Bởi vì nữ tử Đế Quốc Đoan Mộc hấp dẫn tuyệt đại đa số ánh mắt đế giả thế cho nên cường giả tuổi trẻ từ Đế Quốc Đại Tề có một loại cảm giác bị bỏ qua.

Giống Huyền Thiên, Long Tử Nghiên đồng dạng nhìn về phía cường giả tuổi trẻ Đế Quốc Đại Tề không có nhiều người.

Đế giả tuổi trẻ Tề thị hoàng tộc nhìn bề ngoài cũng không lớn hơn Tần Phi, Triệu Ngôn được bao nhiêu. Tứ đại đế quốc ước định là phái ra chiến lực đế giả không thể vượt qua Tam Tinh.

Tần Phi cùng Triệu Ngôn đều là Nhị Tinh đế giả nhưng mà hai người đều là yêu nghiệt thiên tài, tu vi đã là Nhị Tinh đế giả đỉnh phong, chiến lực đạt đến Tam Tinh đỉnh phong. Trong đế quốc của mình, bọn họ từng chiến Tam Tinh đế giả và tỷ số thắng đều là một trăm phần trăm.

Đế Quốc Đại Tề không như Tần Phi, Triệu Ngôn có tu vi Nhị Tinh đế giả nhưng chiến lực là Tam Tinh đỉnh phong, phái ra hậu bối Tam Tinh đế giả này tư chất kém Tần Phi cùng Triệu Ngôn một chút nhưng hắn là Tam Tinh đế giả, chiến lực mặc dù không có đạt tới Tứ Tinh nhưng chiến lực của Tần Phi cùng Triệu Ngôn chưa hẳn có thể thắng hắn.

- Tề Cẩm, Đại Tề các ngươi thật sự là không người kế tục, chúng ta ba đại đế quốc đều là phái Nhị Tinh đế giả thân là thủ lĩnh, mà Đại Tề lại phái ra ngươi, hắc hắc. . . Thân là Tam Tinh đế giả, ngươi nếu không có thu hoạch, thật đúng là làm mất hết thể diện của Đế Quốc Đại Tề.

Tần Phi nhìn đế giả Đế Quốc Đại Tề tuổi trẻ cười lạnh nói, hắn làm thái tử đế quốc, tuy rằng ánh mắt cũng bị nữ tử Đoan Mộc thị hấp dẫn trong chốc lát nhưng rất nhanh dời đi ánh mắt rơi vào trên người Tề Cẩm của Đế Quốc Đại Tề.

Triệu Ngôn hùa theo cười lạnh một tiếng, không có hảo ý.

Khóe mắt Tề Cẩm nhảy dựng, trong bốn người tu vi của hắn cao nhất, nếu là có thu hoạch, đó là đương nhiên, nếu là tốn công vô ích, nhất định sẽ bị người nhạo báng hắn không bằng Nhị Tinh đế giả. Lúc này đến Xích Dương Đế Phủ hoàn toàn không phải chuyện tốt.

Bất quá, Đế Quốc Đại Tề không có người thích hợp mà lại không muốn buông tha cho bảo tàng bên trong Xích Dương Đế Phủ chỉ có thể phái Tề Cẩm đi ra.

Tề Cẩm cười khan một tiếng, nói:

- Tần Phi, Triệu Ngôn, ba người chúng ta mặc dù không có đã giao thủ liền coi như là tri dĩ tri bỉ (biết người biết ta). Ai cũng biết Cực Dương Xích Ngọc tốt như thế không dễ tới tay, ngược lại vị cô nương Đoan Mộc thị này lai lịch thần bí, ta từng nghe nói, Đoan Mộc thị có một vị thiên tài tuyệt diễm Vũ đế.

Chuyện đó đem lực chú ý của Tần Phi cùng Triệu Ngôn lần nữa hấp dẫn đến trên người nữ tử che mặt bằng lụa mỏng.

- Không biết đại danh của cô nương.

Hai người cùng lên tiếng hỏi.

Vũ giả của tứ đại đế quốc đều hội tụ trên người nữ Đế giả này.

Nữ Đế giả che mặt lụa mỏng khoát tay, nói:

- Tiểu nữ tử là tử Đoan Mộc Anh, thuở nhỏ theo trưởng bối bên ngoài tinh cầu thí luyện, mấy vị không biết tên ta là chuyện đương nhiên.

Thanh âm vừa ra như chim hoàng oanh hót đặc biệt tinh tế tỉ mỉ rơi vào trong tai khiến nhân tâm vui mừng.

Thanh âm không lớn nhưng mọi đế giả đều nghe được rõ ràng, tuyệt đại đa số mọi người lộ ra vẻ tò mò, cô gái này không chỉ tư thái xinh đẹp, đường cong lả lướt, da thịt như tuyết mà liên thanh cũng có chút ít làm cho người ta mê say. Phía dưới lớp lụa mỏng này là dung nhan như thế nào? Thật khiến cho mọi người tràn đầy hứng thú với nàng.

Huyền Thiên giờ phút này nhíu lông mày lại, thanh âm của Đoan Mộc Anh sao nghe có một loại giống như đã từng quen thuộc? Để cho hắn có cảm giác như gặp người quen biết.

Lập tức hắn tự giễu cười, Đoan Mộc Anh là người ở Kiếm Châu hơn nữa thuở nhỏ thí luyện trên Thiên Ngoại tinh không, làm sao là người quen biết của hắn.

Về phần thanh âm quen thuộc, Huyền Thiên có năm mỹ kiều thê, thanh âm đều là thanh thúy dễ nghe, rất là tương tự, có lẽ đây chính là nguyên nhân quen thuộc.

Vừa dứt câu, một nam một bắc lại có mấy vị đế giả tìm đến, đều là một vị Tam Tinh đế giả mang theo sáu vị Nhất Tinh, Nhị Tinh đế giả phân biệt đứng ở sau lưng Tề Cẩm cùng Đoan Mộc Anh.

Người Tứ đại hoàng tộc phái tới đều đến đông đủ.

- Tần huynh, Triệu huynh, Tề huynh, mọi người đến đông đủ, chúng ta động thủ đi. 

Thấy ánh mắt của mọi người đều tụ tập trên người mình, Đoan Mộc Anh mở miệng nói.

- Được!

Tần Phi, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người đồng thời gật đầu.

Nói xong bên này Đế Quốc Đại Tần, Hoang Hỏa Quận Vương sau lưng Tần Phi lớn tiếng nói:

- Tất cả mọi người chú ý, xuất ra thực lực của các ngươi công kích Xích Dương Đế Phủ phá vỡ phong ấn.

Lúc nói chuyện ánh mắt Hoang Hỏa Quận Vương quét mắt đế giả bên này Đế Quốc Đại Tần, lúc rơi vào trên người Huyền Thiên hơi có ý kinh ngạc, hắn hiển nhiên là khó hiểu vì sao một kẻ Chuẩn Đế, lại có thể lăn lộn đến nơi đây, đương nhiên, Hoang Hỏa Quận Vương đối với Huyền Thiên không có hứng thú, chỉ là kinh ngạc liền đem ánh mắt dời đi.

Ba đại đế quốc khác, bên cạnh Đoan Mộc Anh, Triệu Ngôn, Tề Cẩm ba người cũng có một vị Tam Tinh đế giả cùng Hoang Hỏa Quận Vương hô lên lời giống vậy, xem ra địa vị của bọn hắn cùng Hoang Hỏa Quận Vương không sai biệt lắm.

Đế giả ở tứ phương sơn mạch, tứ đại đế quốc toàn bộ đều bộc phát khí thế, đế giả ở đây tổng số chừng hơn sáu trăm người, nhiều đế giả phát ra Đế uy như vậy quả nhiên là dị thường khủng bố.

Đều là đế giả đối với uy thế thì cảm giác không thấy áp lực quá lớn nhưng mà Huyền Thiên thì Chuẩn Đế, tầng tầng Đế uy đều theo bản năng tiến hành áp chế hắn, nếu như là một Chuẩn Đế bình thường ở nơi này thì hiện tại đã bị uy thế đế giả đánh ngã xuống đất rồi áp thành một bãi thịt nát.

Huyền Thiên cũng đem khí tức phóng ra ngoài mặc dù không có uy thế đế giả nhưng mà thân là một gã kiếm khách có được kiếm, kiếm thế sắc bén như lưỡi dao sắc bén vô hình áp Đế uy một tầng một tầng phá vỡ, căn bản không bị bất luận uy áp đế giả nào ảnh hưởng.

Rầm rầm rầm rầm rầm. . .

Mấy trăm đạo công kích khủng bố từ tứ phương sơn mạch nổ bắn ra oanh kích đỉnh núi, nơi có chín đầu sơn mạch giao hội. Đó là vị trí Xích Dương Đế Phủ chúng đế giả cần xuất thủ.

Mấy trăm đạo công kích chừng bảy thành trở lên đều là kiếm cương kiếm quang, chứng minh tại kiếm giới, đế giả vẫn dùng Kiếm Đế chiếm đa số.

Mà đổi thành công kích tức thì đủ loại, có đao cương, thương cương, côn cương. . . Nhiều loại binh khí phát ra còn có một chút thủ đoạn đặc thù như loài rắn, thuồng luồng, hổ... Cương kình, cùng với một ít phong quyển, hỏa diễm, lôi đình... Thuộc tính công kích tự nhiên.

Đặc thù nhất là có một đạo khí kình đen kịt như một con rắn dài ngang qua bầu trời, ở bên trong khí kình đen kịt gió lạnh gào khóc thảm thiết, loáng thoáng có một cái đầu lâu hiện ra, miệng mở rộng cắn về phía trước.

Công kích này đến từ phương Tây, là thủ đoạn công kích của tà đạo.