

Ma Tu vẫn cười đến thiên chân khả ái, thản thản đãng đãng, tay áo màu xanh vung lên, trong lòng bàn tay liền có một vật, đón gió mà lớn dần lên. Vật kia hóa thành một cây đèn dài nửa thước, cổ phác xa xăm, ảm đạm không ánh sáng, bấc đèn cũng đã sớm tắt.

Diêm Tà cười nói, “Nói cho Phương Sinh ca ca cùng biết, đây là Sưu Hồn đăng, do tiên nhân Thượng cổ sử dụng, vốn là một đôi: hùng đăng Sưu hồn, thư đăng Khóa hồn. Chỉ là hiện tại hùng đăng đang ở trong tay ta, cũng không quan trọng lắm, thư đăng kia lại mất tích đã lâu. Ta lẻn xuống Nhân giới lần này cũng là để tìm chiếc Khóa Hồn thất lạc kia.”

Lâm Phương Sinh nghiêm mặt, “Chẳng lẽ thần hồn của những người này đều bị Khóa Hồn đăng tha đi?’

Diêm Tà gật đầu, “Mười phần thì bảy tám phần là như vậy. Huyết chú này cũng là một môn ma công, gọi là Thiên Ma chú. Chú này lấy huyết mạch chế trụ huyết mạch, tránh cũng không thể tránh. Người bị nhiễm công lực bạo trướng, lục thân không nhận, cuồng tính bạo phát. Sau khi đột tử hồn phách đều thành sát khí, nuôi Khóa Hồn đăng.”

Lâm Phương Sinh nghe đến lạnh cả người, khẽ nhăn mày. Chỉ để lại Khóa Hồn đăng này hút hồn phách để nuôi dưỡng quả thật giống như lạm sát người vô tội. Tà ma ngoại đạo bậc này, người nào gặp được liền tru chi. Thế nhưng chuyện này không tiện nói ra với Diêm Tu trước mặt, “Liệu đã có cách gì ứng đối không?”

Diêm Tà cũng không đáp, cười đến hòa khí, thu lại Sưu Hồn đăng, đi đến trước mặt Lâm Phương Sinh, chỉ một ngón tay đã chế trụ cằm y, “Phương Sinh ca ca nếu muốn biết, phải đồng ý với ta một điều kiện.”

Lâm Phương Sinh nhẹ nhàng gạt ngón tay ngả ngớn của Ma Tu, giận đến tái mặt, “Chuyện gì?”

“Tiểu đệ ngưỡng mộ Phương Sinh ca ca đã lâu, nguyện tự tiến cử chẩm tịch*, làm bạn ái ân với ca ca. Chỉ mong thành toàn tâm tư ấy thôi.”

*Bồi giường đó:”>

Lâm Phương Sinh bị hạ phù văn Hợp Hoan, làm sao chỉ có thể ái ân, xuân phong vô số độ từ lâu, một viên Đạo tâm không dễ dàng dao động, khiêu khích bậc này cũng xem nhạt. Giờ phút này y mỉm cười, không hề để ý, “Vết tích trên mấy người kia cũng là do Ma Tu gây nên, làm sao ta có thể tin ngươi?”

“Tiểu đệ đương nhiên không dám lừa gạt Phương Sinh ca ca. Nếu không Diêm Tà đây tiền đồ cắt đứt, thân tử đạo tiêu.” Diêm Tà cũng nghiêm trang, thần sắc thản nhiên, hoàn toàn không có vẻ giả vờ, ngay cả thần hồn cũng không dao động, đúng là thẳng thắn thành khẩn như quân tử.

Lâm Phương Sinh khó tin được, chỉ cười nói, “Nói nghe một chút.”

Ma Tu giảo hoạt tiến lên một bước, đem Lâm Phương Sinh ôm vào lòng, vui vẻ nói, “Phương Sinh ca ca là nhận lời rồi sao?’

Lâm Phương Sinh vẫn bất động, thần sắc thản nhiên, “Làm thế nào để phá Thiên Ma chú?”

“Cho ta trước đi ca ca, rồi sẽ nói cho ngươi.” Diêm Tà tự cho mình là hay, vội tháo đai lưng. Lâm Phương Sinh không kiên nhẫn nổi, một kiếm chém ra. Kiếm quang sắc bén nóng rực, tuy Ma Tu kia tránh được nhưng kết giới phía sau lại bị chém thành hai nửa, huyết khí tràn đầy tra ngoài, nhanh chóng có vài đạo thần tức tiến qua.

Ma Tu hiểm hiểm né được, đôi mắt tím xoẹt qua một mạt thích quang, ‘Ta đã lập lời thề, Phương Sinh ca ca lại không tin. Ngươi ta chung quy bất đồng đạo, không thể thành mưu.”

Lâm Phương Sinh lãnh đạm, “Ngày xưa Bắc Minh yêu hải, ngươi có ân với ta, lấy lễ mà đãi, ta sẽ trả lại nhân tình cho ngươi. Ngày khác gặp lại ngươi làm điều ác, mặc dù không địch lại ta cũng sẽ không bỏ qua. Chỉ nguyện ngươi ta không cùng tái kiến.”

Thiếu niên kia buồn bã cười, chắp tay nói, “Phương Sinh ca ca đã không giết là ân của ta, Diêm Tà sẽ khắc trong tâm khảm.” Thanh âm thập phần chua xót, một bộ thanh sam dưới ánh trăng lại trở nên thanh lãnh cô thanh, rồi đột nhiên biến mất.

Chỉ vài hơi thở sau, mấy đệ tử nhóm bạch Thuật liền đuổi tới nơi, thấy dưới đất đầy thi thể, trên mặt tràn ngập hoảng sợ.

Khi Ma Tu kia mở kết giới đã để lại vài phần ma khí, khiến Bạch Thuật cũng phát hiện ra, “Sư huynh, chẳng lẽ huyết chú là do Ma Tu gây nên?”

“Đúng thế, chỉ tiếc vừa tới thì đã muộn.” Lâm Phương Sinh rũ mi, đôi mắt trong veo lộ ra vài phần thương xót.

Ba người Bạch Thuật cũng bóp cổ tay than thở, thu lại mười chín thi thể, báo cho trưởng trấn Liễu trấn.

Đúng lúc này có một thanh âm lạnh lùng truyền đến, “Người nào ở đây lạm sát kẻ vô tội?”