Chính vì vậy, hắn hoài nghi!
Hoài nghi huynh muội Diệp Huyền đã bị đối phương vứt bỏ!
Đây cúng chính là nguyên nhân khiến hắn thay đổi thái độ, mà hắn không ngờ tới, Diệp Huyền lại trở thành kiếm tu, hơn nữa còn trở thành kiếm tu một cách bí ẩn, thực lực càng vô cùng cường đại. Hắn biết, nhất định là có quan hệ với nữ nhân thần bí kia!
Diệp Thương thu lại suy nghĩ, lạnh lùng nhìn Đại trưởng lão trong Thủy lao:
- Diệp Huyền càng mạnh, Diệp gia ta sẽ càng bị người chế giễu, càng bị người sỉ nhục, thế nhưng, chúng ta sẽ nhịn, nhịn tới khi hắn trở thành cường giả tiếu ngạo phong vân, huyết mạch thuế biến, cho dù hy vọng xa vời, thế nhưng, chúng ta còn hy vọng. Còn Đại trưởng lão, cả đời này không có bất luận hy vọng. Không giết ngươi, đã là muốn nói cho Diệp Huyền, Diệp gia ta nhận sai! Diệp gia ta sẽ chờ hắn hết giận, dù là mất hai mươi, ba mươi năm cũng không sao. Còn ngươi, cứ ở đây an tâm đợi, cho tới chết!
Nói xong, liền quay người rời đi!
Thủy lao, Đại trưởng lão trầm mặc hồi lâu, đột nhiên phá lên cười, cười tới điên cuồng!
Sau một hồi, mới cười lạnh:
- Diệp Thương a Diệp Thương, ngươi còn ngây thơ hơn ta nghĩ!
Tính cách Diệp Huyền thế nào, hắn hiểu hơn ai hết, kẻ này rõ ràng là người có thù tất báo, càng là người vô cùng mang thù.
Hết giận?
Nếu như hắn hận Diệp gia, vậy chứng minh trong lòng hắn còn có Diệp gia, Diệp gia còn hy vọng. Thế nhưng, Diệp Huyền căn bản không hận Diệp gia!
Nếu không hận, vậy sao có thể hết giận?
…
Ba ngày sau, Thiên Sơn thành.
Thiên Sơn thành là một tòa thành khá phồn hoa, nó tọa lạc mặt nam bắc Khương quốc, bốn phía vây bởi vô số đại sơn, bởi vậy mới gọi là Thiên Sơn thành. Sở dĩ Thiên Sơn thành phồn hoa, chính bởi nơi này có thương hội lớn nhất Khương quốc: Túy Tiên lâu.
Túy Tiên lâu, một thế lực thần bí, cơ hồ bất cứ quốc gia nào cũng có phân hội của nó, mà nơi có phân hội này, nhất định sẽ phồn hoa!
Bởi, nơi đó có một loại phương tiện giao thông: Vân thuyền!
Cái gọi là Vân thuyền, chính là một công cụ phi hành, có nó trợ giúp, khoảng cách giữa cách thành thị đã không còn xa như trước, thậm chí có thể nói, khoảng cách giữa các nước cũng chẳng còn xa!
Mà lần này, hắn muốn cưỡi Vân thuyền đi Đế đô!
Nơi phồn hoa nhất Khương quốc!
Đại môn Thiên Sơn thành, trên xe ngựa, Diệp Linh trừng mắt nhìn Thiên Sơn thành trước mặt:
- Oa, ca, tòa thành này thật lớn, còn lớn hơn cả Thanh thành chúng ta!
Diệp Huyền gật nhẹ, cười nói:
- Đúng là rất lớn!
Diệp Linh nhẹ nhàng lắc tay Diệp Huyền, có chút làm nũng:
- Ca, chút nữa chúng ta đi dạo phố được không?
Diệp Huyền nghĩ một chút, sau đó nhẹ gật đầu:
- Được!
Mấy hôm nay, hai người đều ngồi trên xe ngựa, đừng nói là Diệp Linh, dù là hắn đều cảm thấy buồn tẻ!
Đi dạo một chút cũng tốt!
Nghĩ tới đây, Diệp Huyền mang Diệp Linh vào thành.
Đường cái rất rộng, chừng mấy chục trượng, mà trong nội thành, xe cộ đông đúc, người đi đường cũng rất nhiều, xác thực náo nhiệt hơn Thanh thành không ít!
Diệp Huyền mang Diệp Linh đi tìm một khách sạn, hắn chỉ cần một gian phòng, tình thế hiện tại của Diệp Linh còn không ổn, hắn đương nhiên không thể để nàng ở một mình.
Chuẩn bị chỗ ở, Diệp Huyền mới đưa Diệp Linh đi dạo phố!
Trên đường, Diệp Linh hết nhìn chỗ này lại nhìn tới chỗ khác, nhảy nhót khắp nơi, khoan khoái như tiểu tinh linh.
Sau một hồi, trên tay Diệp Linh đã có rất nhiều món đồ nhỏ.
Nhìn Diệp Linh vui vẻ như thế, Diệp Huyền cũng nở nụ cười.
Lúc đi ngang qua một quán nhỏ, thanh âm nữ tử thần bí đột nhiên vang lên:
- Chờ một chút!
Nghe vậy, Diệp Huyền hơi run lên, lập tức giữ Diệp Linh ngừng lại.
- Tiền bối?
Diệp Huyền thầm hỏi.
Nữ tử thần bí nói:
- Trong gánh hàng rong bên cạnh ngươi, có một chiếc nhẫn màu tím, mua lại!
Diệp Huyền quay đầu nhìn về phía gánh hàng rong, khẽ lướt qua, liền thấy một chiếc nhẫn màu tím nằm ở góc, không chút thu hút.
Chủ quán làm một nam tử trung niên, hắn nhìn qua Diệp Huyền, cười nói:
- Vị huynh đệ này, cần mua gì đó sao?
Diệp Huyền cầm lấy chiếc nhẫn màu tím:
- Cái này bán thế nào?
Hắn không hỏi vì sao nữ tử thần bí muốn mua chiếc nhẫn bình thường này, nhưng hắn biết, nhất định là có nguyên nhân! Phải biết, bình thường nữ tử thần bí đều im lặng, ít khi thấy nàng chủ động nói chuyện!
Nam tử trung niên nhìn thoáng qua chiếc nhẫn trong tay Diệp Huyền, cười nói:
- Mười mai kim tệ!
Nghe vậy, Diệp Huyền hơi nhíu mày, mười mai kim tệ, đúng là có chút đắt! Thế nhưng hắn cũng không do dự, trực tiếp lấy mười mai kim tệ đưa cho chủ quán.
Thấy Diệp Huyền không cả trả giá, chủ quán cười hắc hắc, vội thu kim tệ, vui vẻ vừa lòng! Đừng nói mười mai kim tệ, Diệp Huyền có mặc cả xuống ba mai kim tệ, hắn cũng sẽ bán!
Diệp Huyền muốn quay người rời đi, một thanh âm đột ngột truyền tới:
- Chậm đã!
Diệp Huyền theo tiếng nhìn lại, một tiểu nữ hài chừng tuổi Diệp Linh bước tới.
Tiểu nữ hài môi hồng răng trắng, mặc một bộ áo bông tuyết bạch, tóc trên đầu cột thành bím, nhìn qua rất đáng yêu.
Tiểu nữ hài nhìn chiếc nhẫn trong tay Diệp Huyền, sau đó quay đầu nhìn chủ quán:
- Chiếc nhẫn này, ta trả hai mươi kim tệ!
Chủ quán ngây người, sau đó có chút khó khăn, bởi hắn đã bán cho Diệp Huyền.
Diệp Huyền nhìn qua tiểu nữ hài, cười nói:
- Tiểu muội muội, chiếc nhẫn này…
- Ai là tiểu muội muội của ngươi?
Tiểu nữ hài đột nhiên lạnh lùng cắt ngang lời Diệp Huyền.
Diệp Huyền có chút bất ngờ, nhất thời im lặng, tính cách của cô bé này cũng thật là!
Bệnh cạnh, Diệp Linh bất mãn nhìn tiểu nữ hài:
- Sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Ca ca ta cũng không có ác ý!
Tiểu nữ hài nhìn thấy Diệp Linh, vừa thấy liền có chút run lên, lập tức, đáy mắt lại lóe lên một tia kinh ngạc, kinh ngạc nhanh chóng chuyển thành khiếp sợ, rồi rất nhanh lại biến thành mừng như điên.
Nhìn sắc mặt tiểu nữ hài biến hóa, Diệp Huyền hơi chút ngẩn người.
Diệp Linh cũng bị nhìn tới mức có chút mất tự nhiên, lập tức hỏi:
- Ngươi, ngươi nhìn ta làm gì.
Tiểu nữ hài nhanh chóng khôi phục sắc mặt như thường, định mở miệng nói, nhưng như có điều kiêng kỵ, trầm mặc một hồi mới nói:
- Ngươi tên là gì?
Thấy thái độ tiểu nữ hài kia không còn vênh váo như trước, Diệp Linh trả lời:
- Diệp Linh.
Nói xong, liền ôm tay Diệp Huyền:
- Đây là ca ca ta, Diệp Huyền!
Tiểu nữ hài lạnh lùng nhìn Diệp Huyền, sau đó tầm mắt lại rơi lên người Diệp Linh, có thể thấy được, cô bé này đang do dự chuyện gì đó.
Diệp Huyền kéo tay Diệp Linh chuẩn bị đi, mà lúc này, tiểu nữ hài đột nhiên lấy một viên đá hồng sắc chừng nắm tay cho Diệp Linh:
- Cho ngươi!
Huynh muội Diệp Huyền ngẩn người!
Tiểu nữ hài cầm viên đá nhét vào ngực Diệp Linh:
- Đây là Thiên Hỏa noãn ngọc, có thể tạm thời áp chế hàn khí.
Nghe vậy, Diệp Huyền liền biến sắc:
- Ngươi…
Tiểu nữ hài không để ý tới Diệp Huyền, lại nói:
- Hiện ta có việc gấp cần xử lý, không thể mang ngươi đi, chậm nhất ba tháng, lúc đó ta sẽ tới tìm ngươi.
Nói xong, nàng lạnh lùng nhìn qua Diệp Huyền:
- Nể mặt muội muội ngươi, chiếc nhẫn này cho ngươi!
Nói xong, nàng lại liếc mắt nhìn Diệp Linh, sau đó quay người rời đi.
Diệp Huyền ngây người, định đuổi tới, thế nhưng tiểu nữ hài đã bước ra mấy chục trượng, lại nháy mắt một cái, đã hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Diệp Huyền!
Diệp Huyền ngẩn người tại chỗ.
Một góc nào đó.
Tiểu nữ hài đi tới góc tường, nàng vừa dừng lại, một người áo đen lặng yên xuất hiện, người áo đen quỳ một gối:
- Tôn chủ!
- ----------
Phóng tác: xonevictory