Thần uy cuồn cuộn!

Tự Nhiên Nữ Thần tức giận dẫn đến thiên địa ra uy, sớm làm cho tất cả Kiếm Sư trong phạm vi ngàn dặm phát hiện.

Không gian thí luyện của thần, uy lực của thần, đem sự xuất hiện uy lực của thần tại địa điểm này liên tưởng một chút, mọi người cơ hồ đều có thể đoán được chuyện gì phát sinh.

Dính líu tới thần, cho dù là tệ nhất, cũng là thánh khí! Trong lòng mọi người đều nghĩ, nhất định có kẻ lấy trộm thần khí, mới dẫn đến sự tức giận của thần linh, do đó thần uy giáng xuống ngập trời.

Thần khí!? Ai da!

Mà lúc này, vị hoàng tử hầu như điên cuồng kia bắt đầu lan truyền tin tức ra ngoài, đem sự việc của nguyên tố tinh linh lan truyền đi, hơn nữa còn phát tán ảnh của bốn người, dường như sợ người khác không nhận ra vậy. Không đến một ngày, nhóm Kiếm Sư đuổi tới gần đó đều biết, có một nhóm bốn người một nam ba nữ, lấy đi con cưng của thần, làm cho thần linh tức giận.

Nguyên tố tinh linh!

Bốn chữ này mang đến kích thích làm cho ánh mắt của tất cả Kiếm Sư đều đỏ lên, phần lớn Kiếm Sư đều như đã uống thuốc tăng tốc, tiến nhanh vào vùng núi, sợ rằng đến chậm, nguyên tố tinh linh sẽ bị người khác lấy đi mất.

Núi này địa thế hiểm trở, chỉ cần chiếm cứ một số điểm cao, sẽ dễ dàng bảo vệ cửa ra vào của sơn mạch. Nhóm Kiếm Sư rất khôn khéo rõ ràng là muốn canh giữ vùng núi đương nhiên phải đi qua, chờ người khác mắc câu.

Thời gian trôi qua, vào ngày thứ ba, bọn Vân Nhu sắp sửa đi ra khỏi sơn mạch, cánh rừng phía ngoài đã hội tụ không dưới một ngàn tên Kiếm Sư, hơn một ngàn người chia làm nhiều đội bất đồng chia nhau ra canh ở cửa núi, khi bóng ba nàng vừa xuất hiện, lập tức hơn một ngàn Kiếm Sư công kích vô cùng mãnh liệt.

Hơn một ngàn Kiếm Sư! Dù cho toàn bộ đều là nhất giai Kiếm Sư, cũng đủ khiến cho một vị Đại Kiếm Sư quay người bỏ chạy.

Nhìn thấy dòng người cuồn cuộn dưới chân núi cao giọng hét to:

- Giao ra nguyên tố tinh linh!

xuất thủ về phía ba người mình, ba người sáng suốt lập tức chuyển thân vào trong rừng rậm.

- Sao lại có nhiều Kiếm Sư như vậy!? Hơn nữa tựa hồ tập trung chờ chúng ta đi ra!

Lam Linh cau mày nói:

- Xem bộ dạng những người này thì biết, khẳng định có người đem chuyện chúng ta đoạt được nguyên tố tinh linh truyền ra ngoài, bọn họ mới cố ý ở nơi đây, chờ chúng ta vừa ra khỏi núi liền ngăn chặn.

- Nhu nhi, ngươi mang theo nguyên tố tinh linh đi trước theo đường không, dưới đất tụ tập nhiều Kiếm Sư như vậy, các loại ma thú trên không cũng sẽ bớt nhiều!

- Vậy hai người…..

- Tóm lại sẽ có biện pháp!

Vân Nhu lắc lắc đầu:

- Không được, phải cùng đi! Linh tỷ, bất luận thế nào ta không thể bỏ các ngươi lại!

- Nha đầu ngốc này, óc đậu hủ không biết tuỳ cơ ứng biến gì cả! Sau khi ngươi rời khỏi, tìm một nơi an toàn lấy nguyên tố tinh linh ra hiển lộ một chút, đến lúc đó những người kia sẽ đuổi về hướng của ngươi, chúng ta sẽ an toàn!

- Đây đích xác cũng là một biện pháp. Nếu đã như vậy, Linh tỷ, ta sẽ mau chóng rời khỏi, vừa đến địa điểm an toàn, lập tức lấy ra để thu hút bọn chúng, trong thời gian đó, các ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận!

Lam Linh cười gật gật đầu:

- Không cần lo lắng, ngay cả tinh linh thần điện có thần linh bảo hộ chúng ta còn dám xông vào, còn sợ mấy tên Kiếm Sư này đuổi giết hay sao?

Lúc này Mộ Tuyết kia lại thốt lên một câu:

- Nếu như tên Lâm Thành kia tốt như lời hắn nói, hắn khẳng định có thể thay chúng ta ngăn cản rất nhiều truy binh! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Lam Linh nhìn nàng một cái, lại liếc nhìn Vân Nhu, một khi nàng đã lựa chọn giữa nguyên tố tinh linh và Lâm Thành mà chọn lấy nguyên tố tinh linh, như vậy đoạn ân tình này quá nửa là đã dứt.

Vân Nhu nhìn ánh mắt Lam Linh đã hiểu ý của nàng, không khỏi có chút xấu hổ cười yếu ớt:

- Linh tỷ, hắn cũng không phải đã nói qua sao, nếu như nói có duyên chúng ta nhất định sẽ còn gặp lại. Hơn nữa, ta cũng tin tưởng rằng duyên phận giữa chúng ta không đến nỗi mỏng manh như thế!

- Hy vọng là như vậy! Tốt lắm, Nhu nhi, ngươi đi nhanh đi!

Vân Nhu gật gật đầu:

- Linh tỷ, Tuyết nhi, bảo trọng!

Nàng vừa nói xong liền cất bước, mượn lực của một thân cây cao, cả người khinh thân bắn lên, nháy mắt đã xa trăm mét, sau đó khống chế không khí xung quanh thân thể, lao nhanh về phía ngoài sơn mạch.

Phần lớn Kiếm Sư thấy thân ảnh của Vân Nhu phi trên không, cả đám la lên:

-Tứ giai Đại Kiếm Sư, các nàng có một tứ giai Đại Kiếm Sư!

- Bảo vật khẳng định trên người Đại Kiếm Sư ấy, nàng muốn từ trên không chạy trốn, mọi người đuổi theo!

- Ngàn vạn lần đừng cho nàng chạy thoát, phi hành sẽ làm cho năng lượng cơ thể tiêu hao thật lớn, mọi người lên đi!

- Ngu ngốc, đây khẳng định là kế điệu hổ ly sơn, nguyên tố tinh linh khẳng định trên người hai nữ nhân kia!

- Đúng vậy, còn một nam nhân không xuất hiện, nói không chừng ba nữ nhân này chỉ là che mắt mọi người mà thôi, trên thực tế đã để trên người nam nhân kia, chờ chúng ta rối loạn đội hình, hắn sẽ nhân cơ hội mà chuồn đi!

- Đúng đúng, một người cũng không cho thoát! Bọn họ đã là đồng đội, chúng ta chỉ cần bắt được một người trong đó, tự nhiên là có thể biết được nguyên tố tinh linh ở đâu, nói không chừng có thể làm cho nguyên tố tinh linh đổi chủ!

Một trường hỗn loạn âm thanh ầm ĩ của hơn một ngàn Kiếm Sư, bọn Kiếm Sư chia làm vài nhóm lớn bảo vệ ý của mình, trong đó hơn ba trăm tự nhận là tốc độ nhanh chóng, đuổi sát về hướng Vân Nhi vừa đi, còn có hơn năm trăm người tiếp tục đi tới, đuổi giết Lam Linh và Mộ Tuyết. Một trăm người khác thủ ở cửa ra vào, đề phòng bọn Lăng Vân nhân lúc hỗn loạn mà chạy ra.

…..

Trong tám Kiếm Sư đuổi theo, tên mạnh nhất cũng mới nhị giai đỉnh phong! Dưới ba mươi tuổi đạt tam giai Kiếm Sư, cũng không phải dễ dàng mà được!

Tám người như vậy, không có khả năng ngăn cản Lăng Vân một chút nào.

Chẳng qua, khi hắn chém chết xong tên Kiếm Sư thứ tám, hắn lại bỗng nhiên ngừng lại, dường như phát hiện một cái gì đó, kiếm trong tay lập tức đưa đến trước mặt, cẩn thận nhìn kỹ.

Vết nứt!?

Thanh kiếm này nhân vì thừa nhận tứ giai kiếm kỹ, chỗ yếu sinh ra khe nứt, không ngờ lại không thấy.

Vết nứt không thấy!

Lăng Vân cẩn thận đem kiếm tới trước mắt, thật sự kiểm tra ba lần, lần nào cũng xem thật là cẩn thận, không bỏ qua một chi tiết nhỏ. Thế nhưng, sau khi hắn kiểm tra ba lần, có một sự thật không thể nào chối cãi---vết nứt trên kiếm hoàn toàn biến mất!

Sau khi phát hiện việc này, trong lòng hắn căng thẳng hẳn lên:

- Không lẽ là….. Vết nứt trên thanh kiếm này là tự khép lại??!

Kiếm thể tự lành! Đó là một trong những biểu hiện đầu tiên bên ngoài rằng kiếm sinh ra linh tính!

- Thanh kiếm này đã sinh ra một tia linh tính yếu ớt mỏng manh? Một tia linh tính yếu ớt mỏng manh đến mức ta không thể phát giác!

Lăng Vân kiềm chế vui sướng trong lòng, cẩn thận nhìn thanh bảo kiếm truyền kỳ này chờ đợi. Không biết có phải là ảo giác hay không, hắn thậm chí cảm thấy đang nắm bảo kiếm trong tay, ngấm ngầm truyền đến một cảm giác ấm áp như cơ thể con người, tựa hồ thanh kiếm trong lúc này đã có dấu hiệu của một tia sinh mệnh vô cùng yếu ớt mỏng manh.

- Ấm áp!? Dần dần ấm áp?!

Trong đầu Lăng Vân hiện ra một tia linh cảm, ánh mắt hắn lập tức nhìn xuống mũi kiếm có dính máu tươi, tập trung hết tinh thần, cẩn thận giương mắt nhìn mũi kiếm từng ly nhỏ.

Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp đó, đã làm cho mắt hắn đứng tròng!

Thanh kiếm này hút máu!

Nó giống như một đứa trẻ mới sinh, có nhu cầu dinh dưỡng bình thường, hấp thu máu dính trên thân kiếm! Tuy rằng quá trình này cực kỳ chậm chạp, nhưng cũng không chậm đến nỗi không thể phát hiện. Đúng là chính vì máu tươi nóng hổi bị mũi kiếm hấp thu, cho nên hắn cầm kiếm, trong lòng bàn tay mới có thể sinh ra một cảm giác ấm áp.

Huyết luyện, huyết tế!

Kiếm chính là hung khí, vũ khí để chém giết!

Một thanh kiếm chưa trải qua giết chóc cùng tẩy rửa bằng máu tươi và tế điện, căn bản không thể xưng là một thanh kiếm đủ tư cách! Một thanh kiếm căn bản không hợp cách, ngươi còn kỳ vọng nó có thể sản sinh ra Kiếm Linh hay sao!?

Nghĩ đến đây, Lăng Vân cảm thấy con đường Kiếm Linh hết sức mờ mịt, trong phút chốc bỗng trời quang mây tạnh, trở nên vô cùng rộng rãi và sáng sủa!

Bây giờ, kiếm của hắn muốn giết người!