Là áy náy sao?

Hắn đang áy náy sao? Phải, nhưng hình như lại không phải. Đối với tiên nhân thì nội tâm không nhuốm bụi trần, không ước không muốn mới là tốt nhất.

Bọn họ ở trong thành mấy ngày, A Thù đi xem tuồng, xem hết thì đã khuya, trong thành đã lên đèn, lúc nàng về thì Thịnh Hoa đang ngồi thiền, dưới ánh nến, gương mặt hắn tĩnh lặng nhưng mơ hồ, nàng bèn ngồi một bên chống cằm yên lặng nhìn hắn.

Đạo sĩ này tuy trông có vẻ như không tốt tính lắm, nhưng lại là một người rất dịu dàng.

Lúc Thịnh Hoa mở mắt phát hiện A Thù bưng ghế đến ngồi một bên, khuôn mặt nhỏ trắng trắng gần ngay trước mặt, hắn ngừng một lúc rồi nói: “A Thù, cô đang làm gì vậy?”

A Thù thu lại ánh mắt, nghĩ rồi lại nghĩ, nàng cúi đầu, dưới ánh nến đôi má nàng từ từ ửng hồng, đỏ như chu sa ngấm hương rượu thơm.

“Thịnh Hoa…”

“Hả?”

Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu nghiêng người sáp lại gần mặt hắn, Thịnh Hoa chỉ cảm thấy môi mình mềm đi, như có lông vũ lướt qua rồi biến mất ngay lập tức, hắn ngước mắt lên, gương mặt A Thù đỏ bừng, nàng cúi đầu nói: “Hôm nay đi xem tuồng, trong tuồng có nói đối với người mình thích phải làm như vậy.” Một lúc sau nàng lại xấu hổ ngập ngừng nói: “Thịnh… Thịnh Hoa ghét làm như vậy sao?”

Thịnh Hoa sửng sốt nhìn chằm chằm dung nhan của nàng dưới ánh nến, trong lồng ngực có thứ gì đó dịu dàng lan tỏa, hắn cân nhắc một lúc mới nói: “Quá nhanh rồi.”

“Quá… quá nhanh sao?” Quá nhanh nên không cảm nhận được sao.

“Ừ.”

A Thù đỏ mặt ngẩng đầu nhanh như chớp hôn một cái nữa, Thịnh Hoa bất động, trên môi ươn ướt.

“Trong tuồng có nói chỉ có phu thê mới có thể hôn nhau.” Nàng ngẩng đầu dè dặt nhìn Thịnh Hoa, giọng nói nhỏ dần, “Thịnh Hoa, A Thù làm nương tử của chàng được không?”

Lời nói ngây thơ đơn thuần, mặt nàng đã đỏ đến tận cổ, ngực căng thẳng phập phồng.

Thịnh Hoa im lặng một hồi, vẫn còn ba ngày.

“Được.”

Đêm đó họ đồng sàng, A Thù không hiểu thế sự, tưởng rằng chỉ cần ngủ chung giường chính là phu thê, nàng cuộn người trong chăn nằm bên cạnh hắn, ôm lấy cánh tay hắn, hắn không rút về, nàng càng ôm chặt hơn, khóe miệng cười thầm, không nhịn được nữa mới nói: “Thịnh Hoa, A Thù vui lắm.”

“Ừ.”

Hắn nhàn nhạt đáp lời, nhìn trần nhà tối đen, bên ngoài cửa sổ sắc đêm cũng tĩnh lặng.

Sư phụ từng nói, sân si oán luyến của thế gian đều là những nghiệt chướng không cần thiết.

Nếu không cần thiết thì tại sao lại tồn tại.

Còn lại ba ngày, hắn muốn ở bên nàng, cùng nàng đi chơi, cùng nàng ăn cơm, nàng thích ăn bánh bao thì hắn sẽ mua cho nàng thật nhiều, nàng thích xem tuồng thì hắn sẽ cùng nàng đi xem, tình yêu trong tuồng trắc trở lê thê, tiểu thư yêu kiều, thư sinh phong lưu.

Lần đầu tiên xem tuồng trở về, A Thù nói: “Thịnh Hoa, thì ra phu thê không phải như vậy.” Nàng huơ tay, “Phu thê phải lên giường cởi hết y phục, sau đó ôm nhau, Thịnh Hoa, chúng ta vẫn chưa làm vậy.”

Thịnh Hoa xoa đầu nàng, “Trong tuồng nói bậy thôi.”

“Vậy sao?” A Thù nghiêng đầu nghĩ nghĩ rồi lại cười hi hi, “Ừ, Thịnh Hoa nói gì cũng đúng hết.”

Đêm đến, A Thù đã ngủ yên, Thịnh Hoa vén áo nhảy lên nóc nhà bái một lạy, “Sư phụ.”

Nữ tiên áo trắng không biết xuất hiện từ bao giờ, thân hình rực sáng dưới ánh trăng, nàng nhìn hắn nói: “Ngày mai chính là đại kiếp thành tiên, Thịnh Hoa, con vẫn chưa thanh trừ kiếm linh ô tà trong Lăng huyết kiếm sao?

Thịnh Hoa cúi đầu, “Dạ.”

Nữ tiên nhìn sắc trời rồi nở một nụ cười tuyệt mỹ, sau đó nói: “Thiên đế đồng ý rồi, chờ con trở về thì coi như hôn sự của chúng ta cũng được định, Thịnh Hoa, sự vất vả của con không hề uổng phí.”

Thịnh Hoa nhìn nữ tiên xinh đẹp, nhan sắc của tiên nữ phàm gian sao có thể sánh kịp, hắn bỗng nhiên nhớ đến A Thù, nàng cười rất ngốc, nhưng ánh mắt lại rất sáng, lòng hắn sáng tỏ, hắn lại bái một lạy rồi cung kính nói: “Con biết rồi sư phụ.”

Nữ tiên lại nói: “Ngày mai con hãy thiêu hủy kiếm linh để lấy Lăng huyết kiếm, tiểu cô nương kia đối với con không hề đề phòng, con giết nàng cũng dễ như trở bàn tay, kiếm linh hóa thành người, con diệt nàng cũng có thể hấp thu được không ít tu vi.” Thấy hắn im lặng, ánh mắt nữ tiên lạnh đi, giọng nói trở nên nghiêm khắc, “Hay là con đã động phàm tâm, không muốn lấy mạng nàng ta?”

Thịnh Hoa nhíu mày, “Sư phụ nói đi đâu vậy, vạn sự đều không quan trọng bằng việc có Lăng huyết kiếm.”

Nữ tiên gật đầu, “Con biết là tốt, ta đi đây, ngày mai lại đến đón con.”

Phải, vạn sự đều không quan trọng bằng việc có Lăng huyết kiếm, không quan trọng bằng người.

Sáng sớm Thịnh Hoa tỉnh giấc, A Thù không ở bên cạnh, cũng không biết đã đi đâu chơi, hắn sửa soạn một lúc rồi ngồi trong phòng khách chờ nàng, ngồi cả buổi cũng không thấy nàng về, mãi đến khi thời gian sắp hết.

Trong lòng Thịnh Hoa cười thầm, thì ra lần cuối cũng không gặp được nàng.

Hắn thay một bộ bạch bào, tuấn dật thoát tục, ra khỏi khách điếm rời khỏi thành, một mạch đi thẳng lên núi, thời gian dần trôi, bầu trời dần tụ mây đen âm trầm đè nặng, dường như có tiếng gió, tiếng sấm vang vọng từ xa.

Hắn mở trận pháp, trong phút chốc tám mươi thanh kiếm được bày ra, hàn quang sắc nhọn lóe lên trong tiếng gió.

Chưa chờ bao lâu thì lôi hỏa cuồn cuộn kéo đến. Ánh sáng trắng của kiếm trận như xuyên thủng trời đất, không biết bao lâu sau một giọng nói nữ nhân vang lên, là sư phụ của hắn đang đứng bên cạnh, nàng trừng to mắt, “Thịnh Hoa, Lăng huyết kiếm của con đâu?”

Tiếng sấm che lấp tiếng hét của nữ tiên, kiếm quang của của tám mươi thanh kiếm giao thoa với thiên hỏa che kín bầu trời, kiếm khí hung mãnh và sấm chớp đập vào nhau phát ra ánh sáng chói mắt, Thịnh Hoa tay bấm quyết đứng ở trung tâm kiếm trận, hắn cảm thấy sức mạnh của kết giới ngày càng yếu dần đi, sức lực của bản thân đang biến mất một cách nhanh chóng.

Kiếm trận khuyết một thanh chính là đại kị, chỗ khuyết của Lăng huyết kiếm hắn dùng tu vi của mình bù vào.

Hắn không biết có thể chống đỡ được bao lâu, hắn là thượng tiên, thiên kiếp đương nhiên vô cùng khắc nghiệt, từng đợt từng đợt lôi hỏa giáng xuống, thiêu đốt bốn bề thành một mảng khô cháy, bỗng nhiên nghe một tiếng “bốp”, kết giới của trận pháp vỡ ra từng mảnh vụn, tan thành hàng ngàn hàng vạn đốm sáng bạc bay đi.

Hắn ngước mặt, đạo thiên hỏa cuối cùng giáng xuống nhằm vào đầu hắn.

Giây phút đó hẵn bỗng hiểu ra tại sao gương mặt của A Thù lại quen thuộc đến vậy.

Thiên lôi đánh xuống đất tỏa ra vô số vòng sáng, rừng cây bên ngoài nhiều dặm cũng theo đó mà rung chuyển, cát bụi mù mịt. Sau những âm thanh kinh thiên động địa, bỗng nhiên bốn bề yên tĩnh lại.

Thịnh Hoa nằm trên mặt đất, hắn mở mắt, thiên hỏa và sấm chớp đang dần dần tan đi, hắn ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm.

Thân thể hắn bị cái gì mềm mềm che phủ.

“Ư…” Thiếu nữ khó khăn nấc lên một tiếng, bò lên người hắn, tóc nàng phủ trên má hắn, nàng cười với hắn: “Thịnh Hoa có bị thương không?”

Hắn nhìn gương mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc, lần đầu tiên trong đời hắn thấy đầu óc trống rỗng, không tài nào phản ứng được.

A Thù?

Nàng đang cười.

“Thì ra chàng thích tiên nữ tỷ tỷ kia, chàng muốn lên trời để ở bên nàng ấy.” A Thù cười hi hi, “Thịnh Hoa, tối qua ta đã nghe thấy hết rồi.”

Máu tươi nhỏ xuống từ khóe miệng nàng, thân thể hắn cứng đờ, hắn nhìn thấy vai nàng máu đỏ tươi một mảng, máu thịt lẫn lộn nhuộm khắp y phục nàng.

Lòng hắn như có cái gì nứt vỡ.

“A Thù!”

Hắn ôm chặt nàng, tay tụ linh lực muốn chữa trị cho nàng, nhưng hắn phát hiện mình đã mất hết sức lực.

“Những chuyện này Thịnh Hoa nói sớm là được rồi.” Nàng vẫn cười, ánh mắt cong cong trong sáng, máu trào ra từ trong miệng ướt đẫm vạt áo hắn, “Không cần giả vờ thích A Thù đâu, cứ nói thẳng là được rồi…”

A Thù dụi mắt, nàng thích nhất là khóc nhưng lúc này lại không thể khóc, thân thể nàng dường như không còn cảm giác, A Thù cười he he, “A Thù thích Thịnh Hoa nhất, thích nhất… bởi vậy Thịnh Hoa bảo A Thù làm gì cũng được, A Thù… cuối cùng cũng đã giúp được cho Thịnh Hoa rồi…”

Giọng nói thiếu nữ từ từ yếu dần, Thịnh Hoa ôm nàng, trơ mắt nhìn thân thể nàng dần dần vỡ tan, phát ra ánh sáng đỏ tươi như máu, từng đốm sáng bay lên bầu trời như một dòng sông thiên đăng.

Thịnh Hoa cúi đầu, trong lòng còn lại một thanh trường kiếm lạnh lẽo đẫm máu, thân kiếm có một dấu ấn hình đốm lửa.