Rất nhanh, dưới sự dẫn dắt của nữ tử thanh tú, bốn người đi tới một gian phòng xa hoa, vừa ngồi xuống, lập tức liền có người đưa linh trà thượng hạng. Chỉ chốc lát, một lão giả đi tới!
Lão giả bước vào, hơi thi lễ Diệp Huyền, cuối cùng hắn nhìn Diệp Huyền:
- Không biết khách quý xưng hô thế nào?
Diệp Huyền nói:
- Diệp Huyền!
Diệp Huyền!
Nghe được hai chữ này, lão giả hơi ngẩn người, đánh giá liếc mắt nhìn Diệp Huyền, rất nhanh, hắn xác định. Vị trước mắt, lại là Diệp Huyền đang nổi tiếng Đế đô?!
Lão giả vẫn tự nhiên:
- Không biết Diệp công tử có gì phân phó!
Diệp Huyền nghĩ một hồi, sau đó nói:
- Cho ta ba trăm cân gạo, năm mươi con gà, ba mươi con vịt, mười con heo, mười con trâu, còn năm thùng dầu…
Mấy người Túy Tiên lâu lập tức ngây người.
Lão giả trước mặt Diệp Huyền cũng trợn mắt hốc mồm.
Mà đám Mạc Vân Khởi cách đó không xa lại ép sát vào góc, nhìn lên trần nhà, ra bộ không quen biết Diệp Huyền.
Ngay cả Bạch Trạch, cũng cực mất tự nhiên.
Tới Túy Tiên lâu mua mấy thứ này?
Ai từng thấy người tới Túy Tiên lâu mua dầu mua gạo…
Qua một hồi lâu, rốt cục Diệp Huyền cũng nói xong, có điều, như nghĩ tới cái gì đó, hắn lại nói:
- Giảm giá, nhớ giảm giá! Giảm 50%
Lão giả: “…”
Nhìn thấy biểu lộ của lão giả, Diệp Huyền nhíu mày:
- Thế nào, các ngươi không bán?
Lão giả cười khổ:
- Diệp công tử, cũng không phải chúng ta không bán, mà chúng ta không có mấy thứ này…
Diệp Huyền lãnh đạm:
- Người cho ta thẻ này nói, ngày sau chỉ cần không có yêu cầu quá đáng, Túy Tiên lâu đều có thể thỏa mãn, ai, xem ra hắn nói khoác.
Nghe vậy, lão giả khẽ biến sắc, hắn vội thi lễ một cái thật sâu:
- Mời Diệp công tử chờ một chút, mặc dù Túy Tiên lâu ta không có, thế nhưng bên ngoài có rất nhiều, lão hủ lập tức đi chuẩn bị cho Diệp công tử, mong công tử chờ một chút!
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Vậy làm phiền!
Lão giả thi lễ liền xoay người rời đi.
Trong phòng, chỉ còn lại bốn người Diệp Huyền.
Lúc này, Mạc Vân Khởi đột nhiên nói:
- Thứ này của ngươi là Tử Kim tạp, ở Túy Tiên lâu này chỉ kém Hắc Tinh tạp, ngươi không đơn giản!
Diệp Huyền cười nói:
- Chỉ là một tấm thẻ mà thôi!
Mạc Vân Khởi lắc đầu:
- Đại ca, Túy Tiên lâu này có thể nói là nơi xa hoa nhất Đế đô, ngươi tới đây mua chút thịt gạo dầu muối… ngươi thực sự dám làm!
Diệp Huyền thản nhiên nhìn Mạc Vân Khởi:
- Không tới đây, đi bên ngoài thì có đủ tiền không? Không đủ ngươi trả sao?
Mạc Vân Khởi không nói.
Rất nhanh, lão giả quay lại, hơi thi lễ Diệp Huyền:
- Diệp công tử, thứ ngài cần đã có, đồng thời đã để vào trong xe ngựa, còn an bài mấy người giúp ngài chờ về, không biết công tử còn cần gì không?
Diệp Huyền ôm quyền:
- Đa tạ, ừm, hết bao nhiêu?
Lão giả cười nói:
- Coi như Túy Tiên lâu tặng công tử!
Miễn phí!
Diệp Huyền lắc đầu cười một tiếng, lấy ra một cái túi đặt lên bàn:
- Trong này có ba mươi sáu mai kim tệ, có lẽ hẳn là đủ rồi. Cáo từ!
Nói xong, hắn kéo Diệp Linh ra ngoài.
Trong phòng, lão giả cười khổ, hắn vốn muốn cho Diệp Huyền một cái ân tình nhỏ, nhưng rõ ràng, Diệp Huyền không muốn nợ chút ân tình này.
Thu tiền, lão giả đi ra ngoài.
Cửa chính Túy Tiên lâu, hai cỗ xe ngựa đã sớm chờ ở ngoài, trên xe đầy đồ, mà sau xe ngựa, còn có ba cái lồng sắt, trong lồng đầy các loại gia súc…
Còn may Túy Tiên lâu cho người hỗ trợ, bằng không bọn hắn thực sự khó có thể mang mấy vật này đi.
Diệp Huyền nhìn về phía Mạc Vân Khởi cùng Bạch Trạch:
- Đi thôi!
Hai người thả người vọt lên xe ngựa, mà Diệp Huyền cũng mang Diệp Linh nhảy lên một chiếc xe ngựa, cứ như vậy, đoàn người trùng điệp đi xa.
Đám người Diệp Huyền đi, lão giả nhìn túi tiền trong tay, lắc đầu.
Trên đường, đoàn người Diệp Huyền tự nhiên dẫn tới sự chú ý của người khác, bởi số đồ này thực sự rất nhiều!
Diệp Huyền cũng bất đắc dĩ, Thương Lan học viện cách trung tâm Đế đô rất xa, hắn không thể chở từng chút một được, như vậy thực sự rất lãng phí thời gian.
Đúng lúc này, đột nhiên có người kinh hô:
- Đó là Diệp Huyền!
Diệp Huyền!
Theo tiếng kinh hô vang lên, ánh mắt vô số người cùng dồn dập đẩy qua!
Thấy ánh mắt từ bốn phía dồn tới, Diệp Huyền cũng có chút yên lặng, danh tiếng của hắn lớn vậy sao?
- Thực sự là Diệp Huyền!
Có người nói:
- Hắn chính là tên rác rưởi mà Thương Mộc học viện từ bỏ… chậc chậc, Thương Lan học viện này đúng là bãi rác, rác của Thương Mộc học viện mà cũng cần! Khó trách bị Thương Mộc học viện ép tới không thở nổi!
- Nhưng ta nghe nói, An Quốc sĩ rất coi trọng hắn…
- An Quốc sĩ cũng có lúc nhìn lầm?! Ngươi nhìn hắn xem, hiện mới đạt tới Khí Biến cảnh, ngay cả Ngự Khí cảnh cũng không… thứ như vậy, ngay cả tư cách làm tạp dịch cho Thương Mộc học viện cũng không có!
“…”
Xung quanh, đám người nghị luận ầm ầm, hơn nữa không chút kiêng nể, không chút cố kỵ.
Diệp Huyền không biểu tình, xã hội chính là như vậy, rất nhiều người thích thể hiện cảm xác ưu việt trên người người khác.
- Không được nói ca ca ta!
Diệp Linh căm tức nhìn bốn phía:
- Ca ta không đắc tội các ngươi, các ngươi dựa vào cái gì mà nói ca ta!
Một thanh niên nam tử cười hắc hắc:
- Lão tử muốn nói đấy thì sao, ca ngươi chỉ là một tên rác rưởi, một tên rác rưởi bị Thương Mộc học viện từ bỏ, thế nào, tới cắn ta đi, ha ha…
Diệp Linh tức tới đỏ bừng, nộ chỉ người kia:
- Ca, đánh hắn!
Trên xe ngựa, Diệp Huyền nhanh chóng bước xuống, sau một khắc, thanh niên vừa lên tiếng trực tiếp bay ra ngoài, một phát này, trực tiếp bay năm sáu trượng, phải đập vào tường mới dừng lại.
Thanh niên nam tử nằm rạp trên đất không ngừng kêu, khóe miệng chảy đầy máu tươi, trước ngực, xương sườn đều đứt gãy!
Nhìn thấy cảnh này, đám người ngây dại.
Diệp Huyền công nhiên đánh người?
Một bên khác, Mạc Vân Khởi lắc đầu, hắn nhận ra, có thể đắc tội Diệp Huyền, thế nhưng, tuyệt đối không được đắc tội muội muội hắn, bằng không, Diệp Huyền sẽ cho kẻ đó hối hận vì đã tới thế giới này!
- Hắn lại dám đánh người, quá càn rỡ!
- Trong mắt hắn còn có vương pháp hay không?
“…”
Đám người chỉ trỏ Diệp Huyền, nhưng không ai dám động thủ.
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía, gầm thét:
- Câm miệng cho lão tử!
Bốn phía lập tức yên tĩnh.
Diệp Huyền quét mắt một vòng:
- Bớt nói nhảm, thấy ta khó chịu thì tới đi! Tới!
- Lão tử tới!
Lúc này, một thiếu niên đột nhiên vọt ra, nhưng hắn vừa vọt tới trước mặt Diệp Huyền, đã bị Diệp Huyền trực tiếp một quyền đánh bay, đồng thời, kẻ lúc trước đã lồm cồm bò lên.
Diệp Huyền nhìn qua bốn phía:
- Còn gì nữa không?
Bốn phía yên tĩnh.
Rất nhiều người đều như vậy, sợ mạnh hiếp yếu.
- Chà chà! Từ lúc nào mà chó Thương Lan học viện cũng dám phách lối như vậy?
Đúng lúc, một thanh âm đột nhiên truyền tới, ba tên nam tử mặc bạch bào từ xa đi tới!
- Là học viên Thương Mộc học viện!
Có người kinh hô.
Rất nhanh, bốn phía sối trào.
Những kẻ vừa tràm mặc lập tức oai oai, rõ ràng, học viên Thương Mộc học viện xuất hiện đã tiếp thêm dũng khí cho bọn hắn.
Nhìn thấy học viên Thương Mộc học viện, Mạc Vân Khởi hơi híp mắt lại, sắc mặt Bạch Trạch cũng lạnh xuống. Hai người không hẹn mà cùng nhảy xuống xe ngựa, sau đó tới bên cạnh Diệp Huyền.
- -----------
Phóng tác: xonevictory
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)