Kiếm Tôn

Chương 117: Thương Lan Tổng Viện!

Thanh Thương giới có tam đại châu, Thanh Châu, Trung Thổ Thần Châu, Thương Lan châu.

Mà trong khu vực Thanh Châu, ngoại trừ Thanh Châu nhất đại đế quốc Đại Vân đế quốc, đại tiểu quốc còn lại cũng có gần trăm, ngoại trừ những tiểu quốc này, còn có đủ loại thế gia cổ lão ngàn năm và một số thế lực trên núi thần bí!

Thương Mộc học viện, không thuộc về thế lực trên núi, thế nhưng, ngay cả những thế lực trên núi thần bí kia, cũng không dám khinh thường học viện này.

Bởi vì Thương Mộc học viện trải rộng toàn bộ Thanh Châu!

Ngay cả Đại Vân đế quốc, cũng có một tòa Thương Mộc học viện, đây còn chưa phải kinh khủng nhất, nghe đồn tổng bộ của Thương Mộc học viện thế nhưng là sừng sững ở Trung Thổ Thần Châu có văn minh võ đạo huy hoàng nhất!

Trong khu vực Thanh Châu này, Thương Mộc học viện các quốc gia tự quản phần mình, như vương hầu chư quốc, bọn hắn chỉ nghe Thương Mộc học viện Trung Thổ Thần Châu điều khiển. Thế nhưng, không có nghĩa là giữa bọn hắn sẽ không có liên hệ.

Hết thảy Thương Mộc học viện khắp Thanh Châu, có cạnh tranh, thế nhưng, cũng có hợp tác.

Lệnh triệu tập!

Đây chính là một trong những thủ đoạn hợp tác của bọn hắn, một phương gặp khó, ra lệnh triệu tập, có thể gọi bát phương trợ giúp!

Đương nhiên, không phải trợ giúp miễn phí, mà phải trả giá thật lớn!

Nhưng Thương Mộc học viện ra đại giới này, đã không còn là lớn, mà là vô cùng lớn!

Công pháp địa giai thượng phẩm, võ kỹ địa giai thượng phẩm, thân pháp huyền kỹ địa giai thượng phẩm, còn có năm mươi vạn cực phẩm linh thạch... Đại giới này, đừng nói đi giết một Ngự Khí cảnh và mấy Lăng Không cảnh, ngay cả giết một cường giả Thần Hợp cảnh, đều sẽ có vô số người đi làm.

Có trọng thưởng tất có dũng phu!

Rất nhanh, vô số linh câu từ trong Thương Mộc học viện phóng lên tận trời, sau đó bay đi khắp bốn phương tám hướng.

Một màn này, có chút hùng vĩ.

Đế đô.

Diệp Huyền gây chuyện ở Thương Mộc học viện, Thương Mộc học viện cũng không thể dùng lực áp xuống, rất nhanh, cơ bản toàn bộ đế đô đều biết Diệp Huyền gây sự ở Thương Mộc học viện!

Khiếp sợ!

Toàn bộ đế đô khiếp sợ!

Đã bao nhiêu năm, Thương Lan học viện gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt mọi người, không đúng, là đã phai nhạt trong tầm mắt mọi người, mà bây giờ, Thương Lan học viện lại dám ngạnh kháng chính diện với Thương Mộc học viện!

Hơn nữa còn thắng!

Đáng sợ nhất là, Diệp Huyền thế mà chém giết Phần Tuyệt, yêu nghiệt số một Thương Mộc học viện, càng dùng thi thể học viên Thương Mộc ghép ra bốn chữ Thương Mộc học viện ngay tại đương trường.

Đây là đang hung hăng đánh mặt Thương Mộc học viện a!

Diệp Huyền!

Lần này, cái tên Diệp Huyền một lần nữa truyền khắp đế đô, khác biệt với lần trước, lần này là vô số người tò mò về hắn, còn có người sùng bái hắn!

Kiếm tu, luôn luôn dễ làm người sùng bái!

Nói tóm lại, lần này, có thể nói Thương Lan học viện đã làm cho người khắp đế đô lau mắt mà nhìn!

...

Kỷ lão mang theo bốn người Diệp Huyền về tới Thương Lan học viện, trước Thương Lan điện, Diệp Huyền gặp lại Diệp Linh!

Diệp Linh một thoáng đã nhào tới trong ngực Diệp Huyền, nàng ôm Diệp Huyền thật chặt, sợ Diệp Huyền biến mất. Nàng không khóc, nhưng lại cứ ôm Diệp Huyền như vậy, trong mắt nàng, có một tia kiên định không hề tầm thường.

Nhìn Diệp Linh trong ngực, vẻ mặt băng lãnh của Diệp Huyền cũng nhu hòa đi, hắn nhẹ nhàng vuốt ve đầu Diệp Linh:

- Ca đã đáp ứng muội, sẽ trở về!

Nói xong, hắn nhìn về phía nữ tử váy đen ngồi trên xe lăn cách đó không xa:

- Không biết tại hạ phải xưng hô thế nào?

Nữ tử váy đen hơi trầm ngâm, sau đó nói:

- Lục Cửu Ca.

Diệp Huyền gật đầu:

- Lục cô nương, đa tạ!

Nữ tử váy đen lắc đầu:

- Ngươi là Quốc sĩ, Khương quốc ta đứng về phía ngươi, Thương Mộc học viện nhất định sẽ không bỏ qua lần này, bảo trọng!

Nói xong, lão giả sau lưng nàng đẩy nàng quay người rời đi.

Khương quốc!

Diệp Huyền nhìn thoáng qua bóng lưng nữ tử váy đen:

- Ta nhớ kỹ!

Nữ tử váy đen khẽ gật đầu, rất nhanh, hai người biến mất ở cách đó không xa.

Lúc này, Diệp Linh đột nhiên nói:

- Ca, muội đi nấu cơm cho ca.

- Chúng ta cũng phải ăn!

Lúc này, Mặc Vân Khởi sau lưng Diệp Huyền đột nhiên cười hắc hắc:

- Tiểu Linh Nhi, cũng làm cho chúng ta một phần chứ a...

Bạch Trạch khẽ gật đầu:

- Ta cũng muốn!

Diệp Linh cười hì hì một tiếng:

- Đều sẽ có.

Nói xong, nàng quay người chạy nhanh về phía nơi xa.

Lúc này, Kỷ lão đầu một bên đột nhiên bấm tay một cái, rất nhanh, bốn viên đan dược màu vàng rơi vào trước mặt bốn người Diệp Huyền:

- Đi chữa thương trước!

Diệp Huyền khẽ gật đầu, sau đó cầm viên đan dược kia đi về gian phòng của hắn.

Mặc Vân Khởi liếc mắt đánh giá đan dược trước mặt, sau đó sợ hãi than:

- Kỷ lão đầu, đan dược này không tầm thường a...

Nói xong, hắn nhìn về phía Kỷ lão:

- Kỳ thật ngươi rất giàu a! Lại nói, ngươi có tiền như vậy, có thể cải thiện chất lượng sinh hoạt của chúng ta một chút hay không a? Hoặc là thu vài muội tử học viên cũng được a...

Kỷ lão lãnh đạm nói:

- Cút!

Mặc Vân Khởi cười hắc hắc:

- Ngươi có thể suy nghĩ một chút a, đặc biệt là vấn đề cuối cùng...

Nói xong, hắn xoay người chạy.

Bạch Trạch và Kỷ An Chi cũng xoay người rời đi.

Đúng lúc này, Khương Càng Thiên xuất hiện trước mặt Kỷ lão cách đó không xa.

Khương Càng Thiên nhìn thoáng qua nơi xa, sau đó nói:

- Ngươi thu được ba tên tiểu tử này, cũng không tệ, đặc biệt là Diệp Huyền kia. Kẻ này, không đơn giản a!

Kỷ lão lãnh đạm nói:

- Nếu bình thường mà nói, Hoàng thất ngươi ước gì Thương Lan học viện ta và Thương Mộc học viện đánh nhau chết sống, vậy mà hôm nay ngươi lại đi ra làm người hòa giải, không bình thường a!

Khương Càng Thiên cười nói:

- Xác thực, ta ước gì ngươi và Lý Huyền Thương đánh nhau chết sống... Thế nhưng, sau đó thì sao? Thương Lan học viện ngươi triệt để hủy diệt, Thương Mộc học viện bị trọng thương, nhưng mà, thế đã kết thúc sao? Không, toà Thương Mộc học viện Thanh Châu kia sẽ vẫn tiếp tục phái người tới này bên này gây dựng lại Thương Mộc học viện, đến lúc đó, bọn hắn sẽ chân chính là một nhà độc đại.

Kỷ lão lãnh đạm nói:

- Hiểu, muốn để Thương Lan học viện ta tiếp tục hao tổn Thương Mộc học viện!

Khương Càng Thiên lắc đầu:

- Kỷ lão, lão phu cũng nói thẳng một lời với ngươi, lần này, Hoàng thất ta đứng về phía các ngươi. Dĩ nhiên, không có khả năng công khai ra mặt giúp đỡ các ngươi, thế nhưng, sau lưng, Hoàng thất ta vẫn nguyện ý trợ giúp các ngươi một phần, dù sao, tiểu tử kia chính là Quốc sĩ, còn có quan hệ không tệ với Tiểu Cửu, Hoàng thất ta rất coi trọng hắn.

Kỷ lão uống một ngụm rượu, yên lặng.

Khương Càng Thiên cười nói:

- Kỷ lão, hẳn là ngươi sẽ không phản đối a?

Kỷ lão lắc đầu:

- Không phản đối, chỉ là, chớ có lén lút làm gì hắn.

Khương Càng Thiên cười nói:

- Đương nhiên sẽ không, đối với hắn, chúng ta cũng tương tự âm thầm bảo hộ. Kẻ này không chỉ trọng tình, càng biết nghĩ về gia quốc, lần này hắn giúp Tiểu Cửu một chuyện lớn, đối với hắn, Hoàng thất ta không có nửa điểm ác ý, điểm này, lão phu có thể cam đoan!

Kỷ lão khẽ gật đầu:

- Vậy thì tốt.

Nói xong, hắn uống một ngụm rượu, quay người rời đi.

Khương Càng Thiên quay đầu nhìn thoáng qua Thương Lan điện, mỉm cười nói:

- Đại kiếm tu... Thật tốt...

Nói xong, hắn quay người biến mất ngay tại chỗ.

Trong phòng bếp, Diệp Linh đang thổi lửa nấu cơm.

Đúng lúc này, một tiểu nữ hài đột nhiên xuất hiện cách nàng không xa, tiểu nữ hài mặc một bộ áo bông nhỏ, sau đầu ghim một cây bím tóc thật dài, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Diệp Linh nhìn thoáng qua tiểu nữ hài, không nói gì.

Tiểu nữ hài lãnh đạm nói:

- Hôm nay ca ca ngươi suýt chút chết đi!

Diệp Linh ôm đầu gối, không nói gì.

Tiểu nữ hài nhìn thẳng Diệp Linh:

- Ngươi đã liên lụy hắn rất nhiều lần. Hôm nay, vì ngươi mà hắn suýt nữa đã chết, mà về sau, địch nhân của hắn có thể sẽ nhằm vào ngươi.

Nước mắt Diệp Linh đột nhiên chảy xuống, dù lau thế nào cũng không hết.

Tiểu nữ hài đi đến trước mặt Diệp Linh:

- Ngươi nhất định phải độc lập, nhất định phải mạnh lên, chỉ có như vậy, mới có thể không liên lụy ca ca ngươi, không đúng, phải nói, ngày sau ngươi mới có thể bảo hộ ca ca ngươi tốt hơn!

- -----------

Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực

Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)