Uy áp mạnh mẽ, vừa mới xuất hiện, tòa vân thuyền trực tiếp rạn nứt ra!
Vô số tiếng kinh hãi không ngừng vang lên!
Trên boong vân thuyền, một chớp mắt khi thấy cự thủ hư ảo kia hạ xuống, đồng tử của Diệp Huyền bỗng nhiên co rụt lại, không chút do dự, hắn trực tiếp nhảy xuống vân thuyền...
Vân thuyền cách mặt đất, ít nhất mấy trăm trượng!
Nhưng mà, giờ phút này, hắn không thể không nhảy, không nhảy, chờ dấu tay kia rơi xuống, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nhảy, có thể còn có một chút hi vọng sống!
Diệp Huyền vừa nhảy xuống vân thuyền, phía sau hắn, cả tòa vân thuyền trực tiếp nổ nát.
Mà Diệp Huyền càng không ngừng rơi xuống phía dưới vân thuyền, tốc độ càng lúc càng nhanh... Với tốc độ hạ xuống của hắn bây giờ, chờ tới mặt đất, sợ là sẽ trực tiếp trở thành một bãi thịt nát!
Đừng nói hắn, ngay cả một yêu thú Thông U cảnh rơi xuống từ độ cao này, đều sẽ thịt nát xương tan!
Tốc độ càng lúc càng nhanh... Cuối cùng, quần áo toàn thân Diệp Huyền đã bị xé nát...
Làm sao bây giờ?
Diệp Huyền mặt không biểu tình, suy nghĩ trong đầu cấp tốc quay cuồng.
Lúc này, càng bối rối, chết càng nhanh!
Lúc cách đất mặt còn có trăm trượng không sai biệt lắm, hắn đột nhiên phóng xuất Linh Tú kiếm, hai tay hắn gắt gao nắm chặt Linh Tú kiếm:
- Đại ca, sống hay chết, nhờ vào ngươi.
Thanh âm vừa dứt, huyền khí trong cơ thể hắn điên cuồng tràn vào Linh Tú kiếm.
Trên không, Diệp Huyền gầm thét:
- Ngự kiếm phi hành cho lão tử a!
Nhưng mà, Linh Tú kiếm chỉ là khẽ run lên, cũng không có bay...
Diệp Huyền không hề từ bỏ, mà là tiếp tục điên cuồng thúc giục Linh Tú kiếm, từ bỏ vào lúc này, chính là muốn chết không thể nghi ngờ!
- Ngự kiếm! Ngự khí... Dùng khí ngự kiếm...
Diệp Huyền suy nghĩ biến nhanh, một lát sau, hắn đột nhiên buông lỏng hai tay, mà kiếm trong tay hắn trực tiếp hóa thành một đạo kiếm mang bắn ra nhanh như điện.
Nhìn thấy một màn này, Diệp Huyền mừng như điên, nhưng, Linh Tú kiếm lại không có ý tứ bay về, mà không ngừng kích bắn về nơi xa!
Trong lòng Diệp Huyền kinh hãi, vội vàng nói:
- Trở về!
Thanh âm vừa ra, hắn chậm rãi đóng hai mắt lại, giờ khắc này, hắn cảm nhận được một ít liên hệ giữa hắn và Linh Tú kiếm, hắn vội vàng thúc giục khí trong cơ thể...
Lúc hắn cách mặt đất còn gần mười trượng, Linh Tú kiếm tựa như một tia chớp đột nhiên bay về trước mặt hắn, hai tay hắn lập tức vội vàng nắm chặt Linh Tú kiếm, mà giờ khắc này, hắn cách mặt đất chưa được mấy trượng!
Ngay lúc hắn sắp rơi xuống mặt đất, Linh Tú kiếm đột nhiên run lên kịch liệt, thoáng qua, nó đột nhiên kéo Diệp Huyền phóng lên tận trời, nhưng mà, còn chưa bay lên được mấy trượng, nó và Diệp Huyền đột nhiên rơi xuống từ trên không!
Rất nhanh, mặt đất vang lên một tiếng.
Bành!
Cả người Diệp Huyền mang kiếm nện xuống mặt đất, toàn bộ mặt đất kịch liệt run lên, vô số bụi đất phóng lên tận trời!
Nhưng mà, Diệp Huyền lại đang điên cuồng cười lớn!
Nhờ vừa rồi Linh Tú kiếm kéo hắn bay lên một thoáng, lực lượng rơi xuống từ không trung lúc trước đã bị hóa giải hoàn toàn, mà rơi xuống từ độ cao dưới mười trượng, với thân thể cường hãn bây giờ, hắn hoàn toàn có thể chịu được, mặc dù có chút khó chịu, nhưng lại không nguy hiểm đến tính mạng!
Trọng yếu nhất, chính là trong thời khắc sống chết trước mắt, hắn đánh bậy đánh bạ thế mà lĩnh ngộ được ngự kiếm chi pháp!
Đây là chính hắn lĩnh ngộ!
Ngự kiếm!
Dùng khí ngự kiếm!
Cười chỉ chốc lát, Diệp Huyền dường như nghĩ đến chuyện gì, hắn vội vàng bò lên, sau đó chạy về phía nơi xa, chỉ chốc lát, hắn chạy tới một khu rừng rậm rạp, tiếp theo, hắn trốn vào một gốc cây!
Diệp Huyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn chân trời, ánh mắt dần dần băng lạnh đi!
Tại sao lại có người đánh lén vân thuyền Túy Tiên lâu?
Ai dám làm như thế?
Giờ khắc này, hắn nghĩ tới đầu tiên chính là Thương Mộc học viện!
Ở toàn bộ Khương quốc, chỉ có Thương Mộc học viện dám làm như thế, mà vì sao Thương Mộc học viện phải làm như vậy?
Đúng lúc này, một khí tức đột nhiên xuất hiện ở nơi xa, phát hiện một màn này, sắc mặt Diệp Huyền biến hóa, hắn vội vàng nhảy xuống cây, nằm trên đất, giờ khắc này, giữa chân mày hắn xuất hiện một chữ Thổ thật nhỏ.
Đạo tắc!
Diệp Huyền nằm rạp trên mặt đất, giờ khắc này, lợi dụng đại địa chi lực, cả người hắn tựa như dung hợp với đại địa, khí tức trên người hắn cũng bị đại địa khí tức che giấu!
Cách đó không xa, xuất hiện một lão giả và nữ tử.
Nhìn thấy hai người này, vẻ mặt Diệp Huyền lập tức dữ tợn lên, hai người này, hắn nhận biết, chính là Phó viện trưởng Thương Mộc học viện Mạc Tùng cùng với Bắc Thần!
Mạc Tùng nhìn lướt qua bốn phía, sau đó trầm giọng nói:
- Vì sao không có thi thể của hắn!
Bắc Thần bên cạnh hắn trầm giọng nói:
- Sư tôn, ngài căn bản không cần như thế, ngày sau tỷ thí, ta tự có niềm tin đánh giết hắn!
Mạc Tùng lắc đầu:
- Ngươi không biết, theo điều tra của chúng ta, người này cũng không đơn giản, không chỉ là một chuẩn Võ đạo Tông sư, còn là một đại kiếm tu, ngoài ra, nghe đồn ngày đó hắn giết một quản sự trên vân thuyền Túy Tiên lâu, thế nhưng, Túy Tiên lâu lại không truy cứu hắn... Mà khi hắn ở Lưỡng Giới Sơn đã có thể dùng Ngự Khí cảnh giao thủ với ngươi, thế nhưng lúc hắn ở đế đô, thực lực bày ra lúc đó, căn bản là không cách nào so sánh với ngươi, mà trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của hắn đã trưởng thành đến như vậy...
Nói đến đây, hắn nhìn về phía Bắc Thần, nói khẽ:
- Sư tôn cũng không phải không tin ngươi, chỉ là tỷ thí này, Thương Mộc học viện ta nhất định phải thắng, không thể có chút sai lầm nào, thanh danh ngàn năm của Thương Mộc học viện, chúng ta nhất định phải giữ gìn.
Bắc Thần yên lặng, không nói gì.
Mạc Tùng lại nói:
- Ngươi chớ có suy nghĩ nhiều, học viện có lòng tin tuyệt đối với ngươi và Phần Tuyệt, chỉ là Diệp Huyền này, thật sự có chút thần bí, thật sự có khả năng hắn chính là kiếm thể trong truyền thuyết, nếu để hắn tùy ý phát triển tiếp, tương lai nhất định là đại địch của Thương Mộc học viện ta, lần này hắn độc thân đi ra, vị An Quốc sĩ kia cũng đã rời đi Khương quốc, lúc này chính là thời cơ đánh giết hắn, không lưu hậu hoạn, ta đành phải như thế.
Bắc Thần do dự một chút, sau đó nói:
- Sư tôn, nếu việc này bị truyền đi...
Mạc Tùng cười lạnh:
- Truyền đi? Thứ nhất, không có bất kỳ ai biết chuyện này, cho dù có một số người đoán được là Thương Mộc học viện chúng ta làm, thế nhưng, ai dám ra mặt chỉ trích chúng ta? Ai dám? Ở Khương quốc này, không người nào dám. Chờ thêm mấy tháng, thế nhân sẽ triệt để quên đi Diệp Huyền này.
Bắc Thần không nói chuyện.
Mạc Tùng nhìn lướt qua bốn phía, chân mày cau lại:
- Vì sao không có thi thể của hắn?
Bắc Thần nhìn thoáng qua chung quanh, sau đó nói:
- Hắn chẳng qua là Ngự Khí cảnh, ngã xuống từ độ cao như vậy, nhất quyết không có khả năng sống sót, có lẽ đã bị xé vụn từ trên không trung.
Mạc Tùng khẽ gật đầu:
- Hẳn là thế, thôi, không tìm thi thể của hắn. Chúng ta về đế đô! Phần Tuyệt đã về đế đô, với tính cách của hắn, lần này về đế đô, mấy tên học viên Thương Lan học viện kia hẳn là sẽ cảm nhận được cái gọi là sống không bằng chết. Đáng tiếc, Diệp Huyền này đã chết, bằng không, cũng có thể để Phần Tuyệt trừng phạt hắn một trận thật tốt.
Nói xong, hắn và Bắc Thần quay người biến mất ở cách đó không xa.
Một bên khác, vẻ mặt Diệp Huyền băng lãnh đến cực điểm.
Quả nhiên là Thương Mộc học viện làm!
Rõ ràng, thực lực hắn bày ra đã để Thương Mộc học viện có chút kiêng kị!
- Giở trò!
Diệp Huyền nhảy khỏi mặt đất, hắn ngẩng đầu liếc mắt, trong mắt không hề che giấu sát ý:
- Chờ đó cho lão tử, chờ cho lão tử!
- ------------
Phóng tác: Hắc Ám Chi Thực
Mời đọc: Ta Chỉ Muốn An Tĩnh Chơi Game (Dịch)