Lăng Vân cũng không tin tưởng rằng, vị nam tử trẻ tuổi tên Minh Dạ này sau này sẽ trở thành bằng hữu, ngược lại, khả năng trở thành địch nhân là rất lớn.

Tuy rằng cũng không phải là địch nhân chân chính, nhưng đối với một kẻ tiềm ẩn khả năng như thế, cũng không cần thiết có ý tứ lưu thủ làm gì, có thể bắt chẹt, thì cứ bắt chẹt tận tình một phen.

Thần Thánh đã từng nói một câu rất có đạo lý, căn nguyên của hết thảy động lực ở thế giới này chính là sự tham lam. Lợi ích chính là thứ trọng yếu, tất cả những loại liên minh cũng chỉ là hình thức mà thôi. Nhất là những vấn đề liên quan đến quốc gia, thế lực.

Diệu Âm nghe được lời ấy, vốn định mở miệng nói cái gì, không ngờ Lăng Vân lại lập tức bổ sung một câu: "Nếu như ngươi cảm thấy chưa được, ta không ngại tăng thêm một ít yêu cầu nữa."

Diệu Âm tuy rằng không biết Lăng Vân đột nhiên lên cơn thần kinh gì đi nữa, chẳng biết tại sao cứ cùng với Minh Dạ xem nhau như kẻ thù, nhưng vẫn cứ đem lời định nói ra lập tức nuốt vào. Cầu tình ư? Nàng cũng không cho rằng quan hệ giữa mình và Lăng Vân có bao nhiêu thân thiết.

Minh Dạ sắc mặt hơi đổi, bất quá loại biến hóa chỉ xảy ra trong sát na, trên mặt hắn lại lần nữa khôi phục dáng tươi cười hiền lành: "Đương nhiên đương nhiên, có bỏ ra mới có thu vào, không bỏ ra thì làm sao thu được gì. Nếu đã là giao dịch, tự nhiên nên trao đổi ngang giá." Nói xong, hắn rộng lượng đưa tay ra mời nói: "Lăng Vân các hạ cần thứ gì, cứ việc phân phó."

"Bất Tử Minh Thần chính là thuỷ tổ của linh hồn nhất hệ, ta cần công pháp tu luyện của hắn." Không đợi cho Minh Dạ biến sắc lần nữa, Lăng Vân lại bồi thêm một câu không lưu tình chút nào: "Đương nhiên, vị Minh thần đại nhân kia chắc hẳn sẽ không đem yêu cầu của một tiểu nhân vật như ta để trong mắt, thậm chí có thể tùy tiện cho ta một bộ công pháp cho có lệ. Về điểm này, ta tịnh không có ý kiến. Chỉ hy vọng bộ công pháp giả tạo kia của Minh thần đại nhân, chí ít đừng làm cho ta xem xong mà cũng không nhìn ra được hình dạng là đủ. Yên tâm, ta bất quá chỉ là một vị cửu giai thánh kiếm sư, mà lại còn chẳng bao giờ ly khai cái tinh cầu này, nhãn giới cũng không quá cao đâu!"

"Công pháp tu luyện của đại nhân..."

Vấn đề này căn bản không phải Minh Dạ hắn có khả năng làm chủ được.

Hơn nữa, đại giới hắn phải trả lần này cực kỳ to lớn, vượt xa cái giá của Tự Nhiên Nữ Thần, khiến trong lòng hắn không khỏi mọc lên một cổ cảm giác không công bình.

"Này..."

Lăng Vân yên lặng chờ đợi, tỏ thái độ không có cò kè mặc cả gì hết.

Kỳ thực hắn muốn công pháp tu luyện của Bất Tử Minh Thần, chính là vì sự liên quan với vũ trụ học thuyết, không gian học thuyết, sự phân bố của tinh thần trong vũ trụ gì đó, là vì muốn thử nghiên cứu một chút nguyên nhân tại sao bản thân mình lại tới được cái tinh cầu này.

Theo việc tiếp xúc càng nhiều thứ, kiến thức của hắn cũng dần dần được mở rộng hắn lên, những vấn đề hắn quan tâm cũng không còn đơn giản như trước.

Linh hồn đột nhiên được đưa tới cái tinh cầu này, có thể là xảo hợp, nhưng ai có thể bảo chứng việc này, mà không phải là nguyên nhân khác? Hơn nữa, trước khi đến chỗ trung ương Thần điện, hắn đột ngột phát hiện ra một cái tin tức vô cùng trọng yếu! Phát hiện ra cái tin tức này, làm cho hắn càng thêm xác định được ý nghĩ của mình.

Minh Dạ tuy rằng sắc mặt vô cùng âm trầm, nhưng vì nhiệm vụ do Minh thần đại nhân giao cho, hắn vẫn cố đè nén tâm tình của mình, trên mặt ngụy trang ra một tia vui nhưng không có ảnh hưởng tới toàn cục, cau mày nói: "Như vậy, làm phiền các hạ chờ đợi một thời gian. Nói xong, hắn xoay người hướng chỗ phòng nghỉ mà đi tới."

Bất quá, khi hắn lướt qua người của Diệu Âm, sợ Lăng Vân sau khi nhận được công pháp không hài lòng mà tiếp tục tăng giá, Diệu Âm vội vàng nhắc nhở một câu: "Lăng Vân cũng không phải chưa bao giờ từng ra khỏi tinh cầu này, hắn từng được Tử Lâm các hạ chỉ cách đi ra, cũng đã xuất hiện qua ở Phong Diệp Tinh."

Chỉ một câu nói, làm cho Minh Dạ nguyên bản sắc mặt có chút khó coi, lại lần nữa biến sắc.

Ban nãy hắn xác thực có nghĩ tới, để cho Minh thần đại nhân tùy tiện xuất ra một quyển công pháp tu luyện của thánh giai hoặc giả Thần giai để lừa dối Lăng Vân. Như theo như lời hắn nói, một tiểu tử chưa hề ra khỏi tinh cầu này, có thể có kiến thức gì cao thâm? Một quyển Thần giai hoặc thánh giai công pháp, phỏng chừng đủ để cho hắn vui mừng trong vài năm.

Bất quá một câu nói kia của Diệu Âm, lại đưa một tia vận khí ở trong lòng hắn hoàn toàn xóa bỏ.

Không nói đến việc hắn ở ngoài vũ trụ, từng có kinh lịch qua sự việc gì, có hay không nghe qua lời đồn nào, chỉ riêng Kiếm linh Tử Lâm, thì cũng đủ để cho Minh thần đại nhân cực kì coi trọng.

Dù sao, trước đây chính là một nhân vật cùng với Minh thần đại nhân, thậm chí là Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang có cùng cấp bậc. Nàng đi theo bên người Kiếm Chi Quân Chủ đã nhiều năm, cái dạng sóng gió gì mà chưa kiến thức qua, cái dạng bí tịch pháp quyết gì mà chưa tiếp xúc qua?

Nghĩ đến Tử Lâm các hạ, Minh Dạ đã có đầy ưu phiền trong lòng, vội vàng thông qua trận pháp đặc thù, trước tiên che dấu năng lượng ba động bên trong Kiếm sư công hội, sau đó bắt đầu cùng với Bất Tử Minh Thần đại nhân tiến hành trao đổi. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn

Sau khi Minh Dạ ly khai, đám người Lâm Tuyết và Lâm Thủy Lam giống như đang ở trong mộng cảnh, từ trong sương mù mà tỉnh lại.

Hồi tưởng lại cuộc trò chuyện giữa Lăng Vân cùng với hai người Diệu Âm, Minh Dạ, trong miệng xuất ra những danh tự như Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang, Tự Nhiên Nữ Thần, Bất Tử Minh Thần... Từng cái từng cái một, cho dù là ngẫm lại, đều có thể khiến cho các nàng sinh ra một cổ kính sợ tận đáy lòng!

Mà nếu Chân Thần cao cao tại thượng phái ra sứ giả, cư nhiên lại cùng với ca ca mình tiến hành giao dịch? Chính các nàng cũng hiểu được đạo lý người thì chơi với người, Thần thì chơi với Thần, lẽ nào ca ca mình đã cường đại đến mức có thể tiếp xúc với một tầng cảnh giới cao hơn rồi sao?

Trong lúc nhất thời, mọi người đều cảm giác đại não có chút không đủ dưỡng khí.

Lăng Vân liếc mắt nhìn năm người bọn họ, trong lòng tự dưng có một trận trầm mặc. Hắn hiện tại mà nói, thực sự không biết bản thân mình đối với năm người này đến tột cùng có thái độ gì. Hắn có thể vĩnh viễn không gặp năm người này, cũng có thể bất mãn với một câu nói của bọn họ, thế nhưng khi hắn biết được năm người bị vây trong nguy hiểm, lại nhịn không được muốn xuất thủ thay các nàng giải quyết.

Đây là có vấn đề gì?

Áy náy?

Bởi vì duyên cớ các nàng gặp nguy hiểm là ta?

Lăng Vân cũng không biết, hắn chỉ biết, vấn đề này khẳng định rất phức tạp, nếu như hắn muốn nghĩ thông suốt, có trời mới biết phải lãng phí bao nhiêu thời gian và tài năng mới đủ. Để tiết kiệm thời gian, hắn lựa chọn việc không nghĩ tới.

...

Trong đại sảnh, mấy người vẫn chưa cảm thụ được Thần chi ba động gì cả, căn phòng nơi Minh Dạ đi vào vẫn rất an tĩnh, an tĩnh đến nỗi nếu như bọn họ không thấy rằng có người đi vào trong đó, đều đã cho rằng căn phòng ấy trống không.

Không tới nửa canh giờ, Minh Dạ đã từ trong phòng đi ra. Từ trên mặt hắn dáng tươi cười như dương quang không khó để nhìn ra, xem ra cuộc nói chuyện giữa hắn và Minh thần đại nhân rất thuận lợi.

Không thuận lợi cũng không được, đầu mối của Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang đại biểu cho, chính là chỗ của chí cao pháp tắc, so với chí cao pháp tắc mà nói, công pháp tu luyện của Bất Tử Minh Thần có thể là gì được? Huống chi, công pháp tu luyện của Chân Thần, cũng không phải tất cả mọi người đều có thể tu luyện thành công được.

Chứng kiến dáng tươi cười tựa hồ phát ra từ nội tâm của Minh Dạ, Lăng Vân có phần nhíu mày.

Mình cùng hắn tiến hành giao dịch không công bình, đồng thời còn tiến hành bắt chẹt, hắn cư nhiên vẫn còn cười được? Nếu như có dáng tươi cười thì cũng là giả tạo giống như lúc này, thế nhưng dáng tươi cười trước mắt của Minh Dạ, tựa hồ toàn bộ hoàn toàn là phát ra từ chân tâm...

Dáng tươi cười đến từ chân tâm?

Rốt cuộc là sự tình gì đã làm cho hắn ban nãy còn đối với bản thân mình cừu thị, bây giờ đã phát ra vẻ tươi cười chân tâm như thế?

...

"Lăng Vân các hạ." Minh Dạ lúc này hành lễ cũng không có chút nào miễn cưỡng: "Minh thần đại nhân đã đáp ứng yêu cầu của người, không biết các hạ có thể hay không còn có phân phó khác?"

"Xem ra Minh Dạ các hạ đích xác rất có thành ý, đã như vậy, ta cũng không có khả năng có được một thốn lại muốn một xích được."

Diệu Âm nhất thời khẽ thở dài một hơi, thấy song phương đàm phán thuận lợi, sợ Lăng Vân lại đổi giọng, liền nói: "Chúng ta đây liền quyết định ba ngày sau tiến hành giao dịch đi. Lăng Vân các hạ, để kịp thời gian, Diệu Âm muốn sớm thông tri cho bệ hạ để chuẩn bị cho tốt những gì người cần, bởi vậy, trước hết ta xin cáo từ."

Lăng Vân gật đầu, đưa mắt nhìn theo Diệu Âm và Minh Dạ tiêu thất từ trong đại sảnh, nhíu nhíu mày.

"Làm sao vậy ca ca, người giống như là không hài lòng lắm?"

Vấn đề này cũng không phải đám người Lâm Tuyết có khả năng can dự vào được, Lăng Vân vẫn chưa hướng mấy người các nàng giải thích điều gì.

Suy tư trong chốc lát, hắn nói: "Ta gần đây có đạt được một bộ công pháp ẩn nặc, tuy bộ công pháp này vô pháp chân chính chưởng quản được pháp tắc, nhưng về phía ẩn nặc khí tức cùng với bảo mệnh, cũng có chỗ độc đáo, hiện ta truyền thụ cho năm người các ngươi, các ngươi hãy dùng thời gian nhanh nhất mà tham ngộ đi, có thể tham ngộ bao nhiêu thì hay bấy nhiêu."

Đám người Lâm Tuyết hiển nhiên có chút khó hiểu.

Hiện tại ca ca đã là cửu giai đại kiếm sư, ở trên đại lục là tương đương với tồn tại vô địch, ngoại trừ Kiếm Chi Quân Chủ Tịch Lưu Quang ra, căn bản không cần bận tâm bất luận kẻ nào, như thế nào giờ phút này nghe hắn nói... Tựa hồ như cần phải đi tị nạn?

Tị nạn?

Ai có thể khiến cho đại lục đệ nhất cường giả phải đi tị nạn?

Thần linh?

Lăng Vân vẫn chưa ngẫm nghĩ về ý nghĩ của năm người các nàng, các nàng hiện tại toàn bộ rồi đạt đến cảnh giới đại kiếm sư, chưởng quản cách vận dụng của lực lượng tinh thần, muốn truyền tống vật gì vậy cũng trở nên thập phần thuận tiện. Hắn trực tiếp đem công pháp mà Thần Thánh cấp cho mình thông qua lực lượng linh thức phục chế lại một phần, truyền vào bên trong não hải của năm người.

Sau một lúc lâu, chờ năm người hoàn toàn đem công pháp tiếp thu, hắn mở miệng nói: "Bộ ẩn nặc thuật này sợ rằng cần một đoạn thời gian mới có thể tham ngộ được, Lâm Nhược Nhược, Lâm Phỉ Phỉ lưu lại phụ trách xử lý công việc của Kiếm sư công hội. Còn những người còn lại, lập tức tìm kiếm một chỗ bí ẩn, chuyên tâm tu luyện, công pháp chưa thành, không được phép xuất quan."

Tuy rằng ngữ khí của Lăng Vân vẫn duy trì vẻ bình thản, nhưng lại mang theo một vẻ uy nghiêm.

"Ca ca, bộ công pháp này bác đại tinh thâm, không có mấy năm, sợ là khó có thể nắm giữ sơ bộ được. Thời gian lâu như thế, Nhược Nhược cùng với Phỉ Phỉ hai người sợ rằng vô pháp xử lý tốt toàn bộ công việc nội bộ của Kiếm sư công hội, hay để cho ta cũng..."

Lăng Vân vốn không có để tâm tới chuyện tình của Kiếm sư công hội, liền nói thẳng: "Địa điểm bế quan ta đã giúp các ngươi tuyển lựa được rồi, là Tử Vân đế quốc."

"Tử Vân đế quốc?" Lâm Thủy Lam có phần sửng sốt, các nàng nếu đã trở thành thiếp thân thị nữ của Lăng Vân, tự nhiên cũng biết sơ qua một ít thân thế, sở thích trước kia của Lăng Vân.

"Xa như vậy?"

"Không xa, từ Thiên Không Đế Quốc mà đi, rất nhanh liền tới. Ta mong muốn các ngươi có thể nhanh chóng, xuất hiện tại trên truyền tống trận của Thiên Không Đế Quốc." Nói đến đây, Lăng Vân lại nhìn thoáng qua Lâm Nhược Nhược và Lâm Phỉ Phỉ: "Hai người các ngươi đi theo ta."