Diệp Huyền nhìn thoáng qua, tự nhiên thấy Hàn Hương Mộng, chỉ là không biết, hai người này muốn làm gì?
Không đợi Diệp Huyền trả lời, Mạt Tùy Thanh đã kéo Hàn Hương Mộng ngồi xuống, đánh giá nhìn Diệp Huyền:
- Không biết công tử xưng hô thế nào? Tới từ thế gia nào?
Diệp Huyền buông đũa, ôm quyền:
- Diệp Huyền, tán tu!
Tán tu!
Mạt Tùy Thanh càng thêm hứng thú:
- Chỉ là tán tu?
Diệp Huyền gật nhẹ:
- Chỉ là tán tu!
Mạt Tùy Thanh cười nói:
- Tán tu không có tư cách tới đây.
Diệp Huyền cười nói:
- Chúng ta chỉ theo chân Lục thành chủ tới đây ăn chực!
Ăn chực!
Nghe Diệp Huyền nói, đám người xung quanh lập tức cười ồn.
Mạt Tùy Thanh cũng mỉm cười:
- Ta lần đầu thấy có người tới đây ăn chực.
Diệp Huyền hơi trầm ngâm:
- Mạt cô nương, ngươi có chuyện gì thì cứ vào thẳng vấn đề đi.
Ánh mắt đám người chung quanh cũng tụ lại đây, đối với hắn mà nói, chuyện này cũng không phải chuyện tốt. Hắn không muốn tự nhiên gây thù hằn!
Mạt Tùy Thanh cười nói:
- Không có việc gì, chỉ là tới chơi, không được sao? Thế nào, Diệp Huyền công tử thấy ta không xứng ngồi với ngươi?
Nói xong, khóe miệng nàng hơi nhếch lên.
Lời vừa ra, sắc mặt đám người xung quanh lập tức biến, một kẻ trong đó đi tới bên cạnh Mạt Tùy Thanh, lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Mạt cô nương, hắn là cái thá gì, cũng xứng ngồi cùng bàn với Mạt cô nương?
Ba!
Đúng lúc, tiểu mập mạp đột nhiên vỗ bàn, nộ chỉ kẻ mới lên tiếng:
- Con mẹ nó chó ở đâu tới, cũng xứng sủa loạn với đại ca ta?
Người kia khẽ híp mắt:
- Ngươi muốn chết!
Tiểu mập mạp đang muốn nói, Diệp Huyền đã kéo lại, sau đó nhìn về phái Mạt Tùy Thanh:
- Mạt cô nương, ta có đắc tội với cô sao? Sao lại muốn kéo cừu hận cho ta?
Mạt Tùy Thanh trừng mắt nhìn hắn, ngây thơ:
- Kéo cừu hận? Ta không có a! Ngươi đừng oan uổng ta!
Nói tới đây, nàng thấp giọng thở dài:
- Ta thấy công tử khí độ bất phàm, có ý kết giao, không nghĩ tới lại khiến công tử hiểu lầm, ai… xem ra, Diệp công tử, khinh thường kết giao với ta.
Diệp Huyền trầm giọng:
- Có thể ngươi cũng đã thấy, lời của ngươi, hiện khiến ta trở thành mục tiêu công kích!
Mạt Tùy Thanh nhếch miệng cười:
- Đó là chuyện của ngươi, không phải sao?
Diệp Huyền nhìn qua Mạt Tùy Thanh, nữ nhân này tới gây chuyện, hắn đứng dậy kéo Diệp Linh cùng tiểu mập mạp:
- Chúng ta đi!
Diệp Linh nhu thuận gật đầu, cầm một quả táo trong tay, Diệp Huyền thích ăn hoa quả sau khi ăn đồ ăn.
Thấy ba người muốn đi, sắc mặt Mạt Tùy Thanh lạnh xuống:
- Diệp công tử không nể mặt thế sao?! Thế nào, thực sự xem thường ta?
Nam tử bên cạnh cười nói:
- Mạt cô nương, không cần so đo với loại người này?
Nói xong, hắn nhìn qua Diệp Huyền, châm chọc:
- Tới ăn chực thì cũng thôi, giờ đi lại còn muốn “lấy phần”, ta thực sự chưa từng thấy, chưa từng nghe qua trên đời lại có người đê tiện như vậy, sợ là chuyện đê tiện hơn, các ngươi cũng làm được!
Nghe kẻ này nói, sắc mặt Diệp Linh liền hơi tái lại, nàng vội đặt quả táo kia lại bàn.
Mà Hàn Hương Mộng nghe nam tử này nói, sắc mặt lập tức đại biến.
Thảm án vân thuyền thế nào? Cũng chính bởi tiểu nữ hài này a!
Quả nhiên, thanh âm kẻ này vừa dứt lời, Diệp Huyền đã lập tức biến mất, lúc xuất hiện, đã ngay trước mặt người kia, người kia còn chưa kịp phản ứng, một quyền đã đánh thẳng tới miệng.
Ầm!
Cả người người kia lập tức bay ra mấy trượng, răng trong miệng cũng bay ra, máu tươi tung tóe!
Nhìn thấy cảnh này, đám người xung quanh lập tức biến sắc!
Động thủ!
Lại dám động thủ ngay tại đây!
Mạt Tùy Thanh cũng không nghĩ tới, Diệp Huyền lại sẽ động thủ, nàng lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Ngươi rất can đảm!
Diệp Huyền một đấm đấm bay người kia, lại đi tới trước mặt Mạt Tùy Thanh:
- Ỷ mấy phần mỹ mạo, không coi người khác vào trong mắt, không biết tôn trọng người khác, thích đem nam nhân xung quanh coi như trò đùa, nhìn thấy bọn hắn làm việc ngu xuẩn vì ngươi, rất vui sao? Thứ cho ta nói thẳng, người như ngươi, có cởi hết nằm trước mặt lão tử, lão tử cũng không có hứng thú!
Nói xong, hắn liền cầm lấy quả táo trên bàn, kéo theo Diệp Linh cùng tiểu mập mạp quay người rời đi.
Diệp Huyền vừa nói, đám người xung quanh lập tức yên tĩnh.
Không ai nghĩ tới, Diệp Huyền lại dám vũ nhục Mạt Tùy Thanh ngay trước mặt nhiều người như vậy!
Đây là Mạt Tùy Thanh, là tình nhân trong mộng của vô số nam nhân Đế đô a!
Ầm!
Đúng lúc này, Mạt Tùy Thanh bỗng nhiên vỗ bàn.
Cái bàn kia lập tức hóa thành bột mịn!
Thân hình Mạt Tùy Thanh lóe lên, đã xuất hiện trước mặt ba người Diệp Huyền, gắt gao nhìn Diệp Huyền, khóe miệng nở nụ cười:
- Có gan lặp lại?
Diệp Huyền đi tới trước mặt Mạt Tùy Thanh, hai người cách nhau rất gần, tới mức có thể cảm nhận được tiếng hít thở của nhau, Diệp Huyền cứ vậy nhìn Mạt Tùy Thanh:
- Ỷ mấy phần mỹ mạo, không coi người khác vào trong mắt, không biết tôn trọng người khác, thích đem nam nhân xung quanh coi như trò đùa, nhìn thấy bọn hắn làm việc ngu xuẩn vì ngươi, rất vui sao? Thứ cho ta nói thẳng, người như ngươi, có cởi hết nằm trước mặt lão tử, lão tử cũng không có hứng thú!
Nụ cười trên mặt Mạt Tùy Thanh vẫn còn như cũ, chỉ là đã lạnh xuống.
Ai cũng có thể thấy, đệ nhất mỹ nhân trước mắt đang tức giận!
Mạt Tùy Thanh xuất thủ!
Bàn tay nàng hơi xoay tròn, một cỗ khí lưu cường đại như bão tố tuôn ra.
Ngự Khí cảnh!
Thứ nàng đang thi triển, hiển nhiên là một loại võ kỹ mạnh mẽ nào đó, luồng khhí kia vừa xuất hiện, mấy cái bàn xung quanh đã lập tức hóa thành bột mịn, nhưng Diệp Huyền một bước cũng không lui, một quyền đánh thẳng tới!
Bành!
Quyền ra, khí lưu tan vỡ, vô số phong bạo chấn động bay ra, hai người đều tự lui mấy trượng!
Mạt Tùy Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Có chút năng lực!
Nói xong, nàng lại xuống xuất thủ, lúc này, Hàn Hương Mộng đột nhiên ngăn lại, Mạt Tùy Thanh trầm giọng nói:
- Hương Mộng, tránh ra.
Hàn Hương Mộng trầm giọng nói:
- Tùy Thanh, việc này tới đây thôi, coi như cho ta mặt mũi, được không?
- Tới đây thôi?
Mạt Tùy Thanh cười lạnh:
- Hương Mộng, hắn nhục ta như thế, ngươi lại nói ta dừng tay?
Hàn Hương Mộng lại kéo tay Mạt Tùy Thanh:
- Nghe ta, được không?
Mạt Tùy Thanh nhíu mày:
- Hương Mộng, đến cùng kẻ này lai lịch ra sao, sao lại khiến ngươi kiêng kỵ như vậy?
Hàn Hương Mộng đang muốn nói, đúng lúc, Đại hoàng tử cùng Lục Tiêu Nhiên đã tới, vừa thấy cảnh giữa sân, Lục Tiêu Nhiên lập tức trầm xuống.
Đại hoàng tử nhìn qua, sau đó đi tới trước mặt Mạt Tùy Thanh:
- Mạt cô nương, chuyện gì khiến cô nương tức giận như thế?
Mạt Tùy Thanh lạnh lùng nhìn Diệp Huyền:
- Khương Niệm Sinh, người này là ngươi mời tới sao?
Khương Niệm Sinh nhìn qua Diệp Huyền, sau đó lại nói:
- Mạt cô nương, liệu có hiểu lầm gì không?
- Hiểu lầm?
Mạt Tùy Thanh cười nhẹ, ngồi xuống một bên, sau đó nói:
- Khương Niệm Sinh, người ngươi mời tới vũ nhục ta trước mặt mọi người ở đây, ngươi nói ta là hiểu lầm? Thế nào, người trước mắt này là bằng hữu của ngươi?
Bằng hữu?
Lục Tiêu Nhiên thầm run lên, nhìn về phía Đại hoàng tử, hắn biết, có thể lôi kéo được Diệp Huyền hay không, tất cả phải xem lựa chọn hiện tại của Đại hoàng tử.
- Đại hoàng tử sao có thể là bằng hữu của người này?
Lại có người nói:
- Kẻ này thấp kém, lại công nhiên vũ nhục Mạt cô nương, loại người này, nên lập tức giết, lấy răn đe!
- Đúng thế, kẻ thô tục như thế, căn bản không có tư cách ngồi cùng chúng ta.
- Đại hoàng tử, ngài nên lập tức cho người tống cổ hắn ra ngoài, tránh cho làm bẩn mắt Mạt cô nương!
“…”
- ----------
Phóng tác: xonevictory