“Chính Thiên, bây giờ phải làm sao?”

Tiểu Mã lo lắng hỏi. Hắn trước mặt các môn sinh khác luôn lấy phong phạm lớp trưởng lên tiếng, nhưng người chân chính trụ cột cho Bàn Long Môn bây giờ ngoài Vân Chính Thiên ra thì không còn ai cả.

Vân Chính Thiên suy nghĩ một chút rồi nói.

“Tiểu Mã ca, lần này xem ra khó nhằn. Có thể Hoàng Võ có ngoại viện giúp đỡ, nếu không với thực lực cá nhân hắn, muốn ám toán A Hiên mà không để lại dấu vết là chuyện không thể”.

Nghe được lời này của Vân Chính Thiên, Tiểu Mã sắc mặt lập tức trắng bệt.

“Ngươi nói … hắn còn có người ngoài giúp đỡ?”.

Một cái Hoàng Võ đã cực kỳ khó chơi, nếu như xuất hiện thêm một tên nữa thì với thực lực mỏng manh của Bàn Long Môn hiện tại hoàn toàn vô phương chống đỡ.

“Chỉ là suy đoán của ta mà thôi, bất quá hiện tại ngươi cứ thông báo mọi người đừng tùy tiện ra ngoài một mình là được, ta sẽ chú ý theo dõi động tĩnh phía hắn”.

Tối hôm đó, Bàn Long Môn mang không khí ảm đạm chìm vào trong đêm đen. Trái ngược với những ngày trước, tất cả gian phòng của các môn sinh đều sáng rực ánh đèn. Hiển nhiên đối với sự kiện có thích khách trà trộn trong phủ, thân là những tiểu hài tử tuổi đời còn nhỏ, ai nấy đều mang tâm lý bất ổn, lo âu.

Vân Chính Thiên khoanh chân, hai mắt khẽ nhắm dưỡng thần. Hắn trước sau đều chưa từng tiến nhập trạng thái minh tưởng. Một tia linh hồn lực nhỏ nhoi đều đều lan tỏa ra bốn phía xung quanh, chỉ cần khí tức Hoàng Võ thoáng chuyển động, Vân Chính Thiên sẽ dễ dàng nắm bắt được.

Tiểu Mã nằm trên giường đối diện, hai mắt mở thao láo, hắn không tài nào ngủ được với tình hình hiện tại. Bởi vì hắn biết, nếu như Hoàng Võ nhắm vào Tiểu Mã hắn, tuyệt đối không thể nào chống cự lại được.

Võ hồn của hắn chỉ là một cây gậy mà thôi, làm sao có thể so được với Ám Ma Liêm Đao võ hồn của Hoàng Võ, chỉ trong tíc tắc, liền có thể làm thịt được Tiểu Mã hắn.

Nghĩ đến đây, Tiểu Mã rùng mình một cái, sau đó chìm dần vào giấc ngủ.

Mười hai giờ đêm trôi qua, hoàn toàn không có động tĩnh gì. Lại thêm một giờ, Vân Chính Thiên vốn ngồi bất động trên giường đột nhiên mở to hai mắt, trên miệng xuất hiện một vòng tiếu ý.

“Cuối cùng hắn đã không chịu được rồi”.

Khu vực ký túc xá nữ sinh.

“Hồng Nhan, ngươi đừng ra ngoài một mình, nguy hiểm lắm”.

“Đừng lo, ta đi một chút rồi về ngay”.

Mộng Hồng Nhan nói xong lập tức quay đầu bước nhanh, để lại nữ môn sinh hai mắt tròn xoe lắp bắp kinh hãi, nàng muốn nói thêm gì đó nhưng đột nhiên dáo dác nhìn xung quanh, sau đó nhanh chóng đóng kín cửa lại không dám bước ra nữa.

Thân là nữ tử, vệ sinh thân thể là việc không thể thiếu. Mặc dù với tình hình hiện tại, ra ngoài một mình ban đêm như thế này rất nguy hiểm, bất quá Mộng Hồng Nhan tuổi còn nhỏ, tâm tư còn chưa thành thục, không biết rằng đang tự dấn thân vào nguy hiểm.

Bước vào phòng tắm, hơi nước bốc lên ngào ngạt làm khung cảnh có phần mờ ảo. Mộng Hồng Nhan tiến là gian phòng quen thuộc, hai mắt không ngừng đảo qua lại, chắc rằng không có tên biến thái nào chờ sẵn mới an tâm thở ra một hơi.

Hai tay nhanh chóng cởi bỏ y phục, một cơ thể với nước da trắng noãn dung nhập vào trong màn sương mờ ảo. Mộng Hồng Nhan tuổi còn nhỏ nhưng đã sở hữu cực phẩm nhan sắc, đôi chân thon dài nhẹ nhàng bước vào trong bồn tắm.

Trong lúc đang đắm mình trong nước nóng, một thanh âm bỡn cợt đột nhiên vang lên.

“Hắc hắc. Hôm nay con mồi lại là cực phẩm mỹ nữ a. Làm sao bổn tọa có thể nhẫn tâm ra tay …”

Sắc mặt Mộng Hồng Nhan biến sắc, nàng nhanh chóng khoác lên mình một tấm khăn, thất thanh la lớn.

“Biến thái khốn nạn, ngươi mau ra đây”.

“Hắc hắc … ngươi lại còn biết biệt danh của lão phu”.

Thanh âm vừa dứt, một đạo hắc phong ngưng tụ ngay giữ phòng tắm, ngay sau đó một thân ảnh hư huyễn hiện ra kèm theo lời nói đáng ghét.

“Chi bằng ngươi đi theo hầu hạ ta, ta sẽ đảm bảo giữ lại tính mạng cho ngươi a”.

“Khốn nạn” Mộng Hồng Nhan nghiến răng một cái, từ dưới chân dâng lên hai vòng hồn hoàn. Là lưỡng hoàng, trên tay nàng cũng đồng dạng xuất hiện một thanh quyền trượng đỏ rực, trên đỉnh trượng là một viên hỏa thạch to lớn, không ngừng tỏa ra dao động hỏa nguyên tố.

“Ồ … là Hỏa Tinh Quyền Trượng võ hồn, không tệ a”

Đạo bào đen thân ảnh lên tiếng khen ngợi.

“Nhiều lời”.

Mộng Hồng Nhan hét lên một tiếng, ngay tại hỏa thạch trên đỉnh quyền trượng đột nhiên lấp lánh. Nơi đạo bào đen thân ảnh đặt chân xuất hiện một vòng hỏa diễm cuồn cuộn. Không tới một khắc sau, hỏa diễm bốc lên ngùn ngụt bao trùm tên biến thái ở bên trong.

Hỏa Tinh Quyền Trượng, đệ nhất hồn hoàn mang lại hồn kỹ, Thiêu Đốt.

Vù.

Nhìn thấy hắc ảnh bị hỏa diễm thiêu đốt, khóe miệng Mộng Hồng Nhan khẽ mỉm cười, bất quá nụ cười còn chưa kịp xuất hiện, phong bạo không biết từ đâu xuất hiện đánh tan toàn bộ hỏa diễm, không còn một chút nào xót lại.

“Hắc hắc. Mỹ nữ càng chống cự, ta càng thích a, bất quá đến lúc kết thúc rồi”.

Sau khi hỏa diễm tan đi, đạo hắc ảnh vẫn đứng vứng tại trung tâm, toàn thân hoàn toàn lạnh lặn, giống như hồn kỹ của Mộng Hồng Nhan hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

“Không thể nào”.

Mộng Hồng Nhan lúc này thật sự hoảng sợ, Thiểu Đốt hồn kỹ của nàng trong lớp, tuyệt đối là mạnh mẽ nhất một chiêu thức tấn công.

“Bất ngờ lắm sao. Để lão phu tiết lộ một chút cho ngươi biết”.

Ngón tay của hắn khẽ búng ra, không gian xung quanh khẽ chuyển động một thoáng, chiếc khăn tắm vốn đang che đậy cơ thể của Mộng Hồng Nhan đột nhiên tan biến, để lộ ra cơ thể trần trụi.

“Á” Mộng Hồng Nhan phản xạ theo tự nhiên, hai tay lập tức che lấp những vị trí nhạy cảm. Đến lúc này nàng đã hiểu được, từ đầu có lẽ đã rơi vào mộng cảnh của tên biến thái này.

“Nhìn hai mắt của ngươi có lẽ đã đoán trúng rồi. Từ đầu ngươi đã bước vào thế giới của riêng ta. Hắc hắc. Còn không chịu qui phục”.

Mộng cảnh không gian vốn là một loại hồn kỹ cao cấp, đem nạn nhân vào thế giới này, toàn quyền định đoạt, cho nên Mộng Hồng Nhan hồn kỹ vốn dĩ không thể đả thương được hắn. Trừ khi tinh thân lực của nàng cường đại hơn hắn, mới có thể phá vỡ qui cách của không gian này.

Tên biến thái vừa dứt lời, thân ảnh hư huyễn hướng vị trí Mộng Hồng Nhan mà lướt tới. Trên tay hắn không biết từ lúc nào xuất hiện một cây thủ đao bén nhọn.

Mộng Hồng Nhan lúc này đã rơi vào trạng thái hoảng loạn, hoàn toàn không còn khả năng phản khán, như cá nằm trên thớt. Bén nhọn thủ đao giơ lên cao, Mộng Hồng Nhan số phận sẽ không khác gì A Hiên lúc sáng.

Ngay lúc này, mạnh mẽ thanh âm không biết ở chỗ nào vang vọng cả không gian mộng cảnh.

“Ức hiếp một tiểu nữ hài yếu đuối, ngươi còn tự xưng là sát thủ”.

Hắc ảnh nghe được một lời này cũng khẽ kịch biến. Phải biết trong mộng cảnh này, hắn là bá chủ chân chính. Bây giờ lại có người tự tiện truyền âm vào.

Người này, thực lực không tầm thường.

“Con mẹ nó, giả ma giả quỷ, ra đây cho lão phu”.

Hắc ảnh thu lại thủ đao, ba vòng hồn hoàn từ dưới đất dâng lên. Là lưỡng hoàng, nhất tử. Hắn vậy mà là một tên hàng thật giá thật Hồn Tôn cấp bậc.

“Lúc ta còn tung hoành ngang dọc, sợ rằng tiểu tử ngươi còn chưa mở mắt, ở đây làm càng, giết người Bàn Long môn ta, người định sẵn sẽ chết không toàn thây a”.

Dựa theo thanh âm này, hắc ảnh chỉ mơ hồ đoán ra, trong Bàn Long môn kỳ thực vẫn có trưởng lão lưu lại tọa trấn. Hắn tức thời giận mắng một tiếng.

“Tiểu tử Hoàng Võ tình báo thiếu xót, bây giờ chỉ còn cách liều mạng mà thôi”.

Đệ nhị, đệ tam hồn hoàn đồng loạt lóe lên. Hắc ảnh đột nhiên cao lớn hơn mấy phần, bàn tay đưa ra, sau đó nắm lại, tức thì một cái hắc động xuất hiện trên trần phòng tắm.

“Ra đây cho lão phu”.

Khởi tạo mộng cảnh vốn giới hạn số lượng người từ đầu, mà muốn kéo thêm người vào, cần phải sử dụng một chút đặc thù năng lực. Năng lực này là đến từ đệ tam hồn hoàn của hắn.

Hắc động lóe lên, vốn dĩ hắc ảnh đang chờ đợi thân ảnh tên đáng ghét phá đám, chỉ muốn nhanh chóng phanh thây hắn ra. Bất quá xuất hiện không phải một đạo thân ảnh nào hết, ngược lại càng làm hắn sợ hết hồn.

Một thanh thủy tinh lam kiếm từ từ hiện ra, băng phong gầm thét vang vọng cả không gian, nhiệt độ trong phòng tắm cấp tốc hạ xuống. Ngay cả hơi nước đang bốc lên cũng bị đóng băng.

“Chuyện gì xảy ra?”

Hai mắt hắc ảnh lúc này ngốc trệ, bình thường sẽ không có chuyện kỳ lạ này xuất hiện. Hắn rõ ràng cảm nhận được uy áp kinh khủng từ thanh kiếm này.

Băng nguyên tố bám vào thân thể, hồn lực vận chuyển chậm chạp đi thấy rõ. Ngay lúc này, hắc ảnh cuối cùng đã cảm nhận được cái gì gọi là cá nằm trên thớt.

Hắn không do dự, hai chân lập tức quì xuống, khấu đầu ba cái, run rẩy nói.

“Tiền bối tha mạng, ta sẽ nói hết mọi bí mật cho ngươi”.

Băng phong lập lòe trong giây lát, sau đó lại nói.

“Ta không cần, ngươi chết đi”.

Lời nói vừa dứt, hung bạo kiếm khí mang theo băng quang chém tới. Đồng tử hắc ảnh trong lúc này co rút lại, hắn hoàn toàn không ngờ, người này lại dứt khoát đến như vậy, nói chém liền chém.

“Á”

Băng quang quét ngang, hắc ảnh trong nháy mắt đóng băng, trên mặt ngập tràn vẻ khiếp sợ, một khắc sau kiếm khí chém tới đem thân thể hắc ảnh đánh thành vô số mảnh băng vụn rơi lả tả trên mặt đất.

Mộng cảnh hư huyễn biến mất chỉ còn lại Mộng Hồng Nhan bất tỉnh trên sàn.